Chỉ Vì Yêu

Chương 13: “Xì! Đồ Dở hơi”

Trước khi đến đây, Cố Minh Châu đã bốc điện thoại gọi cho Lộ Hân Nam. Cô đưa xe cho Nguyễn Hạ, để Lộ Hân Nam đưa cô về, tiện thể tiến cử cho bạn mình một nhà thiết kế tài năng.

Nom Lộ Hân Nam hơi gầy đi một chút, mái tóc cắt tỉa gọn gàng thời trang, chiếc áo khoác dáng ngắn vẻ chín chắn cộng thêm lớp trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, càng nhìn càng có dáng dấp của một nữ doanh nhân. Tập ảnh “Đá của Hạ Mạt” đã khiến cô ấy nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ, đây đúng là thứ cô ấy đang kiếm tìm, đồng thời cũng là thứ mà đội thiết kế chỗ cô ấy đang thiếu hụt, một phong cách tinh khôi rạng rỡ như tường vi song cũng thể hiện được sự phóng khoáng sắc sảo.

Hai người nói miên man suốt từ lúc chuẩn bị ngồi vào bàn cho đến khi cơm nước đã xong xuôi, vẻ như đã tìm được tri âm đích thực, ngay tức khắc Lộ Hân Nam đồng ý nhận Nguyễn Hạ.

Cơm nước xong ít lâu thì Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam ra về.

Bà ngoại vẫn đang ngủ, dì không tiện gọi bà dậy, Nguyễn Hạ bèn bảo đợi bà tỉnh rồi nấu riêng cho bà ăn sau.

Chẳng hiểu tại sao, Cố Minh Châu lại muốn gặp bà nói mấy câu rồi hẵng về.

Lúc lên lầu, cô ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay già nua như rễ cây của bà ngoại, khẽ gọi bà dậy, bảo mình sắp về, dặn bà nhớ giữ gìn sức khỏe, hằng ngày phải kiên trì giữ thời gian luyện tập.

Bà ngoại mắt kèm nhèm gật đầu lia lịa, đột nhiên bà cất tiếng rành rọt: “Cháu yên tâm đi lấy chồng đi, bà tự biết chăm sóc bản thân mình.”

Cố Minh Châu ngây người, chẳng hiểu bà đang nói với Nguyễn Vô Song hay đang nói với cô nữa. Tuy cô gật đầu vâng dạ, nhưng không hiểu sao cô cứ thấy run run là lạ. Cho đến khi chiếc xe của Lộ Hân Nam chạy ra đến cổng làng, nụ cười thường trực suốt buổi chiều mới tắt lịm trên môi cô.

Lộ Hân Nam đã được nghe đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, giờ lại thấy bạn mình co quắp một chỗ, cô bèn hỏi một câu dè dặt: “Tình hình sao rồi?”

Cố Minh Châu thở dài thườn thượt, “Gay go đấy.”

“Sao mày không giải thích thẳng toẹt với Nguyễn Hạ đi? Tao thấy con bé cũng là người biết lí lẽ ra phết.”

“Chính bởi con bé là người hiểu chuyện đấy. Nếu là Cố Yên thì tao đã nói thẳng đuột rồi, nó khóc lóc vật vã, dăm bữa là lại đâu vào đấy. Còn Tiểu Hạ thì... tao thấy hơi sợ, nó lạnh lùng thật song cũng rất tình cảm, chính tao chứng kiến nó nhích từng bước vượt qua nỗi đau mất mẹ, Lộ Lộ này, mày cũng thấy con người nó bây giờ đấy, nó tràn trề sức sống, thật sự là tao... không nhẫn tâm.”

Chính bởi cái vẻ thanh xuân dồi dào sức sống ấy mà cô không nỡ nói ra rằng - Tiểu Hạ, Dung Lỗi là người chị yêu, là bố của con trai chị. Ít lâu sau sẽ là chồng chị. Thế nên em đừng yêu anh ấy nữa.

Con bé ấy đã đặt cô làm mục tiêu phấn đấu của nó, con bé có cái tính quật cường bướng bỉnh song cũng hết sức nổi bật - y như cô thời còn trẻ. Nguyễn Hạ do một tay cô đào tạo, chính mắt cô đã chứng kiến nó phá kén thành bướm, sao cô có thể nhẫn tâm giáng cho nó một đòn phủ đầu ngay vào lúc cuộc đời nó đang tràn trề hy vọng nhất được?

“Lộ Lộ, mày có thể bảo Merry nhận Tiểu Hạ làm học trò được không?”

Lộ Hân Nam phá lên cười, “Mày nghĩ kỹ đi, Merry Trương ấy à! Tao phải móc nối cả mớ quan hệ xã hội mới rước được mụ ấy về công ty đấy, một năm mụ ta đi làm không đến một tháng, thế mà mức lương tao trả cho mụ gấp đôi số lương của toàn thể anh em trong công ty một năm cộng lại! Ai bảo mụ ấy là người làm công ăn lương rồi chịu nghe lời sếp nào, ối giời cho mình xin, có mà là Phật sống của tao thì có!” Nói đến đó, Lộ Hân Nam không kìm được kích động.

Merry thành danh ngay khi Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường, lúc đó chị đã là một trong những nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Năm đó, chị đến Trung Quốc làm tour triển lãm tác phẩm, Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam thuê máy bay rong ruổi theo chị quá nửa Trung Quốc mà người ta vẫn kiên quyết không thèm ngó ngàng lấy một cái.

“Minh Châu, mày muốn bù đắp cho Nguyễn Hạ, tao hiểu, nhưng cái này quả thật vượt quá khả năng của tao. Cùng lắm tao chỉ tiến cử được thôi.”

Cố Minh Châu đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đoạn từ tốn gật đầu, “Con người ta ai cũng phải thay đổi, mày nhìn chúng ta mà xem, cả hai chúng ta đâu còn như xưa nữa. Merry cũng khác nhiều rồi, mấy tác phẩm của chị ấy trong vòng hai năm qua rõ ràng đã có nhiều yếu tố trầm lắng. Cũng giống việc mày cần một luồng gió mới như Tiểu Hạ chẳng hạn, bản thân Merry cũng cần y như thế. Tao có linh cảm, Tiểu Hạ sẽ thành tài.”

Lộ Hân Nam và Cố Minh Châu kè kè bên nhau đã ngót nghét hai mươi năm, chỉ cần một động thái nhỏ là đủ để người kia nhận ra. Niềm đam mê cùng nỗi tiếc nuối da diết của Cố Minh Châu dành cho thiết kế chừng như đang lây sang Lộ Hân Nam, “... Minh Châu này, có bao giờ mày từng nghĩ, sau khi lấy được Dung Lỗi thì sẽ nghỉ việc ở nhà không? Mày không làm nhà thiết kế thời trang, đúng là tổn thất lớn cho cái ngành này.”

Vừa nghe đã biết cô bạn thân lại đang tiếc thay cho mình đây mà, Cố Minh Châu bèn bảo, “Được rồi, bây giờ tao sống cũng ổn đó chứ. Đừng nói như thế tao đang tủi thân lắm không bằng. Đợi tao giải quyết xong mấy việc gấp gần đây rồi bàn sau! Đời người dài lắm, mấy năm đợi anh ấy đã ăn thua gì? Huống hồ, tao đã đợi bao năm rồi, tao biết Dung Lỗi đáng để tao đợi.”

“Vậy chi bằng để lão tự đi giải quyết chuyện của Nguyễn Hạ có phải hơn không?”

“Lão cũng muốn thế, nhưng tao gạt đi rồi.” Cố Minh Châu thở dài, “Lộ Lộ này, nếu là mày, mày có sẵn lòng từ bỏ không, hay mày vẫn một lòng một dạ mơ về người đàn ông không thuộc về mình?”

Lời vừa dứt, ánh mắt đắm đuối mà Lộ Lộ dành cho Phương Phi Trì chợt vụt qua trước mắt, Cố Minh Châu như sực tỉnh, nhưng lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được. Cô băn khoăn ngó sang Lộ Hân Nam, sắc mặt cô ấy đã khang khác rồi.

Không khí bỗng lắng xuống, hai cô bạn thân khó tránh khỏi ngượng ngập khó nói. Tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc này đúng là vị cứu tinh của đời cô, Cố Minh Châu vội vã nghe điện, là số máy bàn nhà Dung Lỗi.

“Tối nay về nhà ăn cơm.” Điện thoại vừa kết nối, Dung Lỗi đã thẳng thừng buông một câu thế đấy.

Cố Minh Châu đồng ý, đoạn bảo, “Chừng một tiếng nữa là tới, em vừa rời nhà bà ngoại.”

“Anh biết rồi.” Dung Lỗi dửng dưng đáp.

“Đợi đã.” Cố Minh Châu lên tiếng trước khi anh kịp cúp điện thoại, “Anh mua điện thoại chưa?”

“Mai rồi mua.”

“Vậy... anh có thể gọi cho cậu bạn Diên của anh để dặn cậu ta đừng tiết lộ chuyện chúng mình có Dung Dịch cho Tiểu Hạ biết, được không?”

“Không được.”

Cố Minh Châu cáu, “Tiểu Hạ mới về nước, cho nó nghỉ ngơi vài ngày đã rồi em sẽ nói chuyện với nó.”

“Anh không có mồm chắc?” Dung Lỗi cười khẩy, “Chuyện này để anh lo, em cứ cân nhắc vấn đề của bản thân mình đi! Đừng tưởng thế mà xong!”

Cố Minh Châu nóng đầu toan cãi trả thì điện thoại hiến thị có cuộc gọi đến, cô thấy số máy cá nhân của Lương Phi Phàm, liền bảo, “Có người gọi đến, em cúp máy đây.”

“Chẳng lẽ điện thoại của anh không được tính là có người gọi đến à?” Dung Lỗi mỉa mai, “Sao lại cúp máy của anh để nghe đứa khác?”

Cố Minh Châu điên lên bảo, “Xí! Đồ dở hơi!”

Cô ngắt điện thoại để nhận cuộc gọi của Lương Phi Phàm, giọng nói kiêu ngạo quen thuộc vọng lại từ đầu dây bên kia: “A lô? Tôi đây.”

“Chuyện gì thế?” Cố Minh Châu đoán bụng chắc con bé Cố Yên ngờ nghệch lại làm gì đó dại dột rồi.

“Rốt cuộc chị đã nói chuyện với bố chị chưa?” Giọng Lương Phi Phàm lạnh như băng, “Sao Cố Yên lại đề nghị hoãn đám cưới? Cố Minh Châu, tôi cực kỳ ghét tình hình hiện tại, tính nhẫn nại của tôi không được tốt cho lắm.”

“Tôi hiểu - ngoại trừ với em gái tôi ra thì những người khác đúng là như vậy.”

“Nếu chị không giải quyết được thì để tôi làm cho nhanh.”

“Đừng!” Cố Minh Châu cuống cả lên, để ông mãnh này ra tay thì chẳng rõ sẽ xảy ra cảnh tan tác chim muông nào nữa, đến lúc đó thế nào ông già ở nhà cũng chắc mẩm trong bụng rằng Cố Yên bị cưỡng hôn cho mà xem, “Tôi bảo rồi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để hôn lễ của cậu được tổ chức đúng như đã hứa, cậu yên tâm. À mà dạo gần đây, có phải cậu lại đang ngấm ngầm chuẩn bị làm gì nhà họ Phương không đấy hả?”

“Mấy thứ nên làm thôi.”

“Này Lương Phi Phàm, cậu làm ơn tỉnh táo hộ tôi cái, cậu và tôi thừa hiểu Cố Yên là người thế nào, con bé và Phương Diệc Thành tuy trước đây không thành đôi nhưng bây giờ hẵng còn là bạn bè, cậu mà làm gì nhà bên đó, đảm bảo khoảng cách giữa cậu và Cố Yên sẽ còn xa hơn bây giờ đến mười vạn tám nghìn dặm.”

Chỉ qua điện thoại mà tiếng cười khẩy lạnh lẽo của Lương Phi Phàm đã làm Cố Minh Châu tê cóng cả người, “Chị bớt mồm mép trước mặt tôi đi, nếu Phương Diệc Thành dám xen vào giữa tôi và Cố Yên thì ba anh em nhà nó chết là cái chắc. Tôi mặc xác chuyện mèo mả gà đồng giữa chị và Phương Phi Trì.”

“Này Lương Phi Phàm, lễ độ với chị vợ là chuyện tồi tệ lắm à.”

“À vâng thưa chị vợ, vợ sắp cưới của tôi đang ở chỗ bố vợ tương lai bên đó, nhờ chị xem-xét-giải-quyết nhé.” Nói dứt câu là cậu ta cúp máy ngay lắp tự.

Cất điện thoại đi, Cố Minh Châu sa sầm nét mặt bảo, “Lộ Lộ, mày đưa tao đến viện điều dưỡng với.”

Lộ Hân Nam hỏi một câu dè dặt “Lại sao thế?” nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, cô nàng đã biết ngay có chuyện chẳng lành, bèn nhấn chân ga, chiếc BMW màu đỏ lao vút đi.

Y như rằng vừa đặt chân vào cửa đã thấy Cố Yên ở đó. Cố Bác Vân phải đi nghỉ sớm nên cơm tối cũng dọn sớm hơn, Cố Minh Châu tới vào tầm này là vừa kịp lúc.

Nom Cố Bác Vân khá tươi tỉnh. Dù trong dạ rất bực nhưng ngoài mặt Cố Minh Châu vẫn thản nhiên như không. Cả hai bố con thong thả dùng cơm, vẻ đắc ý lắm, nhưng bầu không khí lại phân luồng thành hai phe xung đột lẫn nhau trong vô thức, không ai chịu ai.

Về sau, Cố Yên lên tiếng bảo: “Bố ạ, con và Lương Phi Phàm đã định ngày cưới là vào hôm mười lăm tháng sau.”

“Ừm.” Cố Bác Vân đáp rồi tiếp tục vươn đũa gắp thức ăn.

Có lẽ Cố Yên đã chuẩn bị đầy đủ mọi lời lẽ để bác lại sự phản đối của bố mình, nhưng lúc này sự tình lại xoay chuyển như thể vừa đấm vào bị bông, thành thử con bé cứ phải quanh co một hồi, úp úp mở mở bảo, “Vậy... bố ơi, khi nào thì bố con mình diễn tập ạ? Lúc đó bố khoác tay con vào lễ đường nhé!”

“Ngay cả chuyện trọng đại cả đời của con mà cũng không thèm hỏi ý kiến bố, thì ông bố này đi hay không nào có quan trọng gì. Để chị con đi là được rồi.” Cố Bác Vân vẫn bình tĩnh, chậm rãi song nhanh như cắt đã túm được yếu điểm của Cố Yên. Cố Yên quýnh quáng bảo, “Không không! Bố ơi, đương nhiên con nghe lời bố...”

Ông dằn chiếc bát đang cầm trên tay xuống bàn, đoạn gắt giọng bảo: “Vậy con nghe lời bố không được lấy Lương Phi Phàm nữa!” Thấy ông tỏ thái độ gay gắt, Cố Yên càng thêm phần rầu rĩ, con bé bèn dịu giọng lựa lời khuyên giải, “Bố à, những chuyện xưa kia con đã biết cả rồi, Lương Phi Phàm cứu bố lại còn đưa con đi. Nhưng bây giờ có quan trọng gì đâu? Anh ấy chăm sóc con rất chu đáo, thực lòng con không thể sống thiếu anh ấy. Chẳng phải bố từng bảo bố chỉ mong con sống hạnh phúc đó sao? Con thấy mình hạnh phúc khi ở bên anh ấy, vì sao bố không thể chấp nhận hai đứa con bằng thái độ vui vẻ ạ?”

Cố Bác Vân đưa mắt nhìn Cố Minh Châu bấy giờ vẫn giả điếc ăn uống vô tư, hèn gì mấy hôm nay nó không đến khuyên can ông nữa, thì ra nó đã nhanh chân lật bài ngửa với Cố Yên rồi. Ông tức điên lên được, song cũng chỉ trút xuống đầu đứa út: “Vì sao bố không thể chấp nhận cái loại con rể đấy à? Vì nó cấu kết với đứa lớn lừa bố? Vì nó mượn gió bẻ măng? Vì bố già rồi, lú lẫn rồi nên mới dâng con cho nó? Bởi vì nó có quyền có thế, có tiền đè gãy chân?” Nói đoạn, ông liền buông đũa.

“Bởi vì lúc đó chuyện của bố nổi tiếng quá, nên Lương Phi Phàm cũng phải trả cái giá hơi đắt một tí.” Cuối cùng Cố Minh Châu cũng mở lời, cô đưa miếng cơm lên mồm, từ tốn nhai nuốt, không quên đưa mắt nhìn Cố Yên rồi cười khẩy bảo, “Vả chăng, cũng vì cậu ta đã mượn gió bẻ cây măng nhà bố nên cũng phải chịu không ít hậu họa về sau.”

Cố Bác Vân lạnh lùng hừ mũi, không định đôi co với cô con gái.

Cố Yên vội chụp lấy tay bố, khẽ xoa bóp giúp ông thả lòng, “Bố à... bởi vì con muốn lấy anh ấy, con yêu anh ấy mà bố.”

Cố Bác Vân lại hừ thêm một tiếng, “Hay là có đứa nào nhân cơ hội này muốn hất cẳng con đi?!” Ánh mắt ông quét qua vẻ mặt sa sầm của Cố Minh Châu, “Tiểu Yên à, sao con lại ngây thơ thế cơ chứ, bố đã mấy chục tuổi rồi, bây giờ còn bận tâm sống chết nỗi gì nữa? Con hà tất phải vậy?”

Cuối cùng thì Cố Minh Châu cũng không nuốt trôi miếng cơm, cô đặt bát đũa xuống, cầm khăn lau khóe miệng bằng cứ chỉ tao nhã, “Đúng đấy, bây giờ khác xa bảy năm trước rồi, lên bàn mổ xong, chả biết có xuống được không, nói toẹt ra, vụ làm ăn này chưa biết lời lãi thế nào mà lường.”

Cố Bác Vân giận tái cả mặt, “Mày tưởng bố cũng giống mày, sẵn sàng mang hạnh phúc của con bé ra đánh đổi à?”

“Nào có ạ, bố chịu chơi hơn con nhiều. Vả chăng ngày xưa làm ăn với người ta, bố cũng lật lọng gấp mấy lần con ấy chứ. Bảy năm qua rồi, giờ làm ầm lên thì có ích gì?”

Mấy ngày nay, Cố Minh Châu đã chịu đủ lắm rồi.

Cố Bác Vân dằn đôi đũa xuống bàn đánh cạch một cái, cơ mặt hơi giật giật, “Bố biết bao năm qua mình đã sai, thế nên lần này bố quyết không đồng ý! Mày đừng hòng lấy hôn nhân của Cố Yên ra để mà đổi chác lần nữa!”

Được thể, Cố Minh Châu xả luôn cục tức đã ngâm trong bụng suốt một ngày trời: “Nhưng con vẫn cứ đổi đấy! Ca phẫu thuật này bố không làm cũng phải làm! Cùng lắm thì con cho bố ngất luôn tại chỗ rồi đưa vào phòng phẫu thuật chứ gì! Bố tưởng mời được đám bác sĩ đẳng cấp thế giới ấy đến đây là chuyện dễ như húp cháo đấy chắc? Rằng họ sẽ chiều theo cái tính thích làm mình làm mẩy của bố đấy à? Bố có biết Lương Phi Phàm vì bố mà hao tâm tốn sức cỡ nào không? Bố có già, có lú lẫn mấy đi chăng nữa thì chắc bố cũng nhận ra bao năm nay cậu ta đối xử với Cố Yên như thế nào chứ? Con xin bố bớt ngang bướng đi! Bố đừng làm như thể bố là người bệnh thì cả thế giới này phải xoay quanh bố!”

Cố Yên chen vào giữa hai người, cô vừa luống cuống vừa nhăn nhỏ bảo, “Chị! Chị đừng nói nữa!”

“Bố ơi, đây hoàn toàn không phải giao dịch làm ăn, con và Lương Phi Phàm sống với nhau đã bảy năm rồi, con yêu anh ấy thật lòng. Bố đừng kích động như thế nữa, bố nghe con giải thích được không bố?” Gạt Cố Yên sang một bên, ngón tay run run của Cố Bác Vân chỉ thẳng vào mặt Cố Minh Châu mà nói, “Bố nói cho mày biết! Nếu năm xưa bố biết mày và thằng Lương Phi Phàm cấu kết với nhau thì thà bố bị xử bắn còn hơn!”

Đang cơn điên tiết nên Cố Minh Châu cũng bật lại gay gắt chẳng kém: “Hơ! Tiếc quá nhỉ! Giờ bố mà chết thì ước nguyện đó cũng đã chẳng thành hiện thực được đâu! Sao, bố sống sung sướng bảy năm, bây giờ thấy mình sắp tận số rồi nên muốn buông xuôi chứ gì? Bố định phủi tay phải không?”

Bốp!

Cái tát như trời giáng khiến Cố Minh Châu lệch hẳn mặt về một bên, ngã dúi xuống ghế.

Cố Bác Vân run lên vì giận, còn Cố Yên thì chết điếng người khi tận mắt chứng kiến cảnh vừa rồi. Từ xưa đến nay bố cô chưa từng nặng lời hay đánh mắng hai chị em bao giờ, kể cả bảy năm về trước ông từng cầm súng dí vào đầu cô trong cơn giận dữ nhưng cũng không hề đánh đập cô, đây quả là lần đầu tiên trong đời. Cố Yên đơ ra như khúc gỗ, cuối cùng thì cô cũng ý thức được rằng, bệnh tật đã khiến bố thay đổi mất rồi.

Cố Minh Châu vẫn nằm mọp một chỗ, tay bưng mặt cộng với mái tóc dài xõa tung nên không thể đoán được vẻ mặt cô lúc đó thế nào. Nhưng chỉ một lát sau, cô đã chậm rãi đứng dậy; vẻ mặt rắn đanh, sửa soạn lại tóc tai áo quần, đoạn liếc nhìn ông bố bằng ánh mắt lạnh lùng, cô cất giọng rất nhỏ nhưng rành rọt, “Người ta vẫn bảo - lúc lâm chung thường nói những lời thật lòng, mong bố đừng đến lúc chết rồi mà vẫn còn khiến người khác phải thấy tấm tức. Chuyện năm xưa có gì bất mãn hay ăn năn ra sao, bố cứ trút xuống đầu con đây này, đừng lôi Lương Phi Phàm ra nói mãi nữa. Cố Yên không phải là trẻ con, chẳng ai thao túng được nó cả. Lễ cưới nhất định phải có. Bố tính sao thì tính.” Nói rồi cô liền xô cửa bỏ đi.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống thành phố C, Cố Minh Châu cắn chặt răng bước đi trên con đường lộng gió, gió lùa vào cố áo nghe mình mấy tê cóng. Cơ thể tê tái của cô rất lâu sau mới nghe ra tiếng điện thoại đang réo inh ỏi.

“Bảo một tiếng thôi cơ mà, sao giờ này chưa thấy đâu?” Là điện thoại của Dung Lỗi. Có lẽ bởi tiếng trẻ con nô đùa hòa với tiếng người lớn nói cười giòn tan đằng sau, nên giọng anh nghe dịu dàng quá đỗi, ấm áp quá chừng, “Cả nhà đang đợi em đến mới dọn cơm đây này!”

“Minh Châu?” Qua điện thoại, anh nghe thấy những tiếng động xung quanh cùng tiếng thở yếu ớt của cô, “Em có nghe không đó?”

Chất giọng trầm khàn mạnh mẽ của anh ngay từ âm tiết đầu tiên đã truyền đến một nguồn nhựa sống, nhưng chẳng hiểu căn cớ gì mà đột nhiên Cố Minh Châu lại mất đi toàn bộ sức lực, cô chẳng thể nào thốt lên lời.

Xem chừng bản thân Dung Lỗi cũng phát hiện ra, qua điện thoại, giọng anh như dịu xuống đôi phần: “Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đến đón em”

Cố Minh Châu cất tiếng khàn khàn đọc địa chỉ. Dung Lỗi vơ vội chùm chìa khóa rồi nhắm mắt nhắm mũi lao ra cửa, thậm chỉ còn quên cả áo khoác.

Đèn cao áp của thành phố C có hình bông lan trắng, cột cao vút mà to bè, nom tổng thể rất hoành tráng. Khi Dung Lỗi đến nơi, nhác thấy bóng người cao một mét sáu mươi tám đứng bơ vơ dưới ánh đèn đường, khiến anh thoạt trông mà đã thắt lòng. Đỗ tạm xe bên đường, anh vội vã lao xuống.

“Sao lại đứng đây? Xe em đâu?”

Cố Minh Châu đứng ngẩn người trong lúc đợi chờ, trước mắt chỉ thấy một màu đen đặc, bỗng nghe bên tai có người bắt chuyện với mình, lúc đó cô mới sực tỉnh, thì ra Dung Lỗi đã đến từ lúc nào. “Đưa Tiểu Hạ rồi, để nó tiện đi lại.”

Khóe môi anh hơi giật giật, nhưng về sau cũng không đả động gì ngoại trừ câu: “Về thôi, cả nhà đang đợi mỗi mình em thôi đấy.” Anh đi vội nên trên người chỉ có áo sơ mi và áo len mỏng, giờ mới thấy lành lạnh. Lại nhìn sang dáng vẻ cúi gằm cùng chóp mũi cứng đờ màu cà chua của cô, Dung Lỗi bèn đưa tay dụi vành tai đỏ ửng vì lạnh của cô. Khuôn mặt cảm nhận được hơi nóng, ngước nhìn lên.

Ánh mắt anh khựng lại, đôi mày nhíu chặt vào nhau, một tay từ từ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng xoay gương mặt cô nghiêng sang phải. Cái nhìn của anh dán lên gò má trái, thoạt đầu còn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng chớp mắt đã nổi giận đùng đùng, giọng hằm hè căn vặn, “Đứa-nào-đánh-đây!”

Gió về đêm lạnh thấu ruột gan, nhưng chẳng ác liệt bằng cơn thịnh nộ đang toát ra từ người anh, dáng vẻ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Cố Minh Châu vẫn im lặng, dưới ánh đèn đường màu trắng dìu dịu, người lại người qua hối hả vội vã. Cô đứng trên mép vỉa hè, so với mọi khi, cô chỉ thấp hơn anh có nửa cái đầu. Anh nâng cằm cô lên, trong phút chốc quên bẵng phải buông tay để rồi cô cứ thế ngước lên nhìn anh trong lặng lẽ.

Người đàn ông này, đang xót đây mà. Cố Minh Châu có thể nhìn ra điều đó.

“Bố em.” Cố Minh Châu cười nhạt, ngón tay buốt lạnh bưng gò má trái còn hằn nguyên dấu vết một bàn tay, khẽ xoa nắn.

Đôi lông mày nhíu chặt như đan vào nhau, lòng bàn tay anh siết lại. Rất lâu sau anh chẳng thốt nổi lên lời, lòng bàn tay úp lên mu bàn tay đang bưng mặt của cô, “Có thấy chóng mặt không? Người có bị thương chỗ nào nữa không?”

Cố Minh Châu lắc đầu, “Không đau, bố em tát cũng không mạnh lắm.” Nụ cười bên khóe môi càng thêm rõ rệt, “À mà nói chưa biết chừng, ông cụ sắp gần đất xa trời rồi nên xem ra có dùng hết sức thì cũng chỉ được có vậy.”

Vẻ cười cợt của cô lọt vào mắt anh đầy nhức nhối, “Cố Minh Châu, nói thật một câu ‘em đang buồn lắm’ khó đến thế cơ à? Em không biết chứ, anh rất ngứa mắt cái vẻ lì lợm giả vờ giả vịt này của em.”

Trong khoảnh khắc xốn xang, anh đã buột miệng nói ra một câu từ tận đáy lòng, Cố Minh Châu nghe rồi ngẩn ngơ, nụ cười cũng dần tắt ngấm, “Không phải,” Cô khẽ khàng bảo, “Em không buồn.”

“Mà em đang sợ, em sợ... có những câu nếu nói ra, sẽ khiến em yếu đuối. Giống như phải chạy một ngàn năm trăm mét trong giờ thể dục vậy, cứ chạy hết vòng này đến vòng khác, về sau không còn thấy mệt nữa, nhưng giây phút cán đích, vừa thả lỏng đã ngã gục.”

“Hôm liệm dì Nguyễn, em muốn rửa ráy, thay quần áo cho dì ấy... em đã chuẩn bị nước nôi sẵn sàng, em quỳ bên dì ấy... nhưng cánh tay dì ấy cứng đờ, em không duỗi ra được, có làm thế nào cũng không duỗi ra được...” Ánh mắt cô dần mông lung “Em không dám khóc... còn có nhiều người cần em săn sóc, em sợ nếu em khóc, em sẽ không đủ sức để săn sóc mọi người... em sợ sẽ có một ngày bố em cũng nằm im lìm lạnh lẽo giống như dì Nguyễn... Dung Lỗi ơi, em sợ bố em sẽ chết lắm, lúc đó em sẽ trở thành trẻ mồ côi...” Cố Bác Vân từng trao cô một thứ tình cảm mà từ sâu trong tâm khảm cô biết chắc rằng không gì trên thế giới này có thể thay thế được, bao gồm cả Đá nhỏ và Đá lớn.

Nhờ thứ tình cảm ấy mà cô mới gượng qua được cơn tuyệt vọng sau sự ra đi của dì Nguyễn. Nhờ thứ tình cảm ấy mà cô mới chống chọi được sự đau khổ khi phải giao bán em gái. Nhờ thứ tình cảm ấy cô mới dằn được lòng khi rời bỏ người mình yêu, ngậm đắng nuốt cay một mình vượt cạn. Chính thứ tình cảm ấy, đã rèn giũa từ một đứa ngông ngênh, ngang tàng thành một Cố Minh Châu trơ lỳ của ngày hôm nay. Bây giờ, khi sắp mất đi thứ tình cảm yêu thương ấy thì trách nào mà chẳng thấy sợ.

Ba chữ “em đang sợ” của Cố Minh Châu rõ ràng đã khiến Dung Lỗi xao lòng. Anh chưa từng gặp một Cố Minh Châu yếu đuối bơ vơ như lúc này. Giọng cô bình thản, nhẹ bẫng. Gió vẫn miệt mài thổi, mấy sợi tóc mai buông rủ lòa xòa ngang mặt cô, mỏng manh gợi người ta phải nao nao trong lòng.

Cô không buồn vì bị tát, nhưng cô sợ sẽ mất đi người tát cô. Thực ra đây mới là con người thật của Cố Minh Châu, một Cố Minh Châu dốc lòng dốc dạ vì những người cô yêu thương, tình cảm đó là bất di bất dịch.

Anh nắm bàn tay cô, nó buốt lạnh. Lúc này anh mới thấy hối hận vì đã không mang theo áo khoác. Anh bèn ủ đôi bàn tay ấy vào trong lớp áo sơ mi và áo len, anh đón cô vào lòng, vòng tay siết nhẹ.

Qua lớp áo sơ mi mỏng manh, lòng bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ tấm thân săn chắc của anh. Còn qua lớp áo len sợi mỏng, mu bàn tay đón từng cơn gió tạt cắt da cắt thịt. Anh khẽ nhích người chắn gió cho cô bằng chính tấm lưng mình. Tuy đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhưng cô vẫn nhận ra chi tiết khác thường nhỏ nhoi ấy.

“Đừng sợ, có anh đây rồi.” Bao lâu trôi qua, anh chỉ nói có một câu này.

Thực ra, từ xưa đến giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình phải cảm ơn sáu năm trời sống dở chết dở kia - chính những tháng ngày nằm gai nếm mật ấy đã khiến anh trở nên mạnh mẽ, để anh của ngày hôm nay có thể dang tay che chở cho người mà anh muốn che chở.

Mới rồi, Dung Dịch ngồi ăn bánh kẹo dưới phòng khách thấy anh quáng quàng xuống nhà đi đón cô, nó mới tủm tỉm hỏi: “Bố ơi, bố đi đâu thế?”

“Đi đón về mẹ con về ăn cơm chứ đi đâu.” Dung Lỗi đáp, thế rồi chợt nhận ra câu trả lời mới ngọt ngào làm sao. Ngọt ngào đến nỗi trái tim bọc đá của anh như vừa được thả vào làn nước ấm. Và ngay lúc này, khi ôm cô, dỗ dành cô, thứ cảm giác tương tự lại một lần nữa dấy lên trong anh.

Trên đời này còn việc gì hạnh phúc hơn việc một người đàn ông có thể bảo bọc, chở che cho vợ mình?

Dung Lỗi vỗ lưng cô, cúi đầu thơm lên gò má cô, “Lên xe đi, chúng mình về nhà thôi. Dung Dịch đang đợi em đấy.”

Họ về đến nhà khi trời đã nhá nhem tối.

Vừa bước vào nhà, mọi người vồn vã ra chào đón, nhưng thoạt trông vành mắt hoe hoe đỏ của cô, ai cũng nghĩ ngay trong đầu chắc đôi trẻ lại hục hặc gì đây, thành thử ai nấy đều làm như không trông thấy, vẫn nói cười như mọi khi.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của mẹ lại khiến Dung Dịch hiếu kỳ không thể tả, nó lẵng nhẵng bám chân Cố Minh Châu, ngó ngó nghiêng nghiêng, miệng ríu ra ríu rít hỏi.

Dung Lỗi rửa tay xong liền ra ngoài giúp Cố Minh Châu giải vây. Anh đưa cô một chiếc khăn ấm rồi nhấc bống con trai lên, dụi đỉnh đầu mình vào bụng nó, làm thằng bé phải phá lên cười. “Dọn cơm nào, dọn cơm nào! Đói lắm rồi!” Đặt Dung Dịch ngồi lên vai, anh giục mọi người mau xuống bếp trong khi bố mẹ anh vẫn mải xúm xít quanh Cố Minh Châu.

Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, tiêu điểm của tất cả những nguời có mặt trên bàn ăn đương nhiên là anh bạn nhỏ Dung Dịch. Chú nhóc này có sức ăn rất khỏe, một bát cơm đầy ú ụ chẳng mấy chốc đã hết veo, người lớn gắp gì cho nó, nó cũng vui vẻ đón nhận. Hai má lúng búng cơm khiến ai nhìn cũng có cảm giác thức ăn hẳn phải ngon lắm đây.

Cơm nước xong, cả nhà ra phòng khách ngồi nghỉ, sau cả một buổi chiều thì cậu nhỏ Dung Dịch đã trở nên cởi mở hơn, cái mồm dẻo như kẹo kéo của nó làm cụ nội phải ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mang trên môi nụ cười bần thần, Cố Minh Châu nhấp nhổm như ngồi trên tổ kiến lửa. Dung Lỗi quay ra, lẳng lặng nắm tay cô, siết nhẹ.

Không lâu sau đó, ông cụ nhà họ Dung đưa mắt ra hiệu cho con cả, bố Dung Lỗi lập tức ngồi thẳng lưng dậy, đằng hắng một tiếng, “Dung Lỗi, Minh Châu, hai đứa theo bố lên gác một lát.”

Cố Minh Châu bật dậy ngay tức thì trong khi Dung Lỗi vẫn bình thản níu tay cô thong thả đứng lên, anh dắt cô vào thư phòng.

Vừa đặt chân vào thư phòng, Dung Lỗi đã thả lỏng tay, nhanh như cắt, đứng chắn trước mặt cô.

Cố Minh Châu lấy làm khó hiểu, bèn đứng nhích ra mấy bước. Cô thấy bố Dung Lỗi vừa quay người đã trừng trộ mắt mũi, ông sấn sổ lại gần, dần cho thằng con trai một trận lên bờ xuống ruộng.

Đương nhiên Dung Lỗi không thể nào đánh trả, thậm chí anh còn không hề hé răng kêu lấy một lời mà chỉ đứng như trời trồng chấp nhận bị đánh. Bố anh tung một cú đạp làm anh ngã vẹo sang một bên, va vào kệ sách kèm theo một tiếng dội lại rất mạnh, Cố Minh Châu rùng mình, mặt mày trắng bệch.

Đánh đến khi bã người rồi, ông Dung mới đứng chống nạnh ra oai, hổn hển lấy hơi. Dung Lỗi lồm cồm bò dậy, phủi bụi bặm trên người, vận động các khớp rồi đứng thắng lưng nghe dạy bảo.

“Từ nhỏ bố đã dạy mày như thế nào hả?!”Tuy nói vừa đủ nghe nhưng giọng ông Dung cất lên đầy uy nghiêm, “Đã sang đầu ba rồi mà vẫn không cắt nghĩa được hai chữ trách nhiệm! Nhà ta tuy không phải dòng dõi thư hương, nhưng cũng là gia đình gia giáo, lẽ nào cho mày ăn học từng ấy năm là để mày gây ra những chuyện hoang đàng thế này!” Dung Lỗi mím môi, đầu hơi cúi xuống.

Ánh mắt ông Dung nhìn như đóng đinh vào đứa con trai, “Ông nội đã dạy bố thế nào thì bố đôn đốc mày y như thế, còn mày, bố đang tự hỏi, sau này Dung Dịch trưởng thành, nhỡ có phạm sai lầm gì thì mày còn mặt mũi nào mà đi dạy nó? Mày có xứng là tấm gương cho nó noi theo không? Nuôi con mà không dạy bảo, đó là lỗi của người cha, điều này bố đã không làm được! Vậy còn mày thì sao? Mày tự vấn mình mà xem! Mày có xứng với hai chữ ‘làm cha’ hay không?!”

Ông Dung nói hết sức nặng nề, Cố Minh Châu nghe mà có cảm tưởng từng câu từng chữ ấy đều do cô mà ra.

Quở trách một trận tơi bời hoa lá xong, mật mày ông Dung mới có vẻ nguôi ngoai, ông bèn quay sang bảo Cố Minh Châu, “Minh Châu à, để cháu chê cười rồi.”

Cố Minh Châu vội lắc đầu, đoạn bước lại gần Dung Lỗi.

Dường như vào lúc này, kề vai bên anh âu cũng là an ủi.

Tay Dung Lỗi rụt về sau tự lúc nào, anh nắm lấy những ngón tay thon dài của cô.

Ông Dung ngồi xuống sau chiếc bàn làm việc, toàn bộ hành động vừa rồi khó mà lọt qua được mắt ông.

“Về mặt này nhà ta cũng cần phải giữ chút sĩ diện, huống hồ cũng lâu rồi gia đình mình chưa có dịp vui nào. Thế nên đám cưới của hai đứa không cần phải tổ chức tiết kiệm làm gì cả, cứ tổ chức sao cho ra trò vào.” Ông Dung đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà cụ nhà giao, bây giờ chỉ việc thảnh thơi nhấp chén trà, bụng bảo dạ lát nữa phải bày trò gì hay ho với thằng cháu mới được, “Về mặt chuẩn bị thì thôi đừng mời công ty chuyên tố chức đám cưới, bất tiện lắm. Nếu Minh Châu bận quá thì cứ để mẹ con và thím hai giúp một tay.”

Dung Lỗi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Cố Minh Châu.

Bắt gặp ánh mắt trù trừ của cô, anh chỉ còn biết buông tiếng thở dài trong câm lặng, thế rồi lễ phép trả lời bố mình: “Thưa bố, bọn con tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn ạ.”

Chưa dứt câu đã biết có chuyện chẳng lành. Một tay kẹp chặt cô, anh giật lùi về sau, khiến Cố Minh Châu trong lúc lơ đễnh cũng lảo đảo bước chân, buộc phải níu vào eo áo anh mới trụ vững.

Kế đó, một âm thanh vang lên, chẳng rõ chén trà của ông Dung đã văng trúng phần nào trên người Dung Lỗi rồi.

Chén trà đập xuống đất, sứt cả quai, nước trà loang thành vũng nhỏ dưới sàn.

“Bác!” Cố Minh Châu luýnh quýnh nhảy bổ ra, đứng chắn giữa Dung Lỗi và bố anh.

Lúc này thì cô đã vỡ lẽ. Có lẽ bố Dung Lỗi làm tất cả với mục đích là để cô thấy, cốt chứng minh với cô là nhà họ tuyệt đối không thiên vị con trai mình, tuyệt đối không để người sinh cho họ đứa cháu trai phải chịu thiệt.

Quả nhiên ông Dung lập tức nguôi giận, đặt bồn rửa bút đang cầm trên tay xuống, ông ngồi xuống ngay ngắn rồi bảo, “Minh Châu, cháu có gì cứ nói.”

Cố Minh Châu gắng mỉm cười thật hòa nhả, “Thưa bác, chuyện này lỗi là ở cháu, chính cháu đã tự ý sinh con lại còn che giấu gia đình bác, tại tính ích kỷ của cháu nên mới ra nông nỗi.”

“Sao lại nói thế. Một thân một mình cháu nuôi Dung Dịch đã cơ cực lắm rồi.” Ông Dung hơi ngẩn người, mặt dần lấy lại vẻ ôn tồn.

“Cháu cám ơn bác đã thông cảm cho cháu ạ,” Cố Minh Châu hơi cúi đầu, “Từ xưa đến nay, trong lòng cháu, bác luôn là vị trường bối đáng kính. Lớp vãn sinh tụi cháu đã làm nhiều việc không phải, vậy mà bác vẫn mở lòng châm chước, cháu thật sự rất cảm ơn bác.”

Bố Dung Lỗi khoát tay ngầm bảo cô không việc gì phải khách sáo như thế.

“Cháu và Dung Lỗi yêu nhau khi còn quá trẻ nên giải quyết chuyện tình cảm không được chín chắn. Cho đến ngày hôm nay, cả hai đã từng trải hơn, cũng đã hiểu được hai chữ “trân trọng”. Cháu mong cả hai có thêm thời gian làm lành, để hai đứa có điều kiện hiểu rõ thêm về nhau. Quãng đời sau này, chung quy lại, hai đứa cháu luôn phải cận kề bên nhau, thế nên việc hôn nhân đại sự không thể chỉ quyết định trong một sớm một chiều, bác thấy có phải không ạ?” Nghe Cố Minh Châu khéo léo trình bày hợp tình hợp lý, lại thêm cả chuyện nhà cô hiện nay - ông Dung cũng hiểu phần nào, thành thử ông cũng thấy thông cảm.

Vậy là chuyện cưới xin đã tạm gác lại. Nói thêm một lúc, ông Dung đành để hai đứa trẻ xuống nhà.

Vừa ra khỏi cửa, Cố Minh Châu đã xót xa sờ soạng khắp người Dung Lỗi, “Có bị thương chỗ nào không?”

Dung Lỗi không nói gì nhưng mặt mày ỉu xìu, nghe cô quýnh quáng hỏi, anh bèn kéo cô ấn vào tường, sáp lại gần và cúi đầu hôn tới tấp. Thô bạo cạy mở hàm răng cô, anh kéo chiếc lưỡi mềm mại nhô ra ngoài cho anh được thỏa thuê mút mát.

Cố Minh Châu thả lỏng người dựa hẳn vào anh, cô buông xuôi theo sự thô bạo và ngang ngược ấy, dần dà cô đã làm dịu đi cơ thể đang căng cứng như dây đàn của anh. Hai người đắm mình vào những nụ hôn, bàn tay Dung Lỗi trượt khỏi cạp quần, mải miết vầy vò bờ mông cô, buộc cô phải rên lên thành tiếng khi hai bờ môi vẫn dính lấy nhau.

“E hèm!” Bất chợt vang lên một tiếng đằng hắng rất khẽ như cố lắm mới bật được ra, khiến hai con người đang xoắn lấy nhau bên bờ tường hành lang phải khựng lại.

Ghì khuôn mặt đang đỏ lựng của Cố Minh Châu xuống hõm vai mình, anh từ từ quay đầu lại thì thấy ông Dung đang cầm một gói báo bọc mảnh vỡ của tách trà. Ông đứng trước cửa thư phòng với vẻ mặt vô cùng lúng túng.

“À, bố xuống trước đây. Hai đứa cứ... xong việc đi... rồi xuống ăn hoa quả nhé.” Nói dứt câu, ông bèn đi lướt qua hai người, luýnh quýnh bước vội xuống cầu thang.

Cố Minh Châu vùi mặt vào hõm vai anh, giọng run rẩy thốt lên một câu “vâng ạ” làm Dung Lỗi phải bật cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

“Dung Dịch ơi Dung Dịch... Sao cháu lại gọi là Dung Dịch?” Mẹ Dung Nham ôm Dung Dịch vào lòng, mặt mày rạng rỡ hỏi thằng bé.

Dung Dịch đang chơi trò xếp hình với bánh táo, nó mà đổ một cái là thằng bé sẽ bỏ vào mồm ngay. Đôi mắt to tròn hấp háy rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Bà ơi, nếu bà không thích cái tên này thì bà có thể gọi cháu là Đá nhỏ.”

Cả nhà phá lên cười rồi đổ dồn ánh mắt về phía mẹ thằng bé. Tự dưng Cố Minh Châu thấy thẹn thùng. Cánh tay đang đặt trên vai cô chợt siết chặt, Dung Lỗi kéo cô ép sát vào người mình.

“Nhà ta không có lệ đặt tên mụ cho bọn nhỏ, hay cứ gọi là Tiểu Dịch nghe cũng dễ thương đáo để!” Mẹ Dung Lỗi liền ôm đứa cháu vào lòng, đoạn chải chuốt lại tóc tai cho nó, nụ cười tươi tắn luôn thường trực trên gương mặt bà.

“Con trai mà gọi bằng tên mụ thì lớn lên sẽ yếu ớt lắm, sau này không được tích sự gì!” ông cụ Dung phản đối.

“Nhỡ sau này Minh Châu sinh thêm một đứa gái nữa thì sao ạ?” Mẹ Dung Lỗi ấm ức hỏi.

“Ờ, vậy thì phải đặt tên mụ thật rồi. Con gái là phải được cưng chiều từ bé.” Ông cụ trả lời với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, nói đoạn, ông còn ý tứ liếc sang Cố Minh Châu đang bị Dung Lỗi ôm khư khư trong lòng.

Cố Minh Châu đành cười vẻ lúng túng. Ngồi hàn huyên thêm một lúc, thấy không còn sớm sủa gì, cô bèn đứng dậy, toan cáo từ.

Tuy cả nhà rất muốn giữ Dung Dịch ngủ lại qua đêm, nhưng thằng bé vừa về nước, dỗ thế nào cũng không chịu rời mẹ. Cố Minh Châu tự dưng lại rơi vào tình huống khó xử.

Dung Lỗi đã quá hiểu cô, thế nên những việc lễ tiết kiểu này từ xưa đến nay anh xử lý rất thấu đáo. Anh chủ động đề nghị tiễn hai mẹ con về, sáng sớm mai lại đưa hai mẹ con qua ăn sáng.

Xe đánh ra đến cửa rồi, bà Dung mới bịn rịn tiễn cháu lên xe. Dung Lỗi chào bố mẹ dợm nhấn chân ga. Sau mấy giây đắn đo lưỡng lự, bố anh bất ngờ gõ cửa sổ bảo, “Ờ thì... bố mẹ quen ngủ sớm, nếu đêm về muộn thì con cứ ở bên ngoài, đỡ quấy quả người nhà phải dậy mở cửa.”

Dung Lỗi hiểu ý bố, anh tủm tỉm gật đầu. Cố Minh Châu ngồi cạnh nghe thấy thế thì lúng túng giấu vội mặt vào mũ của con trai.