Ào ào...
Sóng biển đập đá ngầm, thủy triều lên rồi xuống.
Nơi này là một đảo nhỏ không tên, diện tích chỉ khoảng hai ba mẫu. Cỏ cây thưa thớt, hoang tàn vắng vẻ.
Tuy nhiên lúc này, đã có hai người mặc áo đen đang đứng ở đây.
Bọn họ nhìn về phía xa. Nơi đó chính là hướng Chư Tinh Quần Đảo.
- Tính ra, đại yến lập quốc của Thư Gia lập đã bắt đầu rồi.
Cửu U thành chủ Vô Thường Hầu, vẻ mặt kính cẩn đứng ở phía sau người thần bí, e dè nói.
- Thịnh cực thì suy, chính là chân lý thế gian. Ha ha a, Thư Gia bị giết chỉ còn trong khoảnh khắc.
Toàn thân Người thần bí đều bao phủ một tầng sương khói màu đen, quỷ khí dày đặc.
- Nhưng căn cứ vào tin tức tình báo, lần này Thư Gia không chỉ mời Tửu Hào Vương trợ quyền, còn mời Tiên Nang Vương. Nếu lại thêm Vạn Độc Vương...
Giọng điệu Vô Thường Hầu có phần lo lắng.
- Hừ, ngươi lại hoài nghi ta sẽ thất bại sao?
Người thần bí nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, lọt vào tai Vô Thường Hầu, giống như sấm sét nổ vang.
Ầm một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu to, vẻ mặt cuống quít thanh minh:
- Không dám! Không dám! Vãn bối sao có thể có ý tưởng như vậy. Có tiền bối ra tay, chỉ thắng không bại. Diệt Thư Gia dễ như trở bàn tay!
- Hừ, Thư Gia đã tính gì. Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của ta thôi. Vô Thường Hầu, ngươi phải cảm thấy vinh quang, bởi vì ngươi được chứng kiến đại thời đại đến. Ha ha ha ha... Chuẩn bị bao nhiêu năm, chính vì một ngày hôm nay!
Người thần bí ngửa đầu cười điên cuồng.
- Thề sống chết đi theo tiền bối, vãn bối cũng đã cảm
thấy đây là một vinh quang cao nhất.
Vô Thường Hầu nhìn thấy thời cơ lớn để nịnh nọt.
- Tuy nhiên Sở Vân chỉ là một tên tiểu quỷ gặp may mắn. Cho dù là Vương giả, cũng bị ta đùa bỡn trong bàn tay. Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương... Hừ, ta trước hết sẽ diệt trừ chỗ dựa của ngươi. Vô Thường Hầu, ngươi mang phong thư này đến Hỏa Đức Thành, giao cho Tiên Nang Vương trước mặt mọi người. Đi đi.
Nói xong, người thần bí ném ra một lá thư.
- Vâng.
Vô Thường Hầu cung kính dùng hai tay tiếp nhận, sau khi lui về phía sau vài bước, hóa thành một đạo quỷ ảnh, bay vút đi sát mặt biển.
- Đại trận khí vận Ngũ hành tuần hoàn sao? Tái hiện thời Thượng cổ. Thật ra có chút chút bản lĩnh. Tuy nhiên đáng tiếc đã đụng phải ta. Hóa Vận đạo pháp!
Người thần bí thôi động yêu vật, phát ra ánh sáng vô sắc vô ảnh, chiếu về hướng Chư Tinh Quần Đảo, khí vận ngũ hành suy yếu kịch liệt.
- Lão hủ khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên dừng tay. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này, trong không gian bỗng nhiên xuất hiện sự dao động. Thân ảnh Thụy Lão Nhân hiện ra cách người thần bí không đến mười bước.
- Ngươi lại có thể tìm ra phương vị của ta? Xem ra ngươi không chỉ được Sở Vân cứu, tu vi còn đột nhiên tăng mạnh, tấn chức tới Hầu cấp.
Người thần bí dừng Hóa Vận đạo pháp lại, giọng điệu vẫn trầm tĩnh.
Thụy Lão Nhân cười rộ lên:
- Không sai, ngã một lần khôn hơn một chút. Biết ngươi có Hóa Vận chi pháp, sao có thể cho ngươi lại thực hiện được. Hiện nay ngươi và ta đều là Toán sư Hầu cấp. Nào, chính thức kết thúc đi. Trang Chu Hiểu Mộng!
- Ha ha ha, rất hợp ý ta.
Người thần bí ngửa đầu cười một tiếng dài, sau đó cũng thi triển đạo pháp.
- Dạ Trường Mộng Đa!
Lục Kình Vương còn chưa tới, trên đảo nhỏ không tên, Thụy Lão Nhân và người thần bí đã khai chiến.
Hai bên đều là Toán sư Hầu cấp, thành tích như thế, từ xưa đến nay cũng không thấy nhiều lắm.
Gió biển mềm nhẹ, cây cối một màu xanh biếc, ánh mắt trời chiếu vào bờ cát trắng. Hai bên như tượng điêu khắc, đứng ở tại chỗ, cách xa nhau mười bước, không chút sứt mẻ.
Mà trong Mộng Cảnh, cuồng phong gào thét, Sơn Băng Địa Liệt, tinh hủy nguyệt trầm!
...
Sở Vân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, khẽ cau mày. Hắn nhìn người trung niên đang cầm ống quyển ở trước mắt, trong đầu hiện ra hồi ức kiếp trước.
Bên tai, tiếng đại biểu Giang Hán quốc còn đang vang vọng:
- Chư Tinh Quần Đảo nhất thống, công tích vĩ đại như thế, khiến người ta chiêm ngưỡng. Đại Họa Sư Đạo Nguyệt tiên sinh của quốc gia ta, cố ý vẽ một giang sơn xã tắc mưu đồ, bao gồm vô số thắng cảnh các đại quốc đảo của Tinh Châu. Hôm nay tặng Sở Vân công tử, mong mọi người cùng thưởng thức.
Lời nói này thật sự rất khéo, trong lòng Sở Vân lại cười lạnh.
Hai hàng lông mày màu tím, bề ngoài bình thường, nhưng Sở Vân lại có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt này. Trong kiếp trước, rõ ràng chính là người này và Hoàng Hiếu, Bạch Miễn nổi danh là một trong ba tam thần tướng trong Tử Tiêu, từng nổi tiếng thiên hạ là sát thủ và thích khách.
Trong kiếp trước, Trữ Phàm Trần cải danh là Trữ Thiên Vương, dựa vào tài lực Trữ gia, nghịch lại khí vận, càng đánh thực lực càng mạnh, mời chào vô số anh hào
dưới trướng, bàn tay to lớn vung lên, sử dụng mười ngàn chiến thuyền chiến hạm, vô số tinh binh cường đại. Quân tiên phong mạnh mẽ khiến Tinh Châu khiếp sợ.
Sau đó, Thiết Ngao liên tục bại, tương lai một mảnh đen tối. Lúc ấy Trữ Thiên Vương đã là chiến lực Hầu cấp đỉnh phong, cách Vương cấp chỉ kém một bước xa. Trưng bày quân hạm trước thiên sơn phụ cận, đại quân kéo dài mấy trăm dặm, đông nghìn nghịt đến hết tầm
mắt. Ngay hôm sau, muốn ôm cả giang sơn, phát động quyết chiến cuối cùng. Đêm đó khao thưởng tam quân, tổ chức tiệc rượu, hăng hái, ca hát.
Trong tiệc rượu, Tử Tiêu lấy mặt thật, thân phận giả, dâng lên một bức họa cuộn tròn, cũng giống như bây giờ gọi là bức "Giang sơn xã tắc mưu đồ".
Khi đó Trữ Thiên Vương đang say rượu, nghe vậy thì mừng rỡ, mời tới gặp.
Khi bức hoạ cuộn tròn mở ra, Trữ Thiên Vương lập tức giật mình kinh hãi. Một cỗ khí tức tươi mát bàng bạc đập vào mặt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ thấy bức tranh dầu này xanh biếc xinh đẹp, trên giấy vẽ, núi non hùng vĩ, sông lớn cuộn trào, vạn vật sinh linh, xuân ý dạt dào, mênh mông rậm rạp, rung động lòng người. Đây tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc nhất!
Lúc này Trữ Thiên Vương liền hướng về Tử Tiêu xin chỉ giáo.
Tử Tiêu từng đáp lại, cũng vì điều này đã chỉ xuống một ngọn núi trong bức tranh, nói:
- Còn đây là Hổ Cứ Sơn Đường Cẩm Quốc.
Tinh Châu có bốn ngọn núi lớn nổi tiếng.
Quế Sơn đẹp nhất thiên hạ. Thanh Sơn âm u nhất thiên hạ. Đao Sơn hiểm trở nhất thiên hạ. Hổ Cứ hùng vĩ nhất thiên hạ.
Trữ Thiên Vương đắm chìm trong bức tranh, thở dài:
- Hổ Cứ Sơn, không hổ danh là ngọn núi hùng vĩ nhất Tinh Châu. Lúc trước, Đường Cẩm Quốc chủ dựa vào ngọn núi hùng vĩ này mà xây dựng Hổ Cứ Quan, Quan thành này được gọi là đệ nhất thành của Tinh Châu. Sao trong bức tranh này lại không nhìn thấy?
Tử Tiêu liền chỉ ngón tay vào một phế tích bụi bặm trong bức tranh, đáp:
- Nước mất, núi sông còn, thành xuân cỏ mọc đầy.
Trữ Thiên Vương thở dài một tiếng.
Trong cuốn hoạch định kế sách, Tử Tiêu lại chỉ về hướng dòng sông lớn xuyên qua Giang Hán quốc:
- Đây là ngọn núi cao nhất năm đó, bị Kiếm Vương Yến Nhất Kiếm thi triển đạo pháp thần thông Đại Kiếm Bộc, một chiêu mà diệt, hình thành con sông, tạo thành sông lớn ngày nay.
Yến Nhất Kiếm chính là tổ sư khai sáng Yến Vương Kiếm Phủ hôm nay. Hắn lấy kiếm nhập đạo, đạt tới Vương giả đỉnh phong, là một dấu ấn đậm nét trên lịch sử Tinh Châu.
Trữ Thiên Vương thấy dòng sông lớn này chảy liên tục trong Thanh Sơn, tùy tiện chảy xuôi dòng, cuồn cuộn về phía trước, không khỏi khen:
- Tráng tài, anh hùng. Mỹ tài, núi sông!
Tử Tiêu lại khẽ lắc đầu, ngâm khẽ nói:
- Dãy núi che không được, cuối cùng chảy về hướng đông.
Trữ Thiên Vương lại thở dài thật sâu.
Phía sau cuốn trù định kế sách, tới Băng Sương Quốc, chỉ thấy sông băng như đất liền, tuyết lớn tung bay, trời chiều hạ xuống, nhuộm hồng phía chân trời.
Điều này khiến Trữ Thiên Vương không khỏi liên tưởng đến bức tranh cuộn tròn.
Quả nhiên cảnh xuân mặt trời mới mọc, không khỏi gật đầu, nói:
- Nam thiên xuân ý đậm, miền Bắc đang đóng băng. Tinh Châu to lớn, nhật nguyệt cùng sáng!
Tử Tiêu lại lấy giọng trầm thấp, chậm rãi nói:
- Giang sơn vẫn như trước, hiện nay trời chiều hồng.
Trữ Thiên Vương ngửa mặt lên trời thở dài.
Đúng lúc này!
Tử Tiêu rút yêu binh từ bức tranh cuốn, cầm trong tay, hành động nhanh như tia chớp, sát khí xông lên, thiên địa biến sắc!
Hắn đánh một đòn, ngay sau đó lập tức phi thân trở ra. Mọi người cũng còn chưa kịp phản ứng lại.
Trữ Thiên Vương "A" một tiếng, té trên mặt đất. Ba quân xao động. Thiết Ngao nhân cơ hội chỉ huy quân phản công. Một trận đại chiến. Bên Trữ Thiên Vương bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Từ đó về sau, hai bên Chư Tinh Quần Đảo và Thiết Ngao phản kích đến cùng, thu lại phần lớn đất đã mất, và có địa vị ngang hàng với Trữ Thiên Vương.
Tuy rằng Trữ Thiên Vương bị thương nặng chưa chết, lại vì vậy tĩnh dưỡng tròn ba năm. Ba năm sau, hắn mới tấn chức làm Vương giả. Nhưng thời điểm này, thời cơ
chiến đấu thống nhất đã sớm mất từ lâu. Phía Thiết Ngao nhận được sự ủng hộ âm thầm của Giang Hán quốc, Đông Hải Phái, đã phòng thủ kiên cố.
Tử Tiêu trở thành nhân vật quan trọng nhất trong cuộc chiến này, cũng bởi vậy nổi tiếng thiên hạ.
Hắn có một quy củ ám sát, lấy mặt thật để hành sự. Vì phòng ngừa ngụy trang sẽ bị cao thủ vạch trần, có năng lực an ổn lòng địch, là một người mưu trí.
Lấy giang sơn xã tắc mưu đồ để thu hút, âm thầm hướng dẫn Trữ Thiên Vương thở dài ba tiếng, lặng lẽ mở ra chỗ hổng trong tâm tình của hắn. Đây là mưu trí.
Không động thì thôi, khẽ động vạn quân lôi đình. Một chiêu hoàn thành, toàn thân trở ra.
Đây là dũng.
Trí dũng song toàn, vạch mưu kế trước khi hành động, ảnh hưởng đến Chư Tinh Quần Đảo, lan ra gần toàn bộ đại cục Tinh Châu. Một trận chiến này cũng nhờ vậy trở thành một vụ ám sát kinh điển nhất. Lúc ấy đã được sử học gia liên minh Thư viện ghi vào sử sách.
Tử Tiêu chỉ một trận chiến đã thành danh. Từ đó về sau được mọi người gộp chung với Hoàng Hiếu, Bạch Miễn gọi là Chư Tinh tam thần tướng!
Mà hiện tại, Tử Tiêu một trong tam thần tướng này, sát thủ cao nhất Tinh Châu, đứng ở trước mặt Sở Vân, mặt mỉm cười, đang cầm bức hoạ cuộn tròn, chờ Sở Vân đánh giá bức tranh cuộn giang sơn xã tắc mưu đồ.
Khó giải quyết!
Sở Vân mặt không đổi sắc, lại âm thầm cảm thấy đau đầu. Năm đó Trữ Thiên Vương là thực lực Hầu cấp đỉnh phong, còn bị hắn ám toán. Hiện nay mình nhiều nhất chỉ là Hầu cấp cao đoạn. Sao đối phó được với thích khách cao nhất này?
Càng khiến cho Sở Vân lo lắng chính là, lúc này chính là khai quốc đại điển của Thư Gia.
Mặc kệ hắn ám sát có thành công hay không, một khi hành động nhất định sẽ khiến cho mọi người hỗn loạn. Trong sân có rất nhiều người, đều có tâm tư bí hiểm, rục rịch. Một khi hỗn loạn lên, bọn họ còn có thể giống như bây giờ, an ổn ngồi tại chỗ sao?
Không có khả năng!
Ánh sáng chợt lóe qua mắt Sở Vân. Hắn biết mình chắc chắn phải xử lý tốt chuyện này. Nếu không chắc chắn không khống chế được cục diện.
Nếu vừa rồi Đà Bối lão quân kêu gào thăm dò là khảo nghiệm thực lực của hắn. Như vậy hiện tại, Tử Tiêu ám sát chính là khảo nghiệm trí tuệ của hắn.
Làm sao bây giờ?
- Ha ha, Giang Hán quốc chủ có tâm. Giang sơn xã tắc mưu đồ? Vừa nghe tên đã biết vật phi phàm. Một khi đã như vậy, Tửu Hào Vương tiền bối, Tiên Nang Vương tiền
bối không ngại dời lại đây, cùng ta thưởng thức.
Sở Vân cười một tiếng nói.
Con mắt Tử Tiêu co lại, hắn không thể giết. Sắc mặt đại biểu Giang Hán quốc cũng biến đổi.
Hành động này của Sở Vân, chẳng khác gì để hai vị Vương giả hộ giá, Tử Tiêu chỉ là thích khách Quân Cấp, ngay cả có năng lực ám sát Hầu cấp, nhưng phải tạo ra thời cơ chiến đấu thuận lợi. Muốn hắn ám sát Vương giả, vậy tuyệt đối là vượt quá năng lực của hắn.
Một khi Cường giả Vương cấp bạo phát linh áp, có thể ảnh hưởng rất lớn tới sự liên hệ giữa hắn và linh quang yêu binh trong tay hắn. Muốn trước mặt hai Vương giả, ám sát Sở Vân, quả thực là nằm mơ nói mộng.
- Không biết làm thế nào, giống như trở về nơi đã từng quen thuộc. Tửu Hào Vương, cố nhân chúng ta trong đã lâu không gặp. Làm gì phải lưu luyến bữa tiệc trần tục này.
Cùng bản vương uống rượu ngắm hoa, tiêu dao tự tại có phải tốt hơn không.
Đang lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, chậm rãi vang vọng trong không gian.
Tất cả mọi người đều động dung.
Lạc Anh Vương!
Lạc Anh Vương đột nhiên hiện thân, vượt qua dự đoán của rất nhiều người. Từ trước tới nay Lạc Anh Vương vẫn ở trong An Định Quốc, rất ít xuất động. Quan hệ của hắn với các Vương giả khác cũng không sâu, gần như ẩn cư sống cuộc sống điền viên.
Không thể tưởng tượng được, hắn lại xuất hiện vào thời điểm này.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân nhìn thấy Lạc Anh Vương.
Chỉ thấy hắn mặc hoàng ngọc sam, dáng người cao lớn tuấn tú, hai tay sau lưng, đứng giữa hư không, khí độ Tông Sư uyên thâm của nhất phái.
Năm xưa nhất định là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ. Hiện nay hai bên tóc mai đã hoa râm, vẫn lộ ra vẻ phong lưu tuấn dật.
Hai hàng lông mày của hắn, không phải mày rậm hào phóng, cũng không phải mày kiếm sắc bén, mà là nhu hòa dài nhỏ. Tướng mạo của hắn tài hoa tiêu sái, con người tao nhã trí tuệ. Trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức và lưu luyến đối với thế sự tươi đẹp.