Chiến Đội Ace

Chương 13: “Ngủ ngon nhé.”

Nơi hẻm núi Vương Giả, Lưu Thiền cao to lù đù đuổi theo Tôn Thượng Hương đang di chuyển với khẩu súng của mình.
“Tôi không biết chơi tướng này.” Kiều Hướng Thiển vừa chạy, vừa mở xem mô tả kỹ năng, “Trước đây tôi mua đại để leo rank, chưa chơi bao giờ nữa.”


“Ừm, không sao,” Chín Vạn nói: “Em đi sau tôi là được, nhìn tôi thao tác thế nào nhé.”
Kiều Hướng Thiển theo Tôn Thượng Hương nhỏ nhắn đi núp bụi, đáp: “Được.”
Tiếp theo, sư phụ mới ra lò của Kiều Hướng Thiển chính thức bắt đầu giảng dạy —


“Vị tướng Tôn Thượng Hương này chủ yếu dựa vào chiêu một để tấn công, cho nên vị tướng này có một khả năng linh hoạt nhất định, phải giữ vị trí của mình.”


“Sau khi Tôn Thượng Hương dùng chiêu một, tầm bắn sẽ xa hơn, em nhìn này,” Kiều Hướng Thiển nhìn Tôn Thượng Hương đang tung hoành ngay bên ngoài trụ, “Tuy đứng ngoài trụ nhưng vị tướng này vẫn có thể bắn được trụ, cho nên nó rất hữu dụng trong việc đẩy trụ.”


“Điều mà chúng ta nên chú ý khi chơi Tôn Thượng Hương là làm sao để tối đa hoá lượng sát thương gây ra.”
“Ví dụ quan sát vị trí của đối thủ, phản ứng nhanh bằng cách bắn một phát theo đường thẳng.”


Khi Chín Vạn dạy cô, ngữ điệu của anh rất nghiêm túc. Chất giọng của anh vốn đã dễ nghe, vừa trầm thấp vừa từ tính, khiến Kiều Hướng Thiển dù đang nghe bói cũng vô cùng hưởng thụ.
Nghe được một lát, Kiều Hướng Thiển như bay lên mây.


Vì để giảng dạy nên Chín Vạn trực tiếp gọi WeChat với cô. Cũng may là gọi WeChat, nếu không đồng đội trong team nghe được thì…
Nghĩ tới trường hợp đó, Kiều Hướng Thiển không khỏi mất tự nhiên.


Cô mới phân tâm, người đi rừng của team địch đã núp trong bụi kế bờ sông từ lúc nào. Kiều Hướng Thiển điều khiển Lưu Thiền tiến lên phía trước một chút, Arthur đi cùng họ lập tức đánh cô một cái, mà Ngộ Không cũng nhảy tới chỗ Tôn Thượng Hương đang núp trong bụi cỏ đằng sau cô.


Là một Ngộ Không đã lên level 4.
Ai cũng biết, trong game này, tướng nào lên level 4 sẽ có ba kỹ năng.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Hướng Thiển lập tức nhảy lên, Chín Vạn… sẽ không bị khống chế đó chứ?
Khống chế liền bốc hơi mất!


Nhưng ngay sau đó, Tôn Thượng Hương thoạt nhìn nhu nhược trước mắt Kiều Hướng Thiển lập tức cho cô thấy thế nào là năng lực phản ứng.
Một giây trước khi chiêu khống chế của Ngộ Không được phóng ra, Tôn Thượng Hương lập tức kéo giãn khoảng cách với đối thủ.


Ngộ Không hụt chiêu, sau đó liền đập mấy phát vào Tôn Thượng Hương, lượng máu của Tôn Thượng Hương tụt hơn một nửa. Mà Kiều Hướng Thiển, vì cứu xạ thủ nhà mình nên cô chẳng ngó ngàng tới Arthur, chỉ dùng chiêu xoay tròn chạy tới phía Ngộ Không.
Là chiêu thức choáng đối thủ.


Tôn Thượng Hương lùi lại, kéo giãn khoảng cách, lẳng lặng dùng chiêu một. aaa —
Dưới chân anh có bùa đỏ, Ngộ Không chạy rất chậm (bùa đỏ có tác dụng làm chậm).
“First Blood!” (Chiến công đầu)


Lưu Thiền của Kiều Hướng Thiển bị Arthur lụi còn có hai bậc máu, cô hoảng loạn la vào mic, “Áaa mẹ ơi, sao nó dí tôi nhanh quá vậy!!!”


Tôn Thượng Hương dùng chiêu hai làm chậm Arthur, bình thường khi dùng chiêu một đã tiêu hao năng lượng nên lúc này không đủ năng lượng. Đã quá muộn, Arthur quyết tâm lấy một đổi một, nó gào lên một tiếng rồi bổ vào đầu Lưu Thiền, một ánh đao chói mắt vụt qua.
Chém giết!
Arthur hạ Lưu Thiền.


Sau đó, Arthur còn thấp máu đương nhiên đã vừa lòng, không tham mạng, cũng không tham giết Tôn Thượng Hương, chỉ chạy về trụ của mình.
Kiều Hướng Thiển: “…”
Thương thay cho Lưu Thiền đã lết về trụ nhưng vẫn bị tẩn.


Kiều Hướng Thiển khóc không ra nước mắt, oán giận nói: “Đúng là chém giết dạy ta cách làm người mà!”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong tai nghe.
“Không sao, chờ tôi có đủ đồ gây sát thương rồi, nó sẽ chết.”


Màn hình đã xám, Kiều Hướng Thiển nhìn Tôn Thượng Hương lộn về trụ, lúc lộn qua xác của Lưu Thiền, tai nghe vang lên giọng game của Tôn Thượng Hương —
“Tiễn ngươi oanh oanh liệt liệt xuống đài, cảm ơn đại ân đại đức của bổn tiểu thư đi.”


Kiều Hướng Thiển: “Vị tướng của anh như đang chế nhạo tôi vậy.”
“Có à?” Giọng nói của Chín Vạn cực kỳ vô tội, “Em nói làm tôi nhớ tới một chuyện, hồi trước, lúc em được Mega Kills có phải đã giẫm đạp xác của tôi không?”


“Hả?” Kiều Hướng Thiển ngẩn tò tè, sau đó cũng nhớ lại, “… Ai biểu Đát Kỷ của anh thấy ghét làm gì.”
“Luôn gọi người tới úp tôi, làm đầu trận tôi chơi tệ muốn chết.” Kiều Hướng Thiển oán giận.
“Em đang trách tôi đấy à?”


“Không hề! Tôi là một người rất rộng lượng! Sau khi được Mega Kills coi như huề đi, hơn nữa tôi còn thắng mà! Không giấu gì anh, đó là trận thứ ba khi tôi chơi game này á.”
Dư Hoán Xuyên: “…” Thua dưới tay rank Bạc, tự nhiên nhói lòng quá?


“Em càng thấy ghét, đối thủ càng cay cú,” Kiều Hướng Thiển nghe thấy Chín Vạn nói với mình, “Cho nên, nó rất có thể vì cay mà nhắm vào em, cũng có thể vì thế mà thấy em là trốn. Nhưng chuyện này cũng có lợi.”


Sau đó, Chín Vạn nói cho cô biết cái gì gọi là càng thấy ghét, đối thủ càng cay cú.
Một mình một ngựa đi đẩy trụ, muốn hạ anh à? Nằm mơ, anh lộn một vòng kéo giãn khoảng cách rồi thả diều [ ] lại, mày còn chưa tới gần anh ấy đã bị hạ rồi!


Muốn hạ anh trong khi giao tranh? Nằm mơ luôn, anh sẽ lợi dụng chiêu một và địa hình ở đó, lộn xuyên tường khỏi vị trí của mày, tường ngăn mày nhưng anh ấy vẫn bắn được mày, sau đó lại láu lỉnh núp sau lưng đồng đội để đồng đội giúp anh chặn sát thương. Thế đấy, mày còn chưa đánh anh ấy được mấy cái thì đã ngoẻo.


Chờ lượng tiền của hai bên bằng nhau? Thôi bỏ đi, đại tiểu thư Tôn Thượng Hương trong tay anh một bắn là một mạng, bất tử bất tàn, mày còn dám lên đánh nhau hả?
Xem nó hề hước tới chường nào kìa!
“Nhìn ban nãy tôi chơi, em đã hiểu chưa?” Nhà chính sụp đổ, Chín Vạn hỏi cô qua mic.


Kiều Hướng Thiển nhìn thành tích chiến đấu 1/ của mình, có hơi khó chịu.
Giọng nói của cô rất không chắc chắn, “… Cũng sơ sơ.”
Tôn Thượng Hương của Chín Vạn là 12/ /5, carry (gánh) toàn trận. Ờ, nếu là cô thì có được vậy không nhỉ?
Sai lầm!


Sau khi Kiều Hướng Thiển chết lần 5 dưới tay người đi rừng team địch, hơn nữa là trực tiếp xoay mòng mòng trước mặt mọi người để quyên sinh, cô cảm nhận được giọng nói của Chín Vạn trong mic đã có hơi bất đắc dĩ —
“Chiêu một này của em… dùng để chết ngược à?”


“Tôi cũng thấy mà,” Nhìn màn hình lại xám đi lần nữa, Kiều Hướng Thiển gớt nước mắt, “Tay run nên nhấn nhầm.”
Ván này, tới Chín Vạn chơi Lưu Thiền.


Từ một đỡ đòn, hỗ trợ, Lưu Thiền trong tay anh trở thành vũ khí giết người. Anh đập chết người đi rừng team địch, giẫm lên xác Tôn Thượng Hương của Kiều Hướng Thiển và dùng chiêu.
Kiều Hướng Thiển: “…”


Cô sâu kín thở dài, “Tôi cảm thấy Tôn Thượng Hương trong tay tôi không thể như Tôn Thượng Hương trong tay anh được, Lưu Thiền cũng vậy.”
Giao diện tổng kết ra tới, MVP là của Lưu Thiền, còn thành tích của Tôn Thượng Hương trong tay Kiều Hướng Thiển vẫn… nát như cũ.
Thôi đừng nhắc nữa.


Được rồi, Kiều Hướng Thiển đã hiểu, sở dĩ vị tướng mà cô và Chín Vạn chơi không ra được thành tích giống nhau là vị những vị tướng đó chỉ xuất sắc khi ở trong tay Chín Vạn thôi!
Nói trắng ra thì cô là đồ ăn đấy.


Chính mình cũng nhận ra mình gà, sự thật này đả kích Kiều Hướng Thiển, khiến tinh thần của cô suy sụp trong tích tắc. Nhìn vị tướng nữ cột hai búi đuôi ngựa, cô không khỏi có hơi đấu tranh tâm lý, “Hay là chơi thêm ván nữa nhé?”


“11 giờ rồi,” Dư Hoán Xuyên nhắc nhở cô, “Không chơi nữa, ngủ đi.”
Lúc này, Kiều Hướng Thiển mới để ý tới thời gian, vô thanh vô thức đã hơn mười một giờ tối.


Lạ thật, mỗi khi chơi cùng Chín Vạn, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Rõ là chưa chơi được mấy ván, sao đã trôi qua mấy tiếng lận nhỉ?
“Vậy tôi offline đây.” Kiều Hướng Thiển nói.
Dư Hoán Xuyên đáp một tiếng.


Tắt game rồi, Kiều Hướng Thiển mới nhớ ra hai người đang gọi WeChat. Vả lại… còn chưa ngắt máy.
Kiều Hướng Thiển vỗ vỗ cái gối đầu, phẩy cái chăn rồi đắp lên người. Cô nằm xuống, lớp chăn mềm mại bao lấy cô, khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.


Kiều Hướng Thiển thở nhẹ, nhìn chằm chằm giao diện cuộc gọi trên màn hình:
138 phút 23 giây.
2 giờ 18 phút 23 giây, lâu thật đấy!
Có phải cô nên ngắt máy rồi không?
Chủ động ngắt máy của người khác hình như không tốt lắm, cảm giác có hơi xa cách.
Ừm, sao bên anh cũng yên tĩnh thế nhỉ?


Sao anh chẳng nói câu gì, là do chờ cô ngắt máy trước chăng?
Hay là bây giờ ngắt máy nhé… Mà không được, để 140 phút rồi hẵng ngắt vậy, vừa tròn mười một giờ rưỡi tối.
Bây giờ mà trực tiếp ngắt máy thì Kiều Hướng Thiển cảm thấy mình vô tình lắm.
Âm thanh này…


Là tiếng hít thở của anh sao?
Kiều Hướng Thiển cầm điện thoại, trong đầu nghĩ tứ lung tung.
Dư Hoán Xuyên cũng tắt game. Khoảnh khắc âm game biến mất, âm thanh bên Kiều Hướng Thiển cực kỳ rõ ràng.
Anh nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’, giống như tiếng khi sửa chữa đồ vật gì đó.


Anh không nói chuyện, dù lý trí nói cho anh biết nên ngắt cuộc gọi WeChat đi thôi, nhưng ma xui quỷ khiến, anh lại không ngắt.
Mà đối phương cũng không ngắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh nghe thấy giọng cô cất lên, tuy có chút âm mũi nhưng vẫn mềm như bông, “Sao anh còn chưa ngắt máy vậy…”
“Chờ em ngắt.”


“Mười một giờ rưỡi rồi, tôi ngủ trước đây,” Tai nghe truyền tới giọng nói rõ đang đè thấp của cô, “Ngủ ngon, anh cũng ngủ sớm một chút nhé!”
‘Cạch —’ Giọng nói biến mất.
23:00 PM, cuộc gọi kết thúc.
Phì… – Dư Hoán Xuyên tháo tai nghe xuống.


Anh còn chưa kịp chúc cô một câu ‘Ngủ ngon’, cô đã căng thẳng ngắt máy rồi.
Còn nữa… khi nói chuyện với anh, ngữ điệu của bé đệ tử này còn có trợ từ…
Đáng yêu thật!