Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 68: Người chết

Nửa đêm, Nhạc Tâm bị động tĩnh dưới lầu làm bừng tỉnh.
Kẻ cầm đầu là Trữ Vệ.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua thời gian, rạng sáng hai giờ.


Đây là đêm trước khi kết hôn của Hoắc Thành, đêm độc thân cuối cùng của hắn. Dựa theo kế hoạch đã định, những người anh em thân thiết như Trữ Vệ hẳn phải ở cùng Hoắc Thành suốt cả đêm. Trước khi Trữ Vệ đi đã nói trước với Nhạc Tâm tối nay anh không về.


Nhạc Tâm đứng dậy mở cửa, bật đèn cầu thang, mượn ánh đèn để đi xuống, cô nhìn thấy Trữ Vệ đứng ở trong phòng khách. Hình như uống nhiều rượu, trong đầu trống rỗng mơ hồ, đèn vừa sáng lên, anh híp híp mắt, đến lúc quay đầu nhìn thấy Nhạc Tâm, anh không tự chủ được nhoẻn miệng cười với cô. Hoàn toàn là vô thức, giống kiểu anh vừa nhìn thấy em thì rất vui vẻ.


Nhạc Tâm đi đến trước mặt anh: "Sao lại về?"
Trữ Vệ ôm chặt lấy cô, đầu tựa vào trên vai của cô, giọng buồn buồn: "Nhớ em..."
Nhạc Tâm không hề có chút sức chống cự nào với sự nũng nịu của bạn trai... Cô ôm lại eo anh, im lặng cười khẽ.


Nhưng Trữ Vệ không hề chỉ muốn ôm một cái, anh còn muốn hôn. Rượu làm người ta to gan, Trữ Vệ muốn đẩy ngã Nhạc Tâm xuống ghế sa lon, nhưng cồn làm ảnh hưởng tới bước chân anh, vẫn là Nhạc Tâm phối hợp tự động nằm xuống ghế sa lon. Thân thể gầy mà chắc của anh lập tức úp tới. Ánh sáng lờ mờ, Trữ Vệ hôn lên mặt Nhạc Tâm, anh di chuyển tới môi, tìm được môi cô, răng môi hai người quấn lấy nhau.


Tay anh xốc vạt áo ngủ rộng rãi trên người Nhạc Tâm, thăm dò vào.
Nhạc Tâm bị anh vừa hôn vừa sờ, không khỏi mặt đỏ tim run, hô hấp dồn dập. May là ở trong bóng tối, Trữ Vệ không nhìn thấy cô lặng lẽ đỏ mặt.
"Nhạc Tâm..."


Trữ Vệ trầm thấp gọi cô, tay vân vê nơi mềm mại nào đó, Nhạc Tâm hít vào một hơi, vô thức rúc người về phía sau, nhưng đôi tay này luồn theo sau, cô không né tránh được.


Trữ Vệ đã đồng ý lời cầu hôn của cô, bọn họ là vợ chồng chưa cưới, sẽ sớm tổ chức nghi thức. Mà ở thời đại tự do, giữa bạn trai bạn gái hình như cũng có thể làm một ít chuyện, chỉ cần chuẩn bị tốt biện pháp an toàn. Cô thích Trữ Vệ như vậy, sau này có lẽ anh phải vĩnh viễn ở bên cô. Ừm, tám múi cơ bụng của anh sờ cũng rất thích, Nhạc Tâm nghĩ đến đây, từ từ thả lỏng thân thể.


Nhưng mà Trữ Vệ bất động.
Tay anh đã dán ở trước ngực cô, hô hấp lại dần dần trở nên bằng phẳng.
Anh, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Nhạc Tâm: "..."
Mùi rượu nhàn nhạt phả lên chóp mũi cô, xen lẫn hương vị nam tính đặc biệt trên người Trữ Vệ, cũng không khó ngửi.


Nhạc Tâm bế Trữ Vệ lên tầng, dùng tư thế công chúa.
May là cô là thần tiên, không thì bạn trai nặng như thế, có cô gái nào sẽ bế được?


Nhạc Tâm mặt không thay đổi vưag tự mắng, vừa đặt Trữ Vệ lên giường, cởi giày cho anh, đắp chăn, thuận tay dùng chút thuật pháp tương đương với tắm rửa cho anh.
Nhạc Tâm: Mình thật đúng một bạn gái tri kỷ.


Sáng sớm ngày hôm sau, Trữ Vệ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, giọng Hoắc Thành thanh dội, cơ hồ phải xuyên qua tín hiệu điện thoại, để sát vào rống to bên tai anh: "Lão tứ, cậu ở đâu?"


Trữ Vệ hoàn toàn không nhớ rõ làm thế nào mà anh về tới biệt thự, nhưng chuyện này không thể ngăn anh tỉnh táo nói với Hoắc Thành: "Tôi ra cho mua điểm tâm cho mọi người, chờ một chút, một lát nữa tôi sẽ về."
Hắn một mặt lạnh nhạt rửa mặt, thay quần áo xong.


Cửa phòng Nhạc Tâm đóng chặt, cô vẫn chưa rời giường.
Để cô ngủ thêm một lát, vẫn còn sớm. Trữ Vệ xoa xoa đầu, đi mua điểm tâm, rồi tụ hội với đám Hoắc Thành. Thân là phù rể, hôm nay Trữ Vệ giống như Hoắc Thành.


Thấy cũng sắp đến giờ, Trữ Vệ nhắn tin cho Nhạc Tâm, lái xe đón cô cùng đi đón cô dâu Trần Khiết với Hoắc Thành.
Trữ Vệ luôn cảm thấy ánh mắt Nhạc Tâm nhìn anh tự dưng hơi kỳ quái, anh hỏi Nhạc Tâm, Nhạc Tâm lại lắc đầu nói không có gì.


Chẳng lẽ là lần đầu tiên tham gia hôn lễ của bạn đồng lứa, Nhạc Tâm giật mình nhận ra bọn họ đã đến tuổi kết hôn? Trữ Vệ suy đoán.
Say quá nặng dẫn đến thiếu thốn kí ức của một đêm trước, Trữ Vệ cũng không biết anh đã bỏ qua cái gì.


Liên quan tới chuyện làm thế nào để hôn lễ của mình có một phong cách riêng, Hoắc Thành cố ý tạo một nhóm chat, thêm hết anh em tốt của mình vào, tiếp thu ý kiến quần chúng, phối hợp với kế hoạch của công ty tổ chức hôn lễ, nghĩ các kiểu ý tưởng. Ngay từ đầu, Hoắc Thành cảm thấy thân là người trẻ tuổi, hắn nên theo kịp thời đại, hay là cứ đạp xe đạp công cộng đến đón dâu. Phù rể, phù dâu mặc quần áo giống nhau, cô dâu, chú rể đứng giữa một đám người mênh mông cuồn cuộn, đi xe công cộng cùng kiểu, vừa thời thượng vừa phong cách, còn cổ vũ phương thức đi lại kiểu mới, tiết kiệm năng lượng, tỉ lệ người quay đầu nhìn ở trên đường nhất định rất cao. Đến lúc đó người qua đường chụp hình, video được tải lên internet, có lẽ còn có thể hot lên.


Nhưng đề nghị này bị chúng huynh đệ trăm miệng một lời bác bỏ, bọn họ cho rằng đi xe đạp không tiện, váy cưới của cô dâu không mang được.
Hoắc Thành: "Các người lười biếng không muốn đạp đúng không?"


Có một người anh em tìm một video trên mạng gửi vào nhóm: "Ý tưởng của anh lạc hậu rồi, mấy năm trước đã có người làm như vậy. Đạp xe đạp công cộng để đón dâu, không còn là phong cách riêng nữa."


Cậu ta đề nghị: "Hay là chúng tôi lái xe, anh với cô dâu đi xe đạp công cộng, chúng tôi mở đường cho hai người?"
Trữ Vệ không đồng ý, Hoắc Thành cảm giác chỉ có lão tứ đau lòng hắn, còn chưa kịp biểu đạt tình cảm anh em sâu nặng đã nghe Trữ Vệ nói: "Sao có thể để chị dâu mệt được?"


Anh gửi một tấm ảnh xe đạp xích lô: "Để lão tam lái cái này đi đón dâu đi!"
Chúng huynh đệ đè Hoắc Thành đang muốn bạo động lại, nhất trí thông qua.


Cho nên, Nhạc Tâm líc này thấy được một màn trước mắt: Giữa đám xe con đông đúc, Hoắc Thành lái một cỗ xe xích lô, một mặt tuyệt vọng. Xe chung quanh thỉnh thoảng ấn còi, thúc giục hắn: "Nhanh lên, Hoắc lão tam!"


Xe xích lô kia rất giống xe đẩy tay thời dân quốc, chỉ là phía trước thêm một cái bánh xe, giống như là nối với một nửa xe đạp, người có thể ngồi trên nệm lót nhỏ hẹp để lái, chỗ ngồi phía sau rộng rãi, phía trên còn có mui, che gió che mưa.


Trữ Vệ chậm rãi ung dung lái xe, từ đầu đến cuối coi cái gọi là "phong cách đón dâu riêng" mà Hoắc Thành định ra như một trò cười nói cho Nhạc Tâm nghe. Nhạc Tâm cười nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Thành hướng giơ nhón tay giữa lên với đám anh em đang thúc giực hắn, nhưng lại chỉ nhận được tràng cười to không hề kiêng dè của đối phương.


Hoắc Thành đáng thương...
Nhạc Tâm: "Anh không sợ líc anh kết hôn Hoắc Thành trả thù lại?"
Trữ Vệ: "Em bằng lòng kết hôn với anh?"
Tay anh đang cầm tay lái, khẽ đến mức không thể nhìn thấu mà nắm thật chặt.
Nhạc Tâm kỳ quái: "Chẳng phải anh đã đồng ý rồi sao?"
Trữ Vệ: "..."


Sao luôn cảm thấy không phải mình cầu hôn thì rất không yên tâm đâu? Anh quan sát ngón tay trống rỗng, ngay cả nhẫn cũng chưa bổ sung.
Nhạc Tâm phát hiện ra ánh mắt của anh: "Đang chọn rồi, sẽ bổ sung, nhất định sẽ."
Không biết có phải vì chột dạ hay không, cô liên tiếp nhấn mạnh nhiều lần.


Trữ Vệ liếc nhìn ngón tay Nhạc Tâm, ừm, thật là sợ bạn gái không có tiền mua nhẫn đôi mà chỉ mua cho mỗi anh thôi. Chiếc nhẫn anh chôn dưới chậu hoa, tối nay về vẫn nên lấy ra mang theo trong người, tìm được cơ hội cầu hôn thì đeo luôn cho cô.


May là khoảng cách không quá xa, trước khi Hoắc Thành mệt ngã ra cũng kịp đến nhà cô dâu.
Chặn cửa, tìm giày, làm khó.
Quá trình đón dâu rất thông tục vừa vui mừng vừa náo nhiệt.


Thân là phù rể, Trữ Vệ cực kỳ hết lòng, vui vẻ cho lì xì, nhanh chóng để Hoắc Thành ôm cô dâu lên chỗ ngồi phía sau xe xích lô.


Nhạc Tâm nhìn thấy Lam Sầm mặc trang phục phù dâu, toàn bộ quá trình, cô ta lặng yên, không làm việc dư thừa, cũng không nhìn Trữ Vệ. Lúc cô ta nhìn thấy Nhạc Tâm, bày ra một nụ cười trong sáng vô tội với Nhạc Tâm, ngũ quan xinh đẹp như một đóa hoa an tĩnh, âm thầm nở rộ riêng.
Nhạc Tâm cười đáp lại.


Bọn họ không nói một câu.
Trái lại là một phù dâu khác là Lạc Lạc đẩy đám người ra, chen đến bân cạnh Nhạc Tâm nói chuyện một hồi.


Từ khi ăn hoa quả Nhạc Tâm bán, Lạc Lạc không bị mọc mụn nữa, làn da thay đổi tốt hơn, mà kiên trì ăn, còn khiến cho cô ấy nhẹ nhàng không ít, thể trọng giảm thật nhiều, từ một kẻ mập mạp hơn một trăm năm mươi cân lại gầy xuống một chút. Mặc dù, hiện tại cô ấy vẫn còn béo so với những cô gái bình thường, nhìn mũm mĩm, nhưng cô ấy tin về sau mình sẽ gầy được.


Đây chính là hoa quả của thần tiên, hiệu quả tốt hơn thuốc giảm cân nhiều, ngon còn không có tác dụng phụ.


Lạc Lạc nói dứt lời thì trở về bên người Trần Khiết, thân là bạn bè của cô dâu, Lạc Lạc cảm thấy hôm nay cô ấy nhất định phải một cái lá xanh xứng chức, làm nổi bật vẻ đẹp của tân nương. Cô ấy khó chịu nhìn thoáng qua Lam Sầm, phù dâu ăn mặc còn đẹp hơn cô dâu, đã không giúp được gì còn không hề xứng làm phù dâu!


Trước kia cô ấy chưa từng thấy Lam Sầm, cũng khôngnghe Trần Khiết nhắc đến người chị họ này, nhưng Lạc Lạc biết, Lam Sầm miễn cưỡng tới là phù dâu cho Trần Khiết. Kết quả, sau khi Lam Sầm đến, không hề hợp nhóm, hoặc là đứng ở một bên, hoặc là ngồi xa xa, thanh cao kiêu ngạo cực kì, giống như bọn họ là một bầy kiến hôi, không xứng nói chuyện với tiên nữ như cô ta.


Lạc Lạc qua đám người nhìn thoáng qua Nhạc Tâm, cảm thấy chỉ có Nhạc Tâm tốt, xinh đẹp, còn rất dễ thân cận.
Trữ Vệ với cô ấy, rất tốt. Không nói cái khác, chỉ riêng gương mặt kia của Trữ Vệ quả thực là đẹp trai.


Ánh mắt hai cô phù dâu còn lại thỉnh thoảng rơi trên người Trữ Vệ, mặt nổi lên màu hoa đào. Phù dâu phù rể, một đôi trời sinh, xem ra bọn họ cùng nghe qua rồi. Lạc Lạc vội vàng kéo một cô gái, thấp giọng nói: "Người ta có chủ, đừng nghĩ linh tinh." Cô ấy chỉ chỉ Nhạc Tâm, ra hiệu bọn họ xem: "Nữ thần của tôi, bạn gái của anh ta, thấy không?"


Hai cô phù dâu kia thất vọng thở dài, trai đẹp với gái xinh, hai người xứng với nhau, bọn họ như trò đùa.
Cho đến khi hôn lễ kết thúc, Lam Sầm vẫn một vẻ độc lập với thế giới, không làm bất cứ chuyện gì cả.
Nhạc Tâm không đoán được tâm tư của cô ta.


Nghe ngóng Trữ Vệ, lại gắng tới làm phù dâu, kết quả thì cô ta chỉ làm một cái bình hoa trang trí. Chẳng lẽ cô ta cho là như thế có thể hấp dẫn ánh mắt của Trữ Vệ, sau đó, khiến Trữ Vệ vứt bỏ mình, đi cùng theo cô ta?
Quá ngây thơ.


Nhạc Tâm không giấu diếm chuyện Lam Sầm, trước khi đến, cô cũng đã nhắc nhở Trữ Vệ. Cả ngày hôm nay, Trữ Vệ cực kỳ chú ý khoảng cách giữa mình và phù dâu, nhất là giữa anh với Lam Sầm, tận lực duy trì khoảng cách một mét. Anh bảo vệ rất tốt sự trong sach của mình, không thể để cho bạn gái chê.


Bên cạnh sảnh yến hội có gian phòng dành riêng cho cô dâu chú rể cùng phù rể, phù dâu nghỉ ngơi trước khi yến hội bắt đầu, cũng kiêm làm phòng trang điểm. Trữ Vệ uống nhiều rượu, sau khi tiệc tàn, anh ngồi trên ghế tỉnh rượu. Nhạc Tâm đến phòng nghỉ ngơi lấy quần áo cho Trữ Vệ thay.


Lúc anh mời rượu, rượu bị đổ lên áo sơ mi, cả người toàn mùi rượu. Hoắc Thành mang thêm áo sơmi, bảo Nhạc Tâm đi lấy đến cho Trữ Vệ thay.
Ai ngờ đẩy cửa ra, Lam Sầm ngồi ở bên trong.
Nhạc Tâm cảnh giác nhìn cô ta.


Lam Sầm: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải nữ phụ ác độc mà nhất định phải hại cô."
Nhạc Tâm: "Thật không?"
Lam Sầm: "Tâm sự cùng tôi chứ?"
Mười phút sau, Nhạc Tâm đi ra khỏi phòng.


Hai phút sau, có nhân viên phục vụ của khách sạn tới gõ cửa, một lúc lâu không có ai đáp lại, cậu ta đẩy cửa ra thấy Lam Sầm ngã trên mặt đất, đã không còn thở.
"Có người chết!" Nhân viên phục vụ hô to một tiếng kinh động đến tất cả mọi người.