- Ha ha a, xem ra Vạn Độc Vương chưa nói với ngươi về chuyện năm đó. Cũng đúng, nàng đê tiện ác độc như vậy, sao có thể chủ động vạch trần tội lỗi của mình. Ai gia sẽ nói với ngươi về chuyện năm đó.
- Trước kia, Ai gia và Vạn Độc Vương là tỷ muội tốt không có gì giấu nhau. Một năm kia, ta phải lòng một vị nam tử...
Ánh mắt Nhân Ngư Vương thoáng như mây khói, thanh âm chậm rãi, rơi vào trong hồi ức.
- Hắn có một đôi tay đẹp nhất trên đời, thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ. Ánh mắt hắn màu xanh biếc, khi mỉm cười, có thể sáng ngang với nhật nguyệt.
- Toàn thân hắn mặc trường bào thư sinh, tay cầm quạt giấy, ôn nhã như ngọc. Giống như là ngươi làm được không lâu trước, hắn cũng tinh thông các hạng mục, ở phương diện phong ấn, chế túi vân vân có tạo nghệ cấp đại sư.
- Ta còn nhớ rõ, trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở ven hồ. Trên mặt hồ phát ra những ánh sáng lấp lánh, chiếu trên khuôn mặt hắn. Hắn mỉm cười nói với ta:
- Ta tên là Phong Hồn, còn nàng?
- Ha ha, một năm kia, ta rơi xuống bể tình, cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng cũng năm đó, tỷ muội tốt nhất của ta và người ta yêu nhất cùng nhau phản bội ta. Cuối cùng, Phong Hồn giao cho ta một đứa nhỏ, nói đó là cốt nhục của hắn và nàng sinh ra.
- Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ trả thù một đứa nhỏ, để gột rửa cừu hận trong lòng ta. Ta nuôi hắn lớn lên, coi như con mình, cho hắn họ của ta, giao cho hắn môi trường phát triển rộng lớn. Bộ dạng hắn, thật sự rất giống với phụ thân hắn. Cuộc sống của mẫu tử chúng ta thật sự hạnh phúc... Nhưng chính là nàng, Vạn Độc Vương! Nàng phát rồ, giết đứa nhỏ của mình ở trước mặt ta!
- Thù mới hận cũ, bất cộng đái thiên! Nếu không phải năm đó ta mới bị bại trong tay Sở Bá Vương, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong thâm cung. Nếu không phải Vạn Độc Vương có hành tung quỷ bí không định. Ai gia đã sớm muốn tìm nàng báo thù! Hiện nay, nàng lại duỗi ma trảo về hướng Uyển Nhi tôn nữ của Ai gia. Ai gia sao có thể để nàng thực hiện được?
Giọng nói của Nhân Ngư Vương, sắc nhọn như kiếm, vang vọng trong đại sảnh.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, ngón tay về hướng phía sau Sở Vân, hai mắt phun ra lửa giận, gầm lên:
- Vạn Độc Vương, ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Bộ mặt thật đáng ghê tởm của đã bị ta vạch trần. Đến đây, hôm nay chúng ta phải có một chấm dứt!
- Sao có thể như vậy?
Sở Vân cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Hắn có Lục Dục Tâm Ma Hạt, đường chính là nhân đạo, có thể cảm nhận được tình cảm của Vạn Độc Vương đối với Vũ Văn Uyển
Nhi thật sự thân thiết.
- Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắn quay đầu nghiêng người, nhìn về phía sau. Giờ phút này Vạn Độc Vương khoác hắc bào hiện ra trong đại điện.
Nhưng Vạn Độc Vương không cho hắn bất kỳ lời giải thích nào. Dáng người nàng khô gầy, tay chống gậy, sắc mặt biểu tình đều như bị bóng ma bao phủ. Sở Vân chỉ có thể nghe được nàng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Nhưng chính tiếng thở dài này, lại khiến Sở Vân cảm nhận được nội tâm nàng cực kỳ phức tạp, thống khổ sâu sắc, cùng với đau thương cuồn cuộn.
- Nhân Ngư Vương tiền bối, mong ngài tạm thời giảm cơn giận lôi đình. Trong đó nhất định là có hiểu lầm gì!
Sở Vân vội vàng nói.
- Hiểu lầm? Vạn Độc Vương, Ai gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng để giải thích.
Ánh mắt Nhân Ngư Vương sắc bén giống như tên, quát lạnh một tiếng.
Vạn Độc Vương lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Sở Vân nói:
- Mang Uyển Nhi rời khỏi đây.
- Ha ha, nghĩ thật hay!
Nhân Ngư Vương cười một tiếng the thé, tay chỉ vào Sở Vân, lập tức hào quang dữ dội chợt hiện. Sở Vân căn bản không kịp phản ứng, đã biến mất ở tại chỗ.
- Loạn Du Thiên Tâm Phù của Du Hoàng?
Vạn Độc Vương biến sắc.
- Ha ha ha, Vạn Độc Vương. Rốt cuộc ngươi trốn cũng không thoát. Toàn bộ San Hô Cung đã sớm bị ta bày đại trận. Cuộc chiến hôm nay, trong ngươi và ta chỉ có thể có một người đi ra ngoài!
Nói xong, thân người Nhân Ngư Vương như tia chớp, đánh về phía Vạn Độc Vương.
Một trận đại chiến Vương cấp, hung hăng khai hỏa!
Ào ào.
Sở Vân lọt vào trong nước biển, toàn thân ướt đẫm. Cũng may hắn bơi giỏi, thân mình di động ở trong biển, trên mặt tràn ngập vẻ kinh nghi:
- Đây là có chuyện gì? Trong chớp mắt, ta bị truyền tống ra ngoài Nhân Ngư Đảo!
Hắn nhìn về phía xa, mờ hồ có thể nhìn đất liền. Đó không phải chính là Nhân Ngư quốc đảo sao?
- Có thể trong nháy mắt truyền tống ta đi xa như vậy, lại không cần đến bảo thạch mật môn, hay yêu binh Quy Chân Kính. Điều này khiến ta nghĩ lên Loạn Du Thiên Tâm Phù của Du Hoàng nổi tiếng thiên hạ! Mặc kệ cuối cùng có phải hay không, Nhân Ngư Vương quả
thật rất giỏi.
Trong lòng Sở Vân sợ hãi than một tiếng. Ngay sau đó hắn thôi động yêu vật. Phóng lên cao, lại bay về phía Nhân Ngư Đảo.
Vương thành Nhân Ngư Đảo giống như chưa hề phát sinh điều gì. Bởi vì đại hộ kén rể vừa chấm dứt, khắp nơi là cảnh sắc chúc mừng.
Nhưng Sở Vân hiểu rõ tình hình bên trong. Hắn đã phát hiện trong hoàng cung đã bày ra thiên la địa võng, ngoài buông trong chặt. Các thị vệ như lâm đại địch.
Hắn dùng Hồng Yêu không màu khiến thân hình biến mất, tính lại lẻn vào San Hô Cung.
Nhưng tới nơi, lại phát hiện xung quanh San Hô Cung, bao phủ một tầng ánh sáng.
- Đây đúng là Loạn Du Thiên Tâm Phù! Nhân Ngư Vương vận dụng yêu binh của Du Hoàng ngày xưa, ngăn cách San Hô Cung với bên ngoài. Chỉ cần ta đụng chạm đến tầng ánh sáng này, ta sẽ lập tức bị truyền tống đi, trừ phi dùng Kiếp Yêu không gian gần ngàn vạn năm, đến loại trừ đạo phòng ngự này. Nếu không bất kỳ phương pháp gì cũng không dùng được. Nhưng ta làm như vậy sẽ gây ra động tĩnh lớn đủ khiến toàn
bộ vương thành chú ý.
- Xem ra Nhân Ngư Vương hẳn đang giao thủ với Vạn Độc Vương, bởi vậy tạo ra vòng cấm ở nơi này. Một phần phòng ngừa người ngoài quấy rối, lại phòng không để Vạn Độc Vương chạy đi. Ta không xông vào San Hô Cung được, hay đi tìm Vũ Văn Uyển Nhi. Đọc Truyện Online
Ánh mắt Sở Vân lóe ra, cân nhắc một hồi, sau đó sáng suốt từ bỏ ý định lẻn vào San Hô Cung.
Nhưng kế hoạch hắn muốn tìm Vũ Văn Uyển Nhi, cũng thất bại.
Trải qua một hồi tìm hiểu, hắn biết được sau khi hắn rời khỏi đại sảnh đi tới San Hô Cung, Vũ Văn Uyển Nhi cũng nhận lệnh của Nhân Ngư Vương gọi về, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
- Trí tuệ Vương giả quả thật là khó lọt. Xem ra đây là Nhân Ngư Vương giả diễn thật làm, tạo ra cạm bẫy dẫn Vạn Độc Vương tiến vào.
Cảm xúc của Vũ Văn Uyển Nhi không giả, hẳn nàng cũng chẳng hay biết gì. Ôi, ta đã hiểu ra một chút. Đây là một trong những nguyên nhân Vũ Văn Uyển Nhi gặp phải khiến cả đời biến đổi nhanh chóng. Chỉ mong nàng sẽ không vì vậy lại trở thành Ôn U Vương kiếp trước.
Sở Vân thầm thở dài một hơi, đối với việc này thật là có lòng mà không có sức, lực bất tòng tâm.
Hắn vốn nghĩ giúp Vạn Độc Vương việc này, liền mọi sự đại cát. Thật không ngờ, trong đó lại dính dáng đến ân oán gút mắt phức tạp như thế.
Sở Vân lại bí mật tiềm hành ở trong hoàng cung, tìm thêm ba ngày, cuối cùng vẫn không có bất kỳ tiến triển nào. Thời kỳ Khai quốc đại điển đã vô cùng gần. Hắn không thể không tạm thời buông chuyện này, trở về Chư Tinh Quần Đảo, đối mặt với khiêu chiến gian khổ
nhất của Thư Gia từ trước tới nay.
...
Cuồng phong rống giận, sóng biển cuồn cuộn.
Một Yêu thú cá voi khổng lồ có thể so sánh với một đại lục, ở trong biển không ngừng tiến mạnh về phía trước.
Đây chính là Lục Kình lớn nhất trong Tinh Châu từ xưa đến nay.
Lục Kình bình thường, cùng lắm chỉ bằng hai đảo cấp thành hợp lại. Nhưng Lục Kình này, hình thể khổng lồ, diện tích ước chừng bằng mười đảo cấp thành trở lên.
Chủ nhân của nó, bởi vì nó mà danh chấn thiên hạ. Nó cũng bởi vì chủ nhân, đã leo lên tu vi đỉnh phong của yêu thú.
Đứng ở trên lưng Lục Kình, Lục Kình Vương trên cao nhìn xa, gió biển thổi vào khiến áo khoác của hắn bay phần phật về phía sau, giống như chiến kỳ đang phần phật bay.
- Chưởng môn, qua một ngày nữa, chúng ta sẽ tới Chư Tinh Quần Đảo.
Ở Lục phía sau Kình Vương, một vị Toán sư mặc trường bào màu lam, ánh mắt dài tinh tế.
Giọng nói trầm thấp của Lục Kình Vương vang lên, tràn ngập tự tin mãnh liệt:
- Tinh Ngân đại sư, không cần lo lắng. Cuộc chiến này, Đông Hải Phái ta chắc thắng.
- Tuy rằng thiên cơ bị che giấu, nhưng Vương tinh của chưởng môn ảm đạm không ánh sáng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Tại hạ không lo lắng lắm về trận chiến với Thư Gia, mà lại sợ vị thần bí kia ở phía sau hạ độc thủ.
Tinh ngân đại sư lo lắng nói.
- Người thần bí kia, bản vương cũng cảm giác được hắn có mưu đồ rất lớn, vô cùng nguy hiểm.
Lục Kình Vương khẽ cau mày một chút, lại chợt giãn ra.
- Tuy nhiên cho dù hắn không xuất hiện, bản vương cũng muốn đối phó với Thư Gia. Chư Tinh Quần Đảo có tài nguyên khổng lồ, có thể thúc đẩy Đông Hải Phái tới mức độ xưa nay chưa từng có! Trong việc này, ta có thể dễ như trở bàn tay, đạp vỡ Thư Gia!
...
Sơn cốc vô danh, một căn nhà tranh.
- Chính là nơi này. Vẫn giống như ba năm trước, khi ta tới đây. Thật sự là một chút cũng chưa thay đổi.
Giang Hán quốc chủ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cảm khái một tiếng, đẩy cánh cửa ở phía trước mặt.
Một vị người trung niên, dáng người không cao không lùn, không mập không gầy, dung mạo bình thường, đang ngồi dưới đất, nhìn nụ hoa tử cấm trước mặt.
- Ngươi đã đến rồi.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Giang Hán quốc chủ một cái, không hề có ý định đứng dậy hành lễ, rất tùy ý nói.
- Ngươi tới đúng lúc. Hoa Tử Cấm khó nở. Ngàn năm mới có một lần. Ba năm trước đây, nhờ ngươi cứu giúp, ở trong này xây nhà ẩn cư, gặp được đóa hoa Tử Cấm chín trăm chín mươi bảy năm này. Hiện nay hoa Tử Cấm sẽ nở ra. Ngươi cùng ta ngắm hoa.
Đang nói chuyện, nụ hoa bỗng nhiên nở rộ phát ra ánh sáng màu tím đẹp đẽ quý giá, hào quang mềm nhẹ không chói mắt, nụ hoa giống như khổng tước xòe đuôi, chậm rãi nở ra. Từng bông hoa, như tơ, non nớt mà lại tao nhã, kỳ kích tạo ra sự rung động trong cả đời.
- Thật sự rất đẹp.
Ngay cả Giang Hán quốc chủ, thân ở địa vị cao, thấy cảnh tượng Yêu thực nở rộ hi hữu này, cũng không khỏi quên mục đích tới đây, rơi vào trong cảm xúc tốt đẹp.
Nhưng đang lúc đóa hoa muốn nở hoàn toàn, hiện ra vẻ đẹp phong tình nhất, bỗng nhiên người trung niên ra tay nhanh như chớp, giống như quỷ mị thu tay lại.
Đóa hoa điêu tàn, khí tức sinh mạng như ngọn lửa đưa biển rộng, chợt tắt. Một gốc cây Yêu thực sắp bước vào Linh Yêu, một chút sức mạnh phản kháng cũng chưa kịp thể hiện, cũng đã hoàn toàn diệt vong.
- Này...
Giang Hán quốc chủ ngạc nhiên.
- Vào thời khắc sinh vật xinh đẹp nhất chói mắt nhất kia, hái hy vọng của nó xuống, lấy sinh mạng của nó. Đây là thời khắc hưởng thụ nhất của sát thủ Tử Tiêu ta. Giang Hán quốc chủ, ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ không phải bởi vì điều này sao?
Người nam tử đứng dậy, vừa vỗ vỗ bụi đất trên người, vừa nói.
Giang Hán quốc chủ liếc mắt nhìn hoa tàn trên mặt đất với vẻ tiếc hận, sau đó cười khổ gật đầu nói:
- Không tồi. Thân là sát thủ, có thể hưởng thụ quá trình ám sát, mà không phải đơn thuần vì nhiệm vụ. Đây là ta điểm khiến ta thưởng thức nhất ở ngươi.
- Ba năm trước đây, ngươi cứu ta một mạng. Ta đã đồng ý với ngươi, làm sát thủ ba năm cho ngươi. Trong lúc này, ta đã ám sát hai Hầu cấp, mười một Quân Cấp, ba mươi chín Hào Hùng, gần trăm Kỳ Nhân. Hiện nay đã gần đến kỳ hạn ba năm. Tính ra, đây là nhiệm vụ cuối cùng.
Người nam tử vẻ mặt bình tĩnh.
- Nói đi, lần này cần ta giết ai?
Giang Hán quốc chủ không có trực tiếp trả lời, lại khuyên nhủ:
- Ngươi là sát thủ ưu tú nhất trong Tinh Châu. Tuy rằng chỉ có tu vi Quân cấp, nhưng ngay cả cường giả Hầu cấp, đều ngã trong tay ngươi. Lưu lại đây, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý.
- Ha hả, đây đã là lần một nghìn lẻ chín ngươi khuyên ta. Tuy nhiên câu trả lời của ta, vẫn như thế. Ngươi không phải quân chủ ta muốn tìm. Trên người ngươi không có "khí lượng".
- Khí lượng, khí lượng, ngươi luôn nói như vậy. Thân thể của ta sao không có khí lượng? Ngươi muốn độ khí lượng, cuối cùng là muốn gì!
Giang Hán quốc chủ tức giận lên.
- Khí lượng của Vương.
Trong mắt Tử Tiêu hiện lên một sự cuồng nhiệt. Chỉ có điều lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Nói đi, mục tiêu lần này là ai?
Giang Hán quốc chủ thở dài một tiếng, lúc này mới phun ra hai chữ:
- Sở Vân.
...
Trong Khổ Trà Quốc, cao tầng Khổ Đà Tự đang tiến hành bàn bạc tranh luận.
- Không thể như vậy được! Cho dù là Túy Tuyết Hồ Quân thì thế nào? Cho dù hắn tấn chức thành Hầu cấp, thì thế nào?
- Không tồi. Bắc Quang đại sư, chính là một trong tứ đại nguyên lão của Khổ Đà Tự ta. Lại là huyết mạch duy nhất do tổ sư gia Khổ Đà Vương lưu lại. Từ lúc hắn mất tích tới nay, chúng ta vẫn đau khổ tìm kiếm. May mắn là lúc này, mời được Túy Nhất Sinh đại sư tới giúp đo lường tính toán, mới biết được là do Sở Vân thi triển độc thủ.