- Gì? Có cổ quái!
Chứng kiến tình cảnh như vậy, sắc mặt Dạ Đế khẽ động. Hắn vốn tưởng rằng Tinh Quỷ Hồn Giới chỉ là một thứ trang sức, nhưng khi Tinh Quỷ Hồn Giới tản ra u mang màu lam, Dạ Đế mới biết bản thân mình sai rồi.
- Có ý tứ không ngờ có thể vượt qua cảm giác của ta.
Hai mắt Dạ Đế híp thành một đường nhỏ, chợt duỗi tay ra lăng không hư một trảo.
- A, chiếc nhẫn!
Mặt mày Tiêu Yến biến sắc, chỉ cảm thấy một hồi đại lực vô hình, cường ngạnh dựt xuống Tinh Quỷ Hồn Giới đang treo ở trên ngón tay của mình.
Tinh Quỷ Hồn Giới bị Dạ Đế nhiếp vào trong tay, dị sắc trên mặt Dạ Đế càng ngày càng nồng đậm.
- Có ý tứ, thủ pháp luyện chế yêu binh này rất đặc biệt? Gì, bên trong còn ẩn giấu một phần hồn, là người?
Hai mắt Dạ Đế trợn trừng, khó có thể tin tưởng được hét lên một tiếng. Kinh ngạc qua đi, hắn ngửa đầu lên trời cười lớn.
- Ha ha, thì ra là ngươi, Sở Vân! Ta hiểu rồi khó trách tiểu nha đầu này lại biểu hiện như vậy. Ngươi tính toán thực giỏi, chia hồn phách ra lặng lẽ tiến vào muốn chiếm đoạt tín ngưỡng Quỷ Châu. Khẩu vị ngươi lớn như vậy, không sợ bị bội thực sao?
- Ha ha, cuối cùng cũng có một ngày ngươi rơi vào tay ta. Nếu như ta tiêu diệt phần hồn phách này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bản thể của ngươi. Hả, sâu trong chiếc nhẫn còn có hành lang không gian, có thể truyền lại lực lượng? Quả thực là một đại thủ bút, ha ha!
Dạ Đế cuồng tiếu, không ngờ lại là loại tình huống này. Kế hoạch của hắn đều bị Sở Vân phá hủy, thậm chí ngay cả tiên nang cũng bị Sở Vân đoạt đi. Nếu không phải Thánh nhân can thiệp, chỉ sợ hắn suốt đời suốt kiếp phải chịu sự nô dịch của Sở Vân. Thù hận trong đó đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Thâm thù đại hận!
Linh áp Đế Cấp bàng bạc như biển, tạo thành từng đợt uy áp vô cùng khủng bố.
Vạn Vật Tề Âm!
- Thì ra tên họ đầy đủ của sư phụ là Sở Vân.
Tiêu Yến nghĩ đến đây sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng cảm thấy bản thân tựa như một con thuyền nhỏ bập bềnh trong phong ba bão táp, tùy thời đều có thể bị những con sóng hung dữ nhấn chìm. Đây là linh áp khắc chế,
Dạ Đế không có thực sự muốn đối phó với nàng.
- Bất quá ngươi an tâm, ta sẽ không tiêu diệt ngươi một cách thống khoái nhưu vậy đâu. Ta phải tra tấn ngươi thực tốt, để cho ngươi hiểu được rằng làm địch nhân của ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Dạ Đế thu hồi nụ cười điên cuồng, hai mắt bắn ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tinh Quỷ Hồn Giới chấn động, thanh âm của Sở Vân truyền ra.
- Dạ Đế, ngươi cho rằng như vậy đã có thể uy hiếp được ta? Chỉ là một phần hồn phách mà thôi, buông tha là được. Ngươi cho rằng lần này ngươi thắng ta? Chỉ là vận khí của ngươi tốt một chút mà thôi!
- Sở Vân ngươi đã là Đại Đế rồi, sao còn chưa biết sự trọng yếu của khí vận. Hừ, ngươi đừng vội mạnh miệng. Khí vận cũng là một bộ phận của thực lực, Đế Hoàng thực lực mạnh mẽ, người nào lại không có khí vận dày sâu.
Đúng lúc này, thần sắc Dạ Đế khẽ động.
- Ta hiểu rồi, vì sao ngươi lại lặng lẽ tiến vào Quỷ Châu. Ha ha, có phải ngươi muốn cứu phụ thân ngươi? Thực là một đứa con có hiếu!
- Dạ Đế, nếu không ngại chúng ta có thể giao dịch. Ngươi trợ giúp ta, ta bồi thường gấp đôi tổn thất trước kia của ngươi?
- Ha ha! Sở Vân ngươi cũng có ngày cầu khẩn ta?
Dạ đế cười to ba tiếng, sau đó ngữ khí trầm tĩnh lại. Mặc kệ hắn thù hận Sở Vân đến thế nào, nhưng hắn thủy chung hiểu rõ một điều, thù hận không đổi được thành lợi ích. Chỉ có lợi ích, mới là mục tiêu theo đuổi của cường giả Đế Hoàng.
- Bồi hoàn gấp đôi không đủ, ta muốn gấp mười.
Dạ Đế hung dữ nói.
- Hừ! Gấp ba, nếu không thì khỏi bàn nữa!
Thái độ Sở Vân so với hắn còn cứng rắn hơn.
- Ngươi không để ý đến sinh tử của phụ thân ngươi?
Hai mắt Dạ Đế âm mang bất định. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Bất kỳ vật gì đều có một cái giá của nó. Bốn lần, ta tin rằng cái giá này sẽ khiến vài cường giả Đế Hoàng khác cảm thấy có chút hứng thú.
Những lời lãnh khốc vô tình này của Sở Vân khiến cho Dạ Đế chấn động.
- Được rồi, thì bốn lần! Bất quá ngươi phải giao tiền đặt cọc trước.
- Không có cửa đâu! Chỉ có một phần khế ước, ngươi có muốn hay không?
Sở Vân cười xùy một tiếng.
Dạ Đế hừ lạnh một tiếng, nội tâm có chút lo lắng. Hắn ăn rất nhiều quả đắng trên tay Sở Vân, không khỏi suy tư trong chuyện này có gì xảo quyệt.
- Không sợ! Hôm nay cửu châu đều liên minh lại với nhau, Đế Hoàng đều là minh hữu, không thể công kích lẫn nhau. Nếu Sở Vân thi triển Nhân Đạo Vô Lượng, lập tức sẽ bị lưới pháp tắc Tinh Châu giết chết. Cho dù hắn trốn khỏi cửu châu, cũng không thoát khỏi bị đám Tiên Thiên Thần Ma vây khốn. Bởi vậy tuyệt đối không sợ hắn đổi ý.
Nghĩ tới đây, Dạ Đế trấn định này, nở một nụ cười chiến thắng.
Bên trên Tinh Quỷ Hồn Giới phát ra hào quang.
- Đây là khế ước, ngươi coi qua đi.
Thông qua chiếc nhẫn, từ Tinh Châu truyền đến một phần ngọc giản. Dạ Đế coi kỹ một lần, nhíu mày.
- Mặc dù không có thiếu xót gì, nhưng vài điều ước trong đó khiến ta rất không hài lòng.
Hắn sửa lại nội dung trong ngọc giản, thông qua chiếc nhẫn truyền đến Tinh Châu.
Thanh âm Sở Vân một lần nữa vang lên.
- Điều kiện của ngươi quá hà khắc, ta không thể đáp ứng toàn bộ. Đây là điểm mấu chốt của ta, nếu không đồng ý thì lần giao dịch này hủy bỏ.
Nói xong, ngọc giản lại truyền tới. Dạ Đế căm tức nói.
- Linh Đế, ngươi có thái độ gì đây?
Hắn đang muốn thò tay tiếp nhận ngọc giản, sắc mặt đột biến. Ngọc giản chợt nổ tung, một đạo bạch quang bắn thẳng đến mi tâm của hắn.
Nhân Đạo Vô Lượng!
Nhưng Dạ Đế đã sớm dùng Hóa Đạo Chi Quang bao phủ toàn thân, hắn phạm qua một lần sai lầm, sao có thể tái phạm lần thứ hai?
Cho dù Nhân Đạo Vô Lượng cường đại nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một loại đạo pháp.
Bị Hóa Đạo Chi Quang khắc chế lập tức tan rã.
- Sở Vân, ngươi dám ra tay? Ngươi không sợ minh ước trừng phạt sao?
Dạ Đế lảo đảo, kinh sợ hô lên. Trả lời hắn là đạo bạch quang thứ hai. Đây là lực lượng của bản thể Sở Vân từ Tinh Châu thông qua Tinh Quỷ Hồn Giới truyền tống tới.
Nhưng luồng Nhân Đạo Vô Lượng này lại một lần nữa bị Hóa Đạo Chi Quang của Dạ Đế triệt tiêu.
- Ta hiểu rồi, chỉ có một lời giải thích. Minh ước của ngươi đã đến kỳ hạn rồi!
Dạ Đến trợn mắt, trí tuệ Đế Cấp không thể khinh thường, lập tức suy đoán ra chân tướng. Hắn vừa dứt lời lại phải nghênh đón một luồng Nhân Đạo Vô Lượng.