Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 22: VIP

----------------------------------
Trong biệt thự Trữ gia, Trữ Bốc Phàm hiếm khi bồn chồn lo lắng.
Gửi gắm hy vọng vào người khác, cho tới bây giờ không phải là tác phong của ông.


Ông không tin lời nói của con quỷ đang nhập vào thân vợ ông, cũng không tin quỷ kia vật nói đến lúc cần sẽ tự động rời đi, lại càng không muốn đợi thời kỳ nửa thật nửa giả đó tới. Ông liên lạc với người mà ông đã theo dõi thật lâu trên weibo - Chân Dung Phong, một lần nào đó ông bạn của ông gặp chuyện không may đã đi tìm Chân Dung Phong, hắn giải quyết rất hoàn mỹ, dù chỉ là thần côn nhưng coi như cũng có chút bản lĩnh.


Nhưng Trữ Bốc Phàm cũng không cảm thấy Chân Dung Phong có thể mời được cao nhân thật sự có bản lãnh đuổi con quỷ kia ra khỏi người vợ ông.
Mọi việc không có tuyệt đối, đây là kinh nghiệm mà ông thu được sau khi tích lũy vô số khoáng sản và chiến đấu ở thương trường hơn nửa đời người.


Việc quỷ thần vượt ra khỏi phạm vi năng lực của ông, cho nên ông mới đi tìm nhân sĩ chuyên nghiệp trong phương diện này. Ông tín nhiệm bọn họ, nhưng nếu không có được kết quả cuối cùng, ông vẫn luôn không yên tâm.


Trữ Vệ vừa mở cửa đã thấy ba anh đang cầm bút lông vẽ bùa trong phòng khách. Giấy vàng, chu sa, bút lông, vẽ từng nét một, cực kỳ ngay ngắn.
Trữ Vệ: "..."
Bạn gái thờ phụng thổ thần, ba nghiên cứu vẽ bùa, a, thì ra anh đã bị mê tín dị đoan bao vây.


Hai cha con yên lặng liếc nhau, không khí có vẻ hơi không tự nhiên.
Trữ Bốc Phàm đa mưu túc trí, từng trải đã phá vỡ trầm mặc trước: "Sao về sớm thế? Không phải là ở cùng với bạn gái sao?"


Trữ Vệ liếc mắt nhìn mấy nét chu sa xiêu vẹo trên tờ giấy vàng: "Cô ấy có việc. -- sao ba đột nhiên có hứng thú với vẽ bùa thế?"


Từ nhỏ Trữ Vệ đã đi theo Trữ Bốc Phàm gặp nhiều loại người, ba anh làm việc cũng không kiêng kị anh, thỉnh thoảng còn chủ động dạy mấy thứ. Trữ Vệ biết người buôn bán mê tín bao nhiêu, nhưng ba anh lại thuộc về loại khác, không tin thần không bái phật. Bây giờ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cho nên, ba anh rốt cục không muốn độc lập nữa mà muốn thông đồng làm bậy rồi?


Trữ Bốc Phàm không định nói chuyện vợ ông bị quỷ nhập vào thân cho con trai biết, con ông cũng không phải thiên sư, cho nên có biết cũng không giúp được gì, không nói cho bớt phiền thì hơn. Con ông sao ông có thể không hiểu được? Kiên định theo chủ nghĩa vô thần, nói cho nó biết rồi bản thân mình lại phải tốn thời gian giải thích một đống lớn để xây dựng lại tam quan cho nó. Quên đi, mệt người.


"Chơi đùa một tí. Con thay ca, ba về hưu. Bồi dưỡng thú vui, xua đi cuộc sống tịch mịch của người lớn tuổi."
Trữ Vệ: "..." tin được lời này mới là lạ.
"Mẹ con đâu?" Anh hỏi.


Từ sau khi tiếp nhận công ty, công việc của anh luôn luôn bề bộn nhiều việc, cộng thêm lúc trước chuyện tình cảm với Nhạc Tâm có chút trắc trở, bây giờ nghĩ lại, đã lâu lắm rồi anh chưa gặp mẹ.
Anh đi làm, mẹ còn chưa dậy, anh về, mẹ đã ngủ.
"Hẹn bạn đi uống trà."


Trữ Bốc Phàm tùy ý viện lý do, tiếp tục nghiên cứu vẽ bùa.
Chỉ có nắm tri thức trong tay mình mới có thể có niềm tin.
-------
Rời khỏi thị trấn trong núi sâu, Chân Dung Phong bồi hồi ở chân núi, thỉnh thoảng hắn dõi mắt nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy được bóng người.


Tiếng của Con Dấu đột ngột xuất hiện trong không khí: "Anh đừng có gấp."


"Không phải cậu đã nói không chắc Nhạc Tâm đại nhân sẽ tới sao?" Chân Dung Phong có chút khẩn trương, trên dưới sư môn bị con quỷ kia phá đến gà chó không yên, hắn đã thử giao thủ chính diện với con quỷ kia nhưng không địch lại. May mắn hắn co được dãn được, trực tiếp chạy. Sau đó liên lạc với Con Dấu, dùng tiền mời Nhạc Tâm ra tay. Thế nhưng thổ thần quả nhiên là thần, không phải người phàm như hắn có thể đo lường được, cô năm lần bảy lượt đòi thêm năm mươi tệ trên nền tàng 50 triệu ban đầu, mà dù cho cô có đòi thêm năm mươi triệu hắn tin cố chủ cũng sẽ đồng ý trả.


Đương nhiên, Chân Dung Phong không dám để cho Nhạc Tâm và Con Dấu biết phía sau hắn còn có cố chủ.
Vị thần duy nhất trên thế gian này làm sao có thể bị giao dịch tiền tài bẩn thỉu vũ nhục?
Cứu vớt sư môn, lý do như vậy mới đủ quang minh chính đại.


Con Dấu nói: "Đúng vậy, Cô ấy đi gặp bạn trai rồi. Anh nghĩ xem, nếu như anh đang ở với bạn gái, anh có thể nói đi là đi sao? E rằng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà không bước nổi chân đâu."


"Tôi không có bạn gái làm sao mà biết?" Cẩu độc thân Chân Dung Phong cực kỳ đáng thương: "Nhưng thổ thần còn có bạn trai á?"
Hắn hỏi: "Cũng là... thần sao?"
Thổ thần có bạn trai thì lạ lắm sao? Con Dấu nghĩ đến thổ thần khóa trước còn đang chôn ở trong sa mạc, hình như là rất kỳ quái.


Con Dấu không kịp trả lời Chân Dung Phong đã thấy Nhạc Tâm đeo cái túi hôm qua, tóc dài đến eo xõa ra, chậm rãi đi tới. Tóc mái của cô dài quá che đến cả lông mi, thoạt nhìn ánh mắt ngây thơ như một cô gái trẻ tuổi chưa trải sự đời.


Con Dấu lập tức chỉ trích: "Nhạc Tâm, tôi biết cô trọng sắc khinh bạn, cô thế mà quên mang tôi theo! May là tôi có hồn thức ở trên người Chân Dung Phong, nếu không... Sẽ bỏ qua hiện trường phát sóng trực tiếp cô kiếm 50 triệu mất rồi."


Nhạc Tâm lấy một góihạt thông trong túi ra: "Mặc dù tôi trọng sắc, nhưng cậu không phải là bạn của tôi đâu."
Con Dấu tủi thân "thút thít" khóc.
Nể mặt 50 triệu sắp rơi vào tay, Nhạc Tâm chìa hạt thông trong tay ra, hỏi Chân Dung Phong: "Ăn không?"


Chân Dung Phong thụ sủng nhược kinh, trong nháy mắt lúc Nhạc Tâm xuất hiện, hắn đã lập tức đứng thẳng, cung kính lại tôn trọng: "Cảm, cảm ơn Nhạc Tâm đại nhân!"


Hắn run run ngón tay, lấy một viên hạt thông trong lòng bàn tay Nhạc Tâm sau đó cẩn thận từng li từng tí, thật giống như hắn không phải lấy một viên hạt thông trong tay Nhạc Tâm mà là phải đi gỡ mìn.
"Hèn nhát!" Con Dấu vừa giả khóc vừa bình luận.
Chân Dung Phong làm bộ không nghe thấy.


Buồn cười, hắn muốn tu tiên, người đứng trước mặt hắn là tiên, hắn chưa hưng phấn thét chói tai, khóc lóc, xoay vòng 360 độ tại chỗ đã rất là kìm chế rồi.
Chân Dung Phong nói lại tình huống cơ bản cho Nhạc Tâm.


Huyền học bây giờ phát triển ổn định, các môn các phái thu nhận tất cả, trăm hoa đua nở, rất có ý tứ mặc kệ là đại sư hay là cái gì, bắt được quỷ đều là đại sư tốt. Lúc đầu, mọi người đồng tâm hiệp lực bắt quỷ, người đi bắt quỷ ở khắp nơi, thỉnh thoảng cũng móc mỉa đối phương vài câu, cuộc sống trôi qua cũng rất tốt. Nhưng bỗng nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một con quỷ mạnh như thế nhập vào người một người phụ nữ, tư thế kiều mị, ban ngày ban mặt, xông thẳng vào đại bản doanh của các môn phái. Không cướp sắc cũng không phá phách, chỉ chìa ra một bức tranh cuộn cổ xưa, ép hỏi từng chưởng môn của các môn phái đã từng gặp người này chưa.


Trước mặt rất nhiều đệ tử, các chưởng môn bị một người phụ nữ nhu mì bóp cổ uy hϊế͙p͙ các thứ, các chưởng môn rất là tự ái nha? !


Mấu chốt là, chưởng môn các phái đã lén lút gặp mặt thảo luận với nhau rồi, bọn họ cũng chưa từng thấy người trong tranh đó, giở tranh của các tổ sư gia ra xem cũng không hề giống nhau.
Nhưng quỷ vật không thèm quan tâm, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần hành động đó với các môn phái.


Dựa theo hành trình của cô ta, hôm nay cô ta sẽ tới Thanh Tố. Thanh Tố ở ngay trên ngọn núi này, các nhân vật lợi hại trong huyền môn đều tụ tập ở chỗ này.


Chân Dung Phong dùng tốc độ chậm rãi như đi dạo dẫn đường cho Nhạc Tâm, nhân tiện giảng giải cho cô nghe về các phong cảnh mà bọn họ đi ngang qua, tư thế thong dong mà nhàn nhã.
Con Dấu nhắc nhở: "Một giờ trước, người của Thanh Tố đã gọi điện thoại cầu cứu rồi!"


"Nhạc Tâm đại nhân, cẩn thận bậc thang." Chân Dung Phong ân cần nhắc nhở Nhạc Tâm.


"Thanh Tố trước đây đã cười nhạo môn phái tu tiên chúng tôi, nói chúng tôi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không thể nào thành tiên được. Hừ, tôi còn nhớ rất kỹ." hắn trả lời Con Dấu: "Không vội đi, chờ môn phái của bọn họ bị con quỷ kia phá hủy rồi chúng ta lại trùng hợp chạy tới cũng không muộn."


Nực cười, chưởng môn của các môn phải khác đều bị con quỷ kia ức hϊế͙p͙ hết rồi, nếu như Thanh Tố không bị, vậy cũng không tốt lắm. Môn phái ấy à, phải thật chỉnh tề. Đoàn kết, hài hòa, cùng chung họa nạn.


Lắc lư một lúc cuối cùng đã tới nơi. Trận pháp mất trật tự, lá bùa đầy đất, dáng vẻ bị quỷ giày xéo đến thê thảm.
"Thả chưởng môn ra!"
"Thả sư phụ ra!"
Giọng người phụ nữ mềm mại dịu dàng: "Nhìn kỹ một chút, nói cho tôi biết ông từng gặp người này chưa?"


Tiếng nói chuyện truyền đến từ trong đình viện, Chân Dung Phong vui vẻ, vừa kịp lúc, bây giờ bọn họ tới là được rồi.


Nhạc Tâm vỗ vỗ tay, ném vỏ hạt thông vào thùng rác ven đường. Từ lời mô tả của Chân Dung Phong, cô cơ bản có thể kết luận con quỷ trong miệng bọn họ chính là con hồ ly tinh đêm đó cô nhìn thấy ở cách nhà Trữ Vệ không xa, không phải, nói đúng ra là hồn của hồ ly tinh đã chết.


Trong đình viện, hồ ly tinh quen cửa quen nẻo một tay bóp cổ chưởng môn Thanh Tố, tay kia thuần thục mở tranh cuộn ra, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ông đã từng gặp con người này chưa?"
"Hoặc là tổ sư gia của ông có giống chàng không?" Cô ta thay đổi cách hỏi khác.


Nếu không phải cô ta còn đang túm cổ nười khác không buông, các đệ tử bị đáng trọng thương nằm thẳng cẳng xung quanh chỉ nghe giọng nói dịu dàng dễ nghe của cô ta cũng cảm thấy khá là hưởng thụ. Cô ta trang điểm tinh tế, ăn mặc thật xinh đẹp như là muốn đi gặp người trong lòng.


"Tôi đã từng thấy người này."
Đằng sau truyền thanh âm trong trẻo của một cô gái, một khắc sau, cuộn tranh hồ ly tinh vô cùng quý trọng đang nằm trong tay cô ta bỗng thoát khỏi khống chế, bay lên không trung rồi chuẩn xác rơi vào tay Nhạc Tâm.


Thần sắc của người trong tranh vẫn thờ ơ lạnh nhạt như thế, bất kể là mặt mày hay là sóng mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, đều được vẽ rất sinh động, trông y như thật, dường như một giây sau sẽ cười rộ lên với Nhạc Tâm.


Có thể thấy được người vẽ rất dụng tâm. Hoặc có lẽ là, yêu thích người trong bức họa.
"Tranh này là cô vẽ?" Mặc dù là Nhạc Tâm đang hỏi hồ ly tinh, nhưng trong lòng cô đã biết rõ tranh này nhất định là hồ ly tinh vẽ.


"Là cô." hồ ly tinh nhận ra Nhạc Tâm, cô ta vừa nhìn thấy Chân Dung Phong sau lưng Nhạc Tâm cũng hiểu được Nhạc Tâm đến để làm gì.
Người trong huyền môn nhờ cô tới hàng phục cô ta.


Mà người trong huyền môn cũng không quá tin tưởng Nhạc Tâm, quá trẻ tuổi, con gái chân yếu tay mềm, thực sự là cao nhân? Người tu tiên luôn không đáng tin cậy, sẽ không phải là tùy tiện tìm một cô gái xinh đẹp ở trên đường tới chơi đùa bọn họ chứ? Tu tiên môn chết tiệt, giả danh lừa bịp, giờ là lúc nào rồi còn đùa cợt! Trong nhất thời, Ánh mắt mấy người trong huyền môn nhìn về phía Chân Dung Phong đều không hề hữu hảo.


Nhưng một khắc khi Nhạc Tâm xuất hiện ở trước mặt hồ ly tinh, vẻ mặt vốn lơ đãng chợt thay đổi, mang theo tia cảnh giác, cẩn thận đề phòng.


Người trong huyền môn cũng phát hiện điểm này, chẳng lẽ là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo? Cũng đúng, cô vừa đến đã đoạt được cuộn tranh trong tay con quỷ rồi.


"Còn chưa tới năm ngày." hồ ly tinh buông lỏng tay, tùy ý ném chưởng môn phái Thanh Tố qua một bên. Cô ta lấy tấm khăn trắng trong túi xách ra, cẩn thận xoa xoa ngón tay, rất là ghét bỏ vì chúng nó vừa mới dính phải da thịt của tên đàn ông thối tha kia.


Chưởng môn phái Thanh Tố cũng chính là tên đàn ông thối nào đó: "..."
"Tôi đã đồng ý chưa?" nói miệng không có bằng chứng.
Cũng vậy. Hồ ly tinh cũng không xoắn xuýt vẫn đề này, cái cô ta quan tâm hơn chính là điều mà Nhạc Tâm vừa mới nói: "Cô nói cô biết chàng?"
"Ừ."


Nhạc Tâm nhìn tranh cuộn trong ánh mắt ẩn chưa hoài niệm, nhưng từ góc độ của Chân Dung Phong nhìn lại là cô thâm tình nhìn người trong bức họa.
Hắn nhịn không được nhỏ giọng thầm thì với Con Dấu: "Nữ thần của tôi không phải là thích người trong tranh đó chứ?"


Con Dấu mới vừa nói Nhạc Tâm ở cùng bạn trai, chẳng lẽ người này là bạn trai cũ?
"Không phải chứ?" Con Dấu giật mình: "Vậy chẳng phải là cô ấy một chân đạp hai thuyền sao?"
Thổ thần khóa này quả nhiên là lợi hại!


Người trong huyền môn đã thương nghị với nhau, bọn họ nhất trí suy đoán, người trong bức tranh kia nhất định là người mà con quỷ kia thích. Có thể khiến cho một nữ nhân như si như say mà truy tìm, dù cho làm quỷ cũng không buông bỏ chấp niệm, ngoại trừ tình yêu còn có gì khác không? Không có! Đệ tử phái Thanh Tố, bao gồm cả người các phái khác tới trợ giúp lúc này trong lòng toàn là "Con bà nó", người bên trong bức tranh kia rốt cuộc là ai, vậy mà có thể khiến cho con quỷ lợi hại như vậy và cao nhân bên phái tu tiên đều thích? Thế là bọn họ lại càng hiếu kỳ thân phận của người trong tranh hơn.


Trong khoảng thời gian ngắn, trong đình viện mỗi người lại có mỗi suy nghĩ khác biệt.
Hồ ly tinh dừng tay, nụ cười quyến rũ dừng ở bên môi: "Chàng ở đâu?"
Nhạc Tâm dời ánh mắt, thu tranh cuộn vào: "Cô nói cho tôi biết quan hệ của hai người trước đi."


"Quan hệ?" nụ cười bên môi hồ ly tinh càng sinh động: "Tất nhiên là người trong lòng của tôi, tôi thích chàng."
"Vậy hắn thích cô sao?"
Hồ ly tinh giơ tay xoa cằm: "Tất nhiên."
Nhạc Tâm cong khóe môi: "Cô nói láo."
Hồ ly tinh: "..."


Lần trước nhìn thấy hồ ly tinh, Nhạc Tâm đã nhận ra người trong tranh. Cô không xử lí hồ ly tinh mà cho cô ta ba ngày đó là bởi vì Nhạc Tâm biết ở nhân gian này, hồ ly tinh không thể tìm được người trong tranh. Đợi đến lúc tìm không thấy mà thời gian cũng vừa đến cô sẽ đưa hồ ly tinh đi địa phủ. Nếu đã chết, nấn ná ở nhân gian là trái đạo lý.


Nhạc Tâm dám khẳng định hồ ly tinh không tìm được là bởi vì, người trong tranh là sư phụ của cô, Đạo Nhất tiên quân.


Tiên quân trên chín tầng mây và hồ ly tinh chốn phàm trần, Nhạc Tâm không biết bọn họ làm thế nào mà vướng víu dính dáng đến nhau, nhưng từ xưa đến nay với đặc tính của hồ ly tinh, Nhạc Tâm có thể tự động tưởng tượng ra màn yêu hận tình thù vừa cẩu huyết vừa ướt át giữa sư phụ cô và hồ ly tinh.


Thế nhưng, toàn bộ tiên giới đều biết Đạo Nhất tiên quân là một Chú Cô Sinh Đích Cường Giả*, cả đời cũng không thể có liên quan đến sinh vật nữ tính, à, ngoại trừ đồ đệ của hắn - Nhạc Tâm.
*Kẻ mạnh phải cô độc cả đời


Tiểu bối không hỏi chuyện của trưởng bối, đây là sự tôn trọng của Nhạc Tâm đối với sư phụ.
Nhưng mà đối mặt với 50 triệu, thỉnh thoảng không tôn trọng sư phụ một lần cũng không sao đâu nhỉ?


"Nói cho tôi biết quan hệ của cô và người trong tranh, tôi sẽ nói cho cô biết hắn ở đâu." Cô thật sự tò mò, không nghĩ tới có một ngày cô còn có thể nghe được chuyện xưa của sư phụ.
Nhạc Tâm nắm quyền chủ động ở trong tay. Không hỏi rõ quan hệ giữa hai người, cô không thể tự ý xử lý hồ ly tinh.


Kẻ mạnh là vua, thực lực mạnh lời nói mới có trọng lượng. Hồ ly tinh tự biết đánh không lại Nhạc Tâm, cũng mơ hồ đoán được thân phận của cô, mặc dù không cam lòng, nhưng có việc cầu người, cô ta đảo đôi mắt xinh đẹp, giọng điệu có vẻ đùa bỡn: "Cô và chàng có quan hệ như thế nào? Sao cô lại biết chàng?"


"Người muốn biết hắn ở đâu là cô, không phải tôi."
Nhạc Tâm lạnh mặt, đôi mắt đẹp không mặn nhạt mà nhìn chằm chằm hồ ly tinh: "Nói, còn không nói?"
Muốn nói thì mau nói, cô còn phải về nhà hái nho. Tiểu thương cần cù mới có thể thu được tiền tài.


Hồ ly tinh cắn cắn môi, đôi môi đỏ thắm căng mọng mê người, thỏa hiệp: "Tôi nói."
Thần tiên sẽ chẳng thèm gạt người đâu nhỉ, cô ta tin tưởng Nhạc Tâm. Huống hồ, dù cô ta có không tin thì cũng thế nào?


Chân Dung Phong vểnh tai, Con Dấu kích động nói: "Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, hạt dưa đâu kẹo đâu, mang ra ăn đi."
Giờ khắc này trong mắt từng người đứng ở cửa phái Thanh Tố cũng lóe ra ánh sáng buôn dưa lê, đoạn hay tới rồi.


Hồ ly tinh rũ mi, ánh mắt lo lắng mà bay xuống, môi của nàng khẽ mở, giảng thuật chôn giấu ở đáy lòng thật lâu chuyện cũ.
"Sao lại không nghe thấy gì nhỉ?" Chân Dung Phong lén lút đến gần một bước.


"Đừng tiến lên" Con Dấu mất hứng nói: "Nhạc Tâm ngăn cách thanh âm, cô ấy không muốn để cho chúng ta nghe thấy. Vui một mình không bằng mọi người đều vui, ích kỷ!"
Không muốn để cho Chân Dung Phong và bọn huyền môn nghe còn chưa tính, vì sao ngay cả Con Dấu cũng không cho nghe?


"Ôi, ôi." Người trong huyền môn không hóng hớt được, vết thương trên người lập tức đau đớn, tiếng rên rỉ bên tai không dứt.
Chân Dung Phong không hóng hớt được đành ngồi xổm người xuống, nhiệt tình mà hữu ái cuốn băng vải cho người bên cạnh.


Người nọ vừa may là người phái Thanh Tố, là kiểu có xung đột với tu tiên môn. Phải nói, người bị thương đều là người phái Thanh Tố. Những người ở huyền môn khác thực ra đã bị thương sẵn rồi, thân thể yếu ớt, lúc giúp đỡ chỉ dựa vào khả năng, giúp được đến đâu thì giúp. Chỉ có chưởng môn phái Thanh Tố và đệ tử mưu toan liên hợp mọi người trong huyền môn ngăn cản con quỷ cường đại ở ngoài trận pháp hộ tống, vì cố dùng lực nên bị phản phệ.


"Cút ngay, đừng cho là chúng ta không biết anh cố ý tới chậm!" Đệ tử phái Thanh Tố kiên cường quát lên.
Chân Dung Phong biết nghe lời phải mà đứng lên.
"..."


Đệ tử phái Thanh Tố không ngờ là mình vừa bảo cút hắn cũng cút ngay, nhưng hắn cút rồi thì ai quấn băng vải cho mình, một tay quấn không nổi. Dựa theo cách giao tiếp thông thường, không phải nên là cậu ta nói hắn cút, hắn uất ức giải thích, cậu ta không nghe, hắn nhất định phải giải thích, sau đó ỡm ờ băng kỹ vết thương cho cậu ta chứ?


Sao lại hành xử không giống lẽ thường thế?
"Ôi, hay là giúp tôi một chút?"
Chân Dung Phong nhìn trời ngắm mây, làm như không nghe thấy.
Con Dấu phối hợp lời kịch cho hắn: "Này, anh kia, tôi cũng không phải loại người gọi thì tới, đuổi thì đi đâu nha!"


Chân Dung Phong: "..." cảm ơn, hắn không phải cô gái nhỏ chân yếu tay mềm.
Đình viện của Thanh Tố như bị tách một khoảng nhỏ với trời đất, Nhạc Tâm kéo một cái ghế gỗ hoàng hoa lê trong nhà ra, móc ra hạt thông trong túi, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.


Chuyện giữa Hồ ly tinh và Đạo Nhất rất đơn giản. Tiểu hồ yêu ngây thơ đơn thuần mới vừa được mở linh trí, miễn cưỡng có thể hóa thành hình người, lúc đang tùy ý hưởng thụ lạc thú được đi lại bỗng nhiên thấy được Đạo Nhất. Trong rừng đào cánh hoa lất phất, hoa rơi rực rỡ, cô ta đứng dưới tàng cây, nhìn lên nam tử nằm nghiêng trên thân cây nửa khép nửa mở mí mắt, uống rượu, cực kỳ thoải mái mà phóng túng.


Cảnh tượng đó, ngay lập tức khắc sâu trong trái tim hồ ly tinh.
Tình đầu của cô ta, là Đạo Nhất.
Nhưng Đạo Nhất luôn không để ý tới mọi thứ, bao gồm cô ta.


Hồ ly tinh tìm rượu ngon dưới nhân gian mang đến cho hắn cũng không có được một xíu sự quan tâm của hắn. May mắn là, Đạo Nhất ở lại ở mảnh rừng này chơi một hồi lâu.


Có một ngày Đạo Nhất uống say, ngủ trên cánh hoa rụng. Hồ ly tinh không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đóng giả dáng vẻ như hai người đã ngủ với nhau. Sau khi Đạo Nhất tỉnh lại, không lay không động. Hồ ly tinh xấu hổ che mặt đi.


Hơn hai tháng cô ta không đến rừng đào, lượn lờ dưới nhân gian một thời gian, cô ta nhặt được một bé gái bị người ta vứt bỏ, mới sinh ra được mấy ngày. Trùng hợp nhất chính là, chỗ cổ tay của bé gái có một nốt ruồi nhỏ, giống Đạo Nhất như đúc. Hồ ly tinh nảy ra một suy nghĩ ngu xuẩn, cô ta ôm đứa bé kia về rừng đào, lúc tìm được Đạo Nhất cô ta nói đó là đứa nhỏ cô ta sinh cho hắn.


Đạo Nhất tựa tiếu phi tiếu, lúc hồ ly tinh sắp không chịu nổi ánh mắt áp bức của hắn, hắn nhận lấy bé gái, đưa cho cô ta một viên thuốc, chủ động nói một câu đầu tiên với cô ta từ trước đến nay; "Thanh toán xong."
Sau đó, cô ta chưa từng gặp lại Đạo Nhất.


Sau đó nữa, khi đã hiểu chuyện hơn, hồ ly tinh mới biết rõ, ngụy trang của cô ta trăm chỗ sơ hở, ngu xuẩn cực kỳ, căn bản không lừa được Đạo Nhất. Tất cả những thứ cô ta làm, ở trong mắt Đạo Nhất chẳng qua chỉ là tuồng kịch.


Hai tháng đã sinh được con, năm đó đầu của cô ta sợ là đã bị úng nước!
Nhưng cô ra không hiểu vì sao Đạo Nhất biết rõ không phải con của hắn mà hắn còn có thể mang đi? Tại sao vậy chứ?


Hồ ly tinh hít sâu một hơi, đè nén nội tâm đang nổi sóng, nói với Nhạc Tâm: "Dừng ăn lại được không? Tôn trọng tôi một chút chứ?"
Cảm giác cô ta như đang kể chuyện cổ tích vậy.


Nhạc Tâm nghe đến hăng say, cô ăn hết hạt óc chó trong tay, lại móc ra một nắm hạt dẻ cười, thúc giục: "Tiếp tục, tiếp tục đi."
Hồ ly tinh: "..."
"Tôi vẫn luôn tìm chàng, đan dược bị yêu quái khác cướp mất, tôi chưa từng đánh nhau, sau đó không biết làm sao lại chết."
"Chỉ có thế thôi á?"


Hồ ly tinh: "Ngài còn muốn nghe cái gì? Chỉ cần ngài có thể nói cho tôi biết chàng ở đâu, tôi sẽ kể thêm chút chuyện nữa."


Năm đó, cô ta cảm giác được trên người Đạo Nhất có mùi vị giống người huyền môn, cho nên cô ta cho rằng Đạo Nhất là người huyền môn. Nhưng tìm hết một vòng, trong đám tổ sư gia của huyền môn cũng không có ai trông giống Đạo Nhất.
Nhạc Tâm là thổ thần, cô nói cô biết Đạo Nhất, chẳng lẽ...


"Có phải chàng còn sống đúng không?" Ánh mắt hồ ly tinh sáng lên.


Người trong huyền môn tuy có thể trường thọ hơn người bình thường, nhưng xét đến cùng vẫn chỉ là người, nếu Đạo Nhất là người trong huyền môn sợ là hồn đã về địa phủ từ lâu. Nhưng nếu Đạo Nhất giống Nhạc Tâm, Đạo Nhất nhất định còn sống. Đúng rồi, Đạo Nhất trông tiên phong đạo cốt, xa cách thế tục như thế, phải là thần tiên mới đúng.


"Nếu như cô tìm hắn sớm năm năm, hắn còn sống. Bây giờ..." Nhạc Tâm ý tứ hàm xúc không rõ mà nở một nụ cười.
Cô vơ tất cả các loại vỏ vào cái khăn trong tay, vô cớ ném mạnh vào thùng rác.


"Sống hoặc là chết, đối với cô cũng không khác lắ,. Dù cho tôi là người đứng xem, cũng nghe ra hắn không thích cô, huống hồ thân là người trong cuộc như cô còn không biết sao? Được rồi, đã kể hết chuyện, cô có thể lên đường rồi."


Nếu cô ta đã không phải là sư mẫu của cô thì cô có thể yên tâm động thủ rồi.
Hồ ly tinh chưa bao giờ thấy người "Trở mặt không nhận quỷ*" như vậy: "Cô còn chưa nói cho tôi biết chàng ở đâu? Cô và chàng có quan hệ như thế nào? Cô dựa vào cái gì nói chàng... chết rồi?"


*Trở mặt không nhận quỷ: lật mặt như lật bánh tráng
Thần sắc trên mặt cô ta dử tợn: "Cô dám lừa tôi!"
"Đúng vậy:" Nhạc Tâm dứt khoát thừa nhận: "Không phải thường nói hồ ly tinh giảo hoạt thông minh mà sao cô lại tin tôi đến thế nhỉ?"
Hồ ly tinh trừng mắt.


Không khí trong Thanh Tố tự dưng khẩn trương lên.
Chân Dung Phong không nghe thấy Nhạc Tâm nói gì với hồ ly tinh, nhưng có thể tinh tường nhận ra trang thái của hồ ly tinh không đúng, vốn là đôi mắt vốn đen bóng lại đổi thành màu xanh lục của hồ ly rồi.


Hồ ly tinh! Người huyền môn đứng ở đây nhịn không được lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc cũng biết thân phận thật của con quỷ kia sau khi bị làm nhục ở chính môn phái của mình.
"Coi như nể tình cô kể chuyện xưa cho tôi nghe, tôi nhắc nhở cô một câu, cô đánh không lại tôi." Nhạc Tâm nói.


"Dù là vậy tôi cũng phải liều mạng..."
Hồ ly tinh vừa dứt lời đã bị Nhạc Tâm kề sát phía sau lưng chế trụ trong nháy mắt, cảm giác thiêu đốt nóng rực từ sâu trong linh hồn truyền ra khắp cơ thể: "Nếu tôi là cô thì sẽ không liều mạng."


Quỷ hồn của hồ ly tinh không chịu được ngã ra khỏi cơ thể con người. Dung nhan kiều mỵ, đôi môi diễm lệ của hồ ly tinh bị phơi bày dưới ánh mặt trời, vì bị thiêu đốt mà lạnh run. Dù cho có mạnh, cuối cùng cũng chỉ là một quỷ vật, không chịu nổi ánh mặt trời. Đây cũng là lí do vì sao cô ta nhập vào cơ thể con người.


Nhạc Tâm ngưng một lớp bình phong, che ánh nắng cho cô ta.
Người đàn bà bị nhập lặng lẽ mở mắt, lại ngất đi, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Nhạc Tâm xuất một chiêu để cho cô ấy nằm trên không khí.


Hồ ly tinh cảnh giác nhìn Nhạc Tâm, cô ta không đoán ra được Nhạc Tâm đang nghĩ gì. Nói là đến giúp đỡ huyền môn diệt mình, nhưng cô rõ ràng không có sát tâm với mình. Rất mâu thuẫn, lẽ nào cô thực sự quen biết Đạo Nhất? Cô có quan hệ thế nào với Đạo Nhất?


Thổ thần và Đạo Nhất, Đạo Nhất, Đạo Nhất...
Đáy lòng hồ ly tinh đầy bi thương, đúng rồi, cô nói đúng, Đạo Nhất không thương cô ta.
Trong nháy mắt, lòng cô ta như tro nguội. Ánh sáng trong mắt hồ ly cũng ảm đạm xuống.


Uiii, Nhạc Tâm thở dài, phàm là nữ tử thích sư phụ cô đều bị làm cho thương tâm như vậy. Năm đó trưởng công chúa ở tiên giới như vậy, bây giờ hồ ly tinh cũng như thế.
Thẳng nam sắt thép, không hiểu phong tình, khiến cho người đơn phương phải rơi lệ.


Nhưng hồ ly tinh không giống trưởng công chúa, cô ta đối với sư phụ mà nói, không phải một chút vết tích cũng không lưu lại. Nhạc Tâm chính là vết tích hồ ly tinh lưu cho sư phụ. Đáng tiếc cho tới bây giờ sư phụ cũng chưa từng đề cập đến hồ ly tinh với cô, còn lừa cô nói là hắn dùng một bình rượu ngon đổi lấy cô từ bọn buôn người. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, Cô hẳn nên làm trâu làm ngựa để báo đáp ân cứu mạng của hắn.


*Nhận ân huệ nhớ phải báo ân thật lớn
"Quỷ vật ở ngưng lại ở thế gian không tốt, tôi đưa cô đi địa phủ, đầu thai hoặc là ở cầu nại hà đợi, tùy cô."
"Đợi? Tôi có thể đợi được Đạo Nhất sao?" hồ ly tinh vô cùng thống khổ.
"Có thể."


Chung quy cũng là không nỡ, Nhạc Tâm giơ cánh tay lên, giơ cổ tay đứng quay lưng về phía hồ ly tinh. Chỗ cổ tay, cùng một vị trí giống sư phụ có một nốt ruồi nhỏ đập vào mắt.
Hồ ly tinh không thể tin mở to hai mắt: "Là cô..."
Bé gái năm đó!
Nếu như vậy, tin Đạo Nhất chết là thật?


Nhìn thấu suy nghĩ của hồ ly tinh, Nhạc Tâm ngồi lên ghế, đùa cợt nói: "Tôi chưa nói hắn chết, nhưng đoán chừng so với cũng không xê xích gì nhiều."


Đạo Nhất tiên quân và Huyền Nhất chân nhân luôn luôn không hợp nhau, nhưng Đạo Nhất thiên phú cực cao, vẫn luôn dẫn trước Huyền Nhất. Ba trăm năm trước, Đạo Nhất tiên quân bất mãn công lực của mình không hơn Huyền Nhất chân nhân bao nhiêu, hắn tuyên bố với Nhạc Tâm, hắn muốn bế quan tu luyện, chờ công lực của hắn gấp hai lần Huyền Nhất thì sẽ xuất quan.


"Đồ nhi, chờ vi sư bế quan xong, đến lúc đó sẽ bóp Huyền Nhất như bóp con kiến cho con xem."
Hắn chọn một động phủ dồi dào linh lực, cắt đứt tất cả liên hệ với ngoại giới.
Mười năm trước, hồn đăng bản mệnh của Đạo Nhất tiên quân điêu khắc ở trên Thạch Chung đột nhiên bị tắt.


Tiên giới xôn xao.
Hồn đăng bản mệnh tắt nghĩa là Đạo Nhất chết, nhưng hắn bế quan trong động phủ được hạ cấm chế cực kỳ cao thâm, không ai có thể mở, cũng không thể đi vào tìm nguyên nhân.
Nhạc Tâm không tin Đạo Nhất sẽ chết, tai họa còn lưu nghìn năm, Đạo Nhất sao có thể chết được?


Cô không biết nói cho hồ ly tinh biết chân tướng là đúng hay sai, kỳ thực, mặc kệ sư phụ cô có phải chết hay không, hồ ly tinh cũng đã bị xóa khỏi sinh mệnh của hắn từ lâu rồi, hắn sẽ không quay đầu liếc mắt nhìn. Đối với hắn mà nói, hồ ly tinh chẳng qua là chỉ là một trong những người bèo nước gặp nhau, tựa như lá rụng sượt qua đầu vai, hắn có cần phải quay đầu lại nhìn không?


Nhạc Tâm thu kết giới, muốn đưa hồ ly tinh về địa phủ.
Dù cho bây giờ là ban ngày, thổ thần đã có chiếu chỉ, quỷ sai không ai dám không nghe theo.
Lúc sắp bị quỷ sai mang đi. Hồ ly tinh hỏi Nhạc Tâm: "Nếu như tôi chờ đợi, tôi có thể đợi được chàng sao?"


"Đáng không?" Nhạc Tâm không trả lời mà hỏi lại.


Đạo Nhất không thương hồ ly tinh. Cảnh giới tu luyện đạt được tới độ cao đó, thích hay không cũng chẳng khác nhau, bất kỳ sự vật gì trên thế gian hắn đều không để vào mắt, kể cả bản thân hấn. Bằng không, hắn sẽ không vì hứng thú nhất thời muốn chọc giận Huyền Nhất mà đi bế quan, khiến cho hồn đăng bản mệnh cũng bị tắt.


Làm việc tùy theo lòng mình mà thôi.
Vì vậy Nhạc Tâm cũng không thể hứa hẹn với hồ ly tinh bất kỳ cái gì, cô cũng đang chờ đợi, chờ sư phụ cô có thể khởi tử hoàn sinh.


Cô không thể hiểu được hồ ly tinh, sư phụ cô cũng không thương cô ta, làm sao cô ta có thể cố chấp theo đuổi như thế? Không được thích lại, vậy thì đổi sang thích người thích mình đi.
Giống như cô, sau khi cô giải trừ hôn ước với tiên thái tử, lập tức tìm Trữ Vệ làm bạn trai.


Tình cảm đến từ hai phía, không chiếm được thì buông tha, đừng vướng víu, cũng đừng quấn quýt. Chuyện tình cảm, không có lời giải.


Con Dấu tràn đầy nghi vấn với lý do Nhạc Tâm tiễn hồ ly tinh đi địa phủ, quỷ vật không thể ở lại nhân gian, vậy cô để lại Nhạc Duyệt đã nhiều năm là đạo lý gì? Chỉ cho phép quan lớn nuôi quỷ không cho phép quỷ bách tính ở lại? Dối trá! Nhưng nó không dám nói, chỉ có thể giấu ở trong lòng vì nó cũng kinh sợ.


Chân Dung Phong sùng bái mà ngước nhìn Nhạc Tâm, thổ thần đại nhân quả nhiên uy vũ hùng tráng, bắt hồ ly tinh dễ như trở bàn tay. Vào giờ khắc này, hắn càng thêm tin tưởng tính chính xác của con đường Tiên Đạo. Tuy là Nhạc Tâm đã nói người không thể thành tiên, nhưng từ cổ chí kim, có bao nhiêu người có thể thực hiện ước mơ? Mấu chốt là đã sống thì phải có ước mơ, có tín ngưỡng.


Sau khi quỷ sai mang hồ ly tinh đi, Nhạc Tâm chế nhạo đám người huyền môn trong đình: "Thực lực của cô ta cũng thường thường vậy mà có thể làm cho đám huyền môn các người huyên náo người ngã ngựa đổ, xem xem các người yếu đến mức nào cơ chứ?"
Chân Dung Phong: "..."
Đá người huyền môn: "..."


Hừ, so với ngài, chúng tôi đều là thứ cặn bã.


Thực lực bày ở đó, dù cho bị cười nhạo, cũng không làm đám người huyền môn bỏ đi suy nghĩ muốn qua lại gần hơn với Nhạc Tâm. Nịnh hót, thổi phồng, từng đợt nối từng đợt. Nhân tiện quanh co lòng vòng mà hỏi thăm thân phận, sư môn của Nhạc Tâm ở đâu.


Bọn họ khác với Chân Dung Phong tu tiên, không thể nào cảm giác được khí tức của Nhạc Tâm, do đó không đoán được thân phận của Nhạc Tâm. Thuật xem tướng và bói toán bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng vô tác dụng với Nhạc Tâm, không nhìn ra đầu mối.


Nhạc Tâm cười cười, không đáp lại. Trước đây ngay cả Chân Dung Phong cô cũng không muốn kết bạn, huống hồ là nhiều người xa lạ như vậy? Nể tình 50 triệu, Nhạc Tâm tạm coi Chân Dung Phong là bạn bè. Cô chỉ vào người phụ nữ lúc trước bị hồ ly tinh nhập thân, hỏi: "Cô ấy làm sao bây giờ?"


Sau khi bị nhập thân, dung mạo của người phụ nữ kia hơi có hơi hướng giống dung mạo của hồ ly tinh, tăng nhiều quyến rũ, người không quen trong chốc lát không nhìn ra dung mạo của cô ấy. Bây giờ hồ ly tinh rời đi, người phụ nữ cũng khôi phục dung mạo vốn có, mặc dù hôn mê, giữa lông mày cũng nhuốm vẻ dịu dàng và hòa nhã.


Người phụ nữ tuổi chừng bốn năm mươi, từ mức độ nhẵn nhụi của da cũng biết được được bảo dưỡng kỹ càng, thoạt nhìn tương đối trẻ trung.
Tự dưng Nhạc Tâm cảm thấy gương mặt tinh xảo này rất quen thuộc.


Chân Dung Phong nghe được câu hỏi của Nhạc Tâm, vội nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại kêu Trữ tiên sinh tới đón Trữ phu nhân ngay."
Trữ?
Lần đầu tiên cô nhìn thấy hồ ly tinh là ở khu biệt thự của nhà Trữ Vệ.
Cái họTrữ này có vẻ cũng không phổ biến lắm nhỉ?


Nhạc Tâm nhìn Trữ phu nhân lần nữa, càng cảm giác mặt Trữ Vệ rất giống mặt cô ấy.
Mẹ chồng tương lai?
Nhạc Tâm đột nhiên khẩn trương, sẽ không trùng hợp đến thế chứ?


Chân Dung Phong không để ý kỹ sự thay đổi trên nét mặt Nhạc Tâm, vẫn nói: "Vừa lúc Trữ tiên sinh tới, có thể đưa 50 triệu cho ngài..."
"Cho tôi? Tiền không phải là sư môn các người trả sao?"
Hỏng bét, Chân Dung Phong phát hiện mình nói nói bậy rồi, vội vã bổ sung: "Sư môn chúng tôi trả... cũng được."


Tuy là hơi nhiều tiền, nhưng hắn bắt thêm mấy con quỷ cũng bù đủ. Lúc đầu sư môn bị hồ ly tinh đánh cũng có chút mất mặt, nhưng mỗi phái trong huyền môn đều bị đánh, tất cả mọi người giống nhau, người nào cũng không thể cười nhạo người nào nên cũng không sao. Sau khi Chân Dung Phong phát hiện đánh không lại hồ ly tinh cũng đã định quên chuyện này đi. Đám người tu tiên bọn họ nghĩ rất thoáng.


Cho đến ngày Trữ Bốc Phàm tìm đến hắn.
Trữ Bốc Phàm ra giá 50 triệu để Chân Dung Phong giải quyết hồ ly tinh đang ở trong người Trữ phu nhân.


Người huyền môn đều không giải quyết được hồ ly tinh, Chân Dung Phong nghĩ tới thổ thần nghèo khó Nhạc Tâm. Nhưng vị thần duy nhất trên thế gian này trong mắt hắn tựa như ánh trăng sáng, thần thánh cao thượng, sao có thể bị hơi tiền nhiễm phải?
Nhạc Tâm: "Có phải anh có hiểu lầm gì với tôi đúng không?"


"Đúng vậy" Con Dấu cũng bị lừa bịp nói: "Đừng nói 50 triệu, anh cho năm mươi tệ Nhạc Tâm cũng đồng ý!"
Nhạc Tâm: "... " Năm mươi rẻ quá, 500 đi, cũng bằng rất nhiều cân quả nho.
Chân Dung Phong: "..."
Trọng tâm câu chuyện kéo xa, Nhạc Tâm hỏi: "Trữ tiên sinh anh nói có phải nhà ở..." Cô báo địa chỉ nhà Trữ Vệ.


Chân Dung Phong kính nể, thải hồng rắm* mà bắt đầu nịnh nọt: "Nhạc Tâm đại nhân thực sự là liệu sự như thần, trong lòng tự có tính toán, càn khôn tự tại, ngay cả những thứ nhỏ bé này cũng biết."


*Một từ ngữ mạng, chỉ những fan hâm mộ thổi phồng thần tượng của mình dù cho hình tượng có xấu cũng thành tốt, đánh rắm thối cũng thành rắm thơm :))
Nhạc Tâm: "..." Ơ, thật đúng là mẹ chồng tương lai của cô. Năm mươi triệu mình luôn mong nhớ cũng là của bố chồng tương lai.


"Chân Dung Phong" Nhạc Tâm đứng đắn kêu tên của hắn, tay kiên định vung lên: "Năm mươi triệu này ngàn vạn lần không thể để Trữ tiên sinh trả, trừng trị quỷ hồn vốn là chức trách của tôi, Trữ phu nhân bị nhập vào người đã là người bị hại, sao có thể để Trữ tiên sinh bỏ tiền được?"


Chân Dung Phong bị khí chất hào hùng đại nghĩa của cô soi sáng, cảm khái quả nhiên là thần tiên, đạo đức tốt lại không để bụng danh dự, còn có thể tự bôi đen mình, xem đi, kỳ thực người ta khinh thường 50 triệu.
Hắn lên tiếng, cam đoan nói sẽ không thu 50 triệu của Trữ tiên sinh.


Đám huyền môn đứng nhìn bên cạnh nhân cơ hội vuốt mông ngựa, phụ họa: "Đúng rồi đúng rồi, Trữ tiên sinh cũng là người bị hại. Quỷ vật là ngài bắt, có thu hay không là do ngài định đoạt."


Mẹ chồng tương lai vẫn nằm trong không khí, lòng Nhạc Tâm căng thẳng, bất ổn. Cô hỏi Thanh Tố có giường chiếu sạch sẽ để Trữ phu nhân nằm không.
Người phái Thanh Tố nào dám làm phiền Nhạc Tâm, vội vàng nói Trữ phu nhân cứ giao cho bọn họ.


Nhạc Tâm cự tuyệt, cô cẩn thận đỡ Trữ phu nhân, cho tới khi đặt bà lên giường nghỉ ngơi.
Chân Dung Phong lần thứ hai bị thuyết phục, tậm tân tận lòng đối với người bị hại như vậy, quả nhiên là thổ thần.


Con Dấu là người duy nhất nhìn thấu chân trướng, yên lặng truyền âm cho Nhạc Tâm: "Đây không là mẹ Trữ Vệ chứ?"
Cô cẩn thận đắp kín chăn cho Trữ phu nhân, Nhạc Tâm thở phào một cái, dặn Con Dấu: "Đừng lắm miệng."
Con Dấu không phục: "Tôi có miệng sao?"


Chân Dung Phong báo cho Trữ Bốc Phàm, biết được tin tức tốt Trữ Bốc Phàm ngồi phi cơ trực thăng lập tức chạy tới. Ông tránh được Trữ Vệ, đứa con trai ngốc kia mới vừa công kích ông vẽ bùa thuộc về mê tín dị đoan không lâu, nếu như biết mẹ nó bị quỷ vật nhập vào người không phải một ngày hay hai ngày, chẳng phải là có thể phát điên ngay tại chỗ sao?


Lúc phi cơ của Trữ Bốc Phàm đậu ở cửa Thanh Tố, Nhạc Tâm đã từ biệt Chân Dung Phong, mượn cớ phải về nhà thu hoạch nho: "Đã hẹn với người ta rồi, ngày mai còn phải đưa hàng đi."
"Trữ tiên sinh nói muốn gặp ngài." Chân Dung Phong giữ lại.


"Không được không được." Ra mắt cha mẹ chồng gì gì đó, vẫn là quên đi. Nhạc Tâm đầy mặt chính khí nói: "Làm việc tốt không lưu danh chính là quy tắc của đội viên khăn quàng đỏ chúng ta!"
Đến khi Trữ Bốc Phàm vào cửa, Nhạc Tâm đã rời đi, trong nháy đã ở ngoài ngàn dặm.


Hồ ly tinh không hề lừa gạt Trữ Bốc Phàm, tuy là cô ta nhập vào người Trữ phu nhân, nhưng không gây tổn hại cho thân thể bà. Nữ giới thuần âm, hồ ly tinh bồi bổ cho thân thể Trữ phu nhân. Trữ phu nhân sắc mặt hồng nhuận, da thịt trắng noãn, đang say giấc nồng. Chân Dung Phong giải thích rằng không có gì đáng ngại, tỉnh dậy là khỏe rồi.


Trữ Bốc Phàm không được gặp cao nhân mà Chân Dung Phong nhắc tới, có chút tiếc nuối. Đến khi nghe nói cao nhân không nhận 50 triệu, Trữ Bốc Phàm thật sâu nhướng mày, sao có thể như thế được?
Ông coi trọng giao dịch công bằng, không muốn nợ người ta.


Đã như vậy, Trữ Bốc Phàm vung tay lên: "Tổn thất của huyền môn lần này tôi bao tất!"
Ba ba có mỏ!
Chân Dung Phong cảm động nói: "Quả nhiên người tốt có tốt báo, Nhạc Tâm đại nhân cảnh giới cao thâm, không phải người chúng ta có thể sánh!"
Trữ Bốc Phàm thính tai: "Nhạc Tâm?"


Chân Dung Phong: "À, cô ấy chính là cao nhân từ chối nhận 50 triệu."
Tên này hình như hơi quen tai.
Trữ Bốc Phàm híp mắt một cái, vừa may Trữ phu nhân tỉnh lại.
Trong lúc bị hồ ly tinh nhập vào người, Trữ phu nhân cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.


Tranh thủ thời gian trên đường về nhà, Trữ Bốc Phàm kể toàn bộ chuyện đã xảy ra cho bà nghe.


Trữ phu nhân có chút kinh ngạc, bà cảm giác chỉ là vừa ngủ một giấc thật dài. Hai vợ chồng cùng chung chí hướng mà quyết định, việc này không nói cho con trai Trữ Vệ biết. Mọi chuyện đã qua, Trữ phu nhân cũng không bị tổn thương chút nào.


Trữ Vệ đùa bỡn tờ bùa mà ba anh vẽ trong phòng khách, anh mới vừa gửi tin nhắn cho Nhạc Tâm, Nhạc Tâm lại hỏi anh: "Mẹ anh... vẫn tốt chứ?"
Sao đột nhiên lại nhắc tới mẹ anh? Trữ Vệ sẽ không nghĩ theo hướng Nhạc Tâm muốn gặp cha mẹ anh.


Chẳng lẽ mẹ anh phản đối với chuyện anh và Nhạc Tâm bên nhau, rồi ngang ngược như những bà mẹ trong phim thần tượng, cầm chi phiếu đến bắt Nhạc Tâm rời khỏi anh?
Không đúng, mẹ anh luôn dịu dàng lại thông tuệ, sẽ không làm chuyện như vậy. Chẳng lẽ người làm là người toàn thân toát ra mùi thúi của tiền - ba anh?


Đàn ông khi đã tưởng tượng cũng rất lợi hại, tư duy bay xa, không thể tưởng tượng nổi. Trữ Vệ dùng lý trí khắc chế suy nghĩ miên man của mình, hỏi Nhạc Tâm: "Sao đột nhiên lại hỏi tới mẹ anh?"
Một lúc lâu sau Nhạc Tâm cũng không đáp lại.


Trữ Vệ không khỏi phiền não. Nhạc Tâm nói hai ngày sau tới tìm anh, muốn nói cho anh biết một việc. Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ là thật sự muốn chia tay?
Nhưng có vẻ không phải như vậy.
Trữ Vệ gọi điện thoại cho quân sư quạt mo Hoắc Thành thỉnh giáo, Hoắc Thành hỏi anh: "Cả đêm thực sự không hề làm gì cả?"


"Cũng không phải" Trữ Vệ nói: "Tôi hôn trán cô ấy."
"..." Hoắc Thành đầu tiên là trầm mặc, sau đó bật cười, là loại suýt chút nữa cười đến tắt thở.
"Cậu là học sinh tiểu học sao? Ngây thơ thế?"


"Nhất định là vì Nhạc Tâm thấy cậu không hấp dẫn, cho nên mới tức giận rời đi." hắn nói năng hùng hồn, dạy dỗ: "Cậu phải chủ động đi, tấn công từ sở thích, Tiểu Vệ Vệ à!"


Trữ Vệ ngắt điện thoại, anh và Nhạc Tâm cũng không phải là chưa từng hôn, nhưng hầu như rất khắc chế. Lần trước ở trong khách sạn, cùng ở một phòng, anh chỉ dám hôn trán. Anh sợ không cẩn thận cọ xát sinh ra lửa, đêm động phòng hoa chúc lý tưởng sẽ toi mất.


Chủ động, tấn công từ sở thích. Nhạc Tâm dường như rất thích thân thể anh, đêm hôm đó anh để ý thấy, cô liếc cơ bụng của anh mãi. Trữ Vệ nhấc áo phông lên, anh chuẩn bị lấy điện thoại di động chụp cơ bụng gửi cho Nhạc Tâm. Lúc đưa tay cầm điện thoại di động không cẩn thận làm đổ nước ly, nước văng vào quần, vị trí xấu hổ.


Trữ Vệ lôi mấy tờ giấy lau đi.
Cửa biệt thự bị mở ra, vợ chồng Trữ Bốc Phàm bước vào.
Trữ Vệ: "..." động tác của anh dừng lại.
Trữ Bốc Phàm hiểu biết nhiều giơ tay che mắt vợ, trấn an con trai: "Ba ba hiểu được."
Lại uyển chuyển nhắc nhở: "Lần sau chú ý nơi chốn."
Trữ Vệ: "..." không phải, ba nghe con giải thích.


Quả nhiên đến tuổi muốn kết hôn với bạn gái rồi. Bạn gái? Trữ Bốc Phàm bỗng nhiên nhớ tới vì sao cái tên Nhạc Tâm này quen tai đến thế.
Bạn gái của con trai ông tên là Nhạc Tâm!


Trữ Bốc Phàm không tin trên đời có chuyện vô duyên vô cớ, cao nhân cũng phải ăn, 50 triệu nói không cần là không cần được sao, phía sau nhất định là có nguyên nhân. Ông rất muốn biết nguyên nhân.
Ông thử hỏi dò Trữ Vệ: "Này, bạn gái con có tư tưởng mê tín không?"


Trữ Vệ lưỡng lự, Nhạc Tâm tin thổ thần.
Trong lòng Trữ Bốc Phàm có đáp án: "Cô ấy làm nghề gì?"
Trữ Vệ khó hiểu: "Trồng trọt, nho ba ăn là do cô ấy trồng, vừa to vừa ngọt, -- Ánh mắt của ba có ý gì? Khinh thường trồng trọt?"


Trong mắt người cha từ ái Trữ Bốc Phàm chan chứa thương hại, đi tới bên cạnh anh, sờ soạng cái đầu chó của anh một cái, than thở: "Ôii, con trai ngốc, ba đang khinh thường con đó!"
Trách không được muốn chia tay với con trai về nhà làm ruộng, người ta chính là cao nhân lánh đời đó.


Cao nhân sẽ ghét bỏ con của ông ngốc sao?
Trong chốc lát lòng ông tràn đầy lo lắng với hôn nhân của con trai ngốc.