Trong phòng làm việc của mình, hiệu trưởng rót một chén trà đưa cho lão Ngụy, giọng nói bùi ngùi: "Rốt cuộc ngươi cũng tìm được truyền nhân thích hợp, đã nhiều năm vậy rồi ngươi vẫn luôn không chịu gặp ta. Nhưng ta biết, chắc chắn ngươi không dễ dàng buông xuôi hy vọng."
Lão Ngụy nâng chén trà vừa được rót đầy lên rót thẳng vào trong miệng, chép miệng hai ba lần rồi mới mở miệng đáp: "Ha ha, vẫn là ngươi hiểu rõ ta. Ta đã quan sát Amaury mấy năm nay, thằng nhóc này tâm tính các thứ đều cực tốt, rất có phong độ của ta năm đó. Ha ha ha!"
Hiệu trưởng mỉm cười: "Xem ra cũng là tên nhóc tâm cao khí ngạo."
"Tâm cao là thật, khí ngạo cũng vẫn tốt, tính cách cũng khá chất phác. Ngược lại một tên nhóc khác lại cực kỳ điên cuồng. Nếu không phải hắn thực sự không thích hợp chuyên tu đao pháp, ta thật sự không nỡ lòng bỏ qua, để hắn đi con đường chuyên gia cận chiến." Lão Ngụy vẻ mặt tiếc nuối.
"Ồ." Hiệu trưởng có vẻ nhạc nhiên: "Có thể khiến ngươi khích lệ như vậy thật hiếm có. Ta cũng thấy mong chờ về hắn rồi đấy. Bước lên con đường chuyên gia cận chiến đều không phải người bình thường."
"Ha ha, một đứa trẻ rất thú vị." Lão Ngụy thản nhiên nói.
Hiệu trưởng cười ha hả: "Nói đi, ngươi đến tìm ta chắc chắn là có việc gì rồi. Có chuyện khó khăn gì cần ta giúp à?"
"Hề hề, thật ra cũng chẳng có gì." Lão Ngụy chẳng chút ngượng ngùng: "Amaury học tập Đại Địa Cuồng Đao không vấn đề gì, thế nhưng lại thiếu địa điểm thực chiến, ta muốn mượn cửa sao thí luyện của Thiên Tinh các ngươi dùng một lát. Đường Thiên ấy, tuổi không nhỏ, đã mười bảy rồi, vừa tu luyện xong võ kỹ cơ bản không bao lâu, cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp trở ngại."
"Mười bảy tuổi?" Hiệu trưởng lập tức thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào lão Ngụy nói: "Vừa tu luyện xong võ kỹ cơ bản không bao lâu?"
"Đúng vậy!" Lão Ngụy cười nói: "Có điều, ngươi không nên coi thường hắn..."
Hiệu trưởng vung tay lên ngắt lời lão Ngụy: "Ta không coi thường hắn nhưng ta không cho rằng một thằng nhãi mười bảy tuổi mới luyện võ kỹ cơ bản không bao lâu có giá trị gì để đào tạo. Ngươi đổi người khác đi."
Lão Ngụy cũng thu lại nụ cười, nhíu mày: "Nói vậy ngươi không đáp ứng?"
"Amaury không vấn đề, nhưng ta không cho rằng Đường Thiên có giá trị gì để đào tạo." Hiệu trưởng không hề bị lay động: "Ta nhớ ra rồi, Đường Thiên, chính là tên học sinh lưu ban siêu cấp kia. Kẻ như vậy sao ngươi cũng dẫn tới đây?"
Lão Ngụy lạnh lùng nói: "Ngươi nghi ngờ ánh mắt ta?"
"Ngươi quá nhẹ dạ, luôn không dưng lại kích động tâm tình." Hiệu trưởng bình tĩnh lạ thường: "Ngươi luôn tin rằng trên thế giới này sẽ ó kỳ thích. Người không có thiên phú đã bị định trước sẽ chỉ là kẻ bình thường, huống hồ hắn còn chả có thời gian. Ngươi tới tìm ta, ta rất vui, nhưng ngươi lại dẫn theo một kẻ không có tiền đồ như vậy làm sao ta nhận cho được. Ngươi đang lãng phí thời gian, lãng phí giao tình giữa chúng ta."
Lão Ngụy cười lạnh: "Quả nhiên ngươi vẫn hệt như trước đây, chẳng chút nhân tình nào cả."
"Cho nên Thiên Tinh mới trở thành trường học đứng đầu thành Tinh Phong còn học viện Sachima của ngươi lại xếp thứ ba từ dưới lên." Hiệu trưởng không chịu lùi một bước.
Lão Ngụy cũng lười cãi lại, thản nhiên đáp: "Vậy gặp lại ở hội võ Tinh Phong."
Nói xong xoay người đẩy cửa bước ra.
Khi Đường Thiên cùnG Amaury thấy lão Ngụy trở lại với sắc mặt âm trầm, hai người đều rất hiểu chuyện không hề mở miệng.
Trở lại học viên Sachima hai người đều lén lén lút lút, không thiếu lời nói thầm.
Đường Thiên nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, mỗi ngày hắn đều luyện " Thiểm Quyền ". Tuy hiệu suất lúc thường không khoa trương như lúc ở sau cánh cửa ánh sáng, nhưng mỗi ngày vẫn có thể hoàn thành khoảng bốn ngàn lần " Thiểm Quyền ".
Đường Thiên đem thói quen khổ tu áp dụng tại lúc bình thường, tu luyện tới khi kiệt sức, lại dùng " Hạc Khí Quyết " khôi phục thân thể. " Hạc Khí Quyết " tiến bộ nhanh chóng lạ thường, một ngày Đường Thiên hoàn thành được bốn ngàn lần " Thiểm Quyền " , công rất lớn là nhờ " Hạc Khí Quyết ".
Bất tri bất giác, Đường Thiên đã hoàn thành được mười sáu vạn lần " Thiểm Quyền ".
Vòng khổ tu thứ ba.
Đường Thiên nhanh chóng xuất quyền, nắm đấm lúc sáng lúc hiện giữa không trung, tốc độ nhanh vô cùng, biến ảo khó dò.
Nắm đấm của hắn như có một sợ dây vô hình kéo thẳng tới chân lực trong hồ đan điền cấp ba. Mỗi lần vung quyền, lại có một chút chân lực trong hồ đan điền cấp ba tiến vào kinh mạch toàn thân Đường Thiên.
Luồng chân lực này nhỏ như sợi tóc, Đường Thiên không hề phát hiện. Những luồng chân lực bé nhỏ đó theo Đường Thiên xuất quyền từ từ dâng lên nhập vào ngóc ngách toàn thân.
Tuy chúng rất nhỏ bé nhưng số lượng lại kinh người. Từ khi Đường Thiên bắt đầu tu luyện " Hạc Khí Quyết ", hắn đã xuất mười lăm vạn quyền, cũng là mười lăm vạn luồng chân lực nhỏ bé. Chúng tụ tập như một cơn sóng triều, không hề ngơi nghỉ, từ từ dâng trào về phía trước.
Chúng đi qua rất nhiều kinh mạch bé nhỏ hẻo lánh, những kinh mạch mà tuyệt đại đa số mọi người cả đời đều không dùng tới, những nơi đó liên tục được chân lực kích hoạt, bừng lên sinh khí.
Kinh mạch trong thân thể, Thập Nhị Kinh là lực lượng chủ yếu, cũng là kinh mạch được sử dụng nhiều nhất, chúng rất rộng rãi, thuận tiện cho chân lực lưu thông. Sau nó là tới Kỳ Kinh Bát Mạch, chúng tương thông liên hệ, tự thành hệ thống, rất nhiều võ kỹ cũng phát triển nhờ đso. Song ngoại trừ Thập Nhị Kinh cùng Kỳ Kinh Bát Mạch còn một lượng lớn những kinh mạch nhỏ bé đan xen như chiếc võng, những kinh mạch đó trong mắt đại đa số võ giả là không có giá trị gì.
Chúng quá nhỏ bé, quá yếu đuối, khả năng chịu tải chân lực cũng thật ít ỏi.
Nhưng Đường Thiên lại không hề hay biết, hắn xuất quyền lại tạo thành sự biến đổi của chân lực.
Đường Thiên tiếp tục xuất quyền, hắn đã cách hai mươi vạn lần " Thiểm Quyền " không xa. Hai mươi vạn lần " Thiểm Quyền ", hắn có thể sử dụng " Thiểm Quyền " hoàn mỹ. Trên thực tế, hiện giờ hắn đánh mười quyền có thể tạo ra chín " Thiểm Quyền " rồi.
" Thiểm Quyền " của hắn mang đậm phong cách cá nhân, nhanh nhẹn mà biến ảo khó lường.
Tích tích tích, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống song không hề ảnh hưởng tới ánh mắt chăm chú của hắn.
Không biết có phải do sắp hoàn thành mục tiêu hay không, Đường Thiên không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại hắn chỉ thấy phấn khởi trc giờ chưa từng có, tốc độ ra quyền của hắn càng lúc càng nhanh.
Quyền phong vù vù cũng dần biến đổi, trở nên càng lúc càng dồn dập.
Chân lực trong hồ đan điền cấp ba như mực nước đã đầy, càng lúc càng khuấy động.
Đường Thiên tập trung tới quên mình, quỹ tích mỗi quyền càng ngày càng hiện rõ hơn trong mắt hắn, hắn thậm chí có thể thấy gợn khí nhỏ nhoi xuất hiện trong khoảnh khắc nắm đấm biến mất giữa không trung.
Quyền này tiếp nối quyền kia!
Khí lưu trong không trung nổi lên như gợn nước, saud dó bị nắm đấm đánh trúng, vỡ tan.
Quyền thứ hai mươi vạn!
Đường Thiên toàn thân chấn động, chân lực trong hồ đan điền cấp ba vang đội mãnh liệt, phảng phất như có thứ gì phá kén chui ra.
Một tiếng hạc kêu thanh thanh đột nhiên vang lên trong lòng hắn.
Nắm đấm của Đường Thiên chớp mắt đã biến mất giữa không trung.
Khi nắm đấm của hắn lại xuất hiện, một vệt quyền mang nhàn nhạt bao phủ trên nắm đấm.
Đường Thiên ngây người, hắn ngơ ngác nhìn nắm đấm của bản thân, một quyền khi nãy... Quyền mang...
Hắn lại xuất quyền!
Quả nhiên, trên nắm tay lại xuất hiện quyền mang màu trắng nhạt.
Quyền mang! Không ngờ lại là quyền mang!
Chỉ có quyền pháp cấp ba mới có quyền mang, không ngờ nó lại xuất hiện trên tay mình!
Cảm giác vui mừng dâng trào trong lòng Đường Thiên, tuy chỉ là một lớp quyền mang nhàn nhạt nhưng uy lực lại khác biệt về bản chất. " Thiểm Quyền " là quyền pháp cấp hai nhưng lại nhấn mạnh kỹ xảo phát lực của cơ bắp, về điểm này nó nối liền, kế thừa quyền pháp cơ bản, không cách nào hình thành quyền mang.
Còn quyền mang thật sự lại có thể khiến đao kiếm không xâm phạm được, phá đá hủy kim.
"Ha ha! Quyền mang! Ta luyện thành quyền mang rồi! Không ngờ ta lại luyện thành quyền mang rồi!"
Cái gọi là mang ý chỉ chân lực hình thành bên ngoài, đây là đặc điểm mà võ kỹ cấp ba mới có. " Địa Liệt Trảm " của Amaury có thể thôi động đao mang, trước đây Đường Thiên cũng có thể truyền chân lực vào bàn tay nhưng không cách nào tạo thành quyền mang.
Điều này nghĩa là " Thiểm Quyền " của Đường Thiên bắt đầu có tư cách chống lại võ kỹ cấp ba. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một lát sau, Đường Thiên dần tỉnh táo lại khỏi cảm giác vui mừng, sao " Thiểm Quyền " lại tạo thành quyền mang được?
" Thiểm Quyền " là võ kỹ cấp hai, về mặt lý thuyết hẳn không thể tạo thành quyền mang.
Đột nhiên nghĩ tới chấn động trong ao đan điền cấp ba lúc vừa rồi cùng tiếng hạc kêu, Đường Thiên âm thầm giật mình, là chân lực! Hắn vội vàng ngồi xuống, kiểm tra chân lực trong cơ thể, hồ đan điền cấp ba đã chứa đầy chân lực, không nhìn ra chút đầu mối nào.
Song khi Đường Thiên thử đánh một quyền, chuyện kỳ diệu lại diễn ra. Chỉ thấy một luồng chân lực từ hồ đan điền cấp ba chảy ra, dọc theo lộ tuyến tu luyện tâm pháp lúc bình thường, chảy tới nắm đấm của hắn.
Thú vị!
Đường Thiên không ngừng vung quyền, tâm thần chìm đắm vào cơ thể, quan sát tỉ mỉ biến hóa của chân lực.
Chân lực trong cơ thể hoạt bát lạ thường, lấy hồ đan điền làm gốc, dùng kinh mạch làm tuyến đường, như một tấm lưới lớn trải rộng khắp toàn thân Đường Thiên. Trong khoảnh khắc khi Đường Thiên vung nắm tay, lưới chan lực trong cơ thể cũng nhanh chóng xảy ra biến hóa, rất nhiều luồng chân lực nhỏ bé như vạn luồng hợp lại, tụ tập trên nắm tay hắn từ đó tạo thành quyền mang.
Đường Thiên lần lượt đánh từng lần " Thiểm Quyền " ra, lại lần lượt quan sát biến hóa của tấm lưới chân lực, bởi hắn cảm thấy biến hóa của tấm lưới chân lực này thật quen mắt.
Đợi đã, Đường Thiên vỗ đầu một cái, đột nhiên tỉnh ngộ.
Hình hạc!
Lưới chân lực khắp toàn thân vừa vặn tạo thành hình một con hạc mà nắm đấm của Đường Thiên chính là mỏ hạc.
Trong khoảnh khắc khi Đường Thiên xuất quyền, chân lực tụ tập lại tại mỏ hạc, ngưng tụ thành quyền mang. Còn khi hắn thu quyền, hình hạc lại phân tán, trở nên mơ hồ.
" Hạc Khí Quyết "!
Quả thật lợi hại!
Đường Thiên tán thưởng trong lòng, chẳng trách năm đó Hạc phái lợi hại như vậy, ra là do tâm pháp.
Đường Thiên cũng không biết, hắn làm bậy làm bạ chẳng ngờ lại luyện thành công " Hạc Khí Quyết ". Giờ trong hạc phái tu luyện cũng chỉ là bản giảm thiểu của " Hạc Khí Quyết ". Chuyện " Hạc Khí Quyết " từ từ thất truyền có liên quan chặt chẽ tới lý giải của bản thân nó. Lọ tuyến vận chuyển phức tạp như vậy, nếu không nhận ra hình hạc vậy khi tu luyện độ khó cực cao. Còn sau đó lại phải như Đường Thiên, không ngừng tu luyện võ kỹ, kích hoạt những kinh mạch nhỏ bé hẻo lánh khắp cơ thể, đây gọi là Hạc thân.
Tấm thẻ hồn tướng bạc cấp ba " Hạc Khí Quyết " này vốn dành cho những đệ tử trẻ tuổi đặt nền móng. Hạc thân là võ kỹ cơ sở của Hạc phái, đây mới là chân truyền của Hạc phái.
Đường Thiên làm bậy làm bạ lại luyện thành Hạc thân.
Giờ mỗi khi hắn xuất quyền, chân lực toàn thân sẽ tầng tầng tụ tập, hóa thành một dòng lũ.
Có lúc, do kết quả thôi thúc ngược trơ lại, rất nhiều điểm mấu chốt nhanh chóng hiển hiện. Thời gian phụ thể của thẻ bạc là một tháng, Đường Thiên trong lòng có cảm ngộ, lập tức tạo tahnfh phản ứng dây truyền, một lượng lớn thể ngộ nhanh chóng tràn vào đầu hắn, càng lúc càng rõ rệt.
Đường Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, một khi kích hoạt được lượng lớn những kinh mạch nhìn như nhỏ bé vô dụng đó, vậy khi chân lực phát động, lực bạo phát sẽ thật đáng sợ.
Càng khiến hắn vui mừng hơn là sau khi luyện thành Hạc thân không chỉ dùng được cho quyền pháp, nó có thể sử dụng cho bất cứ võ kỹ nào.
Không cần nói gì tiếp, Đường Thiên tiếp tục vùi đầu vào tu luyện.
Hai mươi vạn lần đã là gì, còn bốn mươi vạn lần đang chờ đợi mình.
Cường hóa Hạc thân!
Lĩnh ngộ sát chiêu!
Đường Thiên vô cùng phấn chấn.