*Riêu: Cảm ơn mọi người đã ghé thăm wattpad của mình. Trong quá trình đọc truyện nếu phát hiện bất cứ lỗi đánh máy hoặc lỗi diễn đạt ý nào thì đừng ngại ngần bình luận ngay hoặc "." một chấm tại đoạn văn đó nhé. Mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục nhanh nhất có thể.*
----------------------------------------
Chuyện bao cả nhà hàng để ăn cơm, từ trước đến nay Nhạc Tâm chỉ từng thấy ở tiểu thuyết ngôn tình tổng giám đốc bá đạo.
Bây giờ, chính cô lại tự thể nghiệm.
Phong cách trang hoàng đơn giản độc đáo, khung cảnh ưu nhã yên tĩnh. Đàn violon, hoa hồng, nhạc nhẹ, bầu không khí hết sức lãng mạn.
Nhạc Tâm kéo kéo bộ quần áo bị giặt nhiều đến bạc phếch của mình, nhìn Trữ Vệ ngồi phía đối diện—— bạn trai cô, một người quê ở vùng xa xôi, gia cảnh bần hàn đến cùng cực, tiền học đều dựa vào bán trâu trong nhà, sinh hoạt phí dựa vào bản thân vừa học vừa làm, một học sinh đặc biệt đặc biệt nghèo khổ.
Vậy mà anh ta, thế mà có thể bao một nhà hàng bất kể là trang trí hay là bát đĩa tinh xảo đều lộ ra một chữ "Quý" để mời cô ăn cơm, là phồng má giả làm người mập hay là là đột nhiên mua vé số trúng năm trăm vạn?
"Nhạc Tâm, anh có chuyện muốn nói thật với em......"
Trữ Vệ dời ánh mắt, tầm mắt buông xuống, ra vẻ ngượng ngùng đối mặt với Nhạc Tâm, một tầng hồng nhạt lan ra khắp mặt.
Hôm qua anh vừa tốt nghiệp đại học và đang đứng ở tuổi triển vọng nhất, hai khí chất mâu thuẫn ngây ngô và thành thục cùng tồn tại trên người anh, làm dung mạo vốn xuất chúng càng tản mát ra mị lực mê người, trẻ tuổi, anh tuấn, khiến người ta không rời mắt nổi.
Nhạc Tâm tán thưởng một tiếng tướng mạo quả nhiên rất xịn, cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, trong miệng lại tiếp một câu: "Anh được phú bà bao dưỡng?"
Trữ Vệ: "......"
Tay phục vụ đang rót rượu vang run lên, ly rượu vang đầy tràn bắn ra vài giọt đo đỏ, anh ta vội nhẹ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi".
Trữ Vệ gian nan phủ nhận: "Không phải."
Nhạc Tâm bưng ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhấp một ngụm, thuận tay thả xuống. Rượu vang đỏ hơi chát, cô uống không quen.
"Nếu không phải thì có gì mà anh phải thẹn thùng?"
Cô sợ hãi: "Chẳng lẽ là anh bắt cá hai tay? Tốt nghiệp đại học, chia tay người yêu, anh...... Mẹ nó. Có phải tìm được một kẻ thứ ba giàu có không?"
Sau đó, cầm tiền của kẻ kia mời cô ăn cơm? Ôi trời, này, này......
Trữ Vệ yên lặng nhìn cô, Nhạc Tâm đình chỉ tư duy đang bay xa, chột dạ mà "Ha hả" cười gượng một tiếng: "Anh nói, nói đi, chắc chắn tôi không đoán mò."
"Ơ."
Cảm xúc đang cố gắng tô điểm tự nhiên bị mất sạch.
Trữ Vệ lắp bắp nói: "Anh là một phú nhị đại, ba anh rất có tiền, trước đây nói nghèo đều là giả. Bây giờ tốt nghiệp rồi, anh phải về kế thừa gia sản hàng tỉ."
Tình hình này không giống tưởng tượng của anh. Không có không khí ái muội nhè nhẹ quanh quẩn cùng trái tim lâng lâng rạo rực, ngượng ngùng, thẳng thắn, cự nự, tha thứ, rồi tha thứ, ngọt ngào, cái gì cũng không có. Bình dị, không có cảm tình, không lãng mạn.
Ai bảo bạn gái của mình tư duy khác người cơ?
"Phú nhị đại? Gia sản hàng tỉ?"
Nhạc Tâm giật mình.
Lúc này, phục vụ bưng bò bít tết lên, hương thơm nồng nàn ập vào mặt.
Sự chú ý của Nhạc Tâm ngay sau đó hoàn toàn bị bò bít tết hấp dẫn, cô nuốt nuốt nước miếng, tạm thời không có tâm tư so đo việc Trữ Vệ lừa gạt: "Ăn cơm trước đi."
Có cái gì thì chờ cơm nước xong rồi nói sau.
Đồ ăn lớn hơn trời.
Huống chi là bò bít tết quý giá như vậy! Nhạc Tâm đã từng nghe nói đến danh tiếng của nhà hàng này, sang quý vô cùng, một người quê ở vùng xa xôi "Chân chính" như cô, gia cảnh bần hàn đến cùng cực, cha mẹ đã mất, học phí dựa vào tài trợ của chính phủ ở quê nhà, sinh hoạt phí dựa vào bản thân vừa học vừa làm, một học sinh đặc biệt đặc biệt nghèo khổ, không thể lãng phí cơ hội hiếm có được đến nhà hàng này ăn bò bít tết.
Trữ Vệ nhẹ nhàng thở ra, vậy là không phải lo gì nữa rồi? Nhưng anh đã lừa cô ấy, hơn nữa đã chuẩn bị nghênh đón lửa giận của cô, còn khom lưng cúi đầu chuẩn bị dỗ cô vui vẻ. Nhưng Nhạc Tâm không tức giận, Trữ Vệ xoắn xuýt: Có phải cô ấy không yêu mình không?
Anh cũng không rối rắm được bao lâu, bởi vì đêm nay anh còn có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm.
Bữa tối mà anh tỉ mỉ chuẩn bị, hoa hồng, rượu vang đỏ, âm nhạc đều có, bầu không khí hoàn mỹ này thích hợp làm gì nhất?
Đúng, cầu hôn.
Ai nói tốt nghiệp đại học là chia tay? Còn có một khả năng khác —— là kết hôn đó!
Trữ Vệ săn sóc cắt bò bít tết cho Nhạc Tâm.
Nhạc Tâm vừa say sưa ăn, vừa nghĩ, Trữ Vệ thực sự là một bạn trai không tồi.
Trữ Vệ không có tâm trạng ăn, vì đáy lòng anh đang cất giấu chuyện cầu hôn.
Chờ Nhạc Tâm ăn xong, nhân viên phục vụ dọn mâm, bưng một phần kem đặt ở trước mặt Nhạc Tâm.
Vị Chocolate, là vị mà Nhạc Tâm thích nhất.
Đôi mắt Trữ Vệ lóe sáng, ánh mắt nóng bỏng đặt trên kem chocolate, anh cười thúc giục: "Ăn đi."
Nhạc Tâm chần chờ.
Bao nhà hàng ăn cơm, tặng hoa hồng, đàn violon, bây giờ còn có kem.
Suýt chút thì giống nhau, thiếu mỗi nữ chính trong truyện tổng giám đốc bá đạo.
Nhạc Tâm cực kỳ sợ hãi: "Chẳng lẽ là anh muốn cầu hôn?"
Cô vội vàng dùng muỗng nhỏ khuấy kem, múc một viên chocolate bị vòng tròn bọc lấy.
Nhẫn.
Nhạc Tâm: "......" Phì, miệng quạ đen.
Trữ Vệ: "......" Xong rồi, màn cầu hôn lãng mạn sắp tiêu rồi.
Nhạc Tâm nhanh chóng lấy cái muỗng nhét vòng tròn vào kem, còn ép xuống dưới, làm bộ chưa thấy nó tồn tại.
Cô hắng giọng nói: "Em cũng có chuyện muốn bộc bạch với anh."
Trữ Vệ đang đau đầu kế hoạch cầu hôn của mình bị đi lệch quỹ đạo: "Chuyện gì thế?"
Nhạc Tâm nghiêm túc nói: "Em là một địa nhị đại, trong nhà có hàng tỉ ruộng đất. Bây giờ tốt nghiệp rồi, em phải về nhà kế thừa hàng tỉ ruộng đất. Không chung đường khó lòng hợp tác, chúng ta chia tay đi!"
"Cái gì?" Trữ Vệ cho rằng mình nghe lầm: "Em nói...... Chia tay?"
"Đúng vậy, chia tay." Nhạc Tâm khẳng định.
Trữ Vệ ngơ ngẩn. Người xưa nói tốt nghiệp đại học sẽ chia tay người yêu thì vẫn có đạo lý của người xưa. Vì sao anh muốn tìm đường chết cầu hôn vào lúc này? Sao anh không chờ đến lúc thổ lộ rồi cầu hôn?!
Mộng tưởng sau khi tốt nghiệp thì kết hôn của Trữ Vệ, trong khoảnh khắc, người tỉnh mộng tan.
Cho nên, Nhạc Tâm vẫn để ý việc mình che giấu thân phận phú nhị đại, Trữ Vệ cuống quít giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, Nhạc Tâm, anh không cố ý muốn gạt em. Nhà anh có tiền, đó là của ba anh, anh cũng không có bất cứ cái gì. Anh chỉ muốn tìm một cô gái không để ý nhà anh có tiền, chỉ coi trọng con người anh, rồi yêu cô ấy, kết hôn với cô ấy. Anh tìm được rồi, cô gái kia chính là em. Anh biết anh không nên dối gạt em, anh bảo đảm, ngoại trừ việc anh là phú nhị đại, tình cảm của anh đối với em là chân thành, xuất phát từ nội tâm. Em tha thứ cho anh đi, được không?"
"Em tha thứ cho anh." Nhạc Tâm không để ý: "Cho nên, chúng ta chia tay."
Cô buông tay: "Em không chỉ coi trọng con người anh, còn coi trọng gia cảnh bần hàn của anh."
Lúc trước sở dĩ cô đồng ý là bạn gái của Trữ Vệ là bởi vì anh nghèo. Hai người bọn họ quen nhau khi vừa học vừa làm. Cô mang đồ ăn, anh mang cơm, cô một muỗng run run lên, anh cũng một muỗng run run lên, hai người song kiếm hợp bích, là cộng sự nổi danh nhất nhà ăn.
Trữ Vệ không thể lý giải logic của cô: "...... Có tiền không tốt hơn sao?"
Nhạc Tâm: "Có tiền đương nhiên là tốt, nhưng anh phải về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ."
Trữ Vệ càng hoang mang: "Vậy em về nhà với anh làm thiếu phu nhân hào môn không được sao?"
Nhạc Tâm thở dài: "Vậy anh có bằng lòng về nhà làm ruộng với em không?"
Khóe mắt người thanh niên anh tuấn vì túng quẫn mà phiếm hồng, đôi lông mi đen nhánh dày rậm vì vô thố mà run rẩy. Trên gương mặt tinh xảo, xẹt qua tia ưu thương nhè nhẹ.
Lòng Nhạc Tâm mềm nhũn, cô yêu thương mà duỗi tay, sờ sờ mặt anh. Tinh tế, ấm áp, sau này rốt cuộc cũng không được sờ nữa.
"Nhạc Tâm, vì tức giận chuyện anh lừa em, cho nên mới nói phải về nhà kế thừa...... Về nhà làm ruộng sao?"
Trữ Vệ và Nhạc Tâm ở bên nhau đã hơn một năm, cô nghèo đến thế nào, đáy lòng anh rất rõ ràng, anh căn bản không tin nhà Nhạc Tâm có ruộng tốt hàng tỉ. Cái này nhất định là do Nhạc Tâm muốn chia tay anh mà cố ý bịa ra để lừa anh.
"Anh không tin?" Nhạc Tâm lấy thứ đồ vật vẫn luôn đeo trên cổ xuống, đó là một sợi tơ hồng buộc cùng một con dấu tư nhân. Hình dạng có hơi kỳ quái, đen kịt, pha chút sắc đỏ, dưới đáy con dấu này tựa như dính chu sa.
Trữ Vệ chỉ thấy ngón tay trắng nõn xoay đồ trang sức kia, lộ ra hai chữ "Thổ địa" ở dưới đáy cho anh xem, giọng nói trong trẻo giải thích: "Anh xem, con dấu này chính là tín vật."
Thật đúng là con dấu.
Con dấu kia như hút toàn bộ ánh đèn chiếu lên nó, không hề phản quang, nó như vực sâu, tối tăm thần bí.
Tín vật? Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi?
Trữ Vệ bi phẫn chỉ trích: "Ngay cả lí do dối gạt em cũng không thèm để ý, chỉ như vậy mà em muốn chia tay?"
Một tiếng "Xì" cực nhẹ, cười cười, như là truyền ra từ con dấu.
Trữ Vệ cho rằng mình nghe lầm, Nhạc Tâm thu lại ngón tay, không vui nhéo nhéo chỗ con dấu bị sợi dây hồng buộc.
Nhạc Tâm nói: "Anh gạt em gia cảnh nghèo khó, là giả, em tin. Em từng nói với anh, sau khi tốt nghiệp sau chúng ta cùng nhau về làm ruộng, là sự thật, anh lại không tin."
"Trữ Vệ mà em thích là Trữ Vệ có gia cảnh bần hàn, không phải Trữ Vệ phú nhị đại, anh hiểu không?"
Trữ Vệ bị ghét giàu yêu nghèo: "......"
Kem từ từ tan chảy, lộ ra màu của chiếc nhẫn.
Nhạc Tâm chuyển kem đến trước mặt Trữ Vệ, quan tâm dặn dò: "Nhớ lấy ra rửa sạch, giữ lại chờ sau này gặp được cô gái mà anh muốn kết hôn thì lấy ra cầu hôn. Có nhiều tiền, nhưng đừng học mấy tên phá gia chi tử phung phí."
Cô đơn phương nhận định hai người chia tay.
Trữ Vệ không thể tin trừng mắt nhìn cô, vành mắt phiếm hồng, anh kích động đứng lên: "Đừng hòng muốn chia tay! Mấy năm thanh xuân của anh đều cho em cả rồi, em không thể nói chia tay là chia tay! Anh không đồng ý! Anh tuyệt đối không thể chia tay!"
Anh thấp giọng, cực kỳ tủi thâm mềm mại nói: "Nhạc Tâm, chúng ta đừng chia tay, được không?"
Đôi mắt đen nhánh ướt sũng, biểu cảm cầu mong quá mức rõ ràng, phối hợp với ngũ quan tinh xảo và vẻ đẹp của thanh niên trẻ tuổi, lực sát thương thực sự quá lớn.
Nhạc Tâm dời mắt, "Anh cứ coi như mấy năm thanh xuân dùng để nuôi chó là được rồi?"
Trữ Vệ đáng thương vô cùng: "Nhưng em không phải chó......"
Nhạc Tâm: "......" mẹ nó......
Nhạc Tâm dùng đòn sát thủ: "Trong chuyện tình cảm, một người đàn ông như anh sao còn không bằng em vậy? Nên buông tay thì buông tay, khắp chân trời ở đâu mà không có cỏ thơm, anh là một phú nhị đại, về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ, làm tổng giám đốc bá đạo, lo gì không có người......"
"Bộp" chưa kịp nói hết câu, Trữ Vệ tức giận mà vỗ bàn đứng lên: "Tôi không chia tay, nhất định không chia tay!"
Lời này nghe như là giận dỗi, mà Trữ Vệ cũng giận dỗi chạy đi.
Nhạc Tâm: "......" Người lừa dối là anh, chữ "cặn bã" còn trên người anh, anh chạy như thế, làm như kẻ cặn bã là cô không bằng?
Phục vụ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ mình là không khí, anh ta phức tạp nhìn Nhạc Tâm. Nhạc Tâm cho rằng anh ta đang nhắc nhở cô thanh toán, bỗng nhiên cả kinh: "Anh ta không trả tiền?"
Không trả tiền đã chạy?
Nhạc Tâm mở ba lô mình đặt bên cạnh, lấy quyển vở nhỏ mình hay mang bên người ra, xé một trang giấy, lấy bút nói: "Tôi không có tiền, hơn nữa theo lý, bữa ăn này không phải tôi đặt, anh tìm anh ta đòi tiền đi. Tôi viết tên họ và số điện thoại của anh ta cho anh, —— có muốn số chứng minh nhân dân của anh ta nữa không?"
Trữ Vệ đã đi còn quay về: "......" Anh mà còn tiếp tục nói chuyện với cô ấy thì anh là cẩu!
Nhạc Tâm yên lặng cất tờ giấy nhỏ.
Cẩu tử thấp giọng nói: "Muộn rồi, em đi một mình không an toàn, anh đưa em về ký túc xá trước."
Bạn gái anh sợ tối.
Kí túc xá của sinh viên năm tư cũng không còn nhiều người, Nhạc Tâm đứng trên ban công, nhìn bóng dáng Trữ Vệ rời đi, như là cún nhỏ bị vứt bỏ, cô độc, bất đắc dĩ còn khổ sở.
"Đau lòng?" Giọng nói chế giễu đột ngột vang lên trong kí túc xá, giống hệt tiếng cười lúc ở nhà hàng.
Nơi phát ra là con dấu treo trên cổ Nhạc Tâm.
"Ừ."
"Vì sao còn kiên trì muốn chia tay?"
Nhạc Tâm che ngực, vô cùng đau đớn: "Nhưng anh ấy là một phú nhị đại mà!"
Cô muốn tìm bạn trai, phải là cực nghèo, cực kỳ nghèo, như vậy, anh ta mới có thể theo cô về nhà làm ruộng.
Nhưng, Trữ Vệ lại dám lừa cô.
Tên lừa đảo.