Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, bích huyết đan tâm nhất phiến thanh.
Trùng quá hải, hồi đầu lai! Tái hòa na kinh đào nộ lãng quyết nhất tử chiến! Quyết nhất tử chiến...
Dưới sự chú nhập của cỗ lực lượng mới này, sĩ khí dần tan vỡ của Thư gia quân, giống như là một đống lửa sắp tàn chợt được tiếp thêm củi mới. Đang uẩn dưỡng một cỗ lực lượng hoàn toàn mới. Bạch Bái nhìn toàn cục, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hiện tại, hai bên đều đã đạt tới cực hạn, nếu như lúc này có viện quân xuất hiện, hậu quả hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
- Sẽ không, tuyệt đối không! Tại sao có thể xuất hiện viện quân được?
Hắn lập tức phủ nhận.
- Viện quân đến kịp thời như vậy, trừ phi là ngay sau khi quân tình cấp báo đến, Thư gia đảo lập tức phản ứng, triệu tập quân đội. Mặc kệ mưa bão, mở hết tốc lực chạy đến nơi này. Nhưng làm sao có thể xuyên qua độc vụ của ta?
Hắn cũng không biết rằng độc vụ của bản thân, đại bộ phận đã bị cuồng phong thổi tan, phần còn lại bị hỏa diễm khắc chế, hoàn toàn biến thành vô dụng. Tiếng ca càng lúc càng lớn, như tiếng thông reo, như tiếng biển gầm, vang vọng khắp toàn bộ chiến trường.
- Viện quân! Là viện quân! Viện quân của chúng ta đã đến!
Vô số binh tướng Thư gia, lệ rơi đầy mặt. Quần tình phấn chấn, sĩ khí tăng vọt!
- Không thể nào, tại sao đúng lúc này lại xuất hiện viện quân được?
Tàn Lang khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lập tức biến sắc, hai mắt sững sờ, ngẩn người nhìn về đám hắc vụ nồng nặc. Khuôn mặt Bạch Bái cũng biến thành ngốc trệ, nhìn về phía đó. Từ trong hắc vụ, từ từ xuất hiện một vài đội thuyền. Truyện Sắc Hiệp
- Tại sao có thể như vậy? Trong hắc vụ sao lại xuất hiện đội thuyền?
Đám hải tặc cũng phát hiện ra dị tượng này, nỗi kinh hoàng truyền ra khắp bốn phía, sĩ khí đã thấp nay lại càng thấp hơn.
Chiến đấu đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía này.
Hành khúc to rõ, tiếng ca càng lúc càng lớn. Hợp thành tiếng gầm, cuồn cuộn như thủy triều, quét ngang bốn phương tám hướng!
Tiếp cận càng lúc lại càng gần hơn.
Tất cả mọi người dường như ngưng thở chờ đợi.
Ầm!
Dường như là đã qua vô số năm tháng, lại phảng phất giống như là mới chỉ qua vài giây, chỉ trong nháy mắt, chiếc chiến thuyền đầu tiên phá tan tầng hắc vụ, phi thẳng vào bên trong chiến trướng. Sau đó 6 chiếc thuyền nhẹ, nối đuôi theo sát nhau tiến vào.
Chiến trường yên tĩnh, chợt vỡ òa!
Vô số người há hốc mồm, thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt ra.
Đây là chiến thuyền gì? Không ngờ lại đang bốc cháy?
Đây là đội quân gì? Không ngờ đang hát vang hành khúc trong biển lửa, chiến ý hừng hực!
Đám hải tặc tràn đầy kinh hãi, vô số kẻ dụi dụi hai mắt cảm thấy mình tựa như đang nằm mộng.
Trái lại Thư gia quân sau khi kinh ngạc, lập tức dâng lên niềm tin tất thắng.
Đây là đội quân nào, bọn hắn cũng không biết. Có lẽ là vương bài quân mà đảo chủ ẩn giấu!
Ngay cả liệt diễm hừng hực cũng phải thần phục dưới chân bọn hắn. Đây là một chi thần binh, đúng vậy, chính là trời giáng thần binh!
Hành khúc vang vọng, trời giáng thần binh!
Bảy chiếc thuyền nhẹ hừng hực cháy, như bảy thanh đao nhọn, không chỉ xé rách toàn bộ chiến trường mà còn xé rách trái tim của toàn bộ đám hải tặc. Nhất là khi nhìn thấy chiến sĩ lao ra từ trong biển lửa, tiếng chuông ngân vang, như long tinh hổ mãnh thu gặt tính mạng thành viên bên mình, sĩ khí của đám hải tặc Tàn Lang triệt để tan vỡ.
Sĩ khí tan vỡ, dũng khí không còn, 10 phần khí lực có thể phát huy ra được một nửa đã là cực hạn.
Hơn nữa, bọn hắn đã kịch chiến một hồi lâu, đã sớm sức cùng lực kiệt. Cùng Thư gia quân so đấu, chính là sức chịu đựng cùng tinh thần. Hiện tại đối phương chợt có viện quân tiếp viện, hơn nữa còn là thần binh dũng mãnh như vậy!
- Chạy mau! Lao xuống biển giữ mạng!
Không biết là kẻ nào hô đầu, hỗn loạn lập tức lan tràn khắp toàn bộ đoàn hải tặc. Bọn hắn vốn đã không phải là quân nhân chính quy, có thể kịch chiến lâu như vậy, bởi vì bị chấn nhiếp từ hung uy của Tàn Lang.
Vốn tưởng rằng sắp phải đối mặt cùng một trận tử chiến, thực không ngờ vừa mới gia nhập chiến trường, trận hình của đám hải tặc đã tan vỡ. Một phương Sở Vân sĩ khí đạt đến đỉnh điểm. Trên người quân Bích Lạc Hải Đái, lưng giắt quả chuông đồng. Trong biển lửa, tự do qua lại.
Đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, tung hoành vô địch!
Dưới sự dẫn dắt của bọn hắn, Thư gia quân phát động phản công toàn diện. Chiến cuộc đột nhiên biến đổi, đám hải tặc bị đánh đến tan tác, Thư gia quân khống chế toàn bộ chiến trường!
Bạch Bái ngẩn người!
Tàn Lang trợn tròn mắt!
Tại sao có thể như vậy, rõ ràng mới chỉ vừa lúc nãy còn chiếm thế thượng phong, thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Nhưng chỉ một giây sau, hết thảy đều đã nghịch chuyển!
Nhìn thành viên đoàn hải tặc hoặc là không ngừng kinh hoàng lao xuống biển, hoặc là quỳ lạy trên mặt đất cầu xin tha mạng, đầu óc Bạch Bái trở nên trống rỗng. Tàn Lang cũng phát mộng, sự tình phát sinh quá đột ngột, một giây trước đó đã sắp thành công, một giây sau đã biến thành thất bại. Hắn không tiếp nhận nổi.
Chiến! Chiến! Chiến!
Sở Vân xông lên đầu, huy vũ binh khí trong tay. Tam lão sau lưng, già nhưng vẫn cường mãnh, râu tóc hoa râm dưới ánh lửa đỏ rưc, tỏa ra hào quang lóng lánh.
Hành khúc to rõ, chuông đồng bên hông không ngừng ngân nga, hô ứng. Quân cứu viện tuy ít, nhưng tiếng chuông đồng lại không ngừng ngân nga, vang vọng khắp toàn bộ chiến trường, khí thế mênh mang cuồn cuộn, phô thiên cái địa!
Giống như là thiên quân vạn mã đang ầm ầm xông tới!
Thanh âm chuông đồng nhanh chóng cuốn theo tất cả chiến trường, không ngừng thu nạp Thư gia quân, tiến hành tuyệt đại phản kích. Quân lính hải tặc tan rã, bị giết đến sợ chết kiếp. Trong lúc nhất thời, rất nhiều hải tặc bị người bên mình đạp chết, một số khác lại bỏ mình dưới làn sóng dữ.
Binh bại như núi đổ, lúc này, thắng lợi của Thư gia quân đã được ấn định.
Thư Thiên Hào dường như chìm vào trong một vũng bùn hắc ám. Đã chạm đến ranh giới của cái chết, là hành khúc quen thuộc chèo chống lấy ý chí của hắn. Tiếng ca bao phủ khắp bốn phương tám hướng, dường như đang cộng minh cùng thiên địa.
- Cha!
Bỗng nhiên một tiếng hét quen thuộc vang lên, phảng phất giống như là một tiếng sét vạch phá hắc ám!
Toàn thân Thư Thiên Hào run lên, không biết lấy khí lực từ đâu, chậm rãi mở mắt ra.
Chiến trường màu đỏ thẫm.
Chiến thuyền giao thoa, biển lửa hừng hực thiêu đốt, xác chết khắp nơi, sóng biển gào thét, máu đỏ tươi chảy lênh láng khắp nơi, từng vị binh sĩ Thư gia xông lên, trên mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Đủ loại màu đỏ hòa lẫn vào nhau, ngay cả hắc mạc che phủ thiên địa, cũng không lấn át được nó!