Chí Tôn

Chương 72: Công chúa không cam lòng, kế hoạch của Sở Vân

Thần tình Bạch Mi Đan Sư nghiêm túc, mọi người đang trong lúc cười vang lập tức yên tĩnh lại. Khí chất đặc biệt của hắn, chung quy khiến các học sinh xung quanh đều sợ hãi không tự chủ được. Không dám cãi lời, các thiếu niên mang theo ánh mắt hoặc hiếu kỳ, hoặc nghi vấn, tất cả đều tán đi.

Sở Vân tự nhận không may, khẽ cắn môi, đứng dậy.

Thật sâu nhìn thoáng qua thiếu niên thần bí thu hồi Bảo Thạch Hải Đồn, theo thân ảnh Bạch Mi Đan Sư rời đi, trực giác nói cho Sở Vân biết, lai lịch của đối phương không đơn giản, nhất định có địa vị không nhỏ.

Bất quá hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để truy cứu, coi như bị chó cắn một cái, cầm lấy cần câu một lần nữa, Sở Vân ngồi xuống, tiếp tục thả câu.

Hiệu quả của dẫn hương đan thực sự rất tốt, yêu thú đưa tới đều là cấp bậc Tiểu Yêu, tu vi cấp thấp.

Chỉ chốc lát sau liền đưa tới hai đầu Võ Đạo Giải, một đầu Bát Quái Quy, tu vi bình quân vào khoảng trên dưới 22 năm, rất thích hợp cho Thiên Hồ của Sở Vân tu luyện.

Giết chết chúng, thôn phệ ba viên yêu tinh, tu vi của Thiên Hồ đã tăng lên 24 năm, Sở Vân đang tiếp tục thả câu, đột nhiên một vị thiếu niên bước tới.

Chính là Kim Bích Hàm.

Sau khi nói chuyện với Bạch Mi Đan Sư, biết được Sở Vân cứu chính mình. Tuy rằng rất tức giận đối phương đường đột đối với chình mình, thế nhưng sự thực có nguyên nhân chính đáng, Kim Bích Hàm cũng không phải công chúa chua ngoa đanh đá, nàng thông tình đạt lý, muốn tới xin lỗi. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Tại hạ Thạch Gia Minh, vừa rồi có chút đắc tội, thực sự xin lỗi!
Đứng ngay bên cạnh Sở Vân, Kim Bích Hàm ôm quyền nói.

Vậy mà Sở Vân căn bản hờ hững, coi như không nghe thấy.

Đợi chốc lát không thấy có phản ứng, Kim Bích Hàm hít sâu một hơi, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa. Lúc này Sở Vân mới nghiêng người, quay sang một bên, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương, nói thẳng:
- Thạch Gia Minh, ta có ân cứu mạng đối với ngươi, ngươi muốn lấy cái gì báo đáp ta?


Kim Bích Hàm không khỏi tức giận run người, công chúa một quốc gia đương nhiên có ngạo khí, tạ lỗi với Sở Vân đã là hạ mình rất nhiều, hơn nữa đối phương còn hôn chính mình, đoạt đi nụ hôn đầu tiên, bút sổ xách này còn chưa tính đây!

Lúc này còn đáp lại bằng con mắt trắng, tức giận nói:
- Cứu tại hạ chính là đan dược trân quý của Đan Sư, Sở Vân ngươi bất quá là xuất một chút lực mà thôi?

Nàng từ trong miệng Bạch Mi Đan Sư biết được tên của Sở Vân, lập tức khắc ghi thật sâu cái tên này vào trong lòng.

- Tuy là xuất một chút lực, nhưng vẫn như cũ là ân cứu mạng, lẽ nào ngươi muốn phủ nhận sao?
Sở Vân nhướng mày, đói với thái độ xin lỗi của đối phương có chút bất mãn.

- Ngươi…
Kim Bích Hàm tức giận, nghĩ tới lời đối thoại vừa rồi với Bạch Mi Đan Sư, hỏi thẳng vì sao không bảo một nữ học sinh tới bón đan dược.

Lúc đó Bạch Mi Đan Sư đã đáp:
- Ngươi nữ giả nam trang, để một vị nữ đông học tới bón đan dược, không thấy mệnh lệnh này vô cùng kỳ quái sao? Hôm nay ngươi gánh trách nhiệm nặng nề trên lưng, tự nhiên phải ẩn nhẫn, ngay cả điểm ẩn nhẫn như vậy còn không chịu nổi, tương lai làm sao kế thừa vị trí quốc chủ?

Kim Bích Hàm băng tuyết thông minh, kỳ thực đã sớm nghĩ tới một tầng như vậy, chỉ là chung quy nàng là nữ hài tử, bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên, trong lòng khó tránh khỏi căm giận bất bình.

Hôm nay nhìn thấy đương sự, đối phương ngược lại có bộ dáng như chính mình vô cùng có hại, trực tiếp muốn nàng phải báo đáp, nàng bỗng nhiên hiểu được: "Xem ra bút sổ sách này đã trở thành rối tung rối mù, làm sao cũng không thể thanh toán được!"

Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng vô cùng không cam, cũng rất bi thương.

Hít sâu một hơi, cuối cùng Kim Bích Hàm mở miệng nói:
- Vậy ngươi nói, muốn cái gì?


Sở Vân nhìn hắn một chút, bỗng nhiên không còn hăng hái, tính toán nhỏ nhặt với tiểu hài tử như vậy làm gì đây?

- Quên đi, coi như ngươi thiếu ta một nhân tình là được rồi.
Lắc đầu thở dài một tiếng, Sở Vân rất tùy ý đáp.

- Tốt, tốt!
Kim Bích Hàm hận tới nghiến răng, cắn môi dưới:
- Thiếu ngươi một nhân tình, ta nhớ kỹ!
Nói xong căm giận rời đi.

Sở Vân cảm thấy phi thường kỳ quái, rõ ràng là đối phương thiếu chính mình một nhân tình, vì sao lại giống như đối phương ăn thiệt thòi lớn.

- Thiếu niên mà…
Thở dài một tiếng, Sở Vân càng thêm xác định, địa vị của đối phương rất lớn, trong lòng vốn mang theo cao ngạo thật sâu, xem ra thường ngày không thiếu kiêu căng, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, là thiên chi kiều tử.

Lắc đầu, hắn vứt chuyện này ra khỏi đầu. Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong lữ đồ của hắn mà thôi, mục tiêu chân chính của hắn vẫn như cũ đạt trên Thiên Ca Thư Viện.

Thiên Ca Thư Viện, chính là học phủ đệ nhất danh đúng với thực của toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo. Hầu như tất cả người thừa kế đảo chủ đều đã từng học qua một đoạn thời gian tại Thiên Ca Thư Viện.

Thiên Ca Thư Viện, nghiêm ngặt mà nói thuộc về trận doanh trung lập, cũng không tham dự vào phân tranh Chư Tinh Quần Đảo, đồng thời nó lại có thể sở hữu rất nhiều tài nguyên Chư Tinh Quần Đảo không có, hàng năm đều có rất nhiều nhân tài tỏa đi khắp nơi trong Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí là hải vực bên ngoài Chư Tinh Quần Đảo, những quốc chủ quốc gia khác, hàng năm đúng ngày đều tới Thiên Ca Thư Viện chọn lựa nhân tài.

- Chuyến đi tới Thiên Ca Thư Viện này không chỉ cần phải mượn tài nguyên, đào tạo yêu thú Thiên Hồ, hơn nữa còn phải mượn thế, lợi dụng kỳ ngộ bệnh dịch Bích Lạc Hải Đái, giúp Thư gia đảo khai tách chợ muối rời biến. Trừ chuyện này ra, mời chào nhân tài, trong ký ức của chính mình, trong suốt mấy năm dài, thành tựu lớn nhất trong rất nhiều nhân tài có hai người nổi bật.

- Một người là Nhan Khuyết, nhân xưng "toán kế vô khuyết", chính là mưu sĩ, am hiểu dân chính. Một vị là Hoa Anh, nhân xưng "bách xảo tâm cơ", cũng là mưu sĩ, am hiểu bày mưu tính kế trước chiến trận.

- Thư gia đảo không thiếu dũng dĩ, nhưng lại thiếu rất nhiều trí giả. Nếu như có thể mời được một ít người có trí tuệ, phụ trợ lão đa Thư Thiên Hào, cũng không cần phải hi sinh lợi ích bản thân, lợi dụng thế lực của Trữ gia.

- Bất quá hai trong hai người này, Hoa Anh chính là người thừa kế Hoa gia, dù thế nào cũng không thể mời được tới Thư gia đảo, mục tiêu chân chính phải đặt trên người Nhan Khuyết.

Trong lòng Sở Vân âm thầm đẽo gọt, nhớ lại một ít tin tức về Nhan Khuyết.

Nhan Khuyết, chính là con cái bình dân, nhà chỉ có bốn bức tường, sinh hoạt gian khổ, bởi vậy trưởng thành sớm, thông minh hiểu chuyện. Sau khi được hòn đảo nghèo khó đề cử, nhập học Thiên Ca Thư Viện, trong Thiên Ca Thư Viện, hắn không ngừng nỗ lực, bản thân lại có chút kỳ ngộ.