Người Không Thích Uống Nước: 【… Kiểm tra gì chứ?】
Chín Vạn: 【Kiểm tra xem em có lén chơi với người khác không.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Mèo méo meo? Cái gì gọi là ‘tôi lén chơi với người khác’? Con người tôi giữ chữ tín lắm đấy.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Đã bao giờ tôi thất hứa chưa?】
Đúng là chưa thật.
Nhìn dòng chữ trong màn hình, Dư Hoán Xuyên như tưởng tượng được vẻ mặt kiêu ngạo khi phản bác của bé đệ tử.
Bỗng, anh cúi đầu cười.
Hà Trang đang ngồi đối diện anh lập tức hoảng sợ, huých cùi chỏ vào A Hoán, thì thầm: “Ông xem kìa, anh Xuyên bị gì thế? Cười gian dữ thần… Tôi không miêu tả được luôn ý!”
A Hoán cúi đầu, bận rộn điều khiển nhân vật lên cấp, chỉ ngẩng đầu liếc qua một cái, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng hăm doạ, “Ông nhìn điện thoại chờ hồi sinh kia kìa, đối thủ ở đường sông chắc đang cười ông di chuyển ngáo đấy. Đừng nhìn ảnh nữa, cũng đừng ỷ mình chơi hỗ trợ thì khỏi farm tiền, phụ tôi ăn con cua này coi.”
“Xì,” Hà Trang bĩu môi, “Sao ông không có tinh thần hóng hớt gì hết vậy?”
“Thể thao điện tử không có vụ hóng hớt.”
Người ngồi đối diện với hai thanh niên đang bức xúc to nhỏ – Dư Hoán Xuyên lại chẳng hề phát hiện, khoé miệng của anh vẫn vô thức nhoẻn cười. Anh gõ chữ trả lời:
Chín Vạn: 【Tôi biết.】
Chín Vạn: 【Ngoan nhé, tôi sắp tan tầm rồi.】
“A Xuyên, chú đừng có treo máy ở giữa sông như vậy chứ,” Đội trưởng Lâm Quý Tuân đúng lúc nhắc nhở: “Chú đi rừng đấy, thế có đánh không?”
“Xin lỗi,” Dư Hoán Xuyên đáp lại, đổi về giao diện game rồi chạy vào rừng, “Em sẽ ăn chim sau khi xong blue.”
“OK.”
Đúng chín giờ, Dư Hoán Xuyên tan tầm, lên lầu trở về phòng mình. Anh đổi sang nick phụ rồi đi tắm, lúc tắm ra thì thấy Từ Trình Tinh mời vào đội.
Nhìn thời gian đã 9 giờ 50 phút, Dư Hoán Xuyên kéo khăn lông trên cổ để lau nước trên tay. Sau đó, anh cúi đầu cầm điện thoại lên, chẳng hề do dự mà nhấn —
Từ chối.
Quả nhiên, 30 giây sau, màn hình điện thoại lập tức nhảy ra tin nhắn của Từ Trình Tinh:
Từ Trình Tinh: 【Từ chối Anh cắt đứt tình cảm anh em thật đấy à】
Dư Hoán Xuyên: 【Anh có hẹn rồi.】
Từ Trình Tinh: 【Hẹn gái hả?】
Dư Hoán Xuyên: 【Hẹn đệ tử.】
Từ Trình Tinh: 【=口=!?】
Từ Trình Tinh: 【Không phải anh đang đánh giải chuyên nghiệp sao? Còn có thời gian nhận đệ tử á? Chung đội tuyển hả? Không thể nào】
Trong lúc cô nàng còn muốn hỏi tiếp, Dư Hoán Xuyên bên này liếc nhìn đồng hồ.
21:55
Chờ tóc khô được một nửa, anh ngồi vắt chân trên giường, mở inbox riêng ra:
Chín Vạn: 【Vào đi.】
Người Không Thích Uống Nước: 【OK.】
Sau khi online, Kiều Hướng Thiển còn lén lút ngó thử danh sách bạn một cái.
Hôm nay Trương Vĩ Đào vẫn chưa online, trễ như vậy chắc cậu không định chơi đâu… Cô lại đảo mắt thăm dò giường kế bên, Lưu Gia Nhã đang xem clip hài, tai đeo tai nghe, vừa xem vừa cười.
Cô lại ngó tài khoản của Lưu Gia Nhã, offline. Ô, hoá ra cô nàng đã lên Kim Cương II rồi, thảo nào không online nữa.
An toàn.
Cảnh báo cấp một được giải trừ.
Kiều Hướng Thiển nhận lời mời vào đội của anh mà vô thức thở phào một hơi.
Cảm giác khi làm điệp viên là như thế nào?
Trò chơi chỉ mới bắt đầu được năm phút, Kiều Hướng Thiển chợt nghe thấy giọng nói như thủ thỉ của Chín Vạn: “Đệ tử ơi?”
“Vâng?”
Nghe thấy tiếng ‘vâng’ ngọt ngào bên tai, trái tim của Dư Hoán Xuyên bất giác mềm nhũn. Anh nói: “Tôi phải bay tới thành phố Z vào ngày mốt nên tối hôm ấy chắc không rảnh rồi, nhưng tối hôm sau nữa thì rảnh.”
Tới thành phố Z?
Kiều Hướng Thiển ngẩn ra, lại nhớ ngay tới tin tình báo của Một Vì Sao Nhỏ trong clan…
Hình như anh phải đi đánh vòng loại nhỉ?
Thời điểm thi đấu mà anh vẫn muốn chơi game với cô…
Nghĩ tới đây, Kiều Hướng Thiển im lặng.
“Sao em không nói gì?” Tai nghe vang lên tiếng dò hỏi của anh.
Đấu tranh tâm lý một hồi, Kiều Hướng Thiển chậm rãi nói: “Hôm nọ tôi quên nói với anh, ngày 15 và 16 tháng Một tôi phải cuối kỳ rồi. Có lẽ sắp tới sẽ không online, hai ba tuần mới online được một lần quá. Trùng hợp anh cũng có việc thì cứ lo việc của mình trước đi nhé, chờ tôi nghỉ rồi mình lại đánh chung.”
Nhất thời, Dư Hoán Xuyên không phản ứng kịp. Anh chợt nhớ ra hình như bé đệ tử nhà mình vẫn đang là… sinh viên.
Thậm chí trong vòng tròn bạn bè của cô còn có một bức ảnh tập thể của lớp hồi học Quân sự.
Cô tính như vậy cũng hợp lý.
“Thật ra cũng không sao cả,” Ngừng một chút, Dư Hoán Xuyên lại nói: “Em không online chắc tạm thời tôi cũng không online đâu, thi cử quan trọng hơn.”
Đúng vậy, thi cử quan trọng.
Nhưng việc thi đấu của anh cũng rất quan trọng đó. – Kiều Hướng Thiển tự nhủ.
Hôm nay, trước khi vào game, cô tra cứu tài liệu học tập xong thì nhàn rỗi xem thử quy tắc của giải KPL, phát hiện ra lịch thi đấu rất dày đặc.
Nhân tiện, cô cũng biết thêm về khía cạnh khác của thể thao điện tử.
Trận đấu hôm nay khá yên lặng, Kiều Hướng Thiển đánh thẳng một đường lên Cao Thủ. Việc bản thân mới chơi game này một tháng đã lên Cao Thủ, trong khi bạn bè xung quanh chật vật mấy tháng mới được Kim Cương, khiến Kiều Hướng Thiển cảm thấy vui vẻ khó tả bằng lời.
Ngày Chín Vạn bay tới thành phố Z, Kiều Hướng Thiển lại inbox riêng với anh lần nữa về chuyện mình muốn tập trung ôn thi, sắp tới sẽ không online.
Chín Vạn trả lời cô một chữ ‘Được’, còn dặn bao giờ chơi thì gọi anh.
Kiều Hướng Thiển nghĩ: Vậy thì tôi chỉ có thể canh mấy ngày anh không phải thi đấu rồi gọi anh thôi.
…
Vòng loại diễn ra suốt ba ngày trong tuần, ngày đầu tiên là thứ Sáu, tổng cộng có tám trận đấu, Kiều Hướng Thiển lên mạng tìm kênh tường thuật trực tiếp.
Ván thứ nhất, nhìn khuôn mặt của hai người đi rừng, một người thoạt trông khá trẻ nhưng có quầng thâm mắt nặng, lối đánh trầm ổn; một người còn lại khá mũm mỉm, vừa nhìn đã biết cậu chàng không hay tập thể dục, hai má phúng phính, lối đánh hung bạo.
Kiều Hướng Thiển thầm đoán, có khi nào người này là Chín Vạn không nhỉ?
Béo à… Không phải người ta thường nói người béo tràn đầy tự tin sao? Vả lại chất giọng của Chín Vạn rất trầm, anh có thể mũm mĩm lắm chứ!
Kiều Hướng Thiển tưởng tượng một hồi, thôi… đừng tưởng tượng nữa!
Tuy cô thấy Chín Vạn đi rừng rất pro, nhưng anh chơi xạ thủ cũng không tệ. Có lẽ anh không đi rừng chăng?
Thế là cô lại nhìn tới diện mạo của hai người chơi xạ thủ.
Lại là một gầy một béo, Kiều Hướng Thiển rơi vào rối rắm.
Sau khi xem xong sáu trận đầu tiên, nhìn ai cô cũng thấy không hợp với hình tượng Chín Vạn trong nội tâm của mình.
Thành thử cô vừa xem đánh giải, vừa học được một số kỹ năng mới.
Hai trận cuối cùng đồng thời diễn ra vào lúc tám giờ rưỡi tối, một trong số đó là đội tuyển ZH vừa mới thành lập đấu với đội tuyển cũ là TG đang rớt hạng, trận còn lại diễn ra giữa hai đội cùng tới từ thành phố, đội tuyển UP và đội tuyển MS.
Ngoại trừ TG thì ba đội còn lại đều là đội tuyển mới.
Kiều Hướng Thiển ôm lap top ngồi trên giường, xem livestream của cả hai trận.
Cô xem trận đấu giữa hai đội tuyển cùng tới từ thành phố trước, màn ảnh lần lượt lia qua từng người, rất trùng hợp là cả mười tuyển thủ đều rất gầy, có vài khuôn mặt trưởng thành nhưng cũng có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi.
Liệu anh ấy có nằm trong số họ không nhỉ? – Kiều Hướng Thiển trầm tư nghĩ.
Thực ra thì cô cũng không ôm hi vọng có thể đoán được.
Kiều Hướng Thiển nhìn sang góc khác, hình ảnh của giám đốc đội tuyển ZH và TG đã không còn trên màn ảnh nữa.
Trận đấu tiến vào giai đoạn ban/pick (cấm chọn), màn ảnh lia tới đội tuyển ZH, giữa khung hình là năm tuyển thủ đang ngồi cùng nhau.
Nhìn không được rõ — Kiều Hướng Thiển bèn phóng to video ra toàn màn hình.
Khoảnh khắc video phóng ra toàn màn hình, người đang đeo tai nghe ngồi chính giữa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía camera.
Anh lập tức trở thành tiêu điểm trường quay.
Tóc mái của anh cách lông mi 2 centimet, có vẻ gần với hàng mày kiếm kéo dài tới huyệt Thái Dương. Khoé mắt của anh hơi nhướn lên, tuấn tú như hoạ. Dường như nghe thấy gì đó từ tai nghe nên anh vươn tay đỡ tai nghe, nhướn nhướn hàng mi, độ cong của khoé môi cũng tăng lên trông thấy.
Chỉ là một nụ cười đơn giản nhưng lại quyến rũ tới thế!
Kiều Hướng Thiển đối diện với ánh mắt ấy qua màn hình, hô hấp của cô đột nhiên khựng lại.
Dù khoảng cách khá xa nhưng khi phóng to hình ảnh vẫn có thể thấy được nét mặt của anh. Mấy chị em đang xem stream lập tức phát hiện ra dung mạo tuấn tú kia:
【Đây là người đi rừng mới của ZH hả? Đẹp trai thế!!! Hồi trước mị thấy đội tuyển này còn rất tất tay, đổi một lần là đổi hai người, không ngờ người mới cũng được phết đấy chứ?】
【Quào, coi bộ poster bên phía ban tổ chức là hàng dỏm rồi, chỉnh sửa quá tay đúng không? Rõ ràng anh ấy đẹp trai như vậy, sao lên poster thì giá trị nhan sắc tuột hết một nửa thế!!?】
【Anh giai này là ai thế? Ba giây, mị phải biết được tên của anh ấy…】
【Coi thi đấu cái gì, ngắm người sướng hơn!】
【Mị chẳng còn lòng dạ nào mà theo dõi trận đấu luôn.】
【Làm ơn thắng nhé! Mị muốn xem thêm mấy trận cho đã mắt nữa!】
【Hồi tung poster mị đã để ý rồi, rốt cuộc mị vẫn không thể giấu anh giai nhà mị!】
【Mặt bằng chung về nhan sắc của đội tuyển này không tệ nhỉ! Đúng là đội tuyển bắt mắt.】
Mưa bình luận nổ ra, Kiều Hướng Thiển nhớ tới hồi chiều, Lưu Gia Nhã có kể chuyện thấy một đàn anh năm tư đi đánh giải chuyên nghiệp.
Cô nhìn ID kia, ZH Xuyên. Dư Hoán Xuyên. Đúng là anh.
Nhưng chắc là… anh không phải Chín Vạn đâu.
Chưa kể là cô đã từng gặp đàn anh này một lần, khoan đã… hình như giọng nói của anh cũng rất trầm!
Không có khả năng. – Kiều Hướng Thiển thầm phủ định.
Cảm giác nơi anh không giống cảm giác ở Chín Vạn.
Kiều Hướng Thiển day trán, chắc ngày mai cũng có vài đội tuyển, mai lại ngó vậy.
Chỉ là trận đấu này… Kiều Hướng Thiển quyết định xem hết.
Năm thành viên trong đội tuyển này khá gầy, khoan nói tới khuôn mặt nổi bật Dư Hoán Xuyên đang ngồi giữa, hai người ngồi bên cạnh anh và hai người phía sau, trừ người chơi xạ thủ A Hoán đeo mắt kính ra thì khuôn mặt của ai cũng xán lạn.
Tóm lại là họ khiến mọi người thoải mái khi xem thi đấu.
Người đi rừng của ZH, đàn anh Dư Hoán Xuyên chọn Hàn Tín đi rừng, đầu trận đã cướp bùa đỏ team địch, thành công hẫng được bùa. Sau đó, anh phối hợp với Lữ Bố ở đường sông có được chiến công đầu, rồi lại phối hợp với Tiểu Kiều ở đường giữa úp sọt Điêu Thuyền team địch, khiến tốc độ trận đấu tăng lên —
Giết rồng, gank xạ thủ, cướp bùa đỏ team địch, đẩy trụ, một mình đánh Caesar,…
Suốt cả trận đấu, Hàn Tín hung bạo chết đi được, không phải đi rừng thì cũng giết người, có điều tiết tấu của anh rất nhịp nhàng.
Hàn Tín thắng liền hai trận.
2:0, TG chưa được điểm nào.
【Người đi rừng và người đi mid mới cũng được phết!】
【Hàn Tín là tín ngưỡng của lòng mị… Anh giai ngầu quá!】
【Mị tuyên bố anh ấy là bạn trai của mị, những người tới sau nói vậy đều là giả!】
【Anh này đi rừng ghê thật…】
Kiều Hướng Thiển hơi giật mình.
Cô đã chơi cùng Chín Vạn nhiều như thế rồi, đầu trận anh cũng thích cướp bùa. Tuy là hôm nay cũng có vài đội tuyển đánh theo lối đó, nhưng phong cách của anh lại rất rõ ràng.
Kiều Hướng Thiển không khỏi than khẽ: Má ơi! Đoán trúng chắc chết!
Sao cô lại có thể thấy người ta đẹp trai mà áp đặt anh là Chín Vạn chứ? Đúng là u mê nhan sắc quá mà!
Bỏ qua điểm này thì thứ mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ chính là… tài hoa của sư phụ!
Cùng sự săn sóc kia nữa.
Kiều Hướng Thiển rơi vào hồi ức, ví như những lần Chín Vạn thường giúp cô đánh bùa xanh, ví như anh ping tín hiệu ‘Tập hợp’ nhắc cô lại ăn bùa, ví như việc anh hay dẫn cô đi cướp blue. Đôi khi hai đánh một, thấy đối thủ gần chết thì anh cũng chủ động nhường mạng cho cô rồi nói dễ nghe là người đi rừng không ảnh hưởng quá nhiều tới nhịp độ trận đấu…
Nhưng người đi rừng của ZH thì trái ngược hoàn toàn, hầu như anh đều ăn bùa xanh team mình, mãi tới cuối trận mới nhường hai con cho Tiểu Kiều.
Hơn nữa lượng tiền của anh cao ngất ngưởng, hệt như tất cả tài nguyên của đội đều dồn hết vào anh vậy!
Tuy anh cũng carry (gánh) được đấy, nhưng thân là một người đi mid, Kiều Hướng Thiển vẫn cảm thấy khó chịu.
Trong mắt cô thì người đi mid của ZH cũng không kém tí nào.
Quả nhiên anh không phải là Chín Vạn.
Kiều Hướng Thiển gập laptop lại.
Lưu Gia Nhã đã ngủ, người bạn cùng phòng còn lại của họ thì đã dọn ra ngoài hồi tháng trước, cho nên phòng ký túc chỉ còn lại ba người.
Điền Uyển đang ngồi lướt Weibo bên bàn học trùng hợp cũng tính đi ngủ, nhìn Kiều Hướng Thiển đang bò xuống giường để cất laptop, cô nàng chợt nhớ tới hotsearch mà mình mới xem ban nãy, không khỏi dò hỏi —
“A Thiển, cái game Vương Giả mà các cậu chơi cũng có giải đấu chuyên nghiệp hả?”
“Ừ, sao vậy?” Kiều Hướng Thiển cất laptop xong, nghi hoặc nhìn cô nàng.
“Vừa rồi cậu xem giải này sao?”
“Ừ.”
Điền Uyển nhớ tới hotsearch nổi lên cuối cùng, sắc mặt có hơi khinh thường, “Mình thấy lạ ghê, game mobile mà cũng có giải chuyên nghiệp cho được? Một đám người ôm điện thoại chơi game ở đó không phải ngớ ngẩn lắm à?”
“Mình thấy có gì đâu? Xem như cho người khác cơ hội thôi,” Kiều Hướng Thiển phản bác: “Mặc kệ thế nào, khán giả như mình chỉ theo dõi nội dung trận đấu chứ không phải xem phương thức gì đó. Từng có người nói cả đám người ngồi trước máy tính để chơi game rất ngớ ngẩn, nhưng khi trò chơi ấy được tổ chức giải đấu chuyên nghiệp, không phải cũng có rất nhiều người nói game đấy là thể thao điện tử à?”
Điền Uyển nghẹn lời, nhưng cô nàng đã ngứa miệng thành thói, liền vô thức đốp lại: “Mình mới xem hotsearch, thấy một đàn anh trường mình cũng chơi game này? Thành tích của anh ấy không tệ, vẻ ngoài cũng đẹp trai, chơi game này không phí hả ta? Có điều kiện tốt như thế mà anh ấy không tìm một công việc ổn định, anh ấy ngu ngốc ghê.”
Kiều Hướng Thiển cuộn dây sạc laptop xong, trong lòng chợt nổi lên cảm giác bất lực khi không có cách nào thuyết phục cô bạn này.
“Nếu anh ấy thích thì cứ để anh ấy làm đi. Dù sao anh ấy cũng có thể sống như vậy một lần. Chứ còn không theo những thứ mình thích, mãi mãi sống trong cuộc đời do người khác sắp đặt thì đâu có gì thú vị.”
Nghe vậy, Điền Uyển yên lặng.
Nhưng một lúc sau, cô nàng lại không cam lòng mà lẩm bẩm: “Tại cậu còn trẻ nên mới nói vậy, chờ cậu trải nghiệm rồi biết. Dù sao mình cũng thấy ổn định mới tốt… Chậc, mình nói vậy thôi, cậu kích động như vậy làm gì?”
Kiều Hướng Thiển trèo lên giường trên và đắp chăn. Dù cô có là người dễ tính đi nữa thì lúc này, cô thật sự hơi bực rồi đấy, ngữ điệu cũng nặng nề hơn, “Nếu cậu nói cậu thích ổn định cũng được thôi. Ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, cậu cảm thấy sự lựa chọn của người khác là ngớ ngẩn, nhưng chưa chắc người ta đã thấy như vậy.”
“Rồi rồi,” Điền Uyển lẳng lặng chun mũi, lúc trèo lên giường vẫn lầm bầm trong miệng, “Hứ, tích cực như vậy làm gì…”
Kiều Hướng Thiển mơ hồ nghe thấy hai chữ ‘tích cực’.
Cô bỗng kéo chăn qua đầu.
Không hiểu tại sao cô lại kích động nữa, có lẽ là vì câu nói của Điền Uyển, chơi game ngớ ngẩn vậy mà cũng thích được.
Thật ra không riêng Điền Uyển, từ trước tới giờ, cuộc sống của cô luôn bị ba mẹ sắp đặt.
Học tập là do ba mẹ ép cô, trường Đại học cũng không phải tự cô chọn.
Thú vui duy nhất của cô là đôi khi được ba mẹ cho chơi game nhằm giải trí, hoặc dẫn cô ra ngoài nghỉ mát.
Quả thật game có thể giải trí, mà cô cũng rất thích chơi game.
Cô vốn tưởng rằng khi vào Đại học, cô sẽ được tự do bay nhảy, muốn làm gì thì làm. Nhưng ba mẹ cô lại bảo cô sau này xem thi làm giáo viên được không, hay là thi làm công chức gì đó.
Nghề giáo viên ổn định, một năm nghỉ hè và nghỉ đông, nghe thật hấp dẫn, chỉ là cô không thích làm giáo viên, cũng không thích làm công chức.
Haiz —
Trong ổ chăn, Kiều Hướng Thiển nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
Hâm mộ thật!
Hâm mộ những người có thể tự quyết định cuộc sống theo ý của mình.
…
Giữa tháng Một, Kiều Hướng Thiển thi xong, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Kiều Hướng Thiển là người bản địa nên không cần đặt vé xe về nhà. Cô trực tiếp kéo theo hành lý, đi tàu điện ngầm về.
Vòng loại của giải KPL mùa xuân thứ 17 đã kết thúc, ZH, UP, MS và năm đội tuyển khác thành công lọt vào vòng trong.
Nhìn thái độ của Chín Vạn, hẳn là anh đã lọt vào vòng trong rồi.
Nửa tháng nay, ngày nào Chín Vạn và cô cũng duy trì tần suất trò chuyện, mỗi ngày hàn huyên với nhau vài câu.
Chín Vạn bắt đầu than thở với cô, tin nhắn mà Kiều Hướng Thiển đọc được nhiều nhất là:
Tôi mệt quá, tôi đang ăn khuya, chúc mừng tôi đi, vai tôi đang mỏi, tay tôi đang tê nè.
Cô hỏi anh sao mỏi vai, sao tê tay, Chín Vạn đáp là do anh ngồi văn phòng, đánh máy nhiều.
Nếu anh đã không muốn nói, Kiều Hướng Thiển cũng không truy hỏi nữa, chỉ duy trì sự cân bằng vi diệu này, mãi tới khi vòng loại kết thúc.
Chín Vạn nói với cô là mình sẽ ăn Tết, thành thử sắp tới sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn, có ra ngoài chơi một chút, hôm nay anh vừa đặt vé máy bay về thăm ông bà.
Kiều Hướng Thiển đáp rằng cô cũng vậy, thi xong cô liền về nhà, triệt để hô biến thành cá mặn [ ] và sâu gạo trong nhà.
Ngủ tới chín giờ đã bị mắng là ngủ nướng không lo nhà cửa, Kiều Hướng Thiển oan muốn chết, rõ ràng ngày nào cô cũng nghiêm túc rửa chén luôn ý!
Hôm nay, ba mẹ Kiều ra ngoài mua đồ Tết, Kiều Hướng Thiển cứ như đi ăn trộm, cô khoá cửa phòng lại, còn kê thêm cái ghế trước cửa — Bởi vì mẹ Kiều có chìa khoá phòng cô, bà mở cửa một phát là toang!
Kiều Hướng Thiển nhẹ thở ra, hiện tại đang là mùa đông, nhà cô ở phía Nam lại không có máy sưởi nên rất lạnh, chỉ có hơi thở của cô là nóng hổi. Cô chớp mắt nhìn mà trong lòng rơi nước mắt, ước gì lúc nào phía Nam cũng ấm áp nhỉ.
Cô thật sự không chịu nổi loại sát thương phép này…
Kiều Hướng Thiển đặt tay lên túi chườm nóng [ ], nhờ nhiệt độ sưởi ấm nên ngón tay lạnh như cứng đờ của cô dần khôi phục sự linh hoạt.
Trước khi rời trường, Lưu Gia Nhã thấy cô đã lên Cao Thủ hơn mười ngày nên gợi ý xem cô có định livestream không. Vốn dĩ Kiều Hướng Thiển không mấy hứng thú, nhưng khi Lưu Gia Nhã bảo là có thể kiếm tiền, cô lập tức cân nhắc một chút.
Thật ra gia đình của Kiều Hướng Thiển cũng thuộc hàng khá giả, nhưng cô muốn tiết kiệm một khoản tiền riêng để sau này có thể nói đi là đi, như vậy khá kích thích.
Yếu tố bất kham vẫn luôn tồn tại trong cốt tuỷ của cô.
Cho nên cô rất mong chờ vị tướng Gia Cát Lượng nhanh chóng ra mắt… Còn bốn ngày nữa!
Nhưng điều khó khăn bây giờ là —
Ứng dụng livestream mở thế này hả? Kiều Hướng Thiển lấy chiếc smartphone từ ba năm trước trong hộc bàn ra, nó hơi giật giật nhưng cũng không ảnh hưởng lắm. Cô đăng nhập nền tảng livestream Phi Vân, sau đó tìm phòng livestream của mình.
Trong ống kính livestream là mặt bàn và điện thoại di động của cô.
Xong rồi. – Kiều Hướng Thiển thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống đặt tên cho phòng livestream của cô là 《Phòng livestream của Bảy Ngàn》, cô bèn đổi tên phòng thành 《Đánh mid leo đơn lên Cao Thủ》
Không sai, mùa giải mới đã bắt đầu, rank của cô được reset từ Cao Thủ về Bạch Kim.
Khổ tâm lắm chứ, vật vã cả tháng mà chỉ trong một ngày đã quay về rank ban đầu.
Nhưng cũng không sao, đã ôn thi một tuần nên không chơi game, Kiều Hướng Thiển cảm thấy bản thân bây giờ rất bùng nổ!
Mị, rất, pro, vip!
Mị, đi mid, một cân năm!
Tràn đầy sự tự tin của một Cao Thủ.
— Vương Giả Vinh Diệu, let’s go!
Tiếc là cô chỉ chơi được ba ván đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
May thay trận này xong rồi, trước khi tắt stream, Kiều Hướng Thiển đảo mắt qua số người xem: 50.
Hèmmm… Hình như hiệu quả không tốt lắm…
Nói gì tới kiếm tiền, ít người xem như vậy có mà kiếm cù loi.
Kiều Hướng Thiển tắt điện thoại xong, hì hục đẩy cái ghế dựa ra, sau đó mở cửa phòng, vừa hay đón được ba mẹ Kiều đang xách đồ đi vào.
“Ba, mẹ, về rồi à? Hai người mua gì thế?”
“Ô, mẹ còn bảo sao con lại ra đón ba mẹ,” Mẹ Kiều nhìn cô, trêu ghẹo nói: “Hoá ra là muốn nhìn xem ba mẹ đã mua cái gì.”
Kiều Hướng Thiển chậm rãi bước ra khỏi phòng rồi mở cửa cho hai người, “Mua đồ ăn hả mẹ?”
“Có hạt dưa với kẹo thôi, không còn gì đâu. À, con ăn đậu phộng không?” Mẹ Kiều lấy cái túi trong suốt làm bằng chất liệu bảo vệ môi trường [ ] từ tay ba Kiều, trong đó là một bịch đậu phộng lớn [ ], “Trên đường thấy người ta luộc đậu phộng nên mẹ mua nè, không phải con thích ăn món này nhất sao?”
Kiều Hướng Thiển nhận xáp lại gần, nhận cái túi và nói: “Đa tạ mẫu thân đại nhân.”
Mẹ Kiều chọt chọt trán cô, “Gớm, đi ăn đi.”
Kiều Hướng Thiển ôm bịch đậu phộng về phòng, giơ tay sờ lên ngực mình.
Tim đập thình thịch, thình thịch!
Nếu ba mẹ biết cô trầm mê chơi game thì có cấm cô không nhỉ?
Nhưng thật ra cô cũng đâu tới nỗi trầm mê!
Cô chỉ rất thích chơi game thôi.
…
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Kiều Hướng Thiển giả vờ như mình muốn đi ngủ sớm, nhưng sau khi đóng cửa phòng, cô lại lén mở đèn bàn lên.
Giao diện WeChat trong điện thoại là tin nhắn giữa cô và Chín Vạn vào một giờ trước:
Chín Vạn: 【Tôi về tới nhà rồi.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Chín giờ tối! Tôi chờ anh~】
Chín Vạn: 【 .】
1 có nghĩa là biết rồi, hiểu rồi.
Khi chơi game không tiện gõ chữ nên anh thường xuyên dùng “ ” để thay câu trả lời, vừa nhanh gọn vừa súc tích.
Bây giờ đã chín giờ tối.
Kiều Hướng Thiển rất háo hức, dù sao cũng nửa tháng rồi chưa chơi với anh.
Cô theo dõi vòng loại, trừ mấy người đi rừng là cá biệt thì ai cô cũng thấy pro.
Trong cuộc chiến giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp, ai có ưu khuyết điểm gì, chỉ cần thông qua trận đấu là nhìn ra ngay.
Cho nên, bây giờ Kiều Hướng Thiển có cảm giác cực kỳ mới mẻ — Đó là chơi game cùng tuyển thủ chuyên nghiệp!
Cô cũng hơi phấn khích nữa.
Kiều Hướng Thiển nhân tiện mở phòng livestream lên, nhưng cô không bật mic, chỉ dùng chiếc smartphone đã lỗi thời để gọi audio với Chín Vạn.
Lúc này, tên phòng livestream đã được đổi thành — 《Leo hai lên Kim Cương》
Tên phòng không quá thu hút, nhưng Kiều Hướng Thiển lại cảm thấy như vậy vừa đơn giản vừa rõ ràng, vào thẳng chủ đề.
Không tệ.
Trước khi chọn tướng, Kiều Hướng Thiển hỏi Chín Vạn qua mic, “Anh định chơi gì thế?”
Chín Vạn tuỳ ý đáp: “Gì cũng được, Bạch Kim chơi thoải mái thôi.”
Kiều Hướng Thiển phát hiện giọng nói của anh không giống trước đây, hình như mang nặng giọng mũi. Cô lo lắng hỏi: “Anh bị cảm à?”
Dư Hoán Xuyên đeo tay nghe, hôm nay giọng nói của bé đệ tử nhà anh cực kỳ nhỏ, may là anh vặn max volume nên cũng nghe rõ cô đang nói gì, “Trời hơi lạnh thôi, không có gì đâu. Sao em nói chuyện nhỏ thế?”
“À,” Kiều Hướng Thiển bỗng rối trí, nhanh chóng động não tìm lý do, “Chỗ tôi… ba mẹ đang ngủ, tôi không tiện nói chuyện.”
Thật ra thì họ đang xem TV ở phòng khách.
“Ừm.”
Trận đấu bắt đầu, không ngờ ván này Dư Hoán Xuyên lại chọn tướng hỗ trợ là Thái Văn Cơ.
Kiều Hướng Thiển hiếm khi thấy anh đi hỗ trợ, nếu có cũng chỉ là vị tướng vừa đấu sĩ, vừa hỗ trợ. Nhưng hôm nay thì không biết tại sao, anh lại chọn một vị tướng thuần hỗ trợ như vậy.
Hơn nữa, anh chỉ đi hỗ trợ cô.
Kiều Hướng Thiển được ưu ái mà rén [ ] á!
“Anh không đi hỗ trợ xạ thủ sao?”
“Không đi,” Dư Hoán Xuyên lười phải liếc mắt xuống đường dưới, “Tôi tin là nó có thể tự lo cho mình.”
Dù sao thì Lỗ Ban cũng ăn bùa đỏ, ăn chim rồi mới dọn lính, không đáng ngại.
Nhưng người đi rừng team mình thì tội phải biết…
Kiều Hướng Thiển cứ tưởng đánh rank Bạch Kim chắc nhẹ nhàng thôi, không ngờ ván này lại có hơi khó nhằn.
Khó nhằn nhất là người đi rừng team địch, chơi Luna, dưới ánh trăng vô hạn, anh ta múa rất đỉnh.
Kiều Hướng Thiển nhìn ID, Yên Chi, cũng rất nghệ thuật.
Luna team địch cũng pro, nhưng Kiều Hướng Thiển lại nghe thấy Chín Vạn nói qua mic rằng: “Luna khá đấy, nhưng tiếc là ván này gặp tôi chơi hỗ trợ rồi.”
Thế là, thời điểm giao tranh, Kiều Hướng Thiển liền hiểu cái gì gọi là ‘Sự trừng phạt từ chiêu hai của Thái Văn Cơ’ —
Sau khi hồi sinh, Luna không định farm rừng mà ra đánh nhau tiếp, không ngờ bị chiêu hai của Thái Văn Cơ bắn đạn vào mấy con lính trước mặt, sau đó bắn sang Luna, phản sát thương hai lần.
Thời gian đó đủ để Cao Tiệm Li trong tay Kiều Hướng Thiển và Lỗ Ban sốc chết Luna.
Luna chết, team địch lập tức mất khả năng giao tranh.
Phát huy thế snowball (lăn cầu tuyết), đẩy thẳng tới nhà chính của team địch.
Xong game.
Kết thúc ván đấu, Kiều Hướng Thiển tranh thủ liếc nhìn số người xem trong phòng livestream của mình thì bỗng kinh ngạc.
Cô ngồi thẳng dậy, tiếng động ‘lạch cạch’ khiến Chín Vạn không khỏi tò mò, hỏi qua mic, “Có chuyện gì thế?”
“Thiệt hả trời…” Kiều Huưướng Thiển cầm chiếc smartphone lỗi thời lên, nhìn số người xem trong phòng livestream.
2000.
2000 người xem!
Hồi chiều mới 50 người, sao chớp mắt đã tăng gấp mấy lần vậy? Cô đã làm gì? Cô đâu có bật mic nói chuyện đâu?
Kiều Hướng Thiển rơi vào trạng thái chợt hot mà sợ [ ].
Cô thấy rõ màn hình điện thoại dần bị làn sóng bình luận càn quét —
【Ngắm cảnh Bilibili đê!】
【Mùa giải đã bắt đầu được một tuần, không ngờ rank Bạch Kim vẫn còn tay đáng gờm…】
【Ha ha ha này thì luôn mồm cợt nhả để rồi chết dưới tay Thái Văn Cơ.】
【Tôi chỉ tới hóng là ai đã ép chết ɖú Em thôi.】
【Nhìn kìa, Cao Tiệm Li cũng rất pro, ID kiểu này là cặp đôi à?】
【Cặp đôi cùng livestream, lần đâu tôi thấy luôn…】
【Sao chủ phòng không nói câu nào nhỉ?】
Kiều Hướng Thiển không hiểu mô tê gì, bèn nói qua mic với Chín Vạn, “Anh chờ xíu, tôi có chút việc.”
Cô giả làm người xem, gõ chữ vào màn hình, hỏi sao đột nhiên có nhiều người xem thế? Lập tức có người trả lời cô.
Hoá ra là có streamer bên Bilibili livestream đánh Vương Giả, cũng chính là Luna ban nãy.
Kết quả là fan của Yên Chi tình cờ thấy Kiều Hướng Thiển cũng livestream đánh Vương Giả trên Phi Vân, vào xem thì phát hiện ID của team địch, thế là quay xe về Bilibili xem thử…
Vừa nhìn đã xác nhận đúng là hai phòng livestream vừa đấu với nhau, thế là có làn sóng hóng hớt ùa vào phòng livestream của Kiều Hướng Thiển…
“Xong chưa?” Chín Vạn hỏi cô.
“Rồi,” Kiều Hướng Thiển kìm nén sự phấn khích trong giọng nói của mình, “Tôi bắt đầu đây.”
Vì hai người đều có trình độ nên làn sóng người xem chuyển từ hóng hớt sang —
【Cái tên Chín Vạn này làm tôi nhớ tới lúc chơi mạt chược, 90 000! Ù! Liên tưởng ghê *nhịn cười*】
【Mid chơi tốt phết, rất hung bạo, là con gái hả?】
【Cặp đôi đánh với nhau à? Tôi xem livestream còn phải ăn cơm chó nữa hả? Uầy!】
【Chủ phòng không nói gì thế? Chẳng vui.】
【Có người đi rừng đánh bùa xanh giúp thật ấm lòng làm sao!】
【Mỗi ngày chủ phòng livestream giờ nào thế? Để tôi đánh dấu lại.】
Kiều Hướng Thiển tranh thủ ngó mấy lần, cực kỳ vui vẻ.
Tâm trạng tốt, đánh game cũng tốt.
Chín Vạn nổi hứng, lại chọn vị trí sở trường là đi rừng. Mid – Rừng phối hợp, cướp bùa ép trụ, đỉnh của chóp!
Đánh cả đêm, mãi tới một giờ sáng, sau khi lên Kim Cương, Chín Vạn liền nhắc nhở Kiều Hướng Thiển đi ngủ, cô mới lột xác khỏi hình tượng cô gái nghiện game.
Kiều Hướng Thiển tắt livestream, chợt nhớ ra chuyện livestream này cũng nên nói với Chín Vạn. Dù sao thì ban nãy, anh cũng được vinh hạnh lên hình.
Vừa rồi dùng mic nên ngại nói, bây giờ gõ chữ thì dễ hơn nhiều.
Người Không Thích Uống Nước: 【Phải rồi, gần đây tôi có livestream…】
Dư Hoán Xuyên nhìn thấy cái của nợ này, lông mày dựng lên.
Bé đệ tử còn livestream á
Chín Vạn: 【Em livestream để làm gì?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Bạn cùng phòng của tôi nói có thể kiếm thêm thu nhập nên tôi thử xem.】
Chín Vạn: 【Em vừa livestream à? Ở đâu?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Vừa livestream, mới đó mà đã mấy ngàn người xem, Luna ván rồi cũng là streamer đấy. Tôi livestream ở Phi Vân, nền tảng cũng rộng.】
Chín Vạn: 【Nếu có người tìm em ký hợp đồng thì gửi tôi xem thử.】
Kiều Hướng Thiển cũng từng nghe Lưu Gia Nhã nói về chuyện ký hợp đồng này.
Ký hợp đồng là có thể chia phần trăm.
Người Không Thích Uống Nước: 【Anh biết xem sao?】
Chín Vạn: 【Cũng sơ sơ, tôi sợ em bị lừa.】
Kiều Hướng Thiển ấm lòng, đôi mắt khi nhìn màn hình lấp lánh ý cười.
Người Không Thích Uống Nước: 【Đa tạ sư phụ~】
…
Sang ngày thứ ba livestream, có người của Phi Vân tới tìm Kiều Hướng Thiển ký hợp đồng.
Bây giờ, số lượng người xem khi livestream của cô khá ổn định, khoảng 10.000 người, hơn nữa còn không ngừng tăng lên, thành thử việc không bật mic nói chuyện…
Kiều Hướng Thiển đành phải lên mạng tìm một cái máy biến đổi giọng nói.
Tại sao cô lại tìm nó à?
Thú thật thì đa số người xem loại hình livestream chơi game này là con trai.
Một khi con gái mở miệng nói chuyện, mặc kệ trình độ của bạn rất tốt hay kỹ thuật điêu luyện đi nữa, đa số con trai vẫn cảm thấy không phục.
Dù bạn hạ được anh ta đi nữa, anh ta vẫn cảm thấy bạn là đồ rác rưởi.
Livestream ở Phi Vân rất tốt, vừa ít quy tắc, vừa có nền tảng lớn. Phía nhân viên của Phi Vân đương nhiên biết giới tính của cô, nhưng bây giờ streamer nhỏ nên họ chỉ dặn cô hành động vừa phải một chút.
Hợp đồng mà cô ký là nhẹ nhàng nhất, nhưng tiền chia phần trăm cũng thuộc hàng ít nhất. Nền tảng 6 streamer 4, mỗi ngày livestream cố định trong vòng ba tiếng.
Sau đó, phía Phi Vân bắt đầu nuôi thả cô.
Cá nhân Kiều Hướng Thiển cảm thấy việc này không thành vấn đề, dù sao cô vẫn đang là sinh viên, đúng là có thời gian nhưng không nhiều lắm, chi phí livestream cũng thấp nên tạm chấp nhận được.
Cô gửi hợp đồng cho Chín Vạn xem, sau khi anh nói ổn, Kiều Hướng Thiển lập tức vui vẻ ký hợp đồng.
Ngày 24 tháng Một, vị tướng mới là Gia Cát Lượng được ra mắt.
Kiều Hướng Thiển không biết chơi Lý Bạch, tuy Chín Vạn chơi Lý Bạch rất ngầu, nhưng Gia Cát Lượt là pháp sư… Cho nên cô không chút do dự, bầu một phiếu cho Gia Cát Lượng.
Kiều Hướng Thiển thật sự thích vị tướng này, thậm chí cô còn mua trang phục (skin) cho nó. Cả người khoác lên trang phục tinh tế, cảm giác khoa học kỹ thuật tràn đầy kết hợp cùng ánh sáng xanh của những hạt châu trên đó.
Bởi vì đây là tướng mới nên Kiều Hướng Thiển mở hệ thống trang bị ra, sau đó tự nghiên cứu lối lên đồ cho riêng mình.
Cô theo đuổi phong cách trang bị hút máu và gây sát thương, bảng ngọc cũng dùng bảng hút máu phép.
Chiêu hai là lao vào đám đông, dùng thêm lần nữa sẽ thêm làm chậm, cùng là chiêu hai nhưng lần một là di chuyển, lần hai là làm chậm.
Sau đó là chiêu cuối.
Rồi lại dùng tiếp chiêu một, về cơ bản thì trận đấu thế là xong.
Thành thử dạo này, phong cách khi chơi Gia Cát Lượng của Kiều Hướng Thiển tiến bộ đột phá.
“Tôi và mọi người đoán thử xem, Lan Lăng Vương team địch nhất định là đang núp bụi bắt tôi,” Kiều Hướng Thiển điều khiển Gia Cát Lượng xoay vòng vòng trong trụ, “Đoán xem nó núp bên trái hay bên phải nào? Bụi nào trong hai bụi trước mặt sẽ có bất ngờ đây?”
Cô vừa nói, vừa lẳng lặng điều khiển vị tướng tránh sang bên phải.
【Đoán đại là bên phải bên phải.】
【Nhất định là bên trái.】
Khoảnh khắc tiếp theo, Lan Lăng Vương nhảy ra khỏi bụi cỏ bên trái, lộ mặt trên bản đồ. Nhưng một giây trước khi Lam Lăng Vương dùng chiêu khống chế, Kiều Hướng Thiển đã dùng chiêu hai di chuyển để làm mới lần tiếp theo, sau đó cô xoay người, rải chiêu một về phía Lan Lăng Vương. Nội tại năm quả cầu lập tức xuất hiện quanh người, tất cả đều gây sát thương lên người Lan Lăng Vương [ ].
“Vừa rồi tôi thấy có một giây nó lộ tầm nhìn ở đường trên,” Giọng nói của Kiều Hướng Thiển rất tự tin, “Ăn red rồi chắc muốn gank tôi đây mà —”
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy một tiếng ‘két’, là âm thanh của chìa khoá khi tra vào ổ rồi vặn!!!
Nghe thấy âm thanh này, Kiều Hướng Thiển run tay dùng chiêu một. Sau đó, cơ thể của cô phản ứng còn nhanh não, lập tức tắt mic livestream.
Lúc cô vừa tháo tai nghe xuống, cửa phòng bị mẹ Kiều đẩy ra.
Quanh hông của mẹ Kiều vẫn còn đeo tạp dề, bà nói: “Con ở nhà mà khoá cửa làm gì…”
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của mẹ Kiều, tay cô vẫn đang cầm tai nghe.
Cả người cô đông cứng lại.