Chiến Thần Bất Bại

Chương 579: Lựa chọn ngu ngốc

"Thành thật một chút!"
Trên lưng Thạch Dũng đau xót, máu tươi bắn toé ra, một vết roi hằn trên lưng hắn. Thạch Dũng ko hé răng, ánh mắt hắn lộ vẻ thù hận. Dây thừng xanh thẫm chui sâu vào cơ thịt của hắn, hắn hoàn toàn mất cảm ứng với năng lượng, trong cơ thể trống rỗng không chút sức lực nào.
Dây thừng xanh thẫm tên là tù tác, chuyên dùng để trói kẻ tù tội, nó sẽ cắm sâu vào cơ thịt, ngăn cản cảm ứng của tù binh với thế giới bên ngoài.
Tù binh không thể điều động năng lượng, không còn uy hiếp.
Tù tác dài thượt trói hơn hai trăm người, bọn họ bị xâu lại với nhau thành một chuỗi, chẳng khác gì súc vật.
"Nhẹ chút, đừng để chết." Một sĩ quan khiển trách. Chiến công của họ không nhiều, trong thành Bảo Quang dân chúng chỉ không tới tám ngàn, còn cách xa mục tiêu nhiệm vụ của họ. Bọn họ đột nhiên ý thức được, nhiệm vụ lần này sợ không dễ hoàn thành, mà trừng phạt lại càng khiến họ sợ hãi. Bọn họ không lo được gì nhiều, đem cả người già, trẻ nhỏ, người tàn tật đều đưa vào cho đủ số.
Mà một nhánh đội ngũ khác lại đi tìm Thạch Sâm.
Ánh mắt Thạch Sâm lạnh lùng, khoé miệng gằn lên nụ cười. Nếu đám người này biết Thạch Sâm đã bị Mãnh Nam đại nhân thu phục, sắc mặt sẽ ra sao?
Không nói tới Mãnh Nam đại nhân, chỉ riêng Thạch Sâm đại nhân thống lĩnh U Châu Quỷ Kỵ cũng đủ tiêu diệt đám người này. Khi hắn biết dưới tay Thạch Sâm đại nhân là U Châu Quỷ Kỵ, suýt chút nữa bị doạ đái ra quần.
Thế nhưng thật sự hung mãnh vẫn là Mãnh Nam đại nhân, dùng sức một người đánh bại năm mươi mốt U Châu Quỷ Kỵ, chiến tích như vậy nếu truyền ra ngoài chắc chắn người khác cũng không tin nổi.
Hắn xung phong nhận trở về cũng là vì quan tâm tới động thái của những người này. Ngay khi binh đoàn này động thủ, hắn đã truyền tin ra, Mãnh Nam đại nhân chắc chắn sẽ nhận được tin. Thậm chí để tránh tổn thất không cần thiết, hắn để hương đoàn Bảo Quang không hề chống cự.
Đột nhiên, tiếng bàn luận của hai người vang tơi tai Thạch Dũng, hắn lập tức ngây dại.
"Thể diện Tôn Chính đại nhân cũng thật lớn, chỉ một nhiệm vụ điều động dân phu mà ngay cả binh đoàn thứ tám của Tôn Kiệt đại nhân cũng đến giúp đỡ."
"Ngươi chắc không biết, Tôn Kiệt đại nhân là anh họ của đại nhân, quan hệ hai nhà rất gần."
"Tôn gia quả không hổ là Tôn gia!"
"Đúng vậy. . ."
Thạch Dũng biến sắc, cái tên Tôn Chính trước đây hắn chưa từng nghe nói, nhưng Tôn Kiệt một trong Phồn Tinh Tam Tinh, sao hắn không nghe cho được? Binh đoàn thứ tám cũng là một trong ba binh đoàn tinh nhuệ nhất của Phồn Tinh Châu, Tôn gia bỏ biết bao tâm huyết vào binh đoàn này, bất luận trang bị hay binh sĩ đều cao hơn binh đoàn bình thường của Phồn Tinh Châu nhiều.
Trong lòng Thạch Dũng cực kỳ hối hận, tin tức quan trọng như vậy mà mình lại không thăm dò được.
Xong. . . sắc mặt hắn trắng xám.
"Nhân số của binh đoàn thứ ba mươi hai tổng cộng là 1500 người, binh đoàn này xếp hạng gần cuối trong Phồn Tinh Châu, vì thế trang bị rất kém cỏi. Trước khi Tôn Chính tới ta xiết chặt việc huấn luyện chiến thuật bình thường, nhưng sau khi Tôn Chính tới, người dưới nghe theo hắn, học lối sống phóng túng, kỷ luật cực kỳ lỏng lẻo."
Thạch Sâm giới thiệu tóm tắt về binh đoàn, dáng vẻ ngượng ngùng, hắn thân là binh đoàn trưởng nhưng không cách nào nắm giữ binh đoàn, đây không phải chuyện vẻ vang gì.
Hắn nói tiếp: "Tôn Chính không có bản lĩnh gì, kém xa anh họ Tôn Kiệt, chỉ là kẻ giá áo túi cơm. Thế nhưng thực lực Tôn Kiệt rất mạnh, hắn là võ tướng vô song."
"Võ tướng vô song?" Đường Thiên sửng sốt, danh từ quen thuộc này khiến hắn kinh ngạc.

Cùng kinh ngạc là Binh, thế nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, nơi này là quê hương của đoàn trưởng.
"Vâng, vô song của hắn là Nhận Võng." Thạch Sâm sắc mặt nghiêm nghị.
"Nhân Võng? Đó là cái gì?" Binh hỏi.
"Không biết." Thạch Sâm lắc đầu: "Ta chưa từng thấy. Thế nhưng hắn từng lập nên chiến tích, dùng 120 người tiêu diệt 700 người."
"Lão Thạch, ngươi là võ tướng vô song không?" Đường Thiên tò mò hỏi Thạch Sâm.
Thạch Sâm hai mắt bừng sáng, nhếch miệng cười lộ ra một cái răng vàng: "Ta chỉ chỉ huy 500 quân, quân hàm chỉ có thể là trung uý, khó tránh khỏi bị người khác coi thường. Nhưng ngoại trừ các huynh đệ này, không ai biết ta là võ tướng vô song, vô song của ta là Quỷ Kỵ."
"Quỷ Kỵ?" Đầu óc Đường Thiên càng mơ hồ, Nhận Võng gã còn hiểu được đôi chút, nhưng Quỷ Kỵ thì thật không hiểu nổi.
"Chỉ khi đội viên của ta là U Châu Quỷ Kỵ mới có thể sử dụng, thế nhưng uy lực không tệ." Lời nói của Thạch Sâm đầy ngạo nghễ.
"Không thể chỉ huy thêm à?" Binh hỏi, với võ tướng, chỉ huy quan trọng hơn vũ dũng cá nhân. Chỉ huy 500 người quả thật quá thấp, chỉ có thể chỉ huy một nhánh tiên phong chứ không thể khống chế cả một binh đoàn. Binh đoàn có nhỏ bé cũng phải ngàn người. Không chỉ huy thêm được cũng mang ý nghĩa tiềm lực võ tướng không lớn.
"Không thể thêm được." Thạch Sâm lại không quan tâm: "Có lẽ có liên quan tới phương thức tu luyện của chúng ta, U Châu chưa từng có danh tướng."
Binh gật đầu, không nói gì, hắn bỗng thất thần. Hắn nghĩ tới binh đoàn. Binh đoàn từ không đến có, mỗi người trong bọn họ vốn đều chỉ là người bình thường, binh đoàn Nam Thập Tự thành lập đều nhờ đoàn trưởng xây dựng lên.
Nơi đây là cố hương của đoàn trưởng, rất nhiều thứ quen thuộc khiến Binh bất giác nhớ lại chuyện xưa.
Đoàn trưởng, người ở đâu?
"Châu nào nổi tiếng về kỹ thuật máy móc nhất?" Binh đột nhiên hỏi.
"Kỹ thuật máy?" Thạch Sâm sửng sốt: "Đương nhiên là Kim Châu ở Đông Vực rồi."
"Kim Châu Đông Vực à?" Binh lẩm bẩm.
"Đúng vậy, mạnh mẽ nhất ở Đông Vực chính là Kim Châu, kỹ thuật máy của họ có một không hai, có người nói lịch sử đã hơn ba mươi ngàn năm." Thạch Sâm liếc mắt nhìn Thiên Không Hổ, người máy khổng lồ này khiến hắn cực kỳ ấn tượng.
"Này này, chú già Binh, mau nêu kế hoạch chiến đấu của chú đi!" Đường Thiên ngắt lời hai người.
Binh khôi phục tinh thần, ánh mắt cũng sáng rực trở lại: "Kế hoạch của chúng ta rất đơn giản. Lão Thạch, các ngươi tới các thôn quấy rối, tốt nhất thu hút tất cả các đôi ngũ kia, dẫn tới pháo đài, chúng ta quyết chiến với họ tại đây."
"Kế hoạch này không tệ." Thạch Sâm gật đầu, người của hai bên cách biệt quá nhiều, nếu không dùng khả năng phòng ngự của pháo đài, muốn thủ thắng cũng không phải chuyện dễ.
Đường Thiên giơ cao hai tay, hô lớn; "Lão Thạch như thần, tiến lên!"
Vẻ mặt Thạch Sâm lập tức cứng đờ, hắn ngây dại quay sang, ngơ ngác nhìn Mãnh Nam đại nhân, như gặp kẻ thần kinh.

Binh vỗ vỗ vai an ủi Thạch Sâm: "Từ từ rồi ngươi sẽ quen."
Nhìn Thạch Sâm suất lĩnh bốn mươi lăm U Châu Quỷ Kỵ lặng lẽ rời khỏi, Đường Thiên đột nhiên hỏi: "Chú già Binh, ta có một ý tưởng."
"Ý tưởng gì?" Binh ngạc nhiên quay sang.
"Ta và bọn Lăng Húc tới thành Bảo Quang, cứu mọi người ra." Đường Thiên giải thích: "Hành động của lão Thạch cần có thời gian, chúng ta chắc chắn sẽ về kịp. Nếu chúng ta tới chậm, bọn Thạch Dũng sẽ gặp phiền toái."
Binh không ngờ Đường Thiên lại to gan đưa ra ý tưởng như vậy, hắn đã sớm chú ý thấy vẻ lo lắng của Vương Hoài Tiên bên cạnh, Thạch Dũng phái người truyền tin tới, rất có thể tình huống tại thành Bảo Quang càng thêm tệ hại.
Viền mắt Vương Hoài Tiên ửng đỏ, hắn cực kỳ kích động, hít sâu một hơi, cố khôi phục tâm tình, cung kính hành lễ với Đường Thiên: "Hoài Tiên nguyện làm người dẫn đường! Bản lĩnh chúng ta thấp kém, không hẳn trợ giúp được cho công tử, nhưng công tử xin cứ sai khiến, chúng ta tuyệt không cau mày!"
Ánh mắt Đường Thiên chân thành thản nhiên, Binh phát hiện mình căn bản không cách nào phản đối, hắn trầm ngâm nói: "Vậy các ngươi phải nhanh lên!"
"Yên tâm đi chú già!" Đường Thiên vẫy tay, không buồn quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại!"
Đoàn người bay lên trời.
Binh chăm chú nhìn bóng lưng Đường Thiên, xét theo góc độ võ tướng, hành động của Đường Thiên rất ngu ngốc. Vì mục tiêu giá trị thấp mà chịu nguy hiểm lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc chiến thuật.
Cũng may Binh khá tự tin vào phòng ngự của pháo đài đen. Mấy ngày nay thao luyện thôn dân, khiến họ tiến bộ nhanh chóng, để họ tiến công chắc chắn không thành, nhưng nếu dựa vào pháo đài phòng thủ vẫn có chút sức tự bảo vệ.
Gương mặt phẳng lỳ của Binh mỉm cười bất đắc dĩ, ai bảo hắn là thiếu niên thần kinh kia chứ?
Gã này làm chuyện ngu còn ít sao? Ngu thì ngu thôi. . .
Lần này Tôn Kiệt tới cũng không mang quá nhiều người, chỉ dẫn theo 500 tinh nhuệ. Hắn đứng nhìn đám mây, nhìn binh lính bên dưới như lang như hổ, xua đuổi thôn dân, thần sắc thản nhiên: "A Chính, sau này đệ đừng làm võ tướng nữa, thẳng thắn làm nội chính đi, không thì đi buôn bán, đỡ cho ta phải lo lắng."
Tôn Kiệt không mặc giáp, một bộ áp trắng, vóc người thôn thả, tướng mạo tuấn tú, nhìn tựa sĩ tử phong lưu, không chút khí tức sát phạt. Tuổi hắn còn trẻ nhưng đã chưởng quản quân đoàn, bất luận đi đâu cũng cực kỳ chói mắt.
"Huynh tưởng đệ muốn à?" So với Tôn Kiệt, bất luận tướng mạo hay khí chất của Tôn Chính đều kém hơn nhiều, hắn nhún vai: "Dẫu sao ở đây một năm, đủ kinh nghiệm, đến lúc đó kiếm công việc béo bở trên một tinh cầu nào đó, ăn chơi chè chén là được."
"Đệ tính toán vậy là tốt rồi!" Tôn Kiệt cười nói.
"A Kiệt, lần này huynh chiếu cố chạy tới, thật tốt quá, đỡ cho đệ phải tìm Thạch Sâm, đợi sau này trực tiếp định tội cho hắn là được." Tôn Chính cười âm hiểm nói.
Tôn Kiệt bất đắc dĩ: "Lần này đại nhân nổi nóng thật rồi, nghe nói trong thư phòng ngài nện thẳng chén trà vào mặt Tử Thanh đại nhân. Lúc Tử Thanh đại nhân đi ra, mọi người đều giật mình. Nếu ai không hoàn thành nhiệm vụ lần này chẳng khác nào giơ đầu vào máy chém, ta sợ đệ gặp chuyện bất trắc cho nên tới xem sao."
"Vì thế vẫn là A Kiệt huynh giỏi nhất." Tôn Chính cợt nhả nói.
Đột nhiên có do thám báo cáo: "Đại nhân, phía tây nam có người tiếp cận chúng ta."
Tôn Kiệt mỉm cười nói với Tôn Chính: "Chắc ai nghe tiếng gió, giờ đang muốn chạy. Đi, phái một tiểu đội bắt bọn chúng lại."
"Rõ!" Sĩ quan phụ tá tuân lệnh.
Rất nhanh, mười lính tinh nhuệ rời khỏi trận hình, bay về phía tây nam.
"Là vài con cá lọt lưới, cũng thật kém may mắn, lại đâm đầu vào đội ngũ của huynh, đúng là đến số chết rồi." Tôn Chính cười ha hả nói: "Đáng tiếc là hơi ít, nếu là tầm ngàn người, nhiệm vụ của đệ cũng thoải mái rồi."
Tôn Kiệt cười nhẹ: "Không sao, nếu vẫn không đủ, ta sẽ đánh chiếm Hạ Châu giúp đệ."
Hắn nói rất thoải mái nhưng đầy tự tin.
Ầm!
Một vụ nổ bùng lên ở phía tây nam, ánh lửa lọt vào tầm mắt hắn, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại.