Nhạc Tâm dùng hết toàn bộ từ ngữ thô tục mà cô biết mắng một lượt trong đầu, truyệt đối không nghĩ tới có một ngày, Nhạc Tâm cô, lại bị một chậu máu chó tạt vào mặt!
Cô thăm hỏi tổ tông mười tám đời của đối phương!
Là ai lá gan lớn như vậy, lại dám hắt máu chó vào người cô?
Hạ Văn Tuấn bưng chậu tay run run, máu chó trong chậu nhỏ giọt tí tách, tí tách nhỏ xuống, mặt anh ta căng cứng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch tiết lộ khẩn trương và bất an trong lòng anh ta. Đại sư nói máu chó có thể làm cho yêu vật hiện ra nguyên hình, nhưng tại sao cô ta không có chút biến hóa nào?
Nhạc Tâm hít sâu, lau mắt, sau khi nhìn đến mấy hộp chuyển phát nhanh bị máu chó bán lên, cô vẫn không khống chế sức lực đang bùng phát của mình, cô thoắt biến di chuyển đến trước mặt Hạ Văn Tuấn, túm lấy cổ áo của anh ta, đè anh ta xuống đất nghiêm khắc đánh cho một trận. Cô bôi máu chó trên tay lên mặt anh ta, một thânáu chó, sau đó giống như ném giẻ rách ném Hạ Văn Tuấn ra ngoài.
Ngực Hạ Văn Tuấn đau đớn, giơ tay lên thô lỗ lau máu ở khóe miệng, không biết đây là máu chó hay là máu của chính anh ta. Dưới sự đè ép của Nhạc Tâm, anh ta không còn chút sức đánh trả nào, thoạt nhìn cô nhỏ yếu không ngờ sức lực lại lớn đến lạ kỳ, đây căn bản không phải là sức lực của một con người.
Nhạc Tâm lạnh giọng nói: "Người không phạm ta ta không phạm người, Hạ Văn Tuấn anh muốn chết có phải không?"
Nhạc Tâm xuống tay rất có chừng mực, chỉ là dạy dỗ Hạ Văn Tuấn, cũng không làm cho anh ta trọng thương hoặc chí tử. Xã hội pháp trị, cô không muốn ngồi tù.
Cô làm tiên thuật, dọn dẹp máu chó trên người, lại trở nên sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Văn Tuấn nhìn thấy một màn như vậy, anh ta gần như muốn trừng lòi mắt. Yêu vật! Tim anh ta đập bình bịch bình bịch.
"Đại sư, xin người cứu mạng!" Hạ Văn Tuấn quay đầu nhìn về phía sau, liều mạng hô.
Tên đại sư này, anh ta theo dõi weibo rất lâu rồi. Thầy tướng số bói toán chuẩn, có người nói còn có thể bắt quỷ, là một đại sư lợi hại. Từ số người hâm mộ trên weibo của hắn cũng có thể nhìn ra.
Tên đại sự được Hạ Văn Tuấn mời tới đi đến bên cạnh Hạ Văn Tuấn, biến hóa trên người Nhạc Tâm hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng cũng thờ ơ. Đại sư trông rất trẻ, vóc dáng rất cao, người gầy, mùa hè cũng không thấy nóng, mặc một bộ trường sam, bước đi chậm rì rì. Hắn nhìn Nhạc Tâm, trên dưới quan sát một phen, ánh mắt vốn trông như chưa tỉnh ngủ sáng bừng lên, cái hắn để ý nhất là sợi dây đỏ treo con dấu mà Nhạc Tâm đeo trên cổ.
Lần đầu tiên Con Dấu nhìn thấy thổ thần bị người ta coi như yêu quái mà hắt máu chó, càng máu chó hơn là, thổ thần đang rơi vào mật ngọt tình yêu lại không né tránh, nó có chút hoảng sợ, còn có chút muốn cười.
Trời cao Hoàng Đế xa, ở nhân gian này, kẻ trâu nhất chính là thổ thần rồi. Thế mà có người dám nhổ lông trên đầu con cọp? Trong nháy mắt, hắn thật bội phục Hạ Văn Tuấn, người không biết gì thật can đảm nha.
Chỉ là thổ thần bị hắt máu chó, bộ dáng kia cũng quá bựa rồi!
Máu chó đỏ tươi nhuộm thổ thần thành một huyết nhân, từng giọt máu chó chảy tong tỏng từ mái tóc đen dày của cô xuống đất, đôi mắt bị dán lại. Đáng tiếc Nhạc Tâm dùng tiên thuật quá nhanh, nếu không... chụp được tấm hình lưu niệm thật tốt.
"Đại sư!" Ánh mắt mong đợi cảu Hạ Văn Tuấn chiếu thẳng lên người đại sư, tựa như nhìn cọng rơm cứu mạng.
Nhưng đại sư không ra tay thể hiện thần uy giống anh ta tưởng tượng, không hề có hành động bắt yêu tinh giả Nhạc Duyệt. Ngược lại, đại sư nhẹ giọng, nhỏ nhẹ chào hỏi Nhạc Duyệt: "Chào cô."
Hắn che giấu rất tốt sự nghiên cứu tìm tòi trong mắt mình, cũng có thể vì mang một bộ dáng khá sáng chới nên cũng không đến mức khiến người ta vừa liếc mắt đã chán ghét. Nhất cử nhất động của hắn, không quá giống một thần côn* giả danh lừa bịp, nhưng càng không giống một cao nhân thâm tàng bất lộ. Cách gọi "Đại sư" này, luôn dễ khiến người ta nghi ngờ hắn.
*Thần côn: Kẻ giả thần giả quỷ để lừa tiền
Nhạc Tâm không bỏ sót lời Hạ Văn Tuấn gọi đại sư, nàng khinh miệt không thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn hắn: "Đại sư?"
Đại sư chậm nửa nhịp mà lắc đầu: "Không phải, không phải, tôi chỉ là đi ngang qua."
"Đi ngang qua?"
Đại sư mặt không đỏ tim không đập, chối đây đẩy: "Máu chó không phải tôi hắt, cũng không phải tôi lấy trên người con chó, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua."
Hạ Văn Tuấn không thể tin nổi: "Đại sư?"
Đại sư Chân Dung Phong bên môi lộ ra ý cười, trông cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu, hắn tự giới thiệu, nỗ lực kéo gần hơn quan hệ: "Tiểu đệ họ Chân..."
Con Dấu xem náo nhiệt lanh mồm lanh miệng mà ngắt lời hắn: "Anh đã xem [Đại minh tinh trinh thám]* chưa? "
*Một chương trình truyền hình của đài MangoTV hay còn gọi là đài Xoài. Trong series Đại minh tinh trinh thám có ba dòng họ lớn Chân, Cổ, Hách. Chân thị thuộc series diệt môn; Cổ thị thuộc series tai bay vạ gió; Hách thị thuộc series người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Trời đất bao la, ở nơi không có thần tiên này, thổ thần là lớn nhất. Nhìn Chân Dung Phong trước mặt cũng không phải là một người bình thường, mà ở trong mắt Hạ Văn Tuấn, nó cũng không phải là người, Con Dấu không hề sợ lộ tung tích.
Mặt Hạ Văn Tuấn tê cứng. Thanh âm này anh ta đã từng nghe thấy, lần trước anh ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nơi đây chỉ có anh ta và đại sư, Nhạc Duyệt giả, tiếng của người thứ tư chui từ đâu ra?
Tươi cười trên mặt Chân Dung Phong cứng đờ, hắn cân nhắc nói: "Có xem nhưng chỉ xem qua, coi như là có duyên, Chân gia chúng tôi nhờ chết mà nổi danh." hắn bỗng nhiên thở dài, hỏi Con Dấu: "Kỳ thực không riêng gì họ, tên của ta cũng có xuất xứ, anh muốn nghe một chút không?"
Nhạc Tâm không nhịn được hỏi hắn: "Đều là họ Chân, anh muốn chết như thế nào?"
Chân Dung Phong lập tức câm miệng, cũng không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra, một tay thoải mái mà xốc Hạ Văn Tuấn lên, nghiêng đầu khách khí cáo biệt Nhạc Tâm: "Quấy rầy rồi!"
"Tôi đi trước coi phong thuỷ cho bà nội của anh ta, có cơ hội xin được gặp lại sau."
Vẻ mặt Hạ Văn Tuấn mơ hồ, anh ta còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên phát hiện mình không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể mặc cho đại sư xách đi. Một tay túm gáy, cực kỳ không có tự tôn mà xách đi.
"Cứ để cho bọn họ đi như vậy?" Con Dấu hỏi.
"Nếu không... thì sao? Đánh bọn họ một trận?"
Khóe miệng Nhạc Tâm hiện ra một tia cười lạnh: "Ta là một thần tiên tính khí cực kỳ tốt, bốn chữ khoan hồng độ lượng là nhờ có ta mà ra đời."
Con Dấu phụ họa: "Đúng vậy, nếu như không thấy cô hạ chú bọn họ, tôi cũng tin."
Nhạc Tâm: "..."
Cô tự nghĩ lại, tính khí của mình có phải là hơi rộng lượng quá không. Trước đây không phải như thế, nhưng trước đây cô cũng không phải là thổ thần.
Một cảm giác bi thương vô hình từ đáy lòng dâng lên, Nhạc Tâm theo thói quen lựa chọn bỏ qua, nhưng tâm tình vui vẻ vào sáng sớm đã mất hết rồi.
Cô giật giật ngón tay, cực kỳ thành thạo xếp thành đồ chuyển phát nhanh thành một đống, cái này tiếp nối cái nọ sau đó cũng đi vào lầu một, tìm một góc, gấp giấy thả với nhau.
Con Dấu dạo quanh Nhạc Tâm một vòng: "Chờ đã, hình như chúng ta quên cái gì đó?"
"Quên tự quay rồi?" Nhạc Tâm liếc nó, đi ra sân.
Con Dấu chột dạ: "Không phải, tôi đột nhiên quên mất."
Nói đến tự quay, Nhạc Tâm điện thoại di động mà mình vẫn cầm trong tay. Điện thoại di động này trước thì bị tạt máu chó, sau thì bị dùng làm công cụ ấu đả Hạ Văn Tuấn, lúc này Nhạc Tâm đột nhiên cảm thấy lo lắng cho nó. Màn hình vẫn đen thui.
Hỏng rồi.
Điện thoại di động, bị hỏng?
Nhạc Tâm cả kinh, ở trong thế giới người người đều có điện thoại di động, điện thoại di động của cô bị hỏng.
"Mua một cái nữa?" Con Dấu đề nghị.
"Tôi có tiền?"
Con Dấu: "Mua tạm cái máy đời cũ?"
Nó nhiệt tình đề cử: "Mãy đời cũ không mắc, lại được hời, chỉ một hai trăm tệ là có thể mua được, âm lượng lớn, thanh âm vang dội, tuy là bàn phím vẫn ấn phím cổ xưa..."
Nhạc Tâm ngắt lời nó: "Cậu ám chỉ tôi già?"
Con Dấu yên lặng ngậm miệng, phụ nữ rất thích nghĩ lung tung, rõ ràng là nó đang đứng đắn bày mưu tính kế. Trên thực tế, dựa theo số tuổi của nhân gian, cô quả thực quá già. Con Dấu bỗng nhiên nghĩ đến, Nhạc Tâm và Trữ Vệ là tình chị em, không đúng, tính theo số tuổi phải là tình tổ tôn*!
*Tổ tiên với cháu chắt
Khϊế͙p͙ sợ!
Nhạc Tâm không biết Con Dấu đang tưởng tượng cái gì, thấy nó yên tĩnh lại, cô cũng không quan tâm nó. Cô dùng tiên thuật tỉ mỉ lau đi vết máu có lẽ còn dính bên trong điện thoại di động một lần nữa, vô cùng cẩn thận khởi động máy, vẫn đen thui như trước.
Đến lúc cần dùng kiến thức lại hận trước đây học quá ít, nếu có bản lĩnh đến lúc cần dùng sẽ không phải hối hận. Đại học học Hán ngữ làm gì, học sửa điện thoại di động thật tốt.
Chủ yếu là không có tiền.
Một phân tiền làm khó thần tiên. Máy đời cũ lại không thể lướt vòng bạn bè, cô mua thì có ích lợi gì? Nhạc Tâm suy nghĩ một chút, quyết định đi sửa điện thoại di động, biết đâu sẽ sửa được hơn nữa tiền cũng không nhiều.
"Nhạc Tâm..."
Lúc đi qua bụi hoa hồng, thanh âm sâu kín của Nhạc Duyệt từ dưới đất truyền lên: "Xin lỗi."
Chuyện xảy ra ngoài sân, Nhạc Duyệt đều biết. Cô ấy áy náy: "Trước đây nếu không phải tôi bảo cô để anh ta có thể nhận ra cô, cũng sẽ không..."
Nhạc Tâm dừng bước lại: "Đừng có làm chuyện điên rồ, nếu cô thật lây dính nghiệp chướng, tôi là người đầu tiên không buông tha cô!"
Nhạc Duyệt: "... Tôi chỉ là muốn giả quỷ dọa anh ta một cái, không có máu me như cô nghĩ."
Con Dấu: "Cô chính là quỷ, còn cần giả vờ sao?"
"A, tôi nhớ ra rồi." Con Dấu quát to một tiếng: "Nhạc Tâm, chuyển phát nhanh Trữ Vệ gửi cho cô phía trên viết là "Nhạc Tâm", tại sao thanh niên kia gọi cô là "Nhạc Duyệt" ?"
Trọng điểm của Nhạc Tâm lại là: "Một tên mù chữ như cậu thế mà có thể nhận ra chữ trên chuyển phát nhanh?"
------
Sau khi Trữ Vệ bị Nhạc Tâm cúp điện thoại, lại gọi lại nhưng điện thoại không thông, sáng sớm ngồi lướt vòng bạn bè cũng không thấy được Nhạc Tâm nhắn tin. Lúc ăn cơm, lòng anh có chút không yên.
Trữ Bốc Phàm cũng hiếm khi không mở miệng trào phúng anh.
"Mẹ con đâu?"
Bữa sáng trên bàn không nhìn thấy mẹ, nghĩ lại cử động dị thường của mẹ mình vào đêm hôm trước, trong lòng Trữ Vệ tự dưng thấy bất an.
"Đi ra ngoài."
"Sáng sớm đã ra ngoài?"
Trữ Vệ vốn tưởng rằng mẹ anh vẫn chưa rời giường.
Trữ Bốc Phàm để đũa xuống, giữa chân mày hơi có ưu sầu: "Mẹ con gần dây hơi khác thường."
"Khác thường? Lẽ nào..."
Trữ Bốc Phàm cảnh giác nhìn về phía Trữ Vệ: "Ánh mắt thương hại và thấu hiểu của con là có ý gì? Đừng nhìn đầu ba, ba không bị cắm sừng. Con là con trai của ba sao? Ba có mỏ đấy, mẹ con sao có thể bỏ cái mỏ này để đi quá trớn?"
Trữ Vệ toàn thân nghiêm nghị chính khí: "Là ba nói mẹ con gần đây khác thường."
Anh không tin quỷ thần, đường tư duy tất nhiên không giống Trữ Bốc Phàm. Nghe được ba mình nói gần đây mẹ mình khác thường, phản ứng đầu tiên là tâm của mẹ không con đặt trên người Trữ Bốc Phàm. Dù sao, từ tin tức xã hội cũng có thể nhìn ra, người có tiền cảm tình luôn rất dễ dàng thay đổi.
Trữ Bốc Phàm rất thích xát muối vào vết thương của con trai: "Ba không phải con, ba và vợ của ba cảm tình rất tốt, sẽ không thất tình, sẽ không chia tay. Mẹ con khác thường tuyệt đối không phải vì tình cảm của hai chúng ta có vấn đề."
"Con có lòng lo lắng cho chúng ta, không bằng nghĩ xem làm thế nào tìm lại tâm của bạn gái đi. A, không đúng, bạn gái trước."
Trữ Vệ đập cửa bỏ đi.
Người có mỏ Trữ Bốc Phàm mở điện thoại di động ra, ở trong danh sách quan tâm trên weibo, tìm được đại sư mà mình vẫn luôn theo dõi, do dự xem có nên nhắn tin hỏi một câu hay không.