Trong biển đom đóm mênh mông, lòng Đường Thiên lại hoàn toàn yên tĩnh.
Sau ngày hôm nay, chiêu thức này sẽ tên là Lưu Huỳnh Hải.
Đột nhiên, Đường Thiên nhớ tới bóng dáng thấp bé lọm khọm, nhớ tới đôi tay khô gầy như que củi, nhớ tới ánh mắt kiêu hãnh không cam chịu, nhớ tới sự ngạo mạn vĩnh viễn không nhận thua của lão.
Hừ, Quỷ Trảo, tan nói rồi mà.
Chúng ta sẽ đem Hỏa Liêm Quỷ Trảo dương danh bốn bề, ánh sáng của Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhất định sẽ thiêu đốt ánh mắt cả thế giới.
Ha ha, Quỷ Trảo, ta đã nói rồi mà.
Đừng coi thường ta, ta rất mạnh, ta rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, giao Hỏa Liêm Quỷ Trảo tới tay ta nhất định không sao!
Ha ha, Quỷ Trảo, ngươi có nhìnt hấy không?
Ha ha, Quỷ Trảo, trên thiên đường ngươi có khỏe không?"
Như cảm ứng được tiếng nỉ non của Đường Thiên, đom đóm đầy trời cùng rung chuyển, phát lên tiếng kêu ong ong.
Ngàn tỉ tiếng rung tụ tập thành một luồng sóng âm vô hình, đột nhiên bạo phát, sóng âm vô hình dùng tốc độ kinh người quét ngang toàn bộ thành Bạch Sa.
Nơi sóng âm lướt qua, phòng ốc pha lê tất cả đều đổ nát, những căn nhà gỗ nhỏ lơ lửng trên bầu trời cũng lung lay như muốn đổ.
Toàn bộ dân chúng thành Bạch Sa đều bị kinh động, dồn dập rời nhà, bay lên trời. Khi họ thấy đám mây lửa khổng lồ đang không ngừng bành trướng, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.
"Trời đất ơi, cái gì vậy?"
"Ma quỷ! Trời ơi, đó là ma quỷ!
"Chết tiệt! Hắn muốn phá hủy thành phố này sao?"
. . .
Gương mặt ai nấy đều ngơ ngác, cho dù đứng từ xa nhìn lại, bọn họ cũng có thể cảm nhận được trong áng mây lửa như quái thú này ẩn chứa năng lượng kinh người.
Trong mưa lửa, Cung Thần toàn thân run rẩy, hắn đã không còn thấy bóng dáng Mãnh Nam đâu nữa, trước sau trái phải xung quanh hắn, tất cả đều là đom đóm, chi chít, dày đặc.
Đây rốt cuộc là võ kỹ gì?
Trùng trắng quanh người hắn điên cuồng chuyển động, quét sạch đom đóm. Thế nhưng số lượng đom đóm quá mức kinh khủng, phạm vi hoạt động của trùng trắng không ngừng bị ép co lại. Hắn cảm giác mình như sắp phát điên, như con dã thú bị nhốt trong lồng, hơn nữa cái lồng sắt này còn không ngừng co rút lại.
Sợ hãi không ngừng phóng lớn trong lòng hắn, ong, đột nhiên đom đóm đầy trời cùng rung chuyển, Cung Thần ở trung tâm chấn động sắc mặt cứng lại, một khắc sau ngoài cơ thể hắn xuất hiện vô số vết cắt nhỏ bé, trên trăm tia máu bắn ra. Xung quanh hắn là vô số trùng trắng bay lượn, binh binh dòn dã, bể nát như pha lê.
Nỗi đau bị cắt xé khiến Cung Thần lập tức tỉnh táo lại.
Tuy thân thể hắn gầy yếu, kém xa Dã Nhân Châu, thế nhưng dẫu sao cũng là Thánh giả cấp bạc, so với Thánh giả bình thường ở Thánh Vực, tâm chí vẫn cứng cỏi hơn nhiều. Tới bước ngoặt sinh tử, tất cả tiềm năng được kích phát, hung tính trong cơ thể cũng chiến thắng nỗi sợ.
Tiếng quát chói tai vang lên, Cung Thần gương mặt vặn vẹo, rót toàn bộ năng lượng còn sót lại vào năng biến.
Ầm!
Năng lượng trắng lóa dâng lên từ vết thương của hắn, không gian xung quanh cũng bị năng lượng mãnh liệt vặn vẹo tới biến hình, trở nên cực kỳ không ổn định.
Chuôi kiếm trong tay bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, chớp mắt lại bể tan thành một bầy côn trùng màu trắng.
Côn trùng trắng vốn nhỏ bé như cát lúc này đã to như hạt đầu tương, thân thể như ngọc, óng ánh trắng noãn. Chúng như một chùm sương trắng bay xung quanh Cung Thần, chỗ nào nó đi qua, đom đóm dồn dập hóa thành từng mảnh vỡ.
Số lượng côn trùng trắng quanh người Cung Thần càng lúc càng nhiều, phạm vi của côn trùng trắng đã khuếch tán tới hơn năm trượng. Ánh sáng trắng của lửa năng lượng dâng lên từ thân thể Cung Thần đã dần ảm đạm, hắn nhếch môi lộ ra một nụ cười điên cuồng.
"Đi chết đi!"
Cung Thần giơ cao chuôi kiếm trơ trọi trên tay.
Viu, bầy côn trung như đồng loạt hóa thành vô số dòng chảy nhỏ, dâng tới chuôi kiếm.
Một ánh kiếm hơn mười trượng hình thành trên đỉnh đầu Cung Thần.
Ánh kiếm ầm ầm chém xuống.
Ánh kiếm chói mắt đâm thẳng vào mây lửa trước mặt.
Mây lửa do đom đóm tạo thành, trước mặt nhát chém này như không hề có sức chống cự. Cung Thần cũng biết có sống sót thoát thân được không tất cả đều nhờ vào chiêu này, cho nên hắn cố nén đau đớn khắp người, ra sức phóng dọc theo hướng ánh kiếm.
Ánh kiếm như bẻ cành khô, trong lòng Cung Thần cũng an tâm, chỉ chớp mắt, hắn đã lao tới một dặm.
Việc này khiến hắn càng yên tâm.
Đom đóm ven đường không ngừng va phải ánh kiếm, đốm lửa tung tóe, tiếng nổ liên miên, tình cảnh cực kích khốc liệt. Cung Thần không dám phân tâm, cố gắng giấu mình dưới ánh kiếm, ra sức lao về phía trước.
Hai dặm, ba dặm. . .
Thế xông tới của ánh kiếm bắt đầu hóa chậm, Cung Thần trong lòng dần bất an, chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa lao ra?
Giờ hắn đã lao đi hơn năm dặm, thế nhưng xung quanh vẫn chỉ là đom đóm vô biên vô hạn, không thể nào?
Thằng nhóc này rõ ràng còn chưa phải cấp bạc, sao có thể hình thành công kích quy mô lớn như vậy?
Tuyệt đối không thể!
Chẳng lẽ là ảo giác?
Đùng đùng đùng!
Thế xông tới của ánh kiếm hóa chậm, đom đóm lao tới càng lúc càng nhiều, chúng như mưa rơi trút lên ánh kiếm, đốm lửa dày dặc bao phủ toàn bộ ánh kiếm, lấp lóe không yên.
Ánh kiếm càng ngày càng chậm, rốt cuộc dừng lại, bị vô số đom đóm vây công, ầm ầm nổ tung!
Sóng khí nổ tung trực tiếp hất bay Cung Thần.
Cung Thần ngơ ngác nhìn đom đóm vô biên vô tận trong tầm mắt, sắc mặt ngây dại.
Hắn đã lao xa bảy tám dặm nhưng vẫn không thoát nổi vòng vây của đom đóm, phạm vi đám đom đóm này rốt cuộc là bao nhiêu?. . .
Hắn không biết lúc này biển đom đóm đã bành trướng tới mức không kém lâm viên của Châu chủ bao nhiêu. Mọi người trong hội trường ngơ ngác nhìn đom đóm bay lượn trên đỉnh đầu, cả biển lửa bập bùng trên không trung, cảm giác ngột ngạt như cả ngọn Thái Sơn đè lên khiến mọi người không phát ra nổi âm thanh gì, toàn trường tĩnh mịch không chút tiếng động.
Thánh giả thực lực mạnh mẽ lúc này vội vàng đứng dậy, thi triển bình phong, kháng cự lại từng làn sóng nhiệt.
Trong mây lửa kia thi thoảng lại vang lên tiếng nổ, ánh sáng bập bùng, mọi người đều suy đoán chắc hẳn là Cung Thần đang giãy dụa.
Thế nhưng đến nước này không còn ai cho rằng Cung Thần thắng lợi được.
"Mãnh tiên sinh xin hạ thủ lưu tình!" Châu chủ sắc mặt trắng bệch đột nhiên hô lớn.
Mây lửa bỗng tĩnh lặng.
Tất cả mọi người trong lòng trầm xuống, bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều nhìn ra vẻ sợ hãi và bất an ẩn sâu trong mắt nhau.
Mây lửa bắt đầu tiêu tan như băng tuyết, tốc độ cực kỳ kinh người.
Chỉ khoảng nửa phút ngắn ngủi, mây lửa như ngọn núi đã biến mất không còn tăm hơi, giữa bầu trời chỉ còn lại bóng dáng hai người. Cung Thần máu me khắp người, còn Mãnh Nam cách hắn không xa lại không chút tổn thương.
Cung Thần rơi thẳng xuống.
An Huyên biến sắc bay lên trời, tiếp lấy Cung Thần, cúi đầu nhìn lại, khí tức Cung Thần đã tuyệt, hoàn toàn không còn sinh cơ. An Huyên sắc mặt tái xanh, nhìn Đường Thiên, nghiến răng nghiến lợi: "Được! Được lắm! Các hạ quả thật độc ác!"
Đường Thiên chẳng buồn để ý tới ả, gã vẫn đắm chìm trong cảm ngộ.
Gã không muốn lãng phí thời gian với đám người này, thẳng người đậy rồi bay về phía quán rượu Bạch Sa. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám nói một lời ngăn cản.
Châu chủ biết Cung Thần đã chết, sắc mặt tối đen như đáy nồi, phất tay áo một cái. Mọi người trong hội trường cũng không còn tâm tư đâu ăn tiệc, dồn dập cáo từ.
Hai chú cháu Bạch gia, cháu nhìn chú, chú nhìn cháu một lúc, hai người đều cười khổ.
"Chúng ta vẫn coi thường hắn." Bạch Việt cười khổ, trận chiến vừa rồi khiến hắn cực kỳ chấn động, gương mặt vẫn lưu lại vẻ khó tin: "Đây rốt cuộc là võ kỹ gì vậy? Trước nay chưa từng nghe nói, thật quá kinh khủng! Võ kỹ như vậy có đối phó với binh đoàn cũng thừa sức. Giờ chú thật tò mò, rốt cuộc nhà ai mới bồi dưỡng được một tên quái thai như vậy."
Bạch Hiểu cũng cười khổ: "Trước nay cháu cũng chưa từng nghe nói có võ kỹ đáng sợ như vậy. Lai lịch gã này tới giờ cháu vẫn chưa hiểu nổi."
"Hơn nữa xuất thủ cũng thật tàn nhẫn!" Bạch Việt líu lưỡi: "Trên địa bàn người khác còn dám lớn lối như vậy! Chú còn tưởng hắn chỉ định giáo huấn Cung Thần rồi dừng tay, không ngờ hắn trực tiếp giết chết Cung Thần. Hắn không sợ đắc tội Bạch Sa à?"
"Ai biết?" Bạch Hiểu không tỏ ý kiến: "Cung Thần tự tới gây sự, chẳng lẽ không cho Mãnh huynh phản kích?"
"Nói vậy cũng đúng." Bạch Việt nhún nhún vai: "Cũng chẳng cần chúng ta quan tâm. Ai, xem ra cậu nhóc tiền đồ rộng rãi rồi, còn trẻ thật tốt, Tiểu Tạ theo hắn sau này chắc không quá khổ sở rồi."
Bạch Hiểu sửng sốt một hồi mới phản ứng lại: "Binh đoàn chú hai mua cho hắn không phải binh đoàn của Tạ Vũ An đấy chứ?"
"Chính hắn." Bạch Việt gật đầu: "Bản lĩnh Tiểu Tạ không tệ, đnág tiếc không gặp được ông chủ tốt. Năm đó chú nợ ân tình của hắn, lần này vừa hay trả lại."
Câu nói sau cùng của Bạch Việt lộ rõ bản chất gian xảo.
"Song Phi Yến, Tạ Vũ An." Bạch Hiểu không nhịn được nói: "Mãnh huynh lần này kiếm bộn rồi! Đây là tướng lĩnh xếp trong top 100 trên toàn Nam Vực!"
"Top 100?" Bạch Việt lắc đầu: "Bản lĩnh của hắn không dừng lại ở đó. Có điều số hắn không được tốt, xuất thân trong gia đình nhỏ, tuy tài hoa xuất chúng nhưng chỉ làm được đến mức này. Có điều giờ cũng là cơ hội tốt, hắn cũng không cam lòng để mai một như vậy."
Bạch Hiểu hiểu ý chú hai, binh đoàn Vũ Yến của Tạ Vũ An đã là binh đoàn cấp bạc đỉnh cao, muốn thăng cấp khó khăn tầng tầng. Binh đoàn cấp bạc căn bản không phải châu nhỏ dưỡng nổi. Ngay cả những châu lớn tài lực hùng hậu, binh đoàn cấp bạc cũng là binh đoàn trọng yếu nhất, có lúc thậm chí quan trọng nhất không phải bản lĩnh mà là trung thành.
Bạch Hiểu bỗng tò mò: "Từ Tấn rốt cuộc mua binh đoàn nào?"
Bạch Việt hừ lạnh: "Cho dù hắn mua binh đoàn nào đi nữa chú cũng không tin hắn mua được binh đoàn mạnh hơn Song Phi Yến Tạ Vũ An."
Bạch Hiểu nghĩ lại cũng đúng. Nhờ chú hai, Bạch Hiểu hiểu rất rõ về binh đoàn Vũ Yến, đây tuyệt đối là một binh đoàn luôn bị đánh giá thấp.
Mà lúc này, tàu chuyên chở của Từ Ký cũng đã đến, một đám người như dân chạy nạn chen chúc trong khoang đáy, nhộn nhạo không thôi.
Mọi người đổ ngang đổ dọc, không chút quy củ. Có người ngáy khò khò ngủ say, có kẻ đang bài bạc, có người lại tọa thiền, vẽ tranh, mài đao. . .
"Đâm chết cha cái thằng đang ngáy đi! Ồn chết mất thôi!"
"Khụ khụ, ai đang hút thuốc đấy? Muốn sặc chết ông đây à?"
"Con mẹ nó, ai cởi giầy đấy?"
"Đừng che ánh sáng nữa, ánh sáng là căn nguyên nghệ thuật đấy!"
. . .
"Đại tỷ đại tỷ, ông chủ của chúng ta sẽ ra sao?" Người nói là một đại hán đầu trọc lốc, sắc mặt dữ tợn, thể hình cường tráng như ngọn núi nhỏ.
"Đúng vậy, hắn chi nổi tiền không?" Một gã gầy gò nhỏ bé mắt tam giác, dùng dao găm sửa móng tay, miệng hừ lạnh.
"Không trả nổi thì giết được không?" Giọng nói lười biếng khiến đám người gật đầu lia lịa.
Cô gái tóc đỏ mặt dán đầy mảnh dưa chuột.
"Tiểu Tam, thêm vài miếng dưa chuột."
"Đại tỷ, dán đày mặt rồi mà, giờ dán vào đâu?" Gã mắt tam giác kinh ngạc nói.
Cô gái tóc đỏ uể oải: "Ta đói."