Chiến cuộc tại Thánh vực rực lửa không ảnh hưởng đến Đường Thiên.
Không Linh thức trong Người đá ngũ thức là thủ ấn hắn quen thuộc nhất, hắn sáng tạo cách dùng Thần quyền thực hiện Không Linh ấn, giống như mở ra cửa sổ. Hắn như nhập ma, không ngày không đêm, chẳng quan tâm tới bên ngoài.
Chậm rãi triển khai quyền thế, vô số pháp tắc tuyến tụ tập tới hữu quyền của hắn, trong nháy mắt, hữu quyền của hắn rực sáng như mặt trời giữa trưa.
Tiêm Phong thành bị chiếu sáng lên như ban ngày, khí tức kinh khủng bao phủ toàn thành. Thỉnh thoảng có người run sợ mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng càng nhiều người lại tập mãi thành thói quen. Mấy ngày nay, tình cảnh giống như vậy đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Cả đêm "Thái dương" sẽ hiện lên vài lần, mỗi khi tới thời điểm này, uy áp kinh khủng giống như gió bão đem càn quét toàn thành một lần.
Mọi người mới đầu sợ hãi, đến sau lặp lại mãi thành thói quen, không thể không thừa nhận, năng lực thích ứng với hoàn cảnh của con người rất là tốt a.
Đường Thiên cẩn thận kiểm tra mỗi một tia biến hóa trên thân thể.
Tầm mắt của hắn so với trước kia không biết đã hơn bao nhiêu lần, đối với lý giải(thấu hiểu-giải thích) lực lượng cũng vượt xa năm đó. Vũ kỹ, pháp tắc, cơ quan vân vân, đều không ngoài hai cái phương diện nội - ngoại. Cái gọi là "Nội", là phát huy tiềm năng bản thân của con người. Cái gọi là "Ngoại", đó là lý giải(thấu hiểu-giải thích) và lợi dụng đối với tự nhiên pháp tắc. Hai cái thậm chí có thể hợp mà làm một, bởi vì bản thân con người là một bộ phận của tự nhiên. Cũng giải thích vì sao, lực lượng của mỗi một loại hình thức đến sau cùng đều trăm sông đổ về một biển (đưa hết về cùng một dạng).
Năm ngón tay trái nhanh chóng vẽ lên, Không Linh ấn mau chóng thành hình.
Quang đoàn tụ tập tại Thần quyền ở hữu quyền giống như nước thép hòa tan, dọc theo cánh tay Đường Thiên lan tràn toàn thân. Quang mang chói mắt dần dần ảm đạm rất nhiều, nhưng vẫn sáng ngời vô cùng, che phủ toàn thân Đường Thiên, giống như cho Đường Thiên mặc vào áo giáp.
Sau cùng, quang mang như dịch thể(dạng lỏng) lan tràn từ sau đầu, theo đỉnh đầu Đường Thiên tràn xuống, bao phủ cả khuôn mặt hắn.
Thế giới vào thời khắc này, trở nên không giống trước kia rồi.
Thế giới vốn sặc sỡ, từ từ mất đi màu sắc, biến thành hai màu đen trắng. Gió vốn nhìn thấy mỏng nhẹ cũng biến mất, thay vào đó, là những đường nét hỗn độn lại có trật tự kia, đó là pháp tắc tuyến. Đường Thiên lần đầu tiên nhìn thấy pháp tắc tuyến ở trạng thái phân li thì vô cùng kích động, trực tiếp thoát khỏi loại trạng thái này.
Mấy ngày liên tục tìm tòi, hắn đã khá có kinh nghiệm. Hắn thậm chí phát hiện, những pháp tắc tuyến này không phải "Tuyến" chân chính. Nó là do vô số "Quang điểm" nhỏ vô cùng hợp thành, quang điểm phân hai loại đen – trắng. Hắn chưa hiểu rõ, những quang điểm đen trắng này rốt cuộc là cái gì.
Đường Thiên không có chút nào nóng lòng, tích lũy lực lượng đến tận giờ cũng không có đường tắt. Mọi người luôn luôn sôi động thảo luận "Giác ngộ", lại ít có người nhìn thấy tích lũy trước lúc "Giác ngộ", chỉ có nước đầy mới có thể tràn ra.
Tâm thần hắn giống như đang bay, lướt qua Tiêm Phong thành, như thái dương nhảy khỏi đường chân trời tảo ra ánh sáng, dọc theo đại địa rộng lớn mà lướt đi.
Không vui không buồn, hắn giống như người đứng xem lạnh lẽo, bình tĩnh, nhìn thế giới sặc sỡ bị hai màu đen – trắng thôn phệ, trở về bổn nguyên (bản chất).
Hỗn hợp Thần quyền, Thiên Ma lục ấn, tới điểm giới hạn đặc thù, Đường Thiên liền tạo ra kỹ năng chiến đấu hoàn toàn mới.
Đường Thiên cảm thấy trạng thái này giống như thức tỉnh. Hắn nhớ tới Thức tỉnh binh đoàn của đám người Ba Ba Lạp, hắn không biết từ thức tỉnh này có phải ý này hay không, dù sao chỉ cần mình hiểu là được rồi. Quang mang giống như áo giáp khiến hắn nhớ tới cụ trang, do Thần quyền mà đến, vậy thì gọi là thần trang đi. Hợp với tên của hắn
—— Thức tỉnh thần trang!
Thân hình hắn chuyển động, nhẹ nhàng bước trên không gian pháp tắc tuyến, thân hình hắn đột nhiên biến mất. Ở ngoài nghìn trượng, không hề dấu hiệu nào báo trước, hắn đột ngột xuất hiện.
Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng đụng vào pháp tắc tuyến kéo dài đến phía chân trời trước mặt, đó là Phong pháp tắc tuyến, thân thể hắn tung bay giống như lông chim, thuận theo bay lên khí lưu (dòng không khí - gió) không ngừng hướng về phía trên bay lên.
Hắn đi tới tầng mây, chỉ ra ngón tay, nhẹ nhàng kích thích một tia pháp tắc tuyến hạ xuống.
Ầm ầm!
Vô số tia chớp, đột nhiên sáng lên tại tầng mây, tụ tập theo hướng ngón tay hắn.
Thức tỉnh thần trang của Đường Thiên trôi nổi ánh điện (ánh chớp)chói mắt, giống như lôi thần hạ phàm.
Trải nghiệm trước nay chưa từng trải qua khiến Đường Thiên chăm chú dị thương, hắn cảm giác mình giống như một bộ phận thiên địa, Thế nhưng lại lãnh tĩnh. Hắn cẩn thận cảm thụ thiên địa biến hóa, chuyện như vậy hắn đã liên tục làm hơn vài ngày.
Biến hóa trong thiên địa vô cùng vô tận, thế giới hiện ra ở trước mặt hắn tuy rằng chỉ có hai màu đen trắng rồi lại trở về muôn màu muôn vẻ, tất cả đang chờ đợi hắn dò xét.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại, có người hướng bên này bay tới.
Một chiếc thuyền lớn màu vàng kim bay lên không phi hành.
"Chiếc Lưu tô hào này của Tô huynh thực sự là hưởng thụ cao cấp nhất ở nhân gian a." Người nói chuyện chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, tên là Cát Trạch. Cát Trạch tướng mạo tuấn tú, hai mắt hẹp dài, môi mỏng da trắng, khí chất yêu dị.
Hắn duỗi lưng, đầy vẻ thỏa mãn.
Người khác nghe nói như thế, không khỏi gật đầu. Trên thuyền đồ dùng không có chỗ nào mà không phải là vật quý hiếm giá cả đắt đỏ, rượu nước điểm tâm cũng tinh tế đủ làm người ta không muốn nuốt xuống, thân da lông mềm mại để ngồi lên là một tấm da lông Hắc Thủy thát(rái cá) hoàn chỉnh chế thành. Hắc Thủy thát sinh sống tại nơi cực lạnh, số lượng ít ỏi, hơn nữa tính tình cảnh giác, khó mà bắt được, da lông của nó quý vô cùng. Hắc Thủy thát da lông (da được lột ra) hoàn chỉnh như thế cực kỳ hiếm thấy, Thế mà trên thuyền Hắc Thủy thát da lông hoàn chỉnh như loại này ít nhất cũng hơn năm mươi tấm.
Tô Khánh trong lòng vô cùng đắc ý, cười ha ha: "Có thể khiến Cát Trạch lão đệ khen ngợi, Lưu Tô hào này của ta cũng không uổng phí chế tạo."
Lưu Tô hào là được Tô Khánh cực kỳ yêu thích, chiếc thuyền gỗ kim sắc minh hoàng sắc này, là một trong những bảo thuyền nổi danh nhất toàn bộ Tội vực. Toàn thân do một loại gỗ hiếm tên là Lưu Tô kim nam chế tác, thân thuyền dài hai mươi hai trượng, bố trí cực kỳ xa hoa. Tô Khánh vì nó tốn kém rất nhiều, mời tượng sư tốt nhất, sử dụng không chỗ nào không phải là vật trân quý hiếm có.
Mười tên võ giả am hiểu phong pháp tắc điều khiển phía dưới, thân thuyền nhẹ như lông, theo gió mà đi, tốc độ cực kỳ nhanh. Hơn nữa người điều khiển thuyền, không ai không phải là cao thủ, tốc độ vô cùng nhanh mà thân thuyền không có chút nào xóc nảy.
Tô gia là gia tộc lâu đời trong Trung Đình tứ thành, gia sản dĩ nhiên nhiều vô cùng. Mà Tô Khánh là một trong những trưởng lão có thực quyền tại Tô gia, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại thâm sâu am hiểu hưởng thụ, trái lại giao tiếp cực rộng.
"Lưu Tô hào danh bất hư truyền." Cát Trạch thản nhiên nói: "Không biết Mặt quỷ này có lợi hại được như truyền lưu hay không, cũng đừng quá khiến người thất vọng a, vậy thì quá mất mặt."
Cát Trạch lời nói cuồng vọng nhưng không một ai nào phản bác, mọi người tại tràng trái lại vẻ mặt cảm thấy là lẽ đương nhiên.
"Yêu đao Cát Trạch, ai dám đối diện nó mũi nhọn?" Tô Khánh nghe vậy giả vờ lo nghĩ nói: "Cát Trạch lão đệ một chút nữa nhưng nghìn vạn lần đừng tự giới thiệu, bằng không, hù dọa nhân gia chạy rồi, chúng ta rất xa chạy tới, chỉ xem ra đối phương chạy trối chết thì làm sao bây giờ?"
Mọi người ồn ào cười to.
"Không phải a!"
"Lời ấy đại thiện!"
"Bọn ta Thế nhưng chờ Cát huynh đại phát thần uy, nếu là bị đối phương hù dọa vỡ mật, vậy nhưng tựu không ổn rồi!"
Cát Trạch tuy rằng sắc mặt cười dài, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng con mắt hẹp dài, lại có thể nhìn thấy một chút tự mãn. Tuy nhiên, hắn rốt cuộc còn không bị những lời khen tặng này làm choáng váng đầu óc, ngược lại nói với Tô Khánh: "Lai lịch Mặt quỷ này, Tô huynh biết rõ bao nhiêu?"
"Không nhiều." Tô Khánh thu hồi nét tươi cười trên mặt: "Nói tới Mặt quỷ thì phải nói tới Đại hùng Linh bộ. Những người này đều là một nhóm, bị triều tịch đưa lên bời, con số đại khái tại khoảng bốn năm nghìn. Thánh vực không có nghe nói từng có địa phương nào gọi là Đại Hùng châu, cũng không biết có phải hay không tân thế lực xuất hiện trong hai ba trăm năm này. Tuy nhiên Đại hùng Linh bộ tên này, nghe đi tới trái lại có chút như binh đoàn."
"Không sai." Có người tiếp lời: "Những người này xác thực là binh đoàn, kỷ luật nghiêm minh, cho dù là làm khổ tù, cũng không giống người khác. Tuy nhiên nói tới cũng lạ, những người này ai nấy rất kiên cường, là chân nam tử."
Cát Trạch híp mắt, thản nhiên nói: "Chuyến đi này của Tô huynh, nói vậy không chỉ là ý của Tô gia đi."
Tô Khánh gật đầu: "Cát Trạch lão đệ mắt sáng như đuốc, quả nhiên vừa nhìn liền nhìn ra huyền cơ trong đó. Tuy rằng tệ tộc và Lô gia Phi Mã thành có liên quan, nhưng chuyến này lại là ý của các đại nhân."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không kiểm soát được bỏ chén rượu trong tay xuống, nghiêm túc lắng nghe.
"Mặt quỷ này có phải Lý tổ truyền nhân hay không không trọng yếu." Tô Khánh ánh mắt xem ranh bốn phía, trầm giọng nói: "Tội vực trải qua mấy trăm năm, cuối cùng diễn biến lấy Trung Đình tứ thành làm trung tâm kết cấu. Nhiều năm trôi qua như vậy, cuộc sống mọi người cũng rất tốt, ý tứ mặt trên là cứ tiếp tục như thế, ai cũng đừng cho đoàn người dày vò gây sự."
Cát Trạch có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ các đại nhân cho rằng, Mặt quỷ và Đại hùng Linh bộ của hắn sẽ uy hiếp đến Trung Đình?"
Tô Khánh âm trầm cười: "Đại hùng Linh bộ người có thể chiến, chỉ có một mình Mặt quỷ mà thôi, có thể nhấc lên sóng gió gì? Mặt trên chỉ là lo lắng một ít hạng người dã tâm, muốn mượn cớ sinh sự. Vì vậy, biện pháp tốt nhất đó là đem loại manh mối này bóp chết ở trong nôi."
Cát Trạch đăm chiêu, người khác đều là im miệng không nói.
Tô Khánh giơ lên chén rượu trong tay hướng Cát Trạch thăm hỏi: "Nếu không phải việc này trọng yếu, sao dám làm phiền Cát Trạch lão đệ? Tuy nhiên tại hạ vừa thấy Cát Trạch lão đệ xuất mã, tâm tình liền nhẹ nhõm liền."
Cát Trạch bình thản cười nói: "Tạ Tô huynh cát ngôn."
Tô Khánh tiếp theo vẻ mặt cảm khái nói: "Lại nói, Mặt quỷ này cũng là tà môn. Lô Thiên Vấn chết trong tay hắn, Hà Tâm cũng thua ở tay hắn, bây giờ Tiêm Phong thành cũng rơi vào trong ma chưởng của hắn. Cái này cái đều là cao thủ Chiến Lực bảng a, thế nào lại bắt không được chỉ là một tên Mặt quỷ chứ?"
Cát Trạch biết rõ Tô Khánh khích tướng, nhưng tính tình hắn vốn dĩ điên cuồng, cũng không kiêng kỵ, nói: "Chiến Lực bảng? Lên Chiến Lực bảng là có thể tính là cao thủ? Ha ha!"
Hắn như nghe được truyện cười gì, cất tiếng cuồng tiếu.
Tô Khánh mỉm cười, chỉ cần Cát Trạch chịu đến thì mọi thứ đều tốt.
Bỗng nhiên, Cát Trạch tiếng cười bống nhiên ngừng lại.
Hắn giống như bị điểm huyệt, không chút động đậy, ánh mắt nhíu mày nhìn chằm chằm bên ngoài khoang thuyền. Vẻ phóng đãng trong con mắt hẹp dài như đao biến mất không còn thấy bóng dáng, biểu tình đọng lại tại trên mặt, máu trên mặt từng chút một rút đi, mặt hắn trở nên trắng như tờ giấy.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến mọi người không hiểu gì.
"Cát Trạch lão đệ?" Tô Khánh dò hỏi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, không lẽ Cát Trạch có cái bệnh gì không một ai biết, lúc này đột nhiên phát tác?
Chỉ có thị nữ hầu hạ phía sau Cát Trạch, che miệng hoảng sợ phát hiện Cát Trạch như tuyết trắng, một vệt nước thấm ướt lưng nhanh chóng tràn ra cả lưng hắn.