Chiến Thần Bất Bại

Chương 726: Hồng lưu

"Mọi người tiết kiệm thời gian, một canh giờ nữa, Hồng Lưu sẽ tới rồi."

Minh Châu cao giọng hô lớn, lúc này nhìn nàng không còn chút nào như đại tiểu thư, tay áo kéo lên, đầu đầy mồ hôi, vầng trán còn dính vụn cỏ.

Mọi người đều hận không thể đẩy tốc độ nhanh hơn, một khi Hồng Lưu tới, nếu bọn họ còn chưa trốn vào thạch bảo, rất dễ có nguy hiểm tới sinh mạng. Đám người Đường Thiên không biết Hồng Lưu là cái gì nhưng mà nhìn đoàn người khẩn trương như thế, liền biết tất nhiên là thứ rất nguy hiểm.

Ánh Sơn thạch bảo có rất nhiều chỗ sụp đổ, đó là nơi nguy hiểm nhất, cũng may có đám A Mạc Lý thân hình như máy móc, đá tảng lớn ở trong tay bọn họ nhẹ như không có gì, được tượng sư của Tiết phủ chỉ đạo, nhanh chóng tu sửa.

Những nữ tử Tiết phủ, nhìn nhóm thiết huyết nam tử này, rất nhiều người liên tục ánh lên tia sáng kỳ dị trong ánh mắt. Minh Châu chú ý tới một màn này, trong lòng chợt động, Tiết phủ nhiều nhất là nữ tử chưa gả. Vô luận theo góc độ nào, Linh bộ khổ tù đều là lựa chọn tuyệt hảo, xem bọn hắn thân thể vô cùng cường tráng, ai nấy khí huyết thịnh vượng giống như hỏa diễm, tại Tội vực âm lãnh, tản ra lực hấp dẫn trí mạng, thảo nào nữ tử trong phủ thầm động xuân tâm.

Linh bộ ý chí chiến đấu sục sôi lại kỷ luật sâm nghiêm, dù cho làm việc đều là nghiêm túc vô thanh, ai nấy đều cắm đầu làm.

Trong lòng Minh Châu gợn sóng, không nhịn được nhìn thoáng qua Đường Thiên đang làm việc trong đám người, cái gã gia hỏa này làm thế nào chế tạo ra một đội tinh nhuệ cường hãn như thế. Nàng chưa biết gì về binh đoàn, trong lòng nàng, Linh bộ lấy ra so với Cung bộ do Tần Tử Sơn chỉ huy, cũng không kém hơn.

Tuy nhiên Mặt Quỷ cùng làm việc với mọi người, không có tỏ vẻ lên mặt, Minh Châu cũng không khỏi bội phục. Tại Tội vực, đẳng cấp sâm nghiêm vô cùng, trên dưới phân chia, tuyệt không thể vượt quá phận. Không có vị gia chủ nào, lại giống như Mặt Quỷ cùng làm việc nặng nhọc chung với mọi người. Khó trách thuộc hạ của hắn đối với hắn một lòng một dạ như thế, khí độ của Mặt Quỷ thật là phi phàm.

Nàng thu liễm tâm thần, cũng không khỏi càng thêm nỗ lực mà quét tước. Nếu như không có đám người Mặt Quỷ, bằng những nữ nhân Tiết phủ này, muốn đưa Ánh Sơn bảo phục hồi như cũ, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

Một thời gian dài nữa, nơi đây sẽ là nhà các nàng.

Trong lòng Minh Châu cảm khái, bối thủy chi chiến*, trở lại bắt đầu từ con số không, nhưng vẻ lo lắng thủy chung bao phủ ở trong lòng nàng lại biến mất không còn, lại không khỏi sinh ra một tia mong đợi.

*(Bối thủy nhất chiến) lấy điển tích từ trận Bối Thủy của Hàn Tín, với nghĩa đen là: Lưng tựa sông đánh một trận sống còn. Nó được dùng để mô tả tình huống mà người ta phải chiến đấu để chiến thắng hoặc bỏ mạng; hoặc trong khi một người phải nỗ lực hết mình để giành sự sống.

Đường Thiên đang vừa làm việc, vừa nghiên cứu những tảng đá này. Loại tảng đá này khác hẳn toàn bộ đá tảng ở tường Tử Quyên thành, chúng nó có màu sắc như Mã não, nhẵn nhụi trơn bóng, hiện ra từng đoàn hoa văn hình mây.

Tượng sư nói thứ này gọi là Mã não vân thạch, là tài liệu xây thành tốt nhất, hiệu quả chống đỡ Hồng Lưu của nó tốt hơn nhiều so với Mộc hôi thạch. Nhưng mà sản lượng tương đối ít, không đủ số lượng cần để xây thành.

Việc gia công Mã não vân thạch cũng khó khăn hơn Mộc hôi thạch nhiều, phẩm chất cứng rắn hơn, không thể dùng pháp tắc tuyến cắt xén, chỉ dựa vào lực lượng huyết nhục đơn thuần, Mộc hôi thạch mềm hơn nhiều, gia công cũng dễ dàng hơn.

Hơn nữa Mã Não vân thạch còn có một cái tệ đoan, chính là sau một đoạn thời gian, vân hoa văn của nó liền sẽ trở nên mơ hồ, thời điểm này phải mài dũa lại, để vân hoa văn hiện ra, cũng chính là qua mỗi đoạn thời gian nhất định phải duy tu, cần kha khá nhân lực.

Toàn bộ Mã não vân thạch rất ít được dùng để xây thành, nhưng dùng để kiến lập phủ tương đối nhiều.

Mặc dù nó có rất nhiều tệ đoan, nhưng mà có ưu điểm mà Mộc hôi thạch không có. Hiệu quả chống đỡ Hồng Lưu của nó tốt hơn so với Mộc hôi thạch, hơn nữa nó có thể tỏa ra hơi mây đặc biệt, hơi mây có thể bồi luyện huyết nhục, đối với thân thể phi thường hữu ích.


Sàn sạt sàn sạt, ai nấy đều đang liều mạng mà mài dũa tường ngoài của Ánh Sơn bảo.

Bụi bặm thời gian và năm tháng lắng đọng, từng chút bị mài dũa ra, vân hoa văn hoa lệ, từng chút hiển lộ ra ngoài, vân hoa văn liền thành một mảnh, giống như vật còn sống, ánh sáng lóng lánh ôn nhuận, đẹp không sao tả xiết. Ngọn núi màu đen lạnh lùng nghiêm nghị, cũng tựa như thoáng cái sáng lên rất nhiều. Cảm giác ấm áp nhè nhẹ tỏa ra, âm lãnh hàn ý trong núi bị đuổi đi, mọi người chỉ cảm giác thoải mái không thể nói ra.

Ánh Sơn bảo, một bảo Ánh Sơn hoa.

Nhìn thạch bảo vốn ảm đạm nát bét, ở trong tay mình trở nên rạng rỡ rực rỡ, đẹp phồn vinh, mọi người đều có cảm giác thành tựu.

Nhưng vào lúc này, Nhiếp Thu bỗng dưng như có phát giác, ngước mặt lên: "Có tình huống!"

Bầu trời âm u xa vời, xuất hiện một dải ánh sáng màu sắc rực rỡ sặc sỡ, dải ánh sáng đang không ngừng mà ăn mòn khuếch tán, hướng bên này cuồn cuộn cuốn lao đến.

"Hồng Lưu!" Có người kinh hô.

Minh Châu liếc bầu trời một cái, vội vàng nói: "Mọi người mau tiến vào bên trong bảo!"

Người hầu đang ở bên ngoài dọn dẹp cỏ dại, dồn dập chạy trở về. Đường Thiên tràn ngập hiếu kỳ, nhưng vẫn nói: "Mọi người cũng vào trốn đi."

Mọi người đều tiến nhập thạch bảo, Đường Thiên hiếu kỳ mà nhìn qua cửa sổ, quan sát cái gọi là Hồng Lưu.

Minh Châu biết rõ Đường Thiên là người ngoại lai, liền đứng bên giải thích: "Trên cao Tội vực, là nơi không gian pháp tắc rất hỗn loạn. Cứ mấy ngày, không gian pháp tắc hỗn loạn va chạm lẫn nhau liền sẽ hình thành dòng xoáy đặc thù. Khi dòng xoáy này càng cuộn càng nhiều, càng cuộn càng lớn, chúng nó tựa như tuyết lở, dọc theo đường đi cuốn tất cả pháp tắc tuyến, đây là Hồng Lưu. Đại nhân nhìn thấy Hồng Lưu sở dĩ sặc sỡ nhiều màu, chính là do lượng lớn pháp tắc tuyến hỗn tạp."

Minh Châu còn chưa dứt lời, Hồng Lưu liền tới.

Liền nghe trên bầu trời tiếng oanh minh không dứt bên tai, tiếng nổ vang này phi thường hỗn độn, đã có âm thanh cuồn cuộn như sấm rền, lại có âm thanh như Dạ kiêu gáy hót, còn có âm thanh nhỏ vụn tê tê, nghe sởn tóc gáy.

Dải ánh sáng sặc sỡ, giống như bàn chải ánh sáng, quét dọc theo núi.

Cát bay đá chạy, giống như ngày tận thế.

Khi bàn chải ánh sáng màu sắc rực rỡ đảo qua Ánh Sơn bảo, vân hoa văn trên Mã não vân thạch tựa như thoáng cái bị thức tỉnh, vụ khí nhàn nhạt từ trong vân thạch toát ra, trong nháy mắt, toàn bộ Ánh Sơn bảo liền bao phủ ở trong một tầng vụ khí hơi mỏng.

Bàn chải ánh sáng không làm gì được những vụ khí này, không dừng lại, quét ngang mà qua.

Khi bàn chải ánh sáng đảo qua trên đỉnh Ánh Sơn bảo, Đường Thiên chỉ cảm giác khí huyết trong cơ thể bốc lên, không khỏi sắc mặt khẽ biến. Hắn có thể rõ ràng cảm thụ được trong phiến bàn chải ánh sáng sặc sỡ mê người kia, pháp tắc hỗn loạn cỡ nào, cực độ nguy hiểm.


Bỗng nhiên bên người truyền đến một tiếng kêu rên, Đường Thiên xoay mặt nhìn, Nhiếp Thu ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Đường Thiên lập tức hiểu được, tri giác Nhiếp Thu cực kỳ nhạy cảm, hỗn loạn và nguy hiểm bên trong Hồng lưu ảnh hưởng đối với hắn rất lớn.

Đường Thiên bỗng dưng trầm quát: "Chịu đựng, đối với ngươi mới có lợi!"

Tâm thần Nhiếp Thu chấn động, đột nhiên thanh tỉnh mấy phần, khoanh chân ngã ngồi trên đất.

Minh Châu kinh ngạc mà nhìn Nhiếp Thu, nàng có chút không lý giải được, có vân thạch bảo hộ, hẳn là không chịu ảnh hưởng mới đúng. Lúc trước nàng có chú ý tới Nhiếp Thu, Nhiếp Thu ở trong linh bộ, vô cùng nổi bật, không giống thành viên khác có được thân thể như dã thú, thân thể hắn gầy yếu, thậm chí không bằng cả nữ tử Tiết phủ. Nhưng mà làm người khác chú ý, là con mắt hắn, không thể nhìn.

Tại Tội vực, sinh tồn cực kỳ tàn khốc, người tàn tật, thường thường vận mệnh không thuận lợi. Người bị mù cơ hồ không có khả năng sinh tồn tại Tội vực.

Nhưng mà Minh Châu kinh ngạc phát hiện, địa vị của Nhiếp Thu tại Linh bộ vậy mà lại không thấp, ngay cả Mặt Quỷ, cũng phải tôn trọng ý kiến của hắn. Minh Châu liền hiểu được, Nhiếp Thu e là có tài năng khác.

Đường Thiên không phải hô loạn, Nhiếp Thu bởi mắt mù, khả năng cảm nhận trời sinh nhạy cảm dị thường, lại thêm hậu thiên cường hóa, đến là Đường Thiên cũng mặc cảm. Sau khi tiến nhập Tội vực, lực lượng của Nhiếp Thu phế sạch, nhưng trái lại tri giác tinh tiến.

Cũng chính là bởi vì cái này, Nhiếp Thu cách Mã não vân thạch còn có thể cảm thụ được pháp tắc loạn lưu, mới bị nó ảnh hưởng. Lúc này Nhiếp Thu giống như chịu đựng cực hình, nhưng cái này cũng là một biện pháp tuyệt hảo rèn luyện tâm thần.

Rèn luyện tâm thần, trắc trở hơn nhiều so với nhục thể.

Có lẽ Nhiếp Thu có thể tìm ra một con đường hoàn toàn mới.

Đường Thiên thu hồi ánh mắt, ánh mắt hắn quét về phía ngoài bảo, nơi bàn chải ánh sáng đi qua, triền núi rất nhiều nơi xuất hiện vô số vết rạn, mà một ít cây cối nguyên bản cành lá dày đặc cũng trở nên trụi lủi, cành gãy lá rụng rơi khắp một vùng. Những dây leo kia, lại càng tán loạn.

Đường Thiên bỗng nhiên nhíu mày: "Hồng Lưu này qua một khoảng thời gian lại tới, vậy vì sao những thực vật này còn có thể tươi tốt như thế?"

Hắn nhớ kỹ rất rõ ràng, lúc bọn họ mới đến, cây cối trên núi tuy rằng con số không nhiều, nhưng vẫn xanh um tươi tốt.

"Đại nhân có điều không biết, những sinh vật sinh tồn ở dã ngoại này đều có bản lĩnh độc đáo của chúng nó." Lần này mở miệng chính là Thiết Hạt, hắn vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi: "Tỷ như cây Văn quả thụ kia, đại nhân xem nó bây giờ hơi thở thoi thóp, nhưng mà bộ rễ của nó phát triển cực kỳ, vươn ra đến mấy mẫu, chỉ cần không nhổ tận gốc, tức không tổn thương nguyên khí, ngày mai nó sẽ đâm chồi. Mà những Thiết tuyến đằng kia, sinh mệnh lực càng là ngoan cường, chỉ cần Hồng Lưu vừa kết thúc, chúng nó liền sẽ bắt đầu sinh trưởng. Có loài thực vật thậm chí biết cách lợi dụng Hồng Lưu, tỷ như cây Lạc địa thụ kia, sở dĩ nó được gọi là Lạc địa thụ bởi vì chỉ cần Hồng Lưu trải qua, cành cây sẽ bị quấy nát, cành cây bị quấy nát sẽ thuận gió bay đi, chỉ cần rơi xuống liền có thể mọc rễ, do đó sinh sôi nảy nở."

Đường Thiên nghe thế trợn mắt há mồm, chỉ cảm giác thế giới to lớn, không thiếu cái lạ.

"Thứ ở dã ngoại, đều vô cùng nguy hiểm." Thiết Hạt kinh nghiệm phong phú: "Dã thú bình thường, cũng biết tránh né Hồng Lưu. Muốn tại Tội vực sinh tồn, mỗi một loài đều có cách sinh tồn riêng. Chúng ta đêm tối cần an bài người trực đêm, Hồng Lưu qua, dã thú trong núi sẽ táo bạo đi săn. Có thể tìm kiếm thực vật rễ cây bị quấy nát, cũng có thể là tùy thời bắt mồi. Chúng ta hiện tại cách Tử Quyên thành có chút xa, số lượng dã thú nơi đây nhất định không ít. Đêm nay ta gác đêm đi, đại nhân cho ta thêm mấy người, có người hỗ trợ."

Thiết Hạt chủ động xung phong, hắn thái độ rất tích cực.

Hôm nay biểu hiện của Linh bộ khiến hắn nhận chấn động trước nay chưa từng có. Nếu như toàn bộ Linh bộ, đều là như thế, Thiết Hạt cảm thấy những người khác khẳng định đều không thể thuần phục. Hắn có chút minh bạch, vì sao Lô gia đưa ra hai trăm khổ tù dùng để đổi lấy Tiết phủ, chỉ sợ Lô gia đã phát hiện ra điểm ấy.

Ngay từ đầu theo Mặt Quỷ là chẳng biết phải làm sao, nhưng mà hiện tại, Thiết Hạt lại cảm giác trong lòng mơ hồ tràn ngập mong đợi.

Nếu như Linh bộ kia tất cả đều tề tựu, vậy nhất định có thể quét ngang toàn bộ Tội vực.

Đường Thiên bảo Hàn Băng Ngưng theo Thiết Hạt đi gác đêm. Thiết Hạt kinh nghiệm phong phú, đối với các loại dã thú ở Tội vực cũng càng quen thuộc, mà thực lực của Hàn Băng Ngưng hiện ở trong nhóm người này là cao thủ gần với Đường Thiên nhất.

Về phần người khác, Đường Thiên căn bản không lãng phí thời gian, muốn cho bọn họ mau chóng mà hiểu rõ làm thế nào chiến đấu tại Tội vực.

Bọn họ cần tranh thủ thời gian.