Hải dương lam sắc, vô biên vô hạn.
Đường Thiên cảm thấy mình như một con cá, bơi thật lâu cũng vẫn chưa bơi tới phần cuối. Hắn phân không rõ cái này rốt cuộc có phải là ảo cảnh hay không, mọi thứ xung quanh đều rất chân thực, năng lượng đặc thù của Lam hải làm Đường Thiên cảm thấy quen thuộc.
Khiến hắn tương đối kinh ngạc chính là sự bài xích có ở khắp nơi tại Lam hải biến mất hoàn toàn, lần này Đường Thiên cảm thấy như cá gặp nước.
Không thích hợp a, mình là linh năng lượng thể, tại sao có thể như vậy?
Không bao lâu sau, Đường Thiên liền tỏa định mục tiêu trên lũ lam diễm ở đầu ngón tay của Thiên Ma. Lũ lam diễm kia chậm rãi lay động làm tiêu tan sự bài xích của Lam hải đối với chính mình.
Bắt đầu từ khi tiến vào Lam hải, Đường Thiên có thể cảm giác thấy lam diễm hưng phấn. Trong mơ hồ, dường như có thứ gì đó đang triệu hoán nó, phương hướng Đường Thiên đang đi tới chính là theo cảm giác này. Đường Thiên không biết Lam diễm rốt cuộc là cái gì, nhưng mà Đường Thiên cũng đã xác định, dù cho nó không phải đến từ Lam hải, cũng là với lam hải có liên hệ sâu xa nào đó.
Dọc theo đường đi, Đường Thiên còn đang suy nghĩ, nếu như là ảo cảnh, phải làm thế nào bài trừ nó?
Hắn suy nghĩ thật lâu, thử rất nhiều biện pháp nhưng mà vẫn không chút thu hoạch.
Nhưng mà Đường Thiên vẫn liều mạng bơi lên phía trước, như chẳng thể nào ngồi chờ chết, hắn không làm được. Tuy rằng không biết phía trước rốt cuộc là thứ gì triệu hoán hắn, nhưng mà hiển nhiên tốt hơn nhiều so với ngây người tại chỗ.
Không biết bơi bao lâu, thời gian nơi đây cũng rất kỳ quái. Nhưng mà Đường Thiên khẳng định mình bơi thật lâu, bởi vì hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt. Cũng không phải là thân thể mệt mỏi rã rời, mà là tinh thần mệt mỏi. Nhìn không thấy mục tiêu, cũng nhìn không thấy phần cuối, không biết thân ở phương nào, không biết làm như thế nào rời đi, không biết hành động hiện tại của mình có ý nghĩa hay không.
Bỗng nhiên, xa xa mơ hồ nhìn thấy một đám lam ảnh, tinh thần Đường Thiên rung lên, lâu như vậy chưa nhìn thấy một vật còn sống, yên tĩnh đến đáng sợ, đối với con người là một loại giày vò. Đám lam ảnh kia tựa hồ cũng chú ý tới Đường Thiên, nhanh chóng bơi lại bên này.
Đợi khi bơi tới gần thì Đường Thiên thấy rõ ràng đám lam ảnh này là vật gì.
Một đám sứa lam sắc, ước chừng có bảy tám mươi con, chúng nó có xúc tu dài, thân thể trong suốt khiến chúng nó cơ hồ trộn lẫn với lam hải làm một thể. bắt mắt nhất là bên trong thân thể trong suốt có một lũ hỏa diễm màu lam cỡ ánh nến, hỏa diễm lay động có tiết tấu.
Có vẻ giống lũ lam diễm của Niêm hoa ấn a, Đường Thiên nghĩ thầm.
Đường Thiên không phát hiện từ khi đám sứa này xuất hiện, lũ lam diễm trong cơ thể hắn liền đình chỉ lay động, thu liễm khí tức.
Tuy nhiên, lúc này Đường Thiên đã bất chấp suy nghĩ, bởi vì lam sứa đã xông lại phía hắn. Hỏa diễm trong cơ thể đám lam sứa kia kịch liệt lay động, tốc độ chúng nó đột nhiên gia tăng, tựa như một đám lam sắc u linh nhanh chóng vây quanh hắn. Hỏa diễm màu lam lan tràn dọc theo xúc tu, trong nháy mắt, toàn bộ xúc tu đều nổi lên một tầng hỏa diễm màu u lam.
Bộ dáng khí thế rào rạt kia, Đường Thiên tuyệt đối không tin chúng nó tới chơi đùa với mình.
Tiên hạ thủ vi cường!
Cổ động tinh thần xong, Đường Thiên thừa dịp lam sứa chưa kịp vây kín, thân hình đột nhiên vọt tới trước, tay phát ra một cái trọng trảm. Lực lượng cuộn trào mãnh liệt dọc theo bàn tay Đường Thiên chém ra, ở trong lam hải hình thành một đạo thủy đao trong suốt, nhanh chóng hướng về lam sứa.
Thủy đao trong suốt lướt qua giữa đám lam sứa, mấy con lam sứa bị đánh trúng, trong nháy mắt một phân thành hai.
Ngay sau đó thủy đao mang theo dòng nước, ầm ầm tách đám lam sứa ra.
Nhìn thấy những lam sứa này có vẻ không khó đối phó, trong lòng Đường Thiên khẽ buông lỏng. Phiến lam hải này so với Lam hải hắn đi qua lần trước, mật độ năng lượng nồng nặc hơn nhiều, những lam sứa này hắn chưa từng thấy. Tất cả đều rất xa lạ, trong lòng Đường Thiên cực kỳ cảnh giác.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, con mắt hắn co rụt lại.
Lam sứa may mắn còn tồn tại thân thể co rút lại tựa như lò xo, ngay sau đó đột nhiên bung ra, cơ hồ trong nháy mắt liền thoát ra loạn lưu, tốc độ cực nhanh vô cùng, hóa thành từng đạo hư ảnh quỷ dị bắn nhanh tới phía Đường Thiên.
Nhanh quá!
Cơ hồ trong nháy mắt, một đạo lam ảnh vọt tới trước mặt Đường Thiên, Đường Thiên chỉ kịp giơ lên cánh tay.
Ba!
Một cái xúc tu như thiểm điện đánh trúng cánh tay Đường Thiên.
Đường Thiên kêu lên buồn bực, rõ ràng lực lượng cũng không lớn, nhưng mà đau xót vô cùng, máu huyết toàn thân cơ hồ đều phải đọng lại. Một lũ lam diễm chui vào trong cơ thể Đường Thiên, sắc mặt Đường Thiên đại biến, lũ lam diễm này vậy mà lại bơi thẳng tới trái tim hắn.
Tốc độ của nó cực nhanh, như một con cá bơi linh hoạt đến cực điểm, nơi đi qua, thân thể Đường Thiên hơi hơi mất cảm giác.
Mắt thấy nó sẽ chui vào trái tim, bỗng dưng trái tim Đường Thiên hiện lên một luồng hỏa diễm lam nhạt.
Lam diễm xâm lấn rõ ràng bị kinh động, nó hơi hơi ngừng một cái, tựa hồ đang quan sát lam diễm hiện lên ở trái tim Đường Thiên. Hai luồng lam diễm giằng co, liền nhìn ra khác biệt, lam diễm xâm lấn có màu lam đậm, khí thế hung ác rất nặng. Mà lam diễm nổi lên ở trái tim, nhạt hơn nhiều, hơn nữa khí tức yếu ớt.
Lam diễm xâm lấn không chút do dự đánh về phía trái tim, tựa như ngửi được mỹ vị.
Tựa như một đạo lam tiễn chìm vào trái tim Đường Thiên.
Thân thể Đường Thiên chấn động, nhưng vào lúc này, Thiên Ma trong cơ thể tay kết Niêm hoa ấn. Tê, lệ khí trong lam diễm xâm lấn bị Niêm hoa ấn hút vào. Lam diễm xâm lấn vừa mới còn kiêu ngạo hung hăng tựa như bị rút xương cốt, thuần phục vô cùng, trong nháy mắt bị lam diễm bao vây lấy trái tim hấp thu sạch sẽ.
Đường Thiên bị một màn này khiến cả kinh ngẩn ngơ, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Kịch kịch kịch.
Xúc tu của Lam sứa đổ ập vào hắn, lam diễm trên xúc tu, dường như thủy triều chui vào trong cơ thể Đường Thiên, chúng nó tựa như bầy cá điên cuồng, dồn dập bơi hướng về trái tim Đường Thiên.
Trái tim phủ đầy lam diễm tản ra mê hoặc, chúng nó không thể chống lại.
Phốc phốc phốc!
Lam diễm như hạt mưa chìm vào trái tim Đường Thiên.
Lũ lệ khí ngang ngược trong Lam diễm kia, trong nháy mắt liền bị Niêm hoa ấn hóa đi, những lam diễm xâm lấn này liền trở thành mỹ thực cho lũ lam diễm trong cơ thể.
Thân thể Đường Thiên không ngừng rung động, từng lớp lam diễm, trước ngã sau lên chui vào trong cơ thể Đường Thiên, dũng mãnh vào trái tim.
Đường Thiên thấy thế tâm sinh hàn ý, lũ lam diễm trong cơ thể mình kia tựa như một tay thợ săn giảo hoạt, ngụy trang bản thân thành mồi nhử ngon lành, lại lặng yên mai phục cạm bẫy. Khi một lũ lam diễm xâm lấn sau cùng bị thôn phệ, lam diễm bám tại trái tim Đường Thiên như dã thú ăn no, lười biếng chậm rãi tung bay, trở lại trong Niêm hoa thủ ấn.
Lúc này thể tích của nó đã bành trướng gấp mấy lần, màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều.
Tất cả biến cố này xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức Đường Thiên thậm chí không kịp phản ứng. Khi hắn mở mắt, bị cảnh tượng trước mắt khiến cả kinh ngây người. Xung quanh hắn phập phềnh một vòng thi thể lam sứa, chúng nó không có một con còn sống.
Trong thân thể trong suốt của Lam sứa, lũ lam diễm như ánh nến kia đã tắt.
Thi thể lam sứa tựa như tảng băng đông lạnh chậm rãi hòa tan, không lâu sau thì chúng nó liền triệt để hòa tan tiêu thất ở trong lam hải, nơi đây đã không thấy nửa điểm vết tích có cuộc chiến đấu.
Đường Thiên cảm giác mình càng thêm hòa đồng với Lam hải, tốc độ hắn du động nhanh hơn một phần.
Chiến đấu phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi khiến Đường Thiên có chút kinh hồn táng đảm, suy nghĩ còn có chút nghĩ mà sợ. Lũ lam diễm kia vậy mà lại dùng trái tim mình bố trí cạm bẫy, quả thực là phát rồ, nếu là không cẩn thận...
Đường Thiên rùng mình một cái, nhưng mà khiến hắn bất đắc dĩ chính là mình chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn.
Cái lam diễm này rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì?
Trong lòng Đường Thiên mơ hồ có chút bất an, hắn có dự cảm, cái lam diễm này không đơn giản. Lúc trước hắn vẫn hoài nghi mình bị kéo đến phiến lam hải này chính là do lũ lam diễm này giở trò quỷ. Hiện tại hắn đã khẳng định tuyệt đối là do cái thứ này giở trò quỷ.
Hơn nữa, hắn phát hiện lũ lam diễm này tựa hồ có ý thức của riêng mình.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khó mà hiểu được, hắn gặp đủ loại hỏa diễm, nhưng mà chưa từng gặp hỏa diễm có thể suy nghĩ, đó là cái loại gì?
Được rồi, không quản nó yêu dị cỡ nào, dù sao đã cũng đến địa phương quỷ quái này, vậy thì nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đường Thiên buông bỏ toàn bộ nghi ngờ, tiếp tục tiến về phía trước. Lũ lam diễm kia rất an tĩnh, chỉ tại trên Thiên Ma Niêm hoa ấn nhẹ nhàng lay động.
Dọc đường Đường Thiên gặp phải vài lớp lam sứa, nhưng mà đều bị lũ lam diễm này thôn phệ.
trí lực Lam sứa rất thấp, chúng nó chỉ có bản năng cơ bản nhất, phương thức công kích duy nhất chính là xúc tu mang lam diễm.
Lam diễm và Niêm hoa ấn hợp thành, đối phó lam sứa quả thực là thoải mái đến cực điểm, về sau Đường Thiên vừa thấy lam sứa, không nói hai lời liền trực tiếp xông tới. lam sứa cứ thế quất bám, mà lam diễm trong cơ thể hắn, cũng càng ngày càng mạnh, sau đó một lần có thể trong nháy mắt hút khô hơn trăm con lam sứa.
Thể tích Lam diễm đã bành trướng to cỡ nắm tay, sắc vô cùng đậm.
Bản lĩnh hấp thu đồng loại của Lam diễm, Đường Thiên không có biện pháp, nhưng mà không ngừng nhìn thấy Thiên Ma làm thế nào dùng Niêm hoa ấn tiêu tan mất lệ khí lại khiến Đường Thiên được lợi không ít. Thiên Ma lục ấn, cái thứ nhất Đường Thiên lĩnh ngộ chân lý Nộ quyền ấn đã có thể thuyết minh một vài vấn đề, hắn hiển nhiên am hiểu chiến đấu hơn. tuy rằng Nộ quyền ấn không phải trực tiếp dùng cho chiến đấu, nhưng kết hợp với cổ bất khuất chi khí dâng trào bừng bừng bộc phát trong chiến đấu kia, hắn mới có thể lĩnh ngộ được Nộ quyền ấn.
Niêm hoa ấn điềm nhiên và yên tĩnh, cùng tính tình hoạt bát nhiệt tình của Đường Thiên cũng không quá phù hợp, cho nên hắn luôn luôn tìm không ra bí quyết.
Nhưng mà cái gì đều không bằng số lượng nhiều, những ngày này, lam sứa bị lam diễm hút khô phải tới vài ngàn. Chỉ là nhìn Thiên Ma dùng Niêm hoa ấn hóa giải lệ khí trong lam diễm xâm lấn, Đường Thiên nhìn mấy nghìn lần, dần dần, cũng có chút lĩnh ngộ.
Thần tình trên mặt hắn yên tĩnh.
Dọc theo đường đi, hắn không buông bỏ luyện tập Niêm hoa ấn. Niêm hoa ấn hắn vốn quen thuộc, một đường cuồng luyện như thế, đâm ra thuộc làu. Tốc độ hắn kết ấn cực nhanh, dường như thiểm điện, cơ hồ trở thành bản năng.
Vừa đi tới, hai tay của hắn vô thức mà kết ấn.
Niêm hoa ấn, hắn chỉ luyện Niêm hoa ấn, trước khi luyện thành Niêm hoa ấn, hắn không dự định tu luyện thủ ấn khác. Mình cũng không phải cái người thông minh gì, chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch này, tựa như năm xưa hắn tu luyện Hỏa Liêm quỷ trảo vậy.
Chỉ có khi gặp phải lam sứa thì Đường Thiên mới đình chỉ kết ấn, hết sức chăm chú mà quan sát mỗi cái chi tiết khi Thiên Ma thôi động Niêm hoa ấn. Lần lượt quan khán, lần lượt luyện tập, nhẫn nại kiên trì, không cảm giác khô khan.
Mấy chục vạn lần? Không biết, dù sao rất nhiều rất nhiều.
Hắn chìm đắm ở trong trạng thái yên tĩnh nhu hòa, thân thể như con cá linh hoạt thản nhiên đi tới, Niêm hoa ấn trong tay cái này sinh cái kia diệt.
Hắn hồn nhiên không biết, vẻ mặt của hắn càng ngày càng nhu hòa, nét mỉm cười nhè nhẹ nổi lên ở khóe miệng hắn.
Lấy hoa(niêm hoa) mà cười.
Một lũ ý thức kỳ lạ, xâm nhập tâm thần hắn.
Mà đồng thời, lam diễm lập lòe trên bàn tay kết Niêm hoa ấn của Thiên Ma bỗng dưng bị kiềm hãm.
Đường Thiên mở choàng mắt, đôi đồng tử nhiễm lam.