Chiến Thất Quốc

Chương 25: Ma thần phục sinh

Dưới Thái hồ, khắp nơi đều là mạch máu đỏ tươi vắt ngang vắt dọc, giống như một tấm lưới rối rắm phức tạp phủ kín đáy hồ, đồng thời không ngừng nảy đập. Dưới đáy hồ có một cái trứng hệt kén tằm.

Trong trứng:

Một người lõa lồ toàn thân đỏ rực nằm trên bệ đá, cả người được phủ bằng một lớp màng mỏng, dưới lớp màng loáng thoáng có thể thấy mạch máu quỷ dị đang đập nhịp nhàng.

Huyết vụ lượn lờ khắp Thái hồ bị hút chầm chậm vào trong trứng, men theo gân mạch đỏ tứ tán trong nước rót vào thân thể huyết nhân kia.

Hồ Hỉ Mị tách cái ngó sen trong tay, nhét hạt sen vào miệng nhai không ngừng, chợt nổi đóa lên.

“Không có bánh ngọt, không có tinh hoa nhật nguyệt, không có sách coi, không có ngọc bắn chơi, oa a a a a_____!!” Hồ Hỉ Mị bắt đầu la hét: “Ngươi không thể nhanh nhanh thả ta ra ngoài sao_____! Ta sắp chán chết rồiiii!!”

Huyết nhân kêu khổ không ngừng: “Tiểu cô nãi nãi ơi, ngươi im lặng chút đi…Đợi đại trận Cửu u huyết la của ta hoàn thành rồi, ta sẽ thả ngươi đi ngay…Được không?”

Hồ Hỉ Mị cầm ngó sen đập lên mình huyết nhân, gào khóc: “Ta muốn tỷ tỷ_____! Ngươi muốn làm gì! Chữa xong ngươi lại không thả ta về_____!”

Trong giọng huyết nhân mang theo tiếng nức nở, nói: “Có bắt một người xuống chơi với ngươi nè, đừng la nữa, não ta sắp bị ngươi hét nhũn luôn rồi…”

Đang lúc nói chuyện, đám xúc tu đỏ sậm kia lại nặng nề duỗi ra, kéo Long Dương quân sắc mặt trắch bệch, ngạt thở đã lâu vào trong trứng.

Long Dương quân vừa vào trong trứng liền oa một tiếng nằm gục xuống, gian nan ho ra mấy ngụm nước.

Hồ Hỉ Mị không la nữa, lấy một cây nan trúc qua chọt chọt Long Dương quân, hỏi: “Ai đây?”

Long Dương quân đưa tay đoạt lấy nan trúc đâm tới, Hồ Hỉ Mị thét chói tai xoay người bỏ chạy, Long Dương quân tức khắc lăn một vòng đuổi theo, lấy trúc làm kiếm nhắm ngay giữa lưng Hồ Hỉ Mị!

Hồ Hỉ Mị nhảy lên không trung, hóa thành nguyên hình trĩ kê tinh, kêu chíp chíp rụng lông đầy đất, vỗ cánh nhảy tới rồi nhảy lui, huyết nhân đang nằm kia quát: “Chớ có làm càn_____!”

Long Dương quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bị vô số xúc tu quấn lấy trói lên trên cột, nan trúc bị giật mất.

Long Dương quân váng vất đầu óc, cả nửa ngày sau mới thanh tỉnh lại, bình tĩnh nhìn về phía huyết nhân trên tế đàn.

Long Dương quân lại dời ánh mắt nghi hoặc sang Hồ Hỉ Mị, người sau đã khôi phục lại bộ dáng tiểu nữ hài.

Long Dương quân: “Ngươi…Ngươi là?”

Hỉ Mị: “Ta…ta…ta…ta là gà, là yêu quái”

Long Dương quân: “Ngươi là muội của đại ca Tử Tân?”

Hỉ Mỉ thét lớn: “Ngươi mới là muội của Tử Tân á! Cả nhà ngươi đều là muội của Tử Tân! Chính hắn và Hạo Nhiên đã thả tên này ra gây họa! Tới bây giờ còn chưa chịu thả ta đi nữa nè!!”

Long Dương quân vừa sợ vừa nghi nhìn huyết nhân trên tế đàn một cái, run giọng nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao chiếm giữ nguyên Chấn Trạch?!”

Hồ Hỉ Mị lúc này mới giải thích cho Long Dương quân nghe, từ khi thiên hồn của Xi Vưu ở Thủ Dương sơn thoát khỏi trói buộc, Hỉ Mị liền bị con huyết yêu thượng cổ này bắt xuống Thái hồ, đồng thời ở trong hồ bố trí Cửu u huyết la trận, thu thập huyết khí của sinh linh trong hồ để trọng tố thân xác…

Long Dương quân như gặp phải sấm giữa trời quang.

Song Cửu u huyết la trận này là kỹ năng độc truyền của tộc Hỉ Mị tại Vân Mộng trạch, Hỉ Mị giúp hắn thiết lập trận pháp, nhưng con huyết yêu này cứ khăng khăng không chịu thả nàng đi. Nguyên nhân chính là_____nó buồn chán.

Phải, buồn chán, bị Thái Thượng Lão Quân đè dưới huyết trì hơn trăm năm, buồn chán vô cùng. Thế nên nó giữ Hỉ Mị lại tán gẫu.

Hỉ Mị buồn bực nói: “Đám hoa cỏ ta trồng rất lâu rồi không có ai tưới nước…”

Huyết yêu nói: “Cô từng hóa nguyên hồn bay đi, thấy nghĩa tỷ ngươi đang một mình trông coi giùm ở trước Hiên Viên điện”

“Mặc kệ mặc kệ!” Hỉ Mị lại bắt đầu khóc la: “Oa a_____! Cô cái đầu ngươi! Ngươi cũng xứng xưng Cô hả!”

Nhưng huyết yêu làm như rất hứng thú, nói: “Dòng giống trĩ kê tinh ở Vân Mộng trạch các ngươi, từ khi Cô bại lui vào sơn hải giới năm đó, không ai thống lĩnh, hiện giờ thế nào rồi?”

Hỉ Mị oán hận nói: “Chết sạch rồi ~! Cha ta vừa đi, tộc nhân liền bị hậu nhân Thành Thang giết sạch, phiền ngươi hôm nay còn nhớ tới chuyện này”


Huyết yêu im lặng chốc lát, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Là Cô không phải” Xong không mở miệng nữa, an tĩnh nằm trên bệ đá, lát sau nói: “Ít ngày nữa Cô đã có thể trọng tố thân thiên hồn, đợi tới lúc đó tự nhiên sẽ đưa ngươi về. Mới nãy trên hồ có chuông kiếm nhị thần tuần tra, không được ầm ĩ nữa, tránh gây thêm phiền phức”

Long Dương quân trợn tròn đôi mắt hạnh, thất thanh nói: “Chuông kiếm…nhị…nhị thần?”

Huyết yêu vừa nói lời này xong liền hồi hận không thôi, chỉ nghe Hỉ Mị xé họng gào: “Cứu mạng a_____!”

“…”

“Cho dù ngươi có kêu rách họng…” Giọng nói yếu ớt của Hạo Nhiên từ xa truyền lại.

Đồng tử của Long Dương quân và Hỉ Mị đột nhiên co rút, kế tiếp đồng thời thét to!

“Cũng chẳng có ai tới cứu ngươi đâu!” Hạo Nhiên cười dài thét lớn: “Phá_____!”

Nháy mắt bạch quang vạn đạo, ngân long nhập hồ, hỗn nguyên chân khí toàn thân Hạo Nhiên vút bay lên, hóa thành một con trường long gầm thét như lưu tinh hung hăng đánh thủng vỏ trứng dưới đáy hồ, khoảnh khắc rơi xuống nhẹ nhàng xoay người lại.

Lòng bàn tay Hạo Nhiên đẩy ra, một tiếng “Đương” vang lên, kết giới huyết la mãnh liệt rung chuyển, chấn cho đám xúc tu đỏ sẫm vươn tới trước mặt nát thành phấn vụn.

Nước tràn ồ ạt vào cái lỗ khổng lồ bị Hạo Nhiên đục thủng, cột nước cắp theo Tử Tân mờ mịt chẳng hiểu gì vọt vào, Tử Tân choáng váng đầu óc phun ra một ngụm nước.

“Hỉ Mị!” Tử Tân thấy Hạo Nhiên đang bảo vệ Hồ Hỉ Mị, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Hạo Nhiên tỏ ý không sao, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Lúc này vỏ trứng đã vỡ, dòng nước chảy vào róc rách không ngừng, ngập tới mắt cá chân mọi người, Tử Tân biết Long Dương quân không sao, bèn không quan tâm hắn nữa, Hỉ Mị nơm nớp lo sợ, ăn nói lắp bắp, Hạo Nhiên và Tử Tân đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, Hạo Nhiên nói: “Đây chính là con yêu bị trấn áp trong huyết trì ở Thủ Dương sơn?!”

“Lấy năng lực thông thiên triệt địa của Lão Quân cũng giết không được Cô, ngươi chỉ là một món linh vật, có thể dùng cách gì?” Thân thể của con huyết yêu kia đã gần trọng tố hoàn tất, lúc này xoay mình nhỏm dậy, ngồi trên bệ đá, mở to đôi mắt đỏ tươi, sau lưng chìa ra vô số xúc tu chậm rãi ngọ nguậy, trải đầy trên nền đất, hình dáng của hắn vô cùng đáng sợ.

Hạo Nhiên hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau?”

Huyết yêu và Hạo Nhiên nhìn nhau thật lâu, nước đã dâng tới đầu gối, Tử Tân khẽ động trong lòng, nói: “Mới nãy người trong nước nói chuyện với Cô, chính là ngươi?”

“…”

Hạo Nhiên nói: “Người nào đó trong hai ngươi đổi cách xưng hô đi có được không? Cứ Cô Cô Cô, nghe phát nhức đầu”

Tử Tân không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Ngươi là…năm đó Trác Lộc…”

Câu nói của Tử Tân tức khắc thức tỉnh Hạo Nhiên, Hạo Nhiên thoáng chốc đã rõ ngọn nguồn, quát: “Tên này không thể lưu! Giết hắn ngay!”

Tử Tân quát: “Chậm đã! Còn có lời muốn hỏi hắn!”

Hạo Nhiên hét long trời lở đất: “Hắn chính là Xi Vưu_____!”

Con huyết yêu kia chính là linh hồn của Xi Vưu, vừa nghe lời này bèn ngửa mặt cười to: “Trên thế gian này, không phải thần binh thượng cổ thì không diệt được ta, Hiên Viên kiếm ở đây, cứ vung một kiếm chém chết Cô là được, Cô mặc cho ngươi tới chém, nhưng trước khi chết cần phải hỏi rõ ràng, Chuông nhi, đời này Cô phạm phải sai lầm gì?!”

Hỉ Mị lắp ba lắp bắp nói: “Đừng…đừng giết hắn, hắn vào hồ lâu như vậy, nhưng chưa…chưa từng giết người, chỉ hút máu của cá tôm trong hồ…”

Hạo Nhiên nói: “Một khi Xi Vưu tái xuất, chắc chắn sẽ phát động lại trận chiến nhân ma, Thần Châu nháy mắt sẽ trở thành đất hoang, há có thể tính bằng nhân mạng?! Tử Tân! Hóa kiếm!”

Nhưng Hiên Viên Tử Tân không thèm để ý, giơ tay ra hiệu Hạo Nhiên bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Ngươi từng ẩn thân trong Phục Hi cầm?”

Xi Vưu chậm rãi đáp: “Đúng thế”

Xúc tu sau lưng Xi Vưu lặng lẽ cựa quậy trên mặt đất, thò về phía Long Dương quân bị trói trên cột, vói ra đằng sau cột, nhẹ nhàng ghìm chặt cổ Long Dương quân, mọi người đứng trong trứng không hề phát giác, Long Dương quân nháy mắt trướng đỏ cả mặt, vô phương phát ra bất cứ âm thanh nào.

Xúc giác kia chích nhẹ một cái, đâm vào vai Long Dương quân, chậm rãi hút chút đỉnh máu, rồi lập tức rời ra, Long Dương quân mặt xanh môi tái, té ngã xuống đất.

Hạo Nhiên khẽ cau mày, chỉ cho rằng Long Dương quân kinh hách quá độ, nên không đi qua xem xét.

Tử Tân nói: “Chuyện ngươi từng nói với Cô, lấy gương Côn Lôn nghịch đảo thời gian là thế nào?”


Hạo Nhiên: “Các ngươi nói chuyện với nhau khi nào? Sao ta không biết?”

Xi Vưu đáp: “Lời Thái Nhất nói toàn là lừa ngươi, muốn tinh lọc thế gian vốn không cần cả mười thần khí phải tản đi linh khí thiên địa của mình, chỉ cần dùng trận Hư không, tức chuông kiếm rìu bình tháp mà thôi. Ngũ thần khí còn lại cầm đỉnh ấn gương thạch, gọi là ‘Trận đánh mất’.”

“Ngươi nói xem vì sao Thái Nhất muốn tìm đủ năm món thần khí còn lại? Thần khí nào phải đặt vào trận Đánh mất, thần khí nào có năng lực khởi động, năm xưa bầu trời được Cộng Công chống đỡ, bị thủng thành một vạn huyền môn cổ, sau đó Nữ Oa vá trời, nhưng vẫn lưu lại một khe nứt, sau kêu là ‘Huyền môn vạn cổ’, chính là con đường đưa hai ngươi tới đây, Hồng Quân, Tam Thanh, Hiên Viên, Thái Nhất đều có năng lực mở huyền môn này…”

Giọt máu của Long Dương quân men theo xúc tu chậm rãi chạy về, chảy lên người Xi Vưu.

Tử Tân: “Đông Hoàng muốn vá lại cái lỗ đó?”

Xi Vưu mỉa mai: “Đó là đương nhiên, Nữ Oa chính là mẹ của đại địa, thần tinh nguyên mệnh của nàng có thể tu bổ vạn vật, thậm chí là trời, đất và con người; mai sau nếu chuông kiếm đều bị hủy, vẫn còn cần Nữ Oa thạch…”

Hạo Nhiên quát: “Chớ có nói nhảm mê hoặc Tử Tân…”

Xi Vưu phẫn nộ nói: “Không biết tốt xấu! Năm xưa ở Trác Lộc Cô lưu lại cho ngươi một mạng, đến giờ phút này ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như thế?!”

Tử Tân ra hiệu Hạo Nhiên đừng kích động quá, lại hỏi: “Tại sao Đông Hoàng muốn phong bế huyền môn?”

Xi Vưu giễu cợt: “Đóng huyền môn rồi, các thánh nhân sẽ không thể xuyên tới xuyên lui nữa, hết thảy đều thành định cục, Thái Nhất ở hậu thế sẽ có thể yên tâm làm thần tạo hóa của hắn…”

Hạo Nhiên rống giận: “Tử Tân! Không thể tin hắn_____!”

Thình lình biến cố phát sinh!

Tử Tân còn đang do dự thì Hạo Nhiên đã hét lớn một tiếng!

Máu của Long Dương quân chảy vào trong cơ thể Xi Vưu, tà thần thượng cổ chợt kinh ngạc, rồi phóng thanh gầm thét.

“Máu yêu hoàng_____!”

Trong lúc Hạo Nhiên và Tử Tân không kịp trở tay, thì trên đỉnh núi cao cách mặt hồ hơn trăm mét, Bạch Khởi đưa lưng về phía ánh ban mai kéo mạnh cây cường mỏ công thành được gác vững vàng trên mặt đất.

Một cây mộc tiễn to bằng cánh tay nháy mắt lên dây.

Bạch Khởi khép hai mắt, phân biệt phương hướng của tiếng gầm dưới đáy hồ, thả tay, quát: “Đi_____!”

Lợi tiễn vô thanh vô tức chìm vào trong nước, bắn xuyên qua vỏ trứng, ghim chặt Xi Vưu lên bệ đá!

Hạo Nhiên, Tử Tân và Hỉ Mị đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, vỏ trứng ầm ầm sụp đổ.

Tích tắc nước hồ bỗng sôi ùng ục, nổ ầm lên không trung!

Cự thú vói ra hơn vạn cái xúc tu, leo lên chóp núi xung quanh Thái hồ, một luồng ngân quang từ trong hồ bắn ra, kèm theo tiếng quát phẫn nộ của Hạo Nhiên: “Hóa kiếm, Tử Tân!”

Xi Vưu giận dữ gầm thét, âm thanh truyền xa trăm dặm, thiên địa biến sắc, Bạch Khởi lại quát lớn: “Hạo Nhiên! Bên này!”

Hạo Nhiên một tay nắm cổ tay Tử Tân, một tay xách Hỉ Mị, Tử Tân nói: “Không thể đả thương hắn! Cô còn có chuyện chưa hỏi_____!”

“Ngươi…” Hạo Nhiên giận tím mặt, kéo Tử Tân ném mạnh về phía con quái vật khổng lồ đang nhô đầu ra ngoài. “Đồ khốn! Hôn quân! Ta đ*t con mẹ ngươi!”

Tử Tân bị quăng như thế, liền bay thẳng về phía Xi Vưu như đạn pháo, thấy Hạo Nhiên đã thực sự nổi giận, bèn hết cách, không dám nói thêm gì nữa, đành phải hóa thành một luồng kim quang ở giữa không trung, khôi phục kiếm hình.

Hạo Nhiên vừa gấp vừa giận, ném Hỉ Mị cho Bạch Khởi, mình thì phi thân lao về phía thanh cự kiếm đang rơi xuống hồ.

Nhưng đúng lúc này, Long Dương quân bị lạnh đã sớm tỉnh dậy, thấy đại kiếm sà vào lòng, bèn vất vả đưa tay túm lấy ở giữa không trung, mờ mịt nhìn sang Xi Vưu.

Theo một tiếng rống giận của Bạch Khởi, lại thêm một cây cự tiễn gào thét bay tới, ầm ầm bắn nhân hình của ma thần Xi Vưu đang ở giữa cự thú bay khỏi mặt nước, ghim lên bờ hồ!

Lực ném của Hạo Nhiên chưa tan, Long Dương quân tay cầm đại kiếm lại bị đẩy rớt tòm xuống nước lần nữa.

Xi Vưu ngửa đầu điên cuồng gào thét, xúc giác quất mạnh vào không trung, Hạo Nhiên trúng đòn bị bắn ngược trở về, té mạnh ở bên bờ.

Xúc tu khắp trời khắp đất vào khoảnh khắc đó biến mất toàn bộ, xuất hiện một nam tử toàn thân trần trụi, làn da màu đồng cổ, song mâu tựa huyết, đầu tóc tán loạn.

Cây cự tiễn ghim trên ngực bị Xi Vưu thuận tay rút ra, ném xuống nước, Xi Vưu suồng sã cười vài tiếng, rồi hóa thành huyết vụ nhẹ nhàng bay về phía tây.

Tử Tân ôm Long Dương quân lúc chìm lúc nổi, nửa ngày sau mới vớt được một khúc gỗ bơi vào bờ, Bạch Khởi ôm Hạo Nhiên mệt mỏi rã rời tiến lên.

Long Dương quân có vẻ đã mất đi nguyên khí, sắc mặt trắng đến phát sợ.

Tử Tân nói: “Sao Bạch lão đệ tới đây?” Nói xong đưa tay tiếp lấy Hạo Nhiên, nào ngờ lại trúng phải một quyền vung thẳng tới, tức khắc máu mũi cuồng phun.

Hạo Nhiên giận đến tột đỉnh, căm phẫn đánh lên mặt Tử Tân, mạnh đến độ khiến hắn văng xuống nước lần nữa.

Hạo Nhiên rống: “Ngươi gây đại họa rồi!”

Long Dương quân bị cóng đến tím tái môi, run rẩy nói: “Chung…Chung Thái phó”

“Mẹ nó ngươi cũng chẳng phải thứ tốt_____!” Hạo Nhiên tức không kiềm được, tung thêm một cước đá luôn Long Dương quân xuống nước, thở dốc chốc lát, Hỉ Mị run như cầy sấy tới đỡ, bị Hạo Nhiên đẩy một cái lảo đảo.

Hạo Nhiên vuốt mái tóc ngắn ướt sũng, tâm phiền ý loạn đến cực điểm, quay lưng bỏ đi.