Chiến Thần Bất Bại

Chương 604: Lăng Hạ

Trung tâm lính đánh thuê, động tĩnh tại khu C khiến toàn bộ trung tâm chấn động. Đám người Thạch Sâm bộc lộ thực lực cường hãn khiến mọi người trầm trồ không thôi.

Mà khi Thanh Châu Bá Kỵ xuất hiện, nói toạc thân phận thật sự của bọn Thạch Sâm, U Châu Quỷ Kỵ, mọi người lập tức kích động hẳn lên. U Châu Quỷ Kỵ xuống dốc là do rồng rắn lẫn lộn, thật giả khó phân, thực lực U Châu Quỷ Kỵ chân chính ra sao đã sớm trở thành một bí ẩn.

Đây mới thật là U Châu Quỷ Kỵ ư?

Rất nhiều người không nhịn nổi kích động hẳn lên. Bất cứ truyền thuyết nào cũng khiến người ta tim đập chân run, U Châu Quỷ Kỵ quật khởi tràn ngập sắc thái truyền kỳ, giờ được chứng kiến thực lực của bọn Thạch Sâm, mọi người mới hiểu U Châu Quỷ Kỵ chân chính lợi hại đến mức nào.

Thanh Châu Bá Kỵ và U Châu Quỷ Kỵ đối lập, lập tức khiến mọi người hưng phấn hẳn lên.

Một là tinh nhuệ đang như mặt trời ban trưa hiện tại, một là vương giả từng cực kỳ huy hoàng năm xưa, bọn họ va chạm ắt sẽ cực kỳ nảy lửa. Nhưng không ai ngờ tới Thanh Châu Bá Kỵ lại quay đầu bỏ đi, không hề có ý động thủ.

Điều này khiến rất nhiều người thất vọng.

Xung quanh khu C đã sớm đầy ắp người với người, mà trong góc, vài người đang nhỏ giọng thảo luận.

"Hóa ra là U Châu Quỷ Kỵ, chẳng trách." Người này thân mang quần áo xanh thẫm, sắc mặt nham hiểm, hai mắt lúc đóng lúc mở, ánh lạnh lấp lóe.

"Có phải tới vì chúng ta không?" Người vừa nói chuyện thân hình gầy gò, giọng nói trầm trầm khàn khàn, biểu hiện hờ hững.

"Không phải, bọn họ có vẻ đang muốn bổ sung nhân lực." Nam tử áo xanh lắc đầu: "À, bọn họ đi rồi."

Nam tử gầy gò gật đầu, không nói gì, ánh mắt hạ xuống người Đường Thiên.

Ra khỏi trung tâm lính đánh thuê, sắc mặt Thạch Sâm như thường, thế nhưng trong lòng không kiềm được luồng lửa. Hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải gây dựng lại danh tiếng U Châu Quỷ Kỵ.

Đường Thiên không khuyên Thạch Sâm không cần để ý gì đó, chuyện như vậy sao không để ý cho được? Đại Sâm đã coi là kiềm chế rồi, nếu đổi lại là mình chắc chắn đã đánh cho đám Thanh Châu Bá Kỵ gì gì đó đó một trận.

Muốn là làm, đó mới là nam nhân chân chính, nói khoan dung độ lượng gì đó rõ là lừa gạt.

"Đại nhân, thuộc hạ muốn tới U Châu!" Thạch Sâm đột nhiên mở miệng.

"Bây giờ ư?" Đường Thiên hơi ngạc nhiên.

"Vâng thưa đại nhân!" Thạch Sâm trầm giọng nói: "U Châu cách Bạch Sa không xa, nếu nhanh chỉ cần mười hai ngày là tới, thêm cả thời gian chiêu mộ, trong vòng một tháng thuộc hạ nhất định sẽ mang năm trăm U Châu Quỷ Kỵ trở về."

Đường Thiên nhìn Thạch Sâm, gương mặt tang thương phủ kín phong sương, thái dương hoa râm cùng chòm râu vẫn cứng rắn như sắt, sâu trong con mắt vẩn đục lánh loáng ánh sáng, như lớp tro tàn đột nhiên được điểm lại lửa đỏ.

Đột nhiên, Đường Thiên cảm động khó tả, gã lấy thẻ tiền ra: "Được, đi đường cẩn thận!"

Thạch Sâm tiếp lấy thẻ tiền nhưng vội vàng nói: "Đại nhân, không cần nhiều như vậy!"

Một U Châu Quỷ Kỵ hai triệu, năm trăm người là một tỷ, đại nhân đưa tới một tỷ rưỡi vân tệ.

"Không sao, mang thêm ít tiền, nếu tố chất tốt có thể chiêu mộ thêm một chút. Hương đoàn Bảo Quang còn thiếu không ít sĩ quan." Đường Thiên nói.

Thạch Sâm viền mắt đỏ ửng, khoản tiền lớn như vậy chứng tỏ đại nhân thật sự tin tưởng hắn. Nhiều năm lăn lộn như vậy, hắn chưa từng được tin nhiệm giao cho tới một tỷ rưỡi.

"Ngưoi mang họ đi cả đi, đi đường cẩn thận chút." Đường Thiên dặn dò.

Thạch Sâm không yên lòng: "Vậy an toàn của đại nhân. . ."

"Nơi này cách quán rượu không xa, chúng ta đi về là được, ngươi không cần lo cho ta, vả lại ta đâu phải không có sực tự vệ." Đường Thiên phất tay một cái, không buồn để ý nói.

Thạch Sâm nghĩ cũng đúng, với thực lực của đại nhân không phải ai cũng có thể động chạm vào được, hắn nghiêm nghị hành lễ với Đường Thiên: "Đại nhân, vậy ta xuấ phát đây!"


Hanson vội vàng nói: "Nếu muốn tới U Châu, thuộc hạ quen một ông chủ tại đó, chuyên làm ăn giữa U Châu và Bạch Sa Châu, mọi người có thể lên thuyền hàng của hắn, như vậy nhanh nhất chỉ cần bảy tám ngày là tới được U Châu." 

Thạch Sâm vui mừng: "Thế thì tốt quá!"

Đường Thiên nói với Hanson: "Nhị Sâm, ngươi dẫn bọn họ tới chỗ bằng hữu của ngươi, sau đó trở về quán rượu."

Hanson vỗ ngực nịnh bợ: "Thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt."

Hanson dẫn theo đám người Thạch Sâm xuất phát.

Đường Thiên đảo mắt qua xung quanh, đường phố người tới kẻ lui như thoi đưa, bầu trời cũng cực kỳ chen chúc. Thế nhưng thành chủ vì không muốn bầu trời bị che lấp, không trung trên thành Bạch Sa không cho phép có kiến trúc. Tất cả những kiến trúc trên không đều được sắp xếp ngoài thành.

Những căn nhà gỗ đủ mọi màu sắc kéo dài từ ngoài rìa thành tới xa xa, hình thành một mê cung sặc sỡ. Trong thành Bạch Sa tấc đất tấc vàng, giá của ngoài thành lại rẻ hơn nhiều. Đối với người của Thánh Vực, phi hành chỉ như bản năng, chút khoảng cách đó cũng không tính là gì. Dần dần trong thành lấy những thương hội lớn làm chủ, còn ngoài thành là các thương hội nhỏ.

Những căn nhà gỗ lơ lửng trên không trung, chi chít đủ mọi sắc màu, khiến Đường Thiên cực kỳ hứng thú.

Gã bật người lao tới, Kiền Bạt vô cùng đặc biệt lập tức khiến mọi người xung quanh chú ý.

"Phương thức phi hành thật kỳ quái!"

"Không sử dụng năng lượng à!"

. . .

Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên, Đường Thiên đều coi như không nghe thấy, không ngừng tăng tốc. Tiếng nổ liên tiếp như bọt khí bể nát, Đường Thiên nhanh chóng gia tốc.

"Nhanh quá!"

"Đây là bí kỹ ư?"

Loại phương thức phi hành này không chút sóng năng lượng, cũng chưa ai nghe qua, tốc độ lại nhanh như vậy, sao không khiến người ta trầm trồ?

Đường Thiên lại không để ý nhiều như vậy, tinh thần gã tập trung cao độ, đây là lần đầu tiên gã phi hành với tốc độ cao như vậy. Tuy rằng trình độ Kiền Bạt của gã tăng mạnh nhưng vừa phải phi hành với tốc độ cao như vậy thi thoảng lại phải tránh người đi đường, gã phải xốc toàn bộ tinh thần. Chỉ hơi bất cẩn một chút, thân hình sẽ lập tức mất khống chế, văng thẳng ra. Cho dù thân thể Đường Thiên biến thái như vậy cũng không dễ chịu gì. Nếu va phải người khác, bản thân có lẽ không vấn đề gì lắm, nhưng đối phương nếu không kịp khởi động lồng năng lượng, vậy khả năng lớn là mất mạng.

Lăng Hạ vừa rời khỏi phủ thành chủ, gương mặt còn ửng đỏ hưng phấn, rốt cuộc cũng được thấy Ngữ Nhiên tiểu thư, còn được trò chuyện với Ngữ Nhiên tiểu thư vài câu, nàng vẫn đang đắm chìm trong phấn khích.

Đột nhiên, một bóng mờ vút qua người nàng, mang theo cuồng phong thổi tới khiến mái tóc nàng rối loạn.

Lăng Húc ngây ngốc, chợt có chút tức giận.

Ai lại vô phép vô tắc như vậy!

Nghĩ tới vừa rồi mình lại không nhận ra có người tới gần, Lăng Hạ càng thêm tức giận, tại thành Bạch Sa này đã lúc nào nàng chịu thiệt như vậy? Nàng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tăng tốc, phóng về phía đối phương.

Lăng Hạ vừa gia tốc, bên người lập tức sáng lên hai vệt lửa chói mắt, vây quanh người nàng.

"Lăng đại tiểu thư!"

"Hỏa Bạo Lăng!"

Tiếng hô kinh ngạc vang lên ven đường, người đi dường dồn đập tránh sang, Lăng đại tiểu thư tính cách hệt như biệt danh, ghét ác như thù, là đại tỷ đứng đầu Bạch Sa. Đám thiếu niên hư hỏng tại thành Bạch Sa thấy Lăng đại tiểu thư tất cả đều phải cong đuôi, ôn thuận ngoan ngoãn.

Lăng gia của Lăng Hạ tại thành Bạch Sa cũng không coi là giàu có nhưng có lịch sử rất lâu đời. Lăng gia đối nhân xử thế tốt, mỗi đời gia chủ đều có phẩm đức cao quý, khiến người người tôn kính. Từng đời tích lũy khiến Lăng gia trở thành gia tộc đứng đầu Bạch Sa, không thể coi thường.

Từ nhỏ Lâng Hạ đã bộc lộ thiên phú cực mạnh, từ nhỏ đã nổi bật trong số cùng lứa tuổi. Nàng tính cách phóng khoáng, không đủ trầm ổn, nhưng phạm sai lầm chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, mọi người đều rất khâm phục, nhanh chóng trở thành đại tỷ trong giới trẻ tuổi thành Bạch Sa. Hơn nữa nàng có thể trở thành nữ binh đoàn trưởng đầu tiên trong lịch sử Bạch Sa Châu.


Dân chúng tuy kêu la nhưng không hề sợ hãi Lăng Hạ, Lăng gia gia giáo rất nghiêm, Lăng đại tiểu thư từ nhỏ cũng ghét ác như cừu, không biết đã sửa trị bao nhiêu tên công tử bột, đối xử với dân chúng phổ thông lại cực kỳ hòa ái.

Mọi người đều ôm tâm tình xem trò vui.

Đột nhiên, một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng buồn bực ngán ngẩm lắc lư trên bầu trời, ánh mắt hắn bỗng bị một ánh lửa lóe lên thu hút.

Khi hắn nhìn rõ vệt lửa lao tới, lập tức phấn khích hẳn lên.

Đại tỷ!

Hắn bắt đầu ra sức gia tốc, đuổi theo vệt lửa kia, khi hắn thấy rõ phía trước đại tỉ còn một người, lập tức càng phấn khởi. Trong tay hắn có thêm một tấm thẻ kim loại, truyền năng lượng vào thẻ kim loại, hắn gào vào tấm thẻ: "Này, A Bân, mau tới bắc thành, có trò hay! Đại tỷ đang đua tốc độ với một người nữa!"

"Cái gì! Đua tốc độ với đại tỷ? Con mẹ nó chứ! Ai mà mạnh vậy? Ta tới ngay đây!"

Tóc vàng lại truyền năng lượng vào tấm thẻ, lại lặp lại lời nói.

"Ôi mẹ ơi, dám chơi với đại tỷ, phải mạnh cỡ nào mới có gan này! Trò hay như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua được!"

Tóc vàng báo tin cho tất cả người quen.

Toàn bộ giới công tử bột tại thành Bạch Sa đều chấn động, bọn họ dốc hết sức lực.

Dám hò hét với đại tỷ chắc chắn là nam nhân thiết huyết!

Đường Thiên nhanh chóng chú ý thấy cô gái theo sát sau lưng mình không ngừng, gã liếc mắt lại phía sau, thấy không quen biết bèn không định để ý tới nữa. Thế nhưng một lúc sau, đối phương còn bám dính sau lưng mình, Đường Thiên hơi nhướn mày, đột nhiên thân hình gập lại, lướt vào hẻm nhỏ cạnh căn nhà gỗ.

Đột nhiên, thân hình đối phương lại xuất hiện.

Lần này Đường Thiên còn không hiểu đối phương tới vì mình, vậy thật quá ngu ngốc.

Hừ lạnh một tiếng, Đường Thiên lấy eo làm trục, thân thể xoay tròn, đầu trước chân sau đổi thành chân trước đầu sau. Hai đùi dùng tốc độ kinh người đạp mạnh lên không trung!

Đùng đùng đùng!

Tiếng nổ dày đặc, Đường Thiên co thành một khối, như lò xo bị ép tới mức tận cùng, dừng lại giữa không trung đầy quỷ dị, như trước mặt có một bức tường vô hình.

Hai chân đột nhiên phát lực, Đường Thiên như mũi tên rời cung, phóng thẳng tới trước mặt Lăng Hạ.

Con ngươi Lăng Hạ đột nhiên co rụt lại, trong lòng thầm hoảng hốt, không thể nào!

Sao có thể trực tiếp quay ngoặt lại như vậy?

Thân hình đối phương như một vệt bóng mờ, lao thẳng về phía nàng với tốc độ kinh người, Lăng Hạ vốn đang phi hành toàn lực, trơ mắt nhìn đối phương vọt thẳng tới trước mặt mình.

Nàng biến sắc, không ổn!

Nếu va chạm với tốc độ cao như vậy, hậu quả. . . 

Gần như không hề nghĩ ngợi, nàng cuống quít khởi động lồng năng lượng.

Gã này điên rồi ư?

Không riêng gì Lăng Hạ, tất cả đám công tử bột tới coi trò vui lúc này đều biến sắc, lộ vẻ sợ hãi, va chạm với tốc độ cao như vậy cho dù có lồng năng lượng bảo vệ, chắc chắn sẽ bị thương.

Càng khiến bọn họ khó lòng tin nổi là đối phương không khởi động lồng năng lượng.

Gã này muốn chết à?

Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, Lăng Hạ đã khôi phục khỏi cơn sợ hãi, cắn răng một cái, nàng đã chuẩn bị chịu xung kích. Khoảng cách hai bên đã không tới hai mươi mét, nàng thậm chí có thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.

Chờ đã!

Lăng Hạ chợt phát hiện đối phương lộ vẻ đắc ý, còn làm mặt quỷ trêu tức nàng.

Mặt quỷ. . . 

Nàng chưa phản ứng lại, hai bên đã không chút hoa mỹ va thẳng vào nhau, song Lăng Hạ vốn đã chuẩn bị để hứng chịu xung kích lại không cảm nhận được chút lực lượng nào.

Nàng mờ mịt lao thẳng ra xa, va vào một căn nhà gỗ. Nhà gỗ đột nhiên sáng lên lồng năng lượng, ầm, Lăng Hạ choáng váng.

Chuyện gì xảy ra vậy. . . 

Mà đám công tử bột quan chiến trên không trung sau vài giây im ắng, tất cả đột nhiên vỡ òa!