Nhưng hiện nay Sở Vân tấn chức tới Vương cấp sơ đoạn, địa vị linh quang đã ngang hàng với hắn, Lục Kình Vương chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tiến hành liều chết chống lại.
Không thể không nói, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, cho dù là trạng thái thấp nhất như thế, cũng bày ra tài nghệ chiến đấu trầm ổn lão lạt của hắn.
Hắn xem trọng Sở Vân chỉ có Túy Tuyết Đao nhưng dùng trong hoàn cảnh xấu hổ, lợi dụng Huyền Thiết Trọng Khải của mình, cùng với Bạch Cốt Đại Chương Ngư và Hỗn Độn tiến hành giáp công.
Sở Vân là rõ ràng công mạnh thủ yếu, không có Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải phòng hộ, khó có thể ngăn cản công kích của Kiếp Yêu. Có chút sơ ý chính là kết cục bị thua tử vong.
Hắn vốn nghĩ chờ đợi Tửu Hào Vương trợ giúp, nhưng chiến đấu nửa khắc chung, vẫn không thấy bóng dáng Tửu Hào Vương.
- Sở Vân, cho dù ngươi tấn chức thành Vương, cuối cùng cũng phải chết trong tay ta!
Lục Kình Vương cất lên tiếng cười điên cuồng.
- Thật không? Một khi đã nói như vậy... Vậy để ta vận dụng thủ đoạn cuối cùng.
Sở Vân thu đao đứng lại, đưa tay vào tiên nang bên hông.
- Hừ, phô trương thanh thế. Sở dĩ ngươi có thể tấn chức Vương cấp, chẳng qua là có được một kỳ ngộ. Ta không tin ngươi còn lưu lại một lá bài.
Lục Kình Vương cười nhạo một tiếng, người lui về phía sau, chỉ huy hai con Kiếp Yêu mạnh mẽ xông về hướng Sở Vân.
Lục Kình Vương nói rất đúng, cũng không đúng.
Sở Vân thật sự là tới trình độ chiến đấu sơn cùng thủy tận, ngay cả các Cực Nhạc Tiên Phi cũng tham dự chiến đấu. Hiện nay mỗi người đều trọng thương, không thể tái chiến. Ngoại trừ Túy Tuyết Đao ra, Sở Vân thật sự không còn yêu vật nào khác có thể chiến đấu.
Nhưng, Sở Vân còn có lắp ráp Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền.
Những yêu binh này từ sau khi lấy được từ thế giới Thần tàng, hắn vẫn chưa trực tiếp lắp ráp lên, vẫn giữ lại ở trong tay.
Các Cực Nhạc Tiên Phi cũng không thiện chiến đấu. Cho dù hắn lắp ráp lên, đối với sức chiến đấu bên ta cũng tăng lên không lớn, ngược lại có thể bởi vì qua Thiên Kiếp lầm vào trạng thái bên ta tổn hại.
Sở Vân đưa tay thăm dò trong tiên nang, khi vươn ra, trong tay đã nắm mô hình giống như Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Lục Kình Vương kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn chăm chú. Hắn lắp ráp từng yêu binh lên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền.
Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền là vật nghịch thiên, càng lắp ráp đến giai đoạn sau, càng đưa tới Thiên Kiếp kinh khủng.
Gần như là vừa mới trang bị lên, không trung trên đỉnh Sở Vân đầu biến sắc, kiếp vân chen chúc đến, hắc ám âm u bao phủ Sở Vân và Lục Kình Vương.
Sắc mặt Lục Kình Vương lập tức trắng nhợt.
Nếu lúc trước Sở Vân vận dụng thủ đoạn này, hắn căn bản không e ngại. Bởi vì yêu vật trong tay đầy đủ hết, hoàn toàn có thể dựng ra không gian chiến trận, hình thành tiểu thiên địa, cắt đứt yêu khí xông thiên này, khiến đại đạo Tinh Châu không cảm ứng được.
Nhưng hiện nay, không gian chiến trận ban đầu, trải qua chiến đấu kịch liệt, đã sớm vỡ nát. Trong tay hắn chỉ còn lại có hai Kiếp Yêu, có Sở Vân như hổ rình mồi, cũng căn bản không tổ chức được chiến trận mới.
Hắn đã sớm thu thập tin tức về Thư gia, biết Sở Vân có Hóa Đạo Chi Pháp, vô cùng am hiểu độ kiếp. Bởi vậy tỉ lệ yêu vật trong tay Sở Vân, đào tạo thành Kiếp Yêu rất lớn. Không giống những người khác, độ kiếp gian nan, thực sự phải xem vận khí. Số lượng Tích lũy Kiếp Yêu cũng cần một thời gian dài.
Quan trọng hơn chính là, Lục Kình Vương còn lại hai Yêu thú đều là yêu vật Hậu Thiên, dưới Thiên Kiếp, tuyệt đối sẽ bị cảm ứng, hại cá trong chậu.
Tuy rằng Sở Vân chỉ còn lại một yêu binh, nhưng là yêu binh Tiên Thiên, căn bản không nhìn Thiên Kiếp.
Cứ như vậy, ưu thế ban đầu của Lục Kình Vương lập tức chuyển thành điều kiện xấu.
Mà Sở Vân đang hoàn cảnh xấu, lập tức biến thành ưu thế lớn.
Ầm ầm!
Hàng nghìn, hàng vạn đạo sấm sét màu đỏ, ầm ầm nện xuống. Bao trùm cả một phạm vi rộng, đạt tới gần nghìn dặm.
Không gian chiến trận vốn đã bị phá đến mức không chịu nổi, dưới sự tấn công của xích lôi, lập tức dập nát.
Sấm sét xuyên qua không gian, trọng điểm chăm sóc Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền trong tay Sở Vân. Đồng thời sấm sét dư thừa, cũng khiến Lục Kình Vương và hai con Yêu thú của hắn gặp hại.
- Hỗn Độn!
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Lục Kình Vương quát to một tiếng. Yêu thú Hỗn Độn há to miệng, hướng về phía Xích Lôi hút mạnh.
Sở Vân giơ lên cao Túy Tuyết Đao, thôi phát đạo pháp Hóa Lôi, Hóa Hỏa, Xích Lôi chưa tiếp cận cũng đã biến mất trong không trung. Thấy Hỗn Độn đại phát thần uy, ngay cả Xích Lôi đều bị nó nuốt vào bụng, hắn không khỏi thất kinh:
"Hỗn Độn thật là kỳ thú, có thể nuốt tất cả các vật vào bụng, tiến hành tiêu hóa. Cuối cùng đều hóa thành Hỗn Độn Hồng Lưu, bồi dưỡng bản thân. Tuy nhiên, thời gian ác chiến lâu như vậy, Hỗn Độn cũng đã nhanh đến cực hạn. Ta không tin nó còn có thể chống đỡ nổi Thiên Kiếp!"
Trong lòng cười lạnh một tiếng, thân hình Sở Vân như điện, Xích Lôi trên đỉnh đầu hắn cũng dần tiến về hướng Lục Kình Vương.
- Tiểu tử gian xảo!
Lục Kình Vương chửi ầm lên, không còn phong độ cao cao tại thượng bày mưu nghĩ kế như lúc ban đầu. Khắp nơi đều là Xích Lôi cuồn cuộn. Thực lực của hắn xuống tới mức thấp nhất, hiện tại muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Sở Vân càng lúc càng tiếp cận với Lục Kình Vương, lại gây áp lực càng lớn cho Hỗn Độn.
Rất nhanh Thiên Kiếp lại biến hóa, phát ra từng đạo tia chớp tối đen.
- Sấm Sét Hỗn Độn!
Lục Kình Vương quá sợ hãi. Thiên Kiếp cảm ứng được sự tồn tại của Hỗn Độn, tận lực giáng Kiếp số xuống nó.
Hỗn Độn bị sấm sét bổ tới, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nó đau khổ chống đỡ, tập trung hộ chủ, không ngờ chỉ chống đỡ được nửa canh giờ. Chừng mấy nghìn đạo lôi điện như kiếm, đâm thủng thân hình nó, cuối cùng đánh nó xuống biển, sinh tử không biết.
Sở Vân lại xuất hiện từ trong hàng rào lôi ngục điện.
Tuy rằng trong Hóa Đạo Chi Pháp, cũng không có cái nào có thể đặc biệt nhằm vào Hỗn Độn. Nhưng Sở Vân đem tất cả Hóa Đạo Chi Pháp, đồng loạt thôi hóa, lực phòng ngự lập tức tăng lên rất nhiều. Hỗn Độn sấm sét cũng không làm gì được hắn.
- Ta rất hận!
Lục Kình Vương hô to, mất đi Hỗn Độn, hắn không thể không dùng Bạch Cốt Đại Chương Ngư. Đồng thời thân hình lui nhanh như điện.
Sở Vân cười lạnh. Đây là Lục Kình Vương đang giãy dụa. Hắn nhìn cũng như không nhìn Bạch Cốt Đại Chương Ngư, chăm chú theo sát Lục Kình Vương.
Bạch Cốt Đại Chương Ngư ở trong Sấm Sét Hỗn Độn, chỉ chống đỡ mười ba lần hô hấp đã hoàn toàn bị nổ tung.
Huyền Thiết Trọng Khải trên người Lục Kình Vương thì chống đỡ được hai mươi mốt lần hô hấp, đã tan rã từng mảnh. Gần như cùng lúc áo giáp biến mất, Lục Kình Vương đã bị một đạo sấm sét bổ trúng. Trong phút chốc cháy sém. Tuy nhiên bị một Sấm sét Hỗn Độn
đánh trúng, không ngờ hắn không hết hy vọng, phát ra nguyền rủa ác độc đối với Sở Vân.
Ngự yêu sư phát triển đến Vương giả, tố chất thân thể bản thân đã đủ để sánh ngang một vài Đại Yêu vật.
Sau đó, một đạo sấm sét chợt đánh xuống, cuối cùng Lục Kình Vương không thể chịu được, bị đánh cháy đen mấy mảng, nổ bắn ra, hoàn toàn chết hẳn.
Nhưng Sở Vân không có thời gian thư giãn, hắn bảo vệ Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, cầm Túy Tuyết Đao trong tay, bắt đầu vượt Thiên Kiếp bằng sức mạnh còn lại.
...
Mây trắng trước mắt, bay nhanh về phía sau, gió thét gào bên tai, thương thế trên người trầm trọng hình thành nhất từng cơn đau đớn mãnh liệt, xông lên tấn công vào thần kinh đầy mệt mỏi của Lạc Anh Vương.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc chống đỡ không được, thấy hoa mắt, toàn thân giống như Lưu Tinh rơi xuống đất, nện xuống trên một đảo nhỏ chỗ không tên.
Lực đánh thật lớn khiến hắn suýt nữa ngất đi. Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn là Lạc Anh Vương, dùng ý chí mạnh mẽ nhất chống đỡ thân thể, gian nan từ trong hố sâu đứng lên.
Hắn tựa vào một cây thấp, đau đớn trên thân thể cũng dần dần biến mất.
Hắn không khỏi kinh hãi, trong lòng trầm xuống:
- Không xong! Ta trúng phải đạo pháp thần thông Nhất Túy Phương Hưu của Tửu Hào Vương, toàn thân đã bắt đầu bị tê liệt. Một khi say, tất cả sẽ chấm hết.
Hắn cố gắng hết sức mở mi mắt, quan sát bốn phía. Đảo nhỏ này không lớn, phạm vi hơn mười dặm, hoang tàn vắng vẻ.
- Cũng không biết ra hải vực Chư Tinh Quần Đảo có...
Lạc Anh Vương chua sót cười. Tuy rằng trong người hắn còn có một tiểu bảo thạch mật môn, liên thông với sào huyệt nhà mình. Nhưng lúc này linh quang trong cơ thể hắn đã đen tối đến mức không thể lại thôi động bất kỳ một yêu vật nào.
- Sớm biết như thế, không nên đồng ý đối phó với Thư Gia.
Hắn thở dài một hơi, nhưng trong lòng cũng không hối hận. Trong thư Dạ Đế, lấy bí mật thành Đế mời chào. Loại mê hoặc này thật sự quá lớn, nếu lại chọn thêm một lần nữa, hắn sẽ vẫn lựa chọn như thế.
- Phụ thân! Phụ thân!
Đúng lúc này, tiếng gào của Cửu Mệnh Yêu Quân truyền vào bên tai hắn.
- Con ta, sao con lại ở chỗ này?
Lạc Anh Vương thấy Cửu Mệnh Yêu Quân, điều khiển một con yêu điểu bay đến, tinh thần hắn lập tức rung lên.
- Con vẫn chú ý nhìn lên bầu trời, nhìn thấy không gian chiến trận vỡ tan, phụ thân bỏ chạy, con liền lập tức chạy tới. Phụ thân, người không có chuyện sao? Thương thế của người...
Cửu Mệnh Yêu Quân xuống khỏi yêu điểu, bước nhanh tới, nước mắt lưng tròng.
- Trời chưa diệt ta. Con ta chớ lo. Tuy rằng phụ thân không thể động đậy, nhưng trong người đã có một tiểu bảo thạch mật môn. Con cấp tốc mở ra, chúng ta lập tức quay về đại bản doanh, bế quan tu dưỡng, sau trăm năm quay lại tranh phong... Ách!
Lạc Anh Vương bỗng nhiên dừng lại, hắn mở to hai mắt, khó có thể tin được nhìn dao găm cắm trên ngực.
- Ha ha...
Hung thủ đã đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống quan sát Lạc Anh Vương. Trong ánh mắt tràn ngập sự giễu cợt và trêu tức.
- Đường đường là Lạc Anh Vương, cuối cùng ngay cả một bảo thạch mật môn cũng không sử dụng được. Làm hại ta ở An Định Quốc uổng công bố trí một hồi.
Nói đến thời điểm này, giọng nói Cửu Mệnh Yêu Quân đã thay đổi.
- Đến tột cùng ngươi là ai? Con ta ở đâu?
Trên mặt Lạc Anh Vương đã tím lại. Hiển nhiên một đòn vừa rồi, đối phương là sử dụng một loại đạo pháo độc hệ nham hiểm, cực mạnh.
"Cửu Mệnh Yêu Quân" cười lạnh một tiếng, toàn thân bỗng nhiên phát ra ánh sáng. Sau khi hào quang tan hết, thân hình hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Dáng người hắn gầy yếu, mặc trường bào màu đen, mang theo một yêu binh mặt nạ bảo hộ đặc biệt. Bên trái là mặt nạ bảo hộ màu đen, bên phải là mặt nạ bảo hộ màu trắng.
Hắn mang mặt nạ bảo hộ đen trắng quỷ dị, khiến mỗi người nhìn thấy đều có ấn tượng rất sâu sắc.
- Đứa con trai phế vật của ngươi? À, hắn còn đang ở Hỏa Đức Thành. Ta đường đường với thân phận Dạ Đế, mạo hiểm đóng giả Cửu Mệnh Yêu Quân đến ám sát ngươi. Đây là vinh hạnh của ngươi, cũng của vinh quang của con trai ngươi. Hắn còn có chút hữu dụng, ta sẽ không giết hắn. Cho nên ngươi an tâm đi đi thôi.
Dưới mặt nạ đen trắng truyền đến giọng nói băng hàn thấu xương.
- Vì, vì sao...
Mặt nạ Hắc bạch không trả lời nữa, hắn mang theo một loại thưởng thức, tâm tình sung sướng, lẳng lặng nhìn toàn thân Lạc Anh Vương tím ngắt, thở hắt ra một hơi thở cuối cùng.
Chết không nhắm mắt.
...
Trên chín tầng mây của Hỏa Đức Thành.
- Hừ, không thể tưởng tượng được Lục Kình Vương lại bị một hậu sinh vãn bối giết. Thật sự là mất mặt.
Một vị thiếu niên, toàn thân mặc áo trắng, hai chân giẫm trên một thanh yêu kiếm, nhẹ nhàng đứng trên không trung.
- Tên tiểu bối gọi là Sở Vân kia, lại lâm trận đột phá thành Vương, coi như là một cơ duyên. Đáng tiếc thiên tài luôn dễ dàng ngã xuống. Sau khi giải quyết Tửu Hào Vương, cũng gần đến giờ của hắn.
Toàn thân hắn đều tràn ngập một lớp sương mù lạnh như băng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền cảm thấy lòng người lạnh lẽo.
- Không, trước cứ buông tha cho Tửu Hào, tập chung đối phó Sở Vân.
Mộng Ngôn Sư thần bí đứng ở bên cạnh hắn, vẫn là sương đen bao phủ, không thấy diện mạo thật.
- Sao lại tạm thời thay đổi kế hoạch? Tửu Hào Vương đã bị trọng thương, ta chỉ cần một kiếm có thể lấy mạng của hắn.
Thiếu niên lạnh như băng rướn lông mày.
- Bước đầu tiên của kế hoạch là giết Vương giả, loại bỏ chướng ngại. Bước thứ hai của kế hoạch, là công chiếm Chư Tinh Quần Đảo, nắm giữ Thải Hồng Đảo. Hiện tại phần lớn Vương giả đều đã ngã xuống. Hiện nay, bước thứ hai của kế hoạch mới là trọng điểm. Hơn nữa trong lòng ta cực kỳ bất an, trong sâu thẳm có một loại cảm giác nói cho ta biết, Sở Vân sẽ thực sự trở thành là chướng ngại lớn cho đại kế sống lại của chúng ta. Chắc chắn phải lập tức diệt trừ!
Giọng người thần bí như đinh đóng cột.
Thiếu niên lạnh như băng lộ vẻ sợ hãi xúc động:
- Ngươi với ta là một thể. Ngươi nhậm chức Toán sư, đại não trong năm người chúng ta. Được, ta ra tay, giết chết Sở Vân.
- Không, một mình ngươi ra tay còn không đảm bảo. Chờ Âm Dương Vương, Quỷ Vương hội hợp, ba Vương các ngươi đồng loạt ra tay, diệt sát Sở Vân hoàn toàn, không để cho hắn bất kỳ cơ hội trưởng thành nào. Cẩn thận nhớ rõ nhất định phải đoạt lại phần quyển trục kia.
Mộng Ngôn Sư thần bí bày mưu nghĩ kế căn dặn thêm.