Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 66: Đồng ý

    Lam Sầm nghe ngóng Trữ Vệ?
    Nhạc Tâm không tin cô ta chỉ đơn giản là coi trọng Trữ Vệ đẹp trai, không cần phải nói, chắc chắn là cô ta biết Trữ Vệ là bạn trai của cô.


    Nhạc Tâm không quá hiểu mạch não kín của Lam Sầm, quan hệ của cô và Lam Sầm là bạn học cùng lớp, nhưng bởi vì quan hệ như nước với lửa của Đạo Nhất Tiên Quân va Huyền Nhất với các loại ganh đua so sánh mất não của họ, cô và Lam Sầm không thể làm bạn. Nhất là sau khi Nhạc Tâm đính hôn với đối tượng thầm mến của Lam Sầm-tiên thái tử Phó Dư, Lam Sầm càng không hoà nhã với Nhạc Tâm.


    Nhạc Tâm hiểu, nhưng không đồng ý.
    Cho dù là bị Huyền Nhất chân nhân ép giải trừ hôn ước với Phó Dư, Nhạc Tâm cũng không giận chó đánh mèo lên Lam Sầm.
    Giải trừ hôn ước thì giải trừ đi, cô cũng không thích Phó Dư.


    Cũng vì Huyền Nhất chân nhân lưu đày cô xuống nhân gian làm thần thổ địa, cô mới có thể gặp được Trữ Vệ . Nhưng đầu óc cô không có vấn đề, cho dù là như thế, cô cũng không cảm ơn Huyền Nhất chân nhân.


     Nhục nhã ngày hôm qua, cô nhớ kũ trong lòng, chỉ nguyện ngày nào đó bắt được cô hội trả thù.
    Nói ngắn gọn, ân oán giữa Nhạc Tâm và Huyền Nhất chân nhân, không liên quan gì đến Lam Sầm.


    Nhưng còn bây giờ thì sao, Lam Sầm làm như thế là thích Trữ Vệ nên muốn cướp bạn trai cô hay là chỉ đơn giản muốn làm cô ghê tởm hơn?
    Nhạc Tâm đưa cánh gà cho Trữ Vệ, Trữ Vệ đưa quả cà anh đã nướng chín cho Nhạc Tâm, ăn ý max điểm.


    Bây giờ tiên thái tử Phó Dư mượn nhờ trái tim tổ tiên để áp chế Huyền Nhất chân nhân. Huyền Nhất chân nhân làm mưa làm gió nhiều năm ở tiên giới, hành vi ngang ngược càn rỡ đã sớm bị tộc Thiên Đế coi là cái gai trong mắt. Phó Dư nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhổ đi cây gai này. Lam Sầm lấy Huyền Nhất chân nhân làm chỗ dựa, không có Huyền Nhất chân nhân, Nhạc Tâm cũng không sợ cô ta. Nếu cô ta khiêu khích đến trước mặt, Nhạc Tâm chắc chắn không kiêng dè mà trả về gấp bội —— dù cho phải kiêng dè, Nhạc Tâm cũng sẽ không nhẫn nhịn, muốn cướp Trữ Vệ, cả đời này cũng đừng hòng.


    Anh là thổ địa bà bà của cô!


    Ăn đồ nướng, uống nước ép trái cây tươi, tất nhiên không thiếu được buôn dưa lê. Con Dấu hưng phân quá mức xung phong ra trận đầu tiên, nó mắng Chân Dung Phong gần đây không biết trúng cái tà gì, mỗi ngày ôm một tấm hình trà không uống cơm không ăn, cả ngày nhìn đi nhìn lại, không còn kể chuyện cho nó nghe, cũng không xem ti vi với nó. Con Dấu sầm muộn, tưởng là minh tinh trinh thám chiếu xong, tình hữu nghị giữa bọn họ cũng đi đến cuối con đường. Nó cho là Chân Dung Phong di tình biệt luyến, yêu người không thể yêu nên dùng ảnh chụp an ủi bản thân.


    Con Dấu vụng trộm nhìn tấm ảnh kia, nó tưởng có thể nhìn thấy một mỹ nhân, kết quả, là tro cốt ghép thành hai chữ "Niết Bàn"!


    Con Dấu: "Khẩu vị của Chân Dung Phong quá nặng, hôm nay tôi mới hiểu được, tôi với hắn không thể nào trở thành bạn được! Đi đường khác nhau mưu cầu cũng khác nhau, Chân Dung Phong yêu tro cốt. Ôi, thật đáng sợ... . Bạch Hổ, anh cho tôi mượn bia uoonhs một ngụm, tôi muốn giải sầu."


    Bắc Hòa tiếp lời tán gẫu, chủ nhân câu chuyện của hắn chính là Lam Sầm mà Nhạc Tâm vừa nghĩ tới: "Chuyện Lam Sầm bị tiên thái tử mạnh mẽ từ chối bị truyền khắp tiên giới! Người khác nhau mệnh khác nhau, lúc trước Nhạc Tâm và tiên thái tử từ hôn, cả tiên giới đều đồng tình bọn họ, bây giờ đổi thành Lam Sầm, tất cả mọi người lại vụng trộm chê cười sau lưng cô ta. Dưa hái xanh không ngọt, cô ta với cha cô ta nhất định phải ăn thử mới cam tâm..."


    Nhạc Tâm bưng nước trái cây lên chạm cốc với hắn: "Nào, nước nho này ngọt lắm, uống thử một chút!"


    Bắc Hòa uống một ngụm, tiếp tục chủ đề: "Mặc dù tôi luôn luôn chướng mắt tiên thái tử, nhưng lần này cách làm của tiên thái tử thật sự là kiên cường, cũng làm tôi hả giận. Không biết hắn uống nhầm thuốc gì, nhiều lần chống đối Huyền Nhất chân nhân, là do đầu óc không tốt hay là sau khi bế quan tiên lực phi thăng có thể đánh được Huyền Nhất chân nhân nhỉ?"


    Nhạc Tâm lại ngắt lời hắn: "Nói xấu sau lưng người ta không tốt."


    "Không tốt chỗ nào? Lần trước chuyện cô ta gian lận thi cử, tôi đã sai người truyền khắp tiên giới. Hừ, tôi là quân tử, mười năm trước cô ta vu hãm tôi gian lận, bây giờ rốt cục có thể báo thù, thật sự là tinh thần thoải mái." Bắc Hòa nói: "Nhạc Tâm này, cô đoán xem tiên thái tử từ chối Lam Sầm có phải vì còn chưa mất hy vọng với cô không?"


    Nhạc Tâm mặt không thay đổi nhìn Bắc Hòa. Bắc Hòa vừa quay đầu đã nhìn thấy ba Trữ của hắn cúi thấp đầu nhìn xuống đất mặt, thần sắc ảm đạm không rõ.
    Bắc Hòa: "..."
    Hắn vội uống liền mấy ngụm nước nho: "Ái chà, uống nhiều quá nên say, lại bắt đầu nói lung tung mê sảng..."


    Uống nước nho cũng có thể say? Ai mà tin?
    Kết hợp với lời nói của Bắc Hòa Nhạc Tâm nhớ tới lúc về Thiên Giới nhìn thấy Phó Dư và Huyền Nhất chân nhân xảy ra xung đột, nhất định là bởi vì Phó Dư không chịu cưới Lam Sầm.


    Có thực lực mới có quyền nói chuyện, Phó Dư hiện tại có thực lực. Trời của tiên giới sợ là phải thay đổi.
    Thế nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cô?
    Chỉ cần động phủ sư phụ cô tu luyện không ai có thể đi vào thì cô còn tồn tại một tia hi vọng.


    Trái tim của tổ tiên Thiên Đế trông phải thứ để đùa, cô không lấy được, lại xuất hiện khả năng Niết Bàn. Nhạc Tâm không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.
    Có lẽ, người sống đều nên có hi vọng?
    Mu bàn tay nóng lên, Trữ Vệ cầm tay cô, quay đầu sang: "Anh không ghen..."


    Nhạc Tâm nắm chặt tay anh: "Ừ, em biết, em chỉ không muốn khiến anh không vui."
    Trữ Vệ: "Hôm nay anh rất vui."
    Vui như lúc trước Nhạc Tâm đồng ý làm bạn gái anh, đồng ý ở bên anh.


    Thành thật với nhau, nói rõ mọi chuyện làm anh với Nhạc Tâm lại càng gần nhau. Mưa hoa hồng lãng mạn càng làm cho Trữ Vệ đắm chìm trong sự kích động và vui mừng.


    Ánh trăng buông xuống, bầu trời đêm trong sáng, trong sơn cốc rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu râm ran. Trữ Vệ không nhìn rõ thần sắc trong mắt Nhạc Tâm, lại cảm thấy gương mặt được ánh trăng bao phủ của Nhạc Tâm thánh khiết mà mỹ lệ. Cô là nữ thần độc nhất vô nhị trong lòng anh, chỉ mới nhìn qua, tâm đã cuồn cuộn như sóng biển.


    Bắc Hòa gõ gõ cái bát của mình: "Này, chú ý một chút, ở trước mặt cẩu độc thân có thể thu liễm một chút không, muốn hôn về nhà tự hôn đi."
    Trữ Vệ ngượng ngùng quay đầu, che giấu mà tằng hắng một cái.
    "Anh ghen ghét?" Nhạc Tâm chủ động thăm dò sang, hôn lên mặt Trữ Vệ.


    Trữ Vệ im lặng cong môi.
    Bắc Hòa: "Cảm giác tâm tình hai người rất tốt nha? Chẳng lẽ là... Vì ăn đồ nướng? Tôi đã nói rồi, ăn đồ nướng vui vẻ biết bao, ăn một bữa không vui, vậy thì ăn thêm mấy bữa."


    "Không hiểu rõ thế giới ăn uống của các người nhưng mà chúng tôi tâm tình tốt, là bởi vì..." Nhạc Tâm giơ lên mười ngón giao nhau của hai người: "Tôi cầu hôn thành công!"
    Bắc Hòa: "Cầu hôn?"


    Hắn nhảy đến trước mặt hai người, đôi mắt trừng đến cực lớn, loé sáng như đèn pha mà nhìn đi nhìn lại bàn tay bọn họ: "Nhẫn đâu?"
    Nhạc Tâm: "Ngày mai bổ sung."
    Bắc Hòa bất mãn "Hứ" một tiếng: "Cầu hôn còn bổ sung nhẫn?"


    "Cũng không phải cầu hôn anh, anh quản cái gì? Dù sao Trữ Vệ đã đồng ý." Nhạc Tâm cười tủm tỉm: "Có phải không, Trữ Vệ?"
    Trữ Vệ rất mơ màng:  "Em chừng nào thì... Cầu hôn anh?" Anh đồng ý lúc nào vậy?


    Nhạc Tâm: "Em hỏi anh có bằng lòng  làm thổ địa bà bà của em không, anh nói bằng lòng."
    Trữ Vệ: "..."
    Đó là cầu hôn?
    Không được, kế hoạch cầu hôn anh tỉ mỉ chẳng lẽ sắp phải nước chảy về biển đông?


    Hoa hồng còn chưa nở, trường học cũng chưa xây xong... Nói ở bên nhau là Nhạc Tâm nói trước, cầu hôn cũng là Nhạc Tâm cầu hôn.
    Trữ Vệ: "..." Anh cũng muốn cầu hôn.


    Một lần cầu hôn thất bại đã thành bóng ma tâm lý của anh. Muốn vượt qua bóng ma tâm lý, nhất định phải cầu một lần nữa, câù hôn thành công.
    Nhạc Tâm cầu hôn là để anh làm thổ địa bà bà, mà anh cầu hôn là vì lĩnh giấy hết hôn, hình như cũng không xung đột?


    Bạch Hổ vui mừng cực kỳ, thần thổ địa đời này thật không tầm thường, có bạn trai, buôn bán, sự nghiệp và tình cảm cà hai tay đều bắt được nha, tin tưởng tương lai không xa, hắn còn có thể nhìn thấy tiểu thần thổ địa ra đời.


    Nhạc Tâm phải đi đưa hoa quả, nên đưa Trữ Vệ về biệt thự của bọn họ trước. Vừa đến nơi, chóp mũi Trữ Vệ đã tràn đầy mùi thơm ngát của hoa hồng tản mát trong không khí, một lúc lâu cũng chưa tán.
    Hoa hồng anh trồng nở hoa rồi?


    Nhạc Tâm chột dạ dời mắt: "Em đi  đưa hoa quả trước, sẽ về mau thôi."


    Liên tưởng đến mưa hoa hồng ngợp trời Nhạc Tâm tạo ra, Trữ Vệ dường như hiểu ra cái gì. Anh đi đến vườn hoa, mở đèn lên, nhìn thấy cành lá xanh um, đến gần một chút, chỗ đầu cành vốn nên có cánh hoa hồng lúc này lại trống rỗng, nhụy hoa vẫn còn, cánh hoa không thấy.


    Trữ Vệ bị mượn hoa tiễn phật cầu cầu hôn: "..."
    Ở thế gian, Nhạc Tâm với Trữ Vệ ngọt ngào như mật, ở tiên giới thì không bình yên.
    Trong cũng điện Huyền Nhất chân nhân, Huyền Nhất chân nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt ông ta một thiếu niên đang quỳ.


    "Sư phụ, tiên thái tử lại đi nhân gian." Ngữ khí thiếu niên cung kính.
    Huyền Nhất chân nhân: "Có biết là vì chuyện gì không?"
    Thiếu niên lắc đầu: "Không biết."
    Huyền Nhất chân nhân trầm ngâm một lát: "Sau này ngươi đừng tới đây."


    Thiếu niên sốt ruột: "Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng tìm hiểu tin tức, ngài đừng từ bỏ đồ nhi..."


    Huyền Nhất chân nhân hừ lạnh: "Ngu xuẩn, ngươi đến thêm mấy lâng, thân phận sẽ bị bại lộ. Mau trở về, nghĩ biện pháp đi hỏi thăm xem lúc tiên thái tử bế quan có chuyện gì khác thường xảy ra không."


    Làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì, ông ta mới có thể xác định ranh con Phó Dư kia bởi vì cái gì mà đột nhiên tăng nhiều tiên lực, lại còn còn vượt qua ông ta. Còn vì sao Phó Dư xuống nhân gian, đoán chừng là không thoát khỏi quan hệ với Nhạc Tâm. A ha, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, tên nhóc Phó Dư kia không có tiền đồ. Đại kế lâu năm của ông ta tuyệt sẽ không vì bất ngờ của Phó Dư mà bị phá hư.


    "Rõ!" Thiếu niên ngẩng đầu, xoay người cáo lui.
    Nhìn diện mạo, rõ ràng là tiên hầu phục vụ bên cạnh Phó Dư.


    Trong cung điện lại an tĩnh, Huyền Nhất chân nhân nhắm mắt ngồi xuống, ông ta không phát hiện, một sợi vật chất màu xám trắng phiêu đãng trong cung điện, dọc theo góc cửa sổ bay ra ngoài.
    Phó Dư? Có hơi quen tai.


    Vật chất màu xám trắng du đãng không mục đích trong tiên giới. Vừa sờ đến chút đầu mối của "Niết Bàn", trong thời gian ngắn như vậy mà nó đã có thể hiểu thấu đáo một tẹo, nó thật đúng là thiên tài. Lực lượng để Niết Bàn rất lớn, chỉ mất một chút thời gian, vật chất màu xám trắng đã có thể ra khỏi động phủ bế quan, tự do dạo chơi trong tiên giới.


    Đều là mây trôi, đều là cung điện lạnh như băng, thật là nhàm chán.


    Không bao lâu, vật chất màu xám trắng đã chán ngán. Được rồi được rồi, trở về tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để Niết Bàn vậy. Nhân gian trong miệng cô gái gọi nó là sư phụ hình như rất thú vị, hay nó lại cố gắng đi xem xem?


    Ừm, còn có bạn trai cô ấy, rất đẹp trai rất đáng yêu là dáng vẻ như thế nào?
    Hơi tò mò à nha.