Chiến Thần Bất Bại

Chương 218: Ma Phong Kiếm chòm sao Cự Tước

“Các hạ, mời vào, gia chủ đợi đã lâu rồi!” Bảo vệ ở cổng chậm rãi đẩy cánh cửa đồng thau nặng nề ra, tiếng cửa ầm ầm vang xa.
Quách Đông thần sắc tái nhợt, vai khiêng Quách Vũ đang hôn mê bất tỉnh.
Quách Đông lúc này nào còn chút phong thái của Hỏa Nha Đao Phủ, thần sắc hắn tiều tụy, râu ria lởm chởm, con mắt đỏ lửa lúc này đã ảm đạm không chút ánh sáng, chỉ trong một đêm đã già đi hơn mười tuổi.
Hắn chậm rãi bước vào đại sảnh.
Một bóng người bỗng xuất hiện chính giữa đại ảnh, bóng dáng cao lớn lọt vào tầm mắt, trong lòng Quách Đông run rẩy. Bóng người cao lớn, xung quanh là vô số lông vũ đen nhỏ bồng bềnh trong không trung.
Đối phương quay người thấy bộ dạng của Quách Đông, gương mặt giật mình: “Quách huynh sao thế?”
Hàng lông mày rậm, ngay ngắn trên khuôn mặt, hắn quay người. Cho dù đây không phải lần đầu thấy thân thể Hạ Vũ nhưng Quách Đâm vẫn thầm rùng mình. Bộ lông vũ màu đen bao trùm toàn bộ phần ngực khiến hắn trông như người chim. Xung quanh lông vũ màu đen đó là những sợ lông bay ra ngoài, lơ lửng trong không trung.
Hạ Vũ, hạng 9915 trên Thiên Lộ Bảng, cao hơn Quách Đông tới 13 hạng.
Với hiểu biết của Hạ Vũ về Quách Đông, thực lực Hạ Vũ cao hơn hẳn xếp hạng. Hạ Vũ luôn đóng cửa rít khi ra ngoài nên ngoại giới ít biết về thực lực của hắn.
“Lần này ngã một cú đau rồi!” Quách Đông cười khổ, giọng hổn hển.
“Đối phương là ai?” Hạ Vũ thần sắc nghiêm nghị, có thể khiến Quách Đông chật vật như vậy chắc chắn là cường giả trên Quách Đông khoảng 200 hạng.
Có cường giả nào tới chòm sao Ô Nha?
“Hạ huynh không xem báo Tiên Võ gần đây à?” Quách Đông càng cười khổ.
Hạ Vũ lắc đầu: “Lâu lắm rồi ta không chú ý tới báo Tiên Võ, chẳng đây có người mới nào lợi hại?”
“Đường Thiên.” Quách Đông tự giễu: “Một tên mới tới không thể mới hơn, trước đây ngay cả trên danh sách dự bị cũng không có. Không biết chui từ đâu ra.”
“Lai lịch ra sao?” Hạ Vũ không dám khinh thường.
“Không biết. Võ kỹ hình như là Hỏa Liêm Quỷ Trảo của võ hội Quang Minh, nhưng uy lực cường đại hơn. Gia sản phong phú, có bảo khí, lại có cả giáp bộ.” Quách Đông thở dài.
“Quách huynh khinh địch rồi.” Hạ Vũ nói khẽ.
Võ hội Quang Minh, bảo khí, giáp bộ, mỗi điểm này đều nói nên rằng người mới vừa xuất hiện này địa vị không đơn giản. Ba cái tề tụ trên một người, không cần nghĩ cũng biết phiền toái lớn rồi...
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn...” Quách Đông cười khổ: “Không chỉ có ta, Manh Huyền lão nhân cũng xuất hiện.”
“Manh Huyền lão nhân!” Con ngươi Hạ Vũ co rụt lại.
Nghe vậy Hạ Vũ cũng biết chuyện lần này không đơn giản.
“Lần này ta tới đây là muốn xin Hạ huynh một giọt máu HẮc Vũ.” Quách Đông trịnh trọng nói.
Hạ Vũ sửng sốt: “Máu Hắc Vũ ta không phải ta không nỡ bỏ, ta cũng biết Quách huynh xin cho vị tiểu bằng hữu này, có điều Quách huynh phải suy nghĩ thật cũ, bộ dáng như ta này, sau cũng khó ra cửa.”

Hạ Vũ chỉ vào đống lông vũ màu đen rậm rạp trước ngực, bình tĩnh nhìn Quách Đông.
Quách Đông cắn môi, trong mắt hiện vẻ đau đớn: ”Ta không thể trơ mắt nhìn nó chết được.”
“Được!” Hạ Vũ đáp ứng, đi tới trước mặt Quách vũ, trên ngón tay bỗng ngưng tụ thành mtọ giọt máu. Trong giọt máu là một sợi lông vũ màu đen vô cùng nhỏ bé đang lơ lửng bên trong.
Máu Hắc Vũ rơi vào miệng Quách Vũ, thân thể Quách Vũ lập tức hóa thành một lớp sương mù màu đen.
“Chắc qua hai mươi ngày, nó có thể tỉnh dậy.”
“Đa tạ Hạ huynh!” Quách Đông cảm kích ôm quyền.”
“Chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.” Hạ Vũ phất tay, lơ đễnh.
“Tại hạ thân không có của cái gì tốt đủ khiến Hạ huynh để ý, chắc trong đó chỉ có bí mật của Ma Phong Kiếm.!” Quách Đông nói.
“Ma Phong Kiếm!”Hạ Vũ vẫn luôn giữ bình tĩnh đột nhiên trợn hai mắt: “Là Cự Tước Ma Phong Kiếm?”
“Hạ huynh quả nhiên học rộng biết nhiều!” Quách Đông gật đầu nói: “Chòm sao Cự Tước là chòm sao ảm đạm nhất, thế nhân cực ít người biết tới nó, bí bảo cường đại nhất của nó cũng hiếm người biết tới. Ma Phong Kiếm, cấp vàng kim, thánh bảo chòm sao Cự Tước.”
Hạ Vũ nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh: “Chắc hẳn Quách huynh gặp chuyện lần này là do thanh kiếm đó?”
“Không sai!” Quách Đông gật đầu: “Gần tệ thôn có một kiếm thôn nhỏ tên là Tạ Thị kiếm thôn, đây là gia tộc thủ kiếm. Tại hạ cũng chỉ vô tình được biết, Ma Phong Kiếm ở đỉnh Thạch Kiếm phía sau Tạ Thị kiếm thôn. Nhưng tại hạ đến đây vô số lần vẫn không có thu hoạch gì, vốn ta cũng không định động thủ như vậy, không ngờ Manh Huyền lão nhân cũng nhận được tin này không biết từ nơi nào, cũng tìm tới, bất đắc dĩ ta đành hiện thân, lại gặp phải đám người Đường Thiên, ngã một cái rất nặng.”
Hạ Vũ lúc này đã tỉnh táo lại: “Thánh bảo ai không động tâm nổi, nhưng chỉ hai chúng ta khó lòng tiêu thụ nổi. Chòm sao Cự Tước tuy nhỏ nhưng cũng là một chòm sao, thánh bảo của chòm sao có tới tay cũng chẳng phải may mắn gì.”
Hạ Vũ nói không sai, Thiên Lộ mênh mông, tinh cầu vô số nhưng có thể gọi là chòm sao chỉ có 88, mỗi chòm sao lại chỉ có một món thánh bảo. Uy lực của thánh bảo chưa hẳn cường đại hơn bí bảo của chòm sao, Vĩ dụ như vương miện Anh Tiên mà thế nhân đồn trong tay Thượng Quan Thiên Huệ, ngày nay nhiều lắm cũng chỉ là cấp bạc.
Nhưng trong hệ bí bảo của chòm sao Anh Tiên nó mãi mãi là bí bảo cường đại nhất. Nó từ vàng kim rớt xuống bạc, thực lực tất cả bí bảo chòm sao Anh Tiên đều hạ thấp toàn diện.
Thánh bảo cường đại hay không liên lụy tới cả chòm sao cường đại hay không.
Nhưng với tư cách là bí bảo cường đại nhất của chòm sao, thánh bảo có rất nhiều điểm đặc biệt. Cho nên một khi thánh bảo xuất hiện ắt phải có một trận gió tanh mưa máu.
Vì số lượng thánh bảo quá ít.
88 món thánh bảo, lại có không biết bao nhiêu bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử, giờ không ai biết còn bao nhiêu thánh bảo.
Với bọn Hạ Vũ, thánh bảo không phải không tốt, có thể nói là quá tốt, tốt tới mức cực kỳ xa xôi, tốt tới mức chẳng dám nghĩ tới.
“Chòm sao Cự Tước hôm nay đã ảm đạm tới mức không còn chút sinh khí, uy lực của Ma Phong Kiếm này còn được bao nhiêu cũng khó nói, đây là thứ nhất.” Quách Đông trầm giọng nói: “Hạ huynh chắc cũng biết về Ma Phong Kiếm. Năm đó số bí bảo bị Ma Phong Kiếm phong bế nhiều vô kể, trong đó không thiếu tinh phẩm, những bí bảo này tất cả đều theo Ma Phong Kiếm biến mất. Hạ huynh cảm thấy Ma Phong Kiếm không thực tế, nhưng nếu thu được một hai món bí bảo này cũng thu lời rồi.”
Hạ Vũ nghe vậy cũng động tâm, hắn nhìn Quách Đông: “Lần àny Quách huynh tới đây hẳn muốn lay chuyển ta?”
“Ta có tư tâm của mình.” Quách Đông thản nhiên nói: “Đường Thiên có trợ thủ thực lực cường đại, lại có Tạ gia tương trợ, đương nhiên hy vọng lớn nhất. Manh Huyền lão nhân cũng có chuẩn bị mới tới, lão già ấy không thiếu thực lực. Ta và Tiểu Vũ bị thương, nếu không có Hạ huynh tương trợ chỉ có thể cúp cánh bỏ về, đây là lợi. Lần này thua dưới tay đối phương, ta cũng không phục, không nuốt nổi, đây là giận. Cho nên ta tới tìm Hạ huynh, chuyện này với Hạ huynh cũng có lợi, ta nghĩ Hạ huynh chắc cũng không ngại có thêm một hai món bí bảo.”

Hạ Vũ trầm mặc một lúc: “Ngươi chiến đấu với bọn họ, ta sẽ tự do lựa chọn động thủ hay tiếp tục đứng ngoài quan sát.”
“Không thành vấn đề!” Quách Đông sảng khoái gật đầu, nghĩ tới Đường Thiên, trong mắt hắn lập lòe sát khí: “Cơn giận này ta vốn định tự tìm về!”
Hạ Vũ nghe vậy bèn mỉm cười: “Vậy ta xin nghe theo sự chỉ huy của Quách huynh.”
Quách Đông cũng mỉm cười: “Chúng ta để Manh Huyền lão nhân xung phong trước.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
๑๑۩۞۩๑๑
Sáng sớm, Đường Thiên chạy tới tìm Hạc, hỏi thăm chuyện Thiên Thanh Đan Bảo.
Hạc nghe vậy trầm ngâm: “Thiên Thanh Đan Bảo là bảo khí của chòm sao Thiên Hạc, tác dụng của nó là mở ra một thứ như đan điền, ngươi có thể gọi nó là hạc đan điền. Ngươi có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, có điều phương thức vận chuyển của nó không giống đan điền.”
“Sao lại không giống?”
“Nó tương đương với đan điền, cách sử dụng cũng không khác gì đan điền, nhưng không cách nào mở rộng, mặt khác một khi chân lực trong Hạc đan điền tiêu hao hết, nó bổ sung rất chậm rãi. Nó không cách nào dùng kinh mạch bổ sung, chỉ có thể tự hấp thu bổ sung, quá trình này vô cùng chậm rãi.” Hạc giải thích.
“Chậm thế nào?” Đường Thiên hỏi vội.
“Đại khái cần mười lăm ngày.” Hạc suy nghĩ cẩn thân: “Nếu ta nhớ không nhầm. Nói vậy cũngc ó nghĩa là mười lăm ngày mới có thể sử dụng một lần. Nó mặc dù trông như đan điền nhưng thực tế vẫn là bí bảo.
“Mười lăm ngày mới sử dụng được một lần?” Đường Thiên hơi thất vọng nhưng ngẫm nghĩ lại lại thỏa mãn.
Đẫu sao cũng nhiều thêm một đan điền, Hạc đan điền còn lớn hơn cả ao đan điền cấp sáu của mình, to gấp ba lần ao đan điền cấp sáu.
Nói cách khác chân lực Đường Thiên hiện giờ nhiều hơn trước đây tới bốn lần.
Cái này đã sánh ngang với võ giả cấp bảy bình thường.
Mặc dù bổ sung chậm chạp, nhưng nghĩ tới chân lực mênh mông như vậy, Đường Thiên cũngt hầm thoải mái.
“Hóa ra là vậy!” Đường Thiên bừng tỉnh hiểu ra, chợt nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ không có gì khác cần kiêng kỵ hay cần chú ý?”
Hạc suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu: “Không có.”
“Không có thật không?” Đường Thiên vẫn không bỏ ý định hỏi tiếp.
“Không có!” Hạc gật đầu xác định.
“Vậy tốt lắm!” Đường Thiên cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu vung tay: “Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi!”
HẠc không ngờ Đường Thiên trở mặt nhanh như vậy, sửng sốt: “Làm việc?”
“Không sai... chẳng phải ngươi làm thuê thay thù lao sao? Từ nay trở đi đồ ăn tiếp tế, lau giặt vệ sinh, đồ ăn ba bữa, cả lái xe trên đường, các vấn đề an toàn trên đường đều giao cho ngươi!” Đường Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi phải nhớ đấy, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Đừng có lười biếng...!”
Hạc ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau mới mờ mịt nói: “Ta không biết lái xe.”
“Học chứ sao!” Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên: “Chúng ta có xa phu, ngươi học từ chỗ hắn là được! Thiếu niên, Hạc Thân Kình ta dạy ngươi không suy giảm, ngươi không thể làm việc lười biếng được.”
Gương mặt anh tuấn của Hạc lộ vẻ mịt mờ. Trong môn phái hắn há miệng là cơm đưa tới, chẳng phải động tay làm gì, hôm nay lại...
Hắn lại đột nhiên cảm thấy, cuộc sống ba năm tới là bóng tối đen ngòm.
Đường Thiên giơ nắm đấm lên động viên: “Hạc thiếu niên, cố gắng lên!”
Dứt lời bèn nghênh ngang bỏ đi.
Chưa ra khỏi sân, Tạ Thanh đã vội vội vàng vàng lao tới, sắc mặt rất tệ. Thấy Đường Thiên hắn vội vàng lao tới nói: “Đại nhân, không xong rồi! Không xong rồi!​