Nhạc Tâm là thần thổ địa, cô thật sự có hàng tỉ ruộng tốt.
Con dấu: "Bạn nhỏ, có muốn tìm hiểu phương pháp quản lí đất đai Trung Quốc một chút không?"
À đúng rồi, cô có quyền quản lý tất cả đất đai ở thần giới này. Nói cách khác, ở nhân gian, cô nghèo rớt mồng tơi, thực sự nghèo.
Tốt nghiệp, về nhà kế thừa hàng tỉ ruộng tốt, quản lý chúng thật tốt.
Vừa rồi thông báo với các tinh tinh yêu quái tứ phương việc cô đã về là để cảnh cáo chúng không nên chọc đến trên đầu cô, Nhạc Tâm gẩy mái tóc dài của mình, nhìn một mảnh hoang vu trong sân, sau đó không nhúc nhích.
Bốn năm trôi qua, cỏ hoang mọc kín cả sân, một màu xanh um che kín tầm nhìn. Mà ở giữa mảnh xanh đậm này, một bụi hoa hồng đỏ rực đang nở rộ, tươi tắn xinh đẹp, làm đáy mắt người ngắm cũng sáng rực lên.
Trong viện không có người, con dấu nói tới nói lui không kiêng nể gì cả: "Giả vờ giả vịt xong rồi? Ta nói Nhạc Tâm này, làm bộ một lát thoải mái rồi thì đi thu dọn mau đi!"
Cái mái tóc dài kia, chậc chậc, nếu ngày mai cô dám để như vậy đi ra đường, những người đêm nay đã từng gặp cô sợ là phải đi báo cảnh sát. Người bình thường sao có thể mọc tóc nhanh đến như vậy được?
Hoặc là bị đưa vào viện nghiên cứu.
"Tôi đây cũng đủ sảng khoái rồi."
Tinh thần thoải mái, nhân tiện tổn thương vì thất tình cũng khá hơn một chút.
Đã lâu lắm rồi Nhạc Tâm không mặc quần sam mềm mại, cô vuốt ve tay áo, giễu cợt. Màu xanh lục, ý tứ hàm xúc của cái màu này thực sự là sâu xa.
"Ah ha ha..."
Một tiếng cười nhịn không được đột ngột vang lên, tiếng cười kia yếu ớt, thấm lạnh, cực kỳ trống rỗng, không giống như là âm thanh mà con người có thể phát ra.
Nhạc Tâm nhìn về sân đầu tường, nơi mà tiếng cười truyền tới.
Có một cô gái gầy gò ngồi trên đầu tường. Mặc một bộ váy liền áo trắng tinh, mái tóc đen dài sõa ngang vai, sắc mặt cô ấy trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng đến nhợt nhạt, thoạt đầu mới nhìn, âm u dọa người, không quá giống một con người.
"Thì ra thần cũng thích làm ra vẻ... Ách, ý tôi là, hoan nghênh cô trở về!"
Dưới cái nhìn chằm chặp của Nhạc Tâm, cô gái kia phải chịu một sức ép cực lớn, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Con dấu chào hỏi: "Nhạc Duyệt!"
Nhạc Duyệt bay xuống từ trên đầu tường, tựa như thân thể không có một chút trọng lượng nào vậy, nhẹ bẫng.
Nhìn gần, làn da trắng hếu của cô ấy lại càng dọa người. Nhạc Duyệt than thở bằng âm thanh trống rỗng ấy: "Ôii, thành quỷ rất cô đơn lạnh lẽo ah..."
Thanh tuyến kéo thật dài, từng tia từng sợi, vờn quanh tai không dứt. Nếu là bị người ta nghe được, sợ rằng phải lưu lại bóng ma trong lòng rồi.
Vừa đúng lúc này, trong khung cảnh yên tĩnh một tiếng tiếng khóc chợt nổi lên, trong tiếng sắc nhọn chói tai lộ ra bi thương cùng thê lương.
Nghe phương hướng âm thanh truyền tới, là nhà Hạ Duy Tú.
Bà cụ Hạ sợ là đã đi rồi.
"Oa, có người chết, tôi đi nhìn một cái." Nhạc Duyệt mới vừa oán giận việc thành quỷ quá tịch mịch đã bay qua đầu tường đi xem náo nhiệt rồi.
"Hình như chúng ta quên nói cho cô ấy biết chuyện gì đó?" Con dấu nói.
Nhạc Tâm kéo rương hành lý vào nhà: "Cô ấy đã không còn là tiểu quỷ nữa rồi, làm quỷ bốn năm, cô ấy cũng nên trưởng thành, nên thành thục, không cần chúng ta quan tâm nữa."
Đối lập với với sân viện cỏ hoang sum suê, trong gác nhỏ ngược lại khá là ngăn nắp sạch sẽ sạch sẽ. Nhạc Tâm sờ soạng mặt bàn một cái, thậm chí ngay cả một tia bụi cũng không có, cô kinh ngạc nhếch mi. Nhạc Duyệt là quỷ, không thể đụng chạm vào đồ đạc, đương nhiên sẽ không phải là cô ấy quét dọn. Ba mẹ Nhạc Duyệt đều mất, nhà bác cả cũng không ai quan tâm đến cô ấy, ông nội mất sớm, chỉ còn duy nhất bà nội tuổi đã già, thường ngày sống cùng nhà bác cả, lưng còng chân còn không tốt, hầu như không thể bước đi, làm sao có thể tới nơi này quét tước vệ sinh.
Vậy thì là ai dọn?
Nhạc Tâm ngại tóc dài vướng bận, phất tay lấy cây kéo trong ngăn kéo, căn độ dài bằng mái tóc lúc trước của mình, lưu loát cắt một cái. Cô đặt cây kéo cùng đoạn tóc dài vừa cắt xuống ở trong ngăn kéo, tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra vòng bạn bè*.
*Vòng bạn bè giống phần trang chủ trên facebook. Là nơi hiện các bài viết của bạn bè đăng lên.
Vòng bạn bè của Trữ Vệ không có động tĩnh gì.
Bạn cùng phòng của anh - Hoắc Thành đăng một bài viết từ hơn một giờ trước: "Bốn năm, hẹn gặp lại!" cùng với hình ký túc xá trống rỗng.
Nói như vậy, Trữ Vệ cũng đã rời đi.
Tấm vé xe lửa kia...
Con dấu: "Còn nói không hối hận chia tay?"
Nhạc Tâm thản nhiên nói: "Không hối hận chia tay và tôi còn thích anh ấy không phải là một chuyện. Cho nên, gần đây vì thất tình tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, cậu bớt chọc tôi đi."
Cô vung tay kéo sợi dây đỏ, thuận tay ném một cái, con dấu hoàn hảo xoay vài vòng, dựa vào cố gắng của mình di chuyển ở giữa không trung.
Con dấu đại biểu cho thân phận thổ thần, nó bị đưa đến tay Nhạc Tâm từ bốn năm trước. Cũng có nghĩa là Nhạc Tâm trước trở thành thổ thần từ bốn năm trước.
Nhân gian và tiên giới đã sớm không còn liền nhau nữa rồi, tuy là, vẫn có người kiên định tu tiên, nhưng bởi vì nguyên nhân đó, đã hơn mấy ngàn năm không có ai đắc đạo thành tiên.
Ngày nay tiên giới quản lý nghiêm ngặt, rất ít khi cho chúng tiên hạ phàm. Chủ yếu nhất là tiên giới đã không phản đối việc tự do yêu đương, kết hôn sinh con của chúng tiên, nếu như đã có thể tìm được đối tượng ở tiên giới thì cũng không cần phải trộm xuống nhân gian để tìm đối tượng. Loại chuyện tiên nhân và phàm nhân mến nhau như Ngưu lang chức nữ, thất tiên nữ và Đổng Vĩnh cũng chỉ còn trong sử sách.
Về phương diện khác, theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật văn minh, mọi người không còn tin vào thần tiên mà chỉ tin tưởng mọi việc phải dựa vào nỗ lực của bản thân, số người tin vào thần tiên cực kỳ ít ỏi.
Cứ như vậy, chúng tiên đều an tâm ở lại tiên giới, cũng không còn hiếu kỳ hay quyến luyến đối với thế gian.
Nhưng, thổ thần là ngoại lệ.
Nếu đất còn, thổ thần cũng phải còn.
Nhưng không có tiên nhân nào muốn rời khỏi tiên giới mà xa xứ đến nhân gian làm thổ thần.
Vì vậy, từ nghìn xưa tới nay, thổ thần đều là tiên ở trên tiên giới bị lưu đày xuống nhân gian.
Đối với con người, thổ thần là một vị thần, vừa thần bí vừa lợi hại. Nhưng với người hơi hiểu chuyện một chút thì biết rõ, thổ thần này chẳng qua là không được các vị lãnh đạo trên tiên giới thích nên bị đày đến nhân gian mà thôi.
Con dấu không biết vì sao Nhạc Tâm lại bị giáng chức điều xuống hạ phàm, nó cũng không quan tâm. Trước đây, nó đã qua tay nhiều chủ nhân. Có mấy người sau khi tới, phần lớn thời gian đều dùng để sầu não uất ức, rất ít khi mở miệng. Nó nhớ kỹ, có người thì có chỗ dựa ở tiên giới, sau lại được triệu hồi về tiên giới; có người sau khi khám phá hết hồng trần, hiểu rõ huyền ảo trong cuộc đời thì ở nhân gian tìm một chỗ rừng sâu núi thẳm tu đạo; có người thì lòng như tro nguội, tìm đến sa mạc lớn nhất trên địa cầu đào cái hố cát tự chôn bản thân.
Thấy nhiều người kỳ lạ như vậy, đột nhiên nhìn thấy người bình thường như Nhạc Tâm, mới đầu con dấu còn không quá quen. Con dấu tịch mịch nghìn năm sau khi thăm dò được tính nết của Nhạc Tâm lá gan cũng lớn hơn nhiều, thi thoảng cũng dám mở miệng nói chuyện.
Con dấu lén lén lút lút lết đến phía sau Nhạc Tâm, thấy điện thoại di động của cô đang mở vòng bạn bè, viết viết xóa xóa, cuối cùng nhấn điện thoại di động một cái, màn hình đen thui.
Nhạc Tâm cũng không quay đầu lại: "Hóng hớt như vậy?"
Con dấu: "Hi hi."
Nhạc Tâm xách va ly lên tầng hai, mở rương ra, lấy sách [lý luận giáo dục] cùng mấy sách chuyên ngành với các loại bài thi để lên bàn sách.
Đúng vậy, cô muốn thi, làm một giáo viên truyền thụ kiến thức và giải thích nghi vấn của các học trò.
Ừ, cho nên cũng không xem như là thuần túy làm ruộng. Chuyên tâm, dốc lòng cầu học, nhiệt huyến, còn có... Quỷ.
Nhạc Duyệt thất hồn lạc phách bay vào.
Nhạc Tâm khó hiểu: "Xem náo nhiệt sao lại thành bộ dáng này?"
Con dấu: "..." Nếu như nó là một con người nhất định là sẽ điên cuồng nháy mắt với Nhạc Tâm rồi. Không thể ngẫm nghĩ kỹ nguyên nhân kết quả hay sao? Đến nó còn biết tại sao Nhạc Duyệt biến thành dáng vẻ như thế này.
Nhạc Duyệt sâu kín nói: "Tôi nhìn thấy anh ta."
"Ai?" Nhạc Tâm ngẫm nghĩ: "Hạ Văn Tuấn?"
Cô đứng lên, đi tới trước mặt Nhạc Duyệt, nhìn thật kỹ: "Không dính nghiệp chướng -- cô không hóa thành lệ quỷ lấy mạng người, trực tiếp tới bóp chết anh ta?"
Nhạc Duyệt: "..." xin lỗi, đã quấy rầy rồi.
Nhạc Duyệt xoay người muốn bay đi.
Nhạc Tâm học của tiếng nói yếu ớt của cô ấy, nói: "Anh ta nhìn thấy tôi."
Nhạc Duyệt lại bay trở về, đôi mắt to đen kịt đến vô thần nhìn thẳng Nhạc Tâm: "Ai thấy cô?"
Nhạc Tâm vuốt vuốt ống tay áo: "Cô nghĩ là ai."
Hạ Văn Tuấn nhìn thấy Nhạc Tâm.
Nhạc Duyệt biết điều này có nghĩa là gì. Bốn năm trước lúc cô ấy chết đã gặp được Nhạc Tâm. Nhạc Tâm thay thế thân phận của cô ấy, trở thành cô ấy. Nhạc Tâm có thể khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cô đều cho rằng cô là Nhạc Duyệt, cho dù là tướng mạo hoàn toàn không giống nhau bọn họ cũng không nghi ngờ.
Chỉ ngoại trừ một người.
Khi đó, Nhạc Duyệt năn nỉ Nhạc Tâm: "Chỉ ngoại trừ một người, tôi muốn lúc anh ta nhìn thấy cô sẽ biết cô không phải tôi."
Người kia, là Hạ Văn Tuấn.
Cho nên, vì vậy Hạ Văn Tuấn mới hỏi Nhạc Tâm là ai. Các thôn dân đứng xem xung quanh cười anh ta, giải thích nói, mới mấy năm không gặp đã quên Nhạc Duyệt rồi à? Mấy năm nay Nhạc Duyệt cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn xinh đẹp như vậy.
Hạ Văn Tuấn hết đường chối cãi, anh ta lấy điện thoại di động ra tìm ảnh chụp của Nhạc Duyệt trong album ảnh, các thôn dân nhìn thấy cười càng vui vẻ hơn: "Là Nhạc Duyệt đó nha. Văn Tuấn sao thế? Có tận bốn con mắt còn không nhận ra?"
Hoàn toàn là hai người khác nhau, nhưng người khác không nhìn ra. Toàn thân Hạ Văn Tuấn phát lạnh, ánh mắt nhìn Nhạc Tâm như là đang nhìn yêu vật.
Nhạc Tâm bình tĩnh giải thích: "Có thể là học đến choáng váng?"
Xung quanh trở nên im lặng.
Hạ Văn Tuấn nâng kính mắt, ngón tay không khắc chế được mà run run.
Sau khi Nhạc Duyệt biết Hạ Văn Tuấn đã gặp Nhạc Tâm toàn bộ thân quỷ đều chán chường, bay tới bay lui trong sân. Nhạc Tâm bị cô ấy bay tới bay lui đến choáng váng, cô ngẩng đầu một cái, đã thấy trên đầu tường lại hiện ra một mặt quỷ cao tuổi.
Mặc trang phục như các bà cụ bình thường ở nông thôn.
Nhạc Tâm bình tĩnh nghĩ, tôi thực sự chỉ muốn về nhà làm ruộng kia mà.
--------
Lúc Trữ Vệ trở lại biệt thự nhà mình, ba anh - Trữ Bốc Phàm đang xem ti vi trong phòng khách, tiết mục nấu ăn ngon, đang giảng cách nấu sườn kho.
Sau khi Trữ Vệ vào cửa, Trữ Bốc Phàm nhìn thoáng qua sau lưng con trai mình, thấy chỉ có một mình anh, liền hỏi: "Bạn gái lúc trước nói muốn đưa về đâu?"
Trữ Vệ thuận tay ném chìa khóa lên tủ giày, không nói chuyện.
Trữ Bốc Phàm tự hỏi tự trả lời: "Sao thế? À, chia tay, thất tình rồi?"
Ông tắt ti vi, nhìn con trai duy nhất của mình : "Ăn cơm chưa?"
Trữ Vệ ngồi phịch xuống ghế sa lon, không có tinh thần gì: "Không ăn."
"Không có chí tiến thủ!"
Trữ Bốc Phàm trừng mắt liếc anh: "Trước đây bảo con ra nước ngoài du học học mạ vàng, con không làm, nói muốn theo đuổi người ta. Ba bảo con sớm rời trường học ra ngoài, tới công ty học tập kinh nghiệm thực tế, bỏ học cũng được, con không làm, nói muốn yêu đương, chờ đến khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Bây giờ thì xong chưa, bạn gái cũng không còn, gà bay trứng vỡ."
Trữ Vệ lạnh mặt: "Có ai làm ba như ba không? Khuyến khích con trai mình bỏ học?"
Trữ Bốc Phàm mỉm cười: "Nhà mình có mỏ* mà."
*Mỏ: ý chỉ mỏ vàng, nhiều tiền, giàu nứt đố đổ vách. Mình nhớ không lầm thì phía sau có nhắc đến nhà anh Vệ làm đào khoáng sản gì đó. Cho nên cũng có thể hiểu đây mà một câu ẩn ý.
Trữ Vệ: "..."
"Chớ có bày ra bộ dáng thất tình trời long đất lở trước mặt ba, cũng đừng chán chường tiều tụy. Trước đây đã nói rồi, con tốt nghiệp là vào công ty làm việc ngay. Ngày mai đi làm luôn đi, làm tổng tài bá đạo, lái xe sang, mặc quần áo Cao Định*, đi lên đỉnh cao của đời người. Nếu như con muốn cưới vợ gia cảnh tốt, để ba bảo mẹ con đi xem xét gặp mặt cũng được..."
*Cao Định là thương hiệu hàng đầu trong ngành thời trang, đại diện cho xu hướng thời trang trong ngành thời trang (Theo GG)
"Mẹ con đâu?" Trữ Vệ ngắt lời Trữ Bốc Phàm.
"Đi dạo phố shopping rồi, còn chưa về." Trữ Bốc Phàm lại kéo lại trọng tâm câu chuyện, cười mà như không cười nói: "Không muốn xem mắt? Còn nhớ nhung bạn gái đấy à? A, không phải, là bạn gái trước rồi."
Ông cũng không phải kiểu cha mẹ bảo thủ: "Vậy không xem mắt, trước cứ làm tổng tài bá đạo đi!! Thật hâm mộ tên nhãi này, có một người cha giàu có, là một phú nhị đại sung sướng, tốt nghiệp một cái là có thể kế thừa gia sản hàng tỉ, dù cho thất tình, tình yêu không như ý, thế nhưng sự nghiệp một phát trèo lên đỉnh, tuyệt không phải chịu đả kích gấp đôi của tình yêu và sự nghiệp đều không thuận. Thoả mãn chưa hả, tên nhóc này!"
Trữ Vệ: "..." Vì sao anh đột nhiên muốn đi làm ruộng?