Chiến Thần Bất Bại

Chương 158: Ý chí của Lăng Húc


Oanh!

Luồng khí thế kinh người lấy Lăng Húc làm trung tâm chợt bộc phát ra bốn phía. Một luồng lực lượng lạnh như băng khó nói lên lời từ trong trái tim gã đột nhiên sinh ra, rồi chạy dọc theo đường kinh mạch hẹp và rất xa lạ, vượt qua mọi rào chắn, tựa như một cây băng châm nhỏ bé, trong nháy mắt đã xuyên thấu cả đường kinh mạch. Trong khoảnh khắc khi lực lượng vừa mới sinh ra này xuyên qua toàn bộ đường kinh mạch, thân thể Lăng Húc run lên, bởi luồng lực lượng lạnh như băng này đang chạy thẳng tới cột sống của gã.

"A a a a!"

Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm gã gào lên như một con dã thú, gã ngửa đầu gào thét đầy đau đớn, khuôn mặt trở lên vặn vẹo. Khí tức băng lãnh đâm thẳng vào những khối xương dị tật trong cơ thể gã sinh ra cảm giác đau nhói kịch liệt so với lúc bình thời còn mạnh hơn gấp trăm lần.

"Lăng Húc!" Đường Thiên vô cùng hoảng sợ, hắn bị biến cố trước mắt dọa phát sợ, vội vàng định xông lên xem.

"Đừng đụng vào hắn!" Binh vội vàng ngăn cản Đường Thiên.

"Binh! Hắn bị sao vậy?" Đường Thiên vô cùng lo lắng.

"Đối với hắn là chuyện tốt." Binh trầm giọng nói: "Miễn là hắn có thể vượt qua."

Đầu óc Lăng Húc trở lên trống rỗng, cảm giác đau đớn mãnh liệt giống như vạn cây kim châm đâm vào thân thể khiến gã bị tổn thương khắp nơi. Đây không phải lần đâu tiên gã phải chịu thống khổ như vậy, mặc dù định kỳ gã vẫn ngâm mình vào dược dịch, nhưng mỗi lần chỉ trải qua trong thời gian ngắn đề phòng thân thể không chịu đựng nổi, nhiều lần như vậy giúp gã tiến lên được một bước lớn.

Giống như bản năng của một con dã thú, tiếng gào thét của gã vang dội khắp Cố gia, mỗi người nghe thấy thanh âm này trong lòng không khỏi hoảng sợ nhìn về phía tiểu viện của Lăng Húc và Đường Thiên.

Cố Tuyết và Mục Lôi đầy vẻ kinh hãi xông về phía tiểu viện hai người.

Lần thống khổ này trừ cảm giác như kim châm đâm vào ra, còn kèm theo cảm giác lạnh thấu xương. Dưới cơn đau nhức cùng cực, thân hình Lăng Húc cong lại như con tôm.

Đầu óc đã trống rỗng, không biết đã trải qua bao lâu, gã thấy giữa hư không hiện lên hình ảnh một lão giả già nua, trên tay lão đang bế một bé trai.

"Húc, con không nên tu luyện thương pháp này, chỉ cần con có thể sống vui vẻ là lão sư cũng vui mừng rồi."

"Không được! Lão sư, con nhất định sẽ tu luyện thành Thương Tiêm Hải! Con muốn thực hiện mơ ước của lão sư!"

"A Húc, thứ mà con muốn thực hiện là giấc mộng của mình, chứ không phải là mộng ước của lão sư."

"Nhưng mà thực hiện mong ước của lão sư chính là nguyện vọng của A Húc!"

...

Đứa bé trai nắm lấy thanh mộc thương còn cao hơn nó, một lần lại một lần, một mình tu luyện.

Thất bại, thất bại, vẫn chỉ là thất bại, trên khuôn mặt tái nhợt của đứa bé trai thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ thống khổ, nhưng nó vẫn kiên trì tu luyện.

Bịch, đứa bé trai kiệt lực đặt mông ngã trên mặt đất, rồi hắn thất thanh khóc lớn.

...

"Húc, đừng quá thương tâm mà, có luyện thành hay không cũng không quan trọng. Lão sư cũng không luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính đấy thôi."

Đứa bé trai nghe thấy vậy thì ngừng khóc, hắn ngẩng đầu lên trong cặp mắt đầy ngập nước mắt trần đầy vẻ tò mò: "Lão sư, vậy có người nào đã luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính hay sao?"

Lão giả trầm mặc một lúc lâu rồi mới gật đầu: "Có."

"Người đó là ai vậy? Có phải là rất lợi hại không?" Bé trai vô cùng tò mò hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong mắt Lão giả hiện lên một tia thống khổ và bi thương, khàn giọng nói: "Hắn là một thiên tài nhưng lại vô cùng xấu xa, vì lực lượng hắn đã phản bội tín ngưỡng của chính mình, Húc, con phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào con cũng phải làm một người tốt."


Đứa bé trai cảm thấy hơi khó hiểu, cái gì gọi là thiên tài nhưng lại xấu xa, có cái nó hiểu có cái không, liền nói: "Tiểu Húc đã nhớ rồi. Lão sư, người kia dùng cách gì để luyện thành Thương Tiêm Hải vậy?"

"Dùng ý chí." Trên miệng vị lão sư nở ra nụ cười đầy khó hiểu: "Mặc dù hắn không phải là người tốt, nhưng lại là người có ý chí kiên định nhất mà ta đã thấy, đối sử với bản thần còn tàn khốc hơn đối với kẻ địch."

"Lão sư, cái gì gọi là ý chí vậy?" Đứa bé trai mở to hai mắt hỏi.

"Ý chí a, chính là bất kể lúc nào cũng không buông bỏ." Lão sư vuốt ve đầu đứa bé trai, ấm giọng khích lệ nói: "Húc, sau này cũng phải làm một nam tử hán có ý chí kiên định nha."

"Vâng!" Đứa bé trai liên tục gật đầu, hắn ghi nhớ những lời này vào tận trong tim.

Có ý chí thì có thể luyện thành Thương Tiêm Hải, ý chí chính là bất kể bị rơi vào hoàn cảnh gì cũng không buông bỏ!

...

Lăng Húc, ngươi muốn buông bỏ không... Không, tuyệt đối không thể...

Mình nhất định là con người có ý chí kiên định, mình nhất định sẽ luyện thành Thương Tiêm Hải!

Bóng dáng gầy yếu cô đơn liên tục ngã lên ngã xuống nền tuyết lạnh băng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu rên thống khổ. Sắc mặt đứa bé trai vĩnh viễn luôn có cái vẻ tái nhợt bệnh hoạn, trắng nhợt giống như nền tuyết trắng phau dưới chân vậy.

Cho đến một ngày, trong lúc vô tình nó dùng ngón tay chà xát, lay động mộc thương, bỗng mộc thương xoáy một chiêu ra ngoài.

Nó ngẩn ngơ, hưng phấn mà rống to lên, đem trên đám tuyết động trên lá cây chấn rơi lả tả xuống đất.

...

Ở nơi băng thiên tuyết địa, một đứa nhỏ dáng người gầy yếu đang cong lưng đứng ở trên tầng băng dầy, dùng ngón tay không ngừng chọc vào tầng băng cứng như sắt thép.

Vào mùa xuân, đứa bé trai cũng không hề buông lỏng cánh tay, mồ hôi trên thân hình gầy yếu đến dị dạng đang bốc lên nghi ngút như làn sương mù. Mỗi một ngón tay trên bàn tay nó đều được quấn theo một sợi dây bện bằng gân trâu, sợi dây được vắt qua một nhánh cây, đầu kia của sợi dây treo một cây gỗ còn to hơn cả người nó.

Trong mùa hè, một thân hình nhỏ gầy đứng trước một vách đá cao vút thẳng tắp, chậm rãi leo. Ngón tay nó từng chút từng chút cắm vào đá cứng, mồ hôi chảy như mưa xuống cằm, thân thể nó chậm rãi bò về phía trước. Bỗng nhiên nó kiệt sức, rơi từ độ cao mấy trăm trượng từ vách đá xuống, rồi ầm ầm rớt xuống đầm sau ở phía dưới. Ở độ cao mấy trăm trượng trên vách đá dựng đứng có chi chít những lỗ to bằng đầu ngón tay, đếm không xuể.

Khi mùa thu đến, trong rừng rậm đầy lá vàng rơi, bóng dáng nhỏ bé gầy còm ấy đang không ngừng dùng ngón tay miết vào thanh mộc thương nặng trịch, liên tục đánh về phía đám lá vàng đang bay đầy trời.

...

Bất kể lúc nào, cũng không bao giờ buông bỏ!

Những lời này của lão sư giống như tiếng sấm liên tục vang lên quanh quẩn trong đầu hắn.

Cột sống truyền đến cảm giác đau đớn và cái lạnh như băng thấu vào tận xương tủy, bỗng nhiên xuất hiện một luồng lực lượng vô cùng xa lạ. Luồng lực lượng này vừa xuất hiện liền lập tức chạy dọc theo thân thể của gã, rồi sau đó rót vào mười đầu ngón tay trên bàn tay của gã.

Lăng Húc cảm giác mười ngón tay của mình đột nhiên cứng lại giống như là sắt thép vậy.

Nhưng cảm giác đau đớn không hề có dấu hiệu yếu bớt đi, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn, nhưng cái cảm giác mười ngón tay được lực lượng đổ đầy lại vô cùng rõ ràng, quyến rũ đến mê người.

Thống khổ nhưng cường đại, cái cảm thụ rõ ràng đầy mâu thuẫn này lại ở cùng một chỗ với nhau một cách xảo diệu.

Bất giác Lăng Húc dường như đã hiểu ra, đó chính là ý chí.

Ý chí chính cầu nối giữa thống khổ và lực lượng.


Trên mặt Lăng Húc vẫn là vẻ vô cùng đau đớn như cũ, nhưng lúc này gã đang chậm rãi mở mắt ra, trên mặt là vẻ bình thản. Tất cả các đường kinh mạch đều được quán thông hoàn chỉnh, từng tia lực lượng không ngừng xuất phát từ trái tim của gã tiến vào cột sống. Luồng sức mạnh ổn định liên tục truyền tới mười đầu ngón tay tôi luyện ngón tay của gã.

Với ý chí hơn người, Lăng Húc dần làm quen với cảm giác đau đớn phát ra từ cột sống. Khi đã quen thuộc với nỗi đau này gã sẽ thử khống chế cục diện.

Về phương diện này gã có kinh nghiệm hết sức phong phú. Thân thể bị tàn phá đến mức không thể nào chịu nổi của gã chính là do liên tục chiến đấu và rèn luyện ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, cứ như thể gã coi thân thể mình là kẻ thù vậy.

Gã thở mạnh phóng xuất tất cả những luồng lực lượng không thể khống chế được ra ngoài. Rồi sau đó, gã kiên nhẫn thu hồi từng chút từng chút lực lượng một thông qua thất khiếu. Tính cách của gã vốn táo bạo, nhưng đối mặt với thân thể của chính mình, gã lại vô cùng kiên nhẫn. Lăng Húc biết rõ, thân thể của mình mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh, e rằng dù gã có đem mười đầu ngón tay trên hai tay của mình rèn luyện đến mức cứng rắn như sắt thép, nhưng những bộ phận khác trên thân thể của gã lại yếu ớt đến mức kinh người.

Giống như cây đuốc sáng chói đang dần lụi tàn trong bóng đêm vậy.

Khí tức đầy cuồng bạo bao phủ trên bầu trời Cố gia đã biến mất không chút tăm tích, phảng phát như những gì người ta cảm nhận dược lúc trước chỉ là ảo giác.

Vù vù!

Lăng Húc thở hổn hển, đôi mắt màu cam ngơ ngác nhìn mười ngón tay của mình.

Lúc này mười ngón tay gã đã chuyển sang màu đen bóng như kim thiết, và đáng chú ý hơn là lực lượng ẩn chứa bên trong khiến cho gã cũng phải giật mình. Thân thể vẫn phải chịu đựng nỗi thống khổ liên tục giống như là sóng biển vĩnh viễn không bao giờ kết thúc vậy. Nhưng gã lại cảm thấy bầu trời chưa bao giờ đẹp nhu lúc này, ánh mặt trời chưa bao giờ rực rỡ nhu lúc này, cả thế giói dường như bừng sáng tươi đẹp!

Từng sợi lực lượng mỏng manh, từ cột sống đang bị băng vải bó chặt chẽ liên tục truyền vào ngón tay của gã.

Lăng Húc dùng ngón tay nhẹ nhàng miết vào cán thương đang cầm trên tay.

Từ giữa ngón tay của gã bộc phát ra luồng lực lượng vượt xa sự tưởng tượng của bản thân, làm cán thương đột nhiên biến mất.

Ông!

Thương Tiêm Hải tạo lên một mảng đầy sao, quang hoa mang theo tiếng rít khiến tâm hồn người ta khiếp sợ tiêu sái đi ra!

"Ha ha ha ha ha Hmm!"

Bỗng Lăng Húc ngửa mặt lên trời cười to, hai dòng lệ nóng chảy dài trên khuôn mặt, giống như những giọt sương sớm mai phản chiếu ánh mặt trời.

Lão sư, nhất định con sẽ luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính!

Đường Thiên ngơ ngác nhìn tấm kính do linh hồn của Thương Tiêm Hải tạo thành đang từ từ tiêu tán giữa không trung. Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi ngân thương trong tay Lăng Húc biến mất, vậy mà hắn không thể nào nắm bắt được!

Thương Tiêm Hải mà Lăng Húc vừa đánh ra so với bình thường còn lớn hơn gấp đôi!

"Này!" Tâm tình Lăng Húc đã bình tĩnh lại, quay mặt sang nhìn Đường Thiên, giơ giơ ngân thương trong tay lên: "Cám ơn một chiêu này của ngươi!"

"A!" Đường Thiên giật mình lại, tinh thần vừa mới choáng váng cũng phục hồi lại, chống nạnh lỗ mũi hướng lên trời cười ha ha: "Như thế nào? Theo lão đại ta xông pha, ăn to uống lớn, rất thoải mái đúng không! Đến đây đi, biết điều một chút đi, kêu một tiếng lão đại xem nào!"

"Ngu ngốc!" Đôi mắt màu cam của Lăng Húc ném cho Đường Thiên một cái liếc, sau đó quay đầu rời đi không thèm ngoái lại: "Cẩn thận nha, không nên bị ta vứt lại xa xa phía sau, lúc đó ta chỉ xem ngươi như là gánh nặng thôi!"

"A nhổ, ta sẽ thua ngươi sao?" Đường Thiên giận tím mặt, nhảy dựng lên chỉ vào phía sau lưng Lăng Húc oa oa kêu to: "Đến đây đi, tiểu Húc Húc, để ta cho ngươi lĩnh giáo năm chiêu thối pháp mà ta mới lĩnh ngộ! Trực tiếp đánh ngươi sưng mặt!"

Lăng Húc khoát khoát tay, không thèm trả lời, cũng không quay đầu lại mà cứ thế cất bước rời đi.

Nỗi sợ hãi trong lòng Cố Tuyết rốt cuộc cũng được buông lỏng, nàng vừa định khuyên Đường Thiên sớm rời đi thì không đợi nàng mở miệng, đã nghe thấy Đường Thiên tự nhủ: "Không được, nếu như đúng là bị Tiểu Húc Húc vượt qua, thì thật quá mất mặt mà!"

Nói xong hắn hướng về phía Cố Tuyết và Mục Lôi phất phất tay, sau đó biến mất tăm.

Cố Tuyết và Mục Lôi chỉ có thể quay mặt nhìn nhau cười khổ, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người mang theo khuôn mặt mừng như điên xông tới, hắn chính là người mà Cố Tuyết phái ra đưa tin.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Người đưa tin vô cùng kích động nói: "Vu Lão đã đáp ứng! Đáp ứng rồi!"

Hai người Cố Tuyết và Mục Lôi cùng ngẩn ngơ, rồi sau đó cùng lúc lộ ra vẻ mừng như điên.

"Thật sao?" Đến lúc này Cố Tuyết như đã trút được gánh nặng, vô cùng kích động ngay cả lời nói cũng không còn mạch lạc: "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Vu Lão chịu ra tay! Nhất định đám người Yến Hạ sẽ phải cố kỵ!"

Mục Lôi vung mạnh quyền lên, vẻ mặt đầy kích động.

"Vu Lão nói cái tiền lệ này không thể mở ra. Vu lão đã liên hệ rồi mấy cao thủ của các gia tộc khác." Hiển nhiên người đưa tin cũng vô cùng kích động: "Sau khi Vu lão đi ra! Những cao thủ của các gia tộc khác cũng bắt đầu lục tục đến đây."

Khuôn mặt Cố Tuyết cũng đầy vẻ vui mừng: "Bảo bên dưới chuẩn bị cho tốt, dùng lễ tiết cao nhất để nghênh đón Vu Lão!"

Mục Lôi liên tục gật đầu: "Ta sẽ lo chuyện đó!"

Viện trợ của Cố Tuyết đến cũng làm cho Cố gia thấy được một tia sinh cơ.