Chí Tôn

Chương 730: Nhân Đạo Vô Lượng


Bàn tay khổng lồ nhanh chóng biến hóa thành một đoàn quang cầu màu xám lớn hơn, bao vây toàn bộ Đấu Chiến Thắng Kỹ của Sở Vân vào bên trong.

Sở Vân nhíu mày thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm quang cầu màu xám không chớp, mười phần khẩn trương. Hắn vừa đánh ra toàn bộ Đấu Chiến Thắng Kỹ mình có, một kích này đã ngưng tụ toàn bộ hy vọng của hắn.

Cầu xám cũng không yên lặng, mặt ngoài nó thỉnh thoảng lại đâm ra, thật giống như bên trong có một mũi khoan, đang không ngừng khoan ra phía ngoài. Cầu xám phảng phất bền chắc như một tấm da trâu, tuy rằng không ngừng biến hình, nhưng vẫn vững vàng vây
lấy quả cầu năm sắc tại bên trong.

Tần suất biến hình càng lúc càng chậm, cuối cùng yên tĩnh trở lại.

- Ha ha ha…

Dạ Đế ngửa mặt cười dài, tới hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.

- Thật là có thú biểu diễn. Ta phải thừa nhận, ngươi để lại ấn tượng sâu đậm cho ta. Có thể chết trên tay ta, chính là vinh hạnh vô thượng của ngươi.

Sắc mặt Sở Vân bình tĩnh phi thường:

- A? Là thế này sao…

Hắn vừa mở miệng, mi tâm mạnh mẽ bắn ra một chùm tia sáng thuần trắng.

Chùm tia sáng này vô cùng nhỏ, phảng phất như một cây kim bị bắn tới.

Con ngươi Dạ Đế co lại, trong lòng kinh hãi gần chết, toàn thân nổi gai ốc.

Quang mang chỉ lóe lên rồi tắt, hầu như khiến người ta cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Cổ quái chính là, Dạ Đế tựa hồ không chịu phải bất kể thương tổn nào. Sau khi bị chùm sáng bắn trúng, hắn vẫn bình yên vô sự.

Hai người đối diện, sau một lúc lâu, Dạ Đế liền đánh vỡ bầu không khí trầm lặng.

- Thì ra là thế.

Sau mặt nạ, truyền đến tiếng cảm thán của Dạ Đế, thanh âm hắn vẫn bằng phẳng như trước.


- Quang cầu năm màu kia dĩ nhiên chỉ là ngụy trang, khi toàn bộ lực chú ý của ta bị nó hấp dẫn, khi ta một lần nữa cho rằng đại cục đã định rồi để lộ ra sơ hở lớn, lúc này ngươi mới thi triển đòn sát thủ chân chính của mình.

- Hiện tại mới hiểu được, đã muộn rồi.

Khóe miệng Sở Vân hơi nhếch lên, lộ ra dáng cười thật tươi.

Song chưởng hắn đã mất, thân thể càng bị thủng những lỗ lớn nhỏ, máu hiện vẫn đang chảy ra, bộ dáng có thể nói chật vật thê thảm, chiến lực càng như nỏ mạnh hết đà.

Đừng nói là Đại Đế cao đoạn, dù là một vị cường giả Vương cấp cũng có thể thu thập Sở Vân lúc này.

Thế nhưng Dạ Đế không hề động tĩnh, sát ý cuồn cuộn trong ngực hắn đã hoàn toàn tiêu tán.

- Còn chưa muộn!

Hắn ngửa mặt lên trời thở dài.

- Mạng của ta vẫn còn, ta còn có thể tiếp tục chiến đấu. Chỉ là hôm nay đánh một trận, đích xác khiến ta thấy được chênh lệch giữa chúng ta. Ai… Thành thật mà nói, trước đây ta còn tưởng rằng vì quan hệ Tinh Thánh mới khiến ta bại dưới tay ngươi. Hiện tại ta mới biết được, thiên tư và tài trí ngươi đều vượt xa ta, ngươi là trời cao, còn ta chỉ là một khối thổ địa ti tiện. Ngươi là vầng thái dương soi sáng sinh linh, còn ta chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé. Ta vĩnh viễn không chiến thắng được ngươi, ta hiện tại mới phát hiện bản thân mình trước đây, ngu dốt và tự đại tới cỡ nào!

Nói đến đây, Dạ Đế gục đầu xuống, trong đôi mắt hắn toát ra vẻ buông xuôi, thần tình mười phần hối hận.

Đây là biểu lộ chân tình, không chút giả tạo.

Sở Vân gật đầu, lấy giọng như trưởng bối giáo huấn Dạ Đế:

- Xem ngươi đã nhận thức được sai lầm của mình, sau này ngươi liền đi theo bên người ta.

- Thật vậy chăng? Ta thực sự có thể?

Dạ Đế ngẩng mạnh đầu, hai mắt hắn phóng xuất quang mang hưng phấn, không dám tin tưởng hỏi lại.

Sở Vân lại gật đầu.

Dạ Đế mừng như điên, cúi đầu bái lạy:

- Lòng dạ người bao la như biển, hùng vĩ như núi. Có thể được người tha thứ, là phúc khí mười đời Dạ Đế tu không hết. Cảm tạ người, thực sự rất đa tạ người! Từ hôm nay trở đi, người là chủ công của ta! Ta chính là thuộc hạ của người. Cho dù lên núi đao biển lửa, chỉ cần người nói một câu! Thuộc hạ dù muôn lần chết cũng không từ!


Sở Vân cười ha ha:

- Tốt, Dạ Đế, ngươi có giác ngộ như vậy ta rất mừng!

- Thuộc hạ không dám, nguyện dâng lên tất cả sở hữu, ra sức làm việc vì chủ công, xưng bá thiên hạ!

Dạ Đế không hề nói suông, thực sự đưa hai tay dâng tiên nang tuyệt phẩm của mình lên.

Sở Vân ngây người một lúc, chợt mừng rỡ, không chút khách khí bắt lấy tiên nang của Dạ Đế, cũng mở miệng nói:

- Rất tốt, Dạ Đế, cống hiến của ngươi ta sẽ ghi tạc trong lòng.

Dạ Đế được Sở Vân khích lệ một câu, nhất thời kinh động tới toàn thân run lên, hắc hít sâu một hơi, nói:

- Có thể phụ tá chủ công, là vinh hạnh cho thuộc hạ!

Ba ngày sau.

Ầm ầm ầm…

Những tiếng chấn hưởng nặng nề, tựa như người ta đang gõ một chiếc trống trận thật lớn, vang lên trong toàn bộ tiên nang.

Dưới sự liên thủ của Sở Vân và Dạ Đế, một khối lại một khối thổ địa trong thế giới tiên nang của Dạ Đế chuyển tới trong thế giới của Sở Vân.

Thế giới tiên nang của Dạ Đế thu thập tài nguyên từ một phần nhỏ của Tinh Châu, đại bộ phận là của Quỷ Châu.

Bởi vậy sắc trời trong thế giới của hắn u ám, ít sắc màu. Mặt đất nhiều đầm lầy, bình nguyên xám, hủ thực sâm lâm chiếm đa số, biển rộng cũng có. Chỉ là quy cách so với Sở Vân nhỏ hơn một chút, hơn nữa còn là một vùng biển chết.

Hoàn cảnh này, không thể nghi ngờ là cõi yên vui của yêu vật quỷ hệ, ám hệ. Trong tiên nang Dạ Đế, số lượng yêu vật vượt lên trên ba trăm vạn, trong đó hơn hai trăm vạn là yêu vật quỷ hệ và ám hệ.

Ngoại trừ yêu vật, trong tiên nang Dạ Đế cũng có di chuyển nhân tộc, nhưng quy mô rất nhỏ, chỉ hơn một nghìn người, sinh hoạt tại trong một tòa pháo đài.

Xét tổng thế, tuy rằng thế giới tiên nang của Dạ Đế kém Sở Vân, nhưng cũng không kém là bao. Xét về chất lượng yêu vật, thậm chí còn vượt trên Sở Vân một chút. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Thế nhưng thế giới tiên nang của Sở Vân, bởi vì các mắt trận xắp xếp hoàn mỹ, tiềm lực phát triển lớn hơn, thế giới của Dạ Đế không thể so sánh bằng.

Lại qua thêm năm ngày, hai thế giới tiên nang đã thành công sáp nhập hoàn toàn.

Thoáng cái, thế giới tiên nang của Sở Vân đã được mở rộng gấp đôi. Bởi vì trước kia cướp đoạt yêu vật của Đan Châu nên có vẻ chật chội, thế nhưng hiện tại đã càng thêm rộng rãi.

Huyền phù tại trên cao, quan sát đại địa mênh mông dưới chân, Sở Vân không khỏi dâng trào cảm xúc.

Lần này tuyệt đối là kiếm lớn.

Thời gian Dạ Đế gây dựng thế giới tiên nang vượt qua mình mấy chục lần. Tuy rằng mắt trận không được hoàn mỹ, thế nhưng nội tình tuyệt đối thâm hậu. Đúng là ở phương diện nội tình, thế giới tiên nang của Sở Vân vẫn còn kém so với Dạ Đế, sau cùng phải di chuyển thêm hơn mười khoáng mạch, mới miễn cưỡng sáp nhập thành công.