Mỗi ngày tỉnh lại, thần luyện, cải trang đi tuần thể ngộ nhân đạo, suy tư nghiên cứu chiến thuật, tới buổi tối thì nắm chắc quyển trục, mở ra Thiên Nhãn, tìm hiểu lưới pháp tắc. Cứ sáu canh giờ, hắn lại ngâm dược tắm, từng bước nâng cao tố chất thân thể.
Khi mới bắt đầu, linh quang của hắn hưng thịnh, tìm hiểu lưới pháp tắc, chỉ có thể kiên trì chưa tới nửa khắc.
Sau một ngày, lại qua hơn một tháng, linh quang của hắn dù bị tiêu hao kịch liệt vẫn có thể chống đỡ thời gian tìm hiểu pháp tắc dài đến một khắc!
Lý giải của hắn đối với nhân đạo, ngày càng sâu sắc. Tố chất thân thể đã từng bước được nâng cao. Nhưng tăng lên rõ ràng nhất là hồn phách của hắn.
Ban đầu, mức độ cô đọng hồn phách của hắn, chỉ có thể xem như tồn tại ở mức thấp nhất của Hầu cấp. Nhưng hiện nay, đã trưởng thành nhanh chóng đến trung bình của Hầu cấp, tạo cho hắn hiệu quả khôi phục linh quang xưa đâu bằng nay.
Trải qua một điểm mấu chốt này, hắn đã chân chính bỏ xa bạn cùng lứa tuổi. Hắn mới khổ tu hơn một tháng, so với cường giả Hầu cấp khác bằng công hiệu tích lũy trong mười năm, hai mươi năm.
Quan sát lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, chính là chỗ may mắn như vậy.
- Các phương diện đều chuẩn bị gần xong. Bước đầu quyết định tháng mười sẽ cử hành khai quốc đại điển.
Hôm nay, Nhan Khuyết báo cho Sở Vân một tin tức tốt.
Sở Vân thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Nhan Khuyết, vừa vui vẻ lại vừa cảm khái:
- Bất tri bất giác, đã sắp tới rồi sao. Nếu tổ chức Khai quốc đại điển thành công, chính là chính thức lập quốc. Nếu tin tức được truyền bá ra ngoài, nhất định sẽ tạo lên sóng to gió lớn trong Tinh Châu? Làm tốt lắm, Nhan Khuyết.
- Đây cũng là trách nhiệm của thuộc hạ.
Nhan Khuyết mỉm cười, thi lễ với Sở Vân.
- Không có Thiếu chủ cất nhắc, sợ là cũng không được như ngày hôm nay. Không có Dịch Cân Tẩy Tủy Dịch của Thiếu chủ, cùng với đàn Thiên Mã, sợ là khai quốc đại điển còn phải hoãn lại đến sang năm.
Theo lệ cũ của Tinh Châu, khi một quốc gia chính thức thành lập, thường thường đều phải tổ chức khai quốc đại điển.
Trong đại điển, sẽ mời đại biểu các quốc gia đến thăm quan.
Thật giống như khai trương cửa hàng, cần tiến hành lần lượt cắt băng, pháo, vũ sư.
Khai quốc đại điển, chính là nghi thức tuyên cáo quốc gia thành lập trước toàn bộ Tinh Châu.
Trong lúc này, sẽ tổ chức duyệt binh, thể hiện rõ ràng sức mạnh quân sự của quốc gia. Khiến bạn bè có thiện ý, càng xác định rõ giá trị của Thư Gia, quan hệ liên minh càng thêm củng cố. Đồng thời cũng tiến hành uy hiếp đối với những thế lực không có thiện ý.
Đại điển cực kỳ quan trọng, giống như là bộ mặt mới của quốc gia. Trong đó, duyệt binh lại là trọng tâm, là quan trọng nhất.
Chư Tinh Quần Đảo đã nội chiến quanh năm, tinh binh bách chiến tinh nhuệ cực kỳ nhiều. Chủng loại tinh binh cũng đứng ở vị trí hàng đầu trong các quốc gia ở Tinh
Châu. Nhưng lại thiếu cao thủ Quân Cấp, Hầu cấp. Phần lớn tướng lãnh trong quân có tu vi ở mức thấp.
Tuy rằng Sở Vân là cao thủ Hầu cấp, nhưng gần đây mới tấn chức, so với Hầu cấp nhiều như chân rết, thiếu sức thuyết phục.
Nếu dựa theo tiến độ bình thường, chuẩn bị khai quốc đại điển, thật sự là cần đến sang năm, mới xem như điều kiện về các phương diện tương đối thành thục.
Nhưng có Sở Vân cung cấp Dịch Cân Tẩy Tủy Dịch, nâng cao tu vi tướng lãnh Thư Gia. Còn có từ trong thế giới Long Môn tầng thứ bảy bắt được mấy ngàn đầu Thiên Mã, tạo thành Thiên Mã tinh binh từng đứng đầu thiên hạ. Nhờ hai phương diện này cùng được tiến hành đồng bộ, thúc đẩy rất lớn đối với tiến trình chuẩn bị khai quốc đại điển.
Thiên hạ không có tường nào không có gió lùa. Bất kỳ bí mật gì cũng chỉ là tạm thời. Truyện Tiên Hiệp
Huống chi hoạt động chuẩn bị khai quốc đại điển, liên quan đến các mặt, căn bản là không có cách nào có thể giấu kín được.
Nửa tháng sau, tin tức Chư Tinh Quần Đảo tổ chức khai quốc đại điển muốn chính thức lập quốc, đã truyền đi khắp Tinh Châu.
- Thư Gia muốn chính thức lập quốc? Hả, khó có thể tưởng tượng được! Không ngờ lại thật sự có một ngày như vậy. Chư Tinh Quần Đảo lại thống nhất.
- Chư Tinh Quần Đảo nội loạn đã quá lâu. Cho dù quốc gia thành lập, thực lực của một nước suy sụp, chỉ sợ cũng là nhị lưu. Tuy nhiên đây đã là một kỳ tích.
- Thư Thiên Hào thực sự có phong cách Vương giả. Sau khi thống nhất, không nóng lòng hoàn thành, sau khi tiến hành công tác chuẩn bị hơn một năm, củng cố thống trị, lúc này mới lập quốc. Lại có Hỏa Đức Văn Thư, Thủy Đức Văn Thư trong tay, với danh nghĩa đại nghĩa, đại thế đã thành, mặc dù là Giang Hán quốc cũng khó cản trở được.
...
Giang Hán quốc.
Mưa nhỏ triền miên, ngấm vào trong lòng đất, thấm vào tường vàng gạch hồng của cung điện.
Tâm tình Giang Hán quốc chủ cũng u ám như thời tiết ngày hôm nay. Tin tức Thư Gia muốn tổ chức khai quốc đại điển, bao phủ trong lòng hắn giống như mây đen trên bầu trời kia.
- Không ngờ thật sự muốn làm tới bước này... Một khi lập quốc, cùng Mông Nguyên quốc nam bắc giáp công... Ta nên làm gì, còn có thể làm được gì?
Trong lòng Giang Hán quốc chủ nổi lên từng đợt tình cảm bất đắc dĩ. Từ sau khi Cuồng Nho Tướng Quân thất bại trong hành động quân sự phá vỡ Chư Tinh Quần Đảo, hắn cũng không từng bỏ qua các hành động khác.
Nhưng đại thế đã mất, hơn nữa Thư Thiên Hào làm đâu chắc đấy, những hoạt động ngầm của Giang Hán quốc chủ đều không không có tác dụng, từng cái từng cái đều bị tan rã.
- Xem ra chỉ có thể thay đổi lập trường, ký kết minh ước với Thư Gia.
Giang Hán quốc chủ nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng thật sâu.
Hắn đứng đầu một nước, cũng là có khí độ. Tuy rằng không bỏ xuống được, không cam lòng, nhưng hắn biết mình không có lựa chọn nào khác.
Hiện nay Giang Hán quốc và Mông Nguyên quốc đã liên tục giao chiến, đánh dữ đội trên biển suốt mấy năm. Chiến thuyền của Giang Hán quốc sắc bén. Từ trước đến nay, kỵ binh trên biển của Mông Nguyên quốc cũng dũng mãnh thiện chiến. Nếu lại thêm Thư Gia chọc dao nhỏ ở sau lưng, Giang Hán quốc hắn hai mặt đều có địch, chắc chắn lâm vào xu hướng suy tàn.
- Trí tuệ Chủ thượng như biển, với cục diện hiện nay, thật sự là lui một bước trời cao biển rộng.
Quốc sư đi theo bên cạnh Giang Hán quốc chủ, vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng mở miệng. Nói thật ra, hiện tại hắn cũng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quyết sách của Giang Hán quốc chủ quả thật rất sáng suốt.
Về phần Thư Gia có đáp ứng hay không, hắn cũng không lo lắng.
Thiên hạ này không có minh hữu mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Nhất là trong những cuộc tranh đua giữa các đại quốc, lại càng như thế.
Chỉ cần nỗ lực đưa ra cái giá khiến Thư Gia hài lòng, không lo Thư Gia không ký kết hiệp ước với Giang Hán quốc.
- Nghe nói Nhị Lang Thiên Quân, và Thiếu chủ Thư Gia Sở Vân kết giao thật sâu, cựu thần có một kế, không ngại để hắn ra mặt...
Quốc sư lại hiến kế nói.
Nhắc tới Nhị Lang Thiên Quân, Giang Hán quốc chủ càng nhíu mày. Quan hệ của hắn và Nhị Lang cũng không tốt lắm. Nhị Lang vẫn luôn canh canh trong lòng về cái chết của mẫu thân, căm thù người cữu cữu hắn.
Sau khi Nhị Lang tấn chức Hầu cấp, hắn từng chủ động sai người đưa hậu lễ tới, kết quả đều bị từ chối. Có thể thấy được quan hệ hai bên đang bế tắc.
Giang Hán quốc chủ cũng không ôm hy vọng về điều này. Tuy nhiên quốc sư ở bên cạnh hắn lại có quan điểm khác.
- Về vấn đề này, dù sao Chủ thượng cũng là thân cữu cữu của Nhị Lang, là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này. Giang Hán quốc lại là mẫu quốc của hắn. Vì thế mẫu thân Nhị Lang mới cam tâm tình nguyện hy sinh. Hơn nữa Sở Vân lại bằng hữu tốt của hắn, có thể loại bỏ được quan hệ đối địch giữa Thư Gia và quốc gia của ta, chắc hắn cũng nguyện ý...
Quốc sư khuyên như thế.
Giang Hán quốc chủ khẽ gật đầu. Thật sự có chút đạo lý. Sau khi tiếp thu kế này, hắn sai người mang lễ vật, đến gặp Nhị Lang.
- Đừng đến phiền ta.
Nhị Lang Thiên Quân chỉ đáp lại bốn chữ, đã đuổi khâm sai ra khỏi nhà. Tất cả lễ vật cũng ném ra ngoài.
…
Quỷ Đằng quốc, Ám thất Cửu U thành.
Cửu U thành chủ Vô Thường Hầu, kính cẩn quỳ trên mặt đất, mặt hướng về phía một hắc ám, u trầm thâm thúy.
Thật lâu sau, một giọng nói âm trầm lãnh khốc, từ giữa hắc ám truyền đến:
- Hừ, quả thực không ngoài dự liệu của ta, Thư Gia quả thực muốn lập quốc. Sở Vân có chút trò nho nhỏ, lại thật sự ở trên đảo, không ra ngoài. Tuy nhiên điều này cũng không cần lo lắng. Ba tháng sau là tới khai quốc đại điển, chính là lúc chúng ta động thủ.
Vô Thường Hầu nhìn xuống đất không dám ngẩng đầu, do dự một chút, cuối cùng cố lấy dũng khí, nói:
- Nhưng tiền bối, thời gian ba tháng này, đã khiến thằng nhãi con thỏ nhỏ Sở Vân này khôi phục rất nhiều khí vận. Khai quốc đại điển, tất nhiên là trọng binh rất lớn mạnh, phòng vệ nghiêm ngặt. Chúng ta xuống tay thế nào đây?
- Ngươi nghĩ khí vận là cái gì? Làm sao có dễ dàng khôi phục như vậy? Hơn nữa ta đã tính được, vừa rồi Sở Vân lại gặp được kỳ ngộ. Khí vận tiêu hao tới mức thấp nhất từ trước tới nay. Ngươi không cần lo lắng. Về phần khai quốc đại điển, ta đã sớm có an bài. Lúc này có lẽ Lục Kình Vương đã nhận được thư của ta.
Nói tới đây, trong bóng tối truyền đến một tiếng cười, băng hàn lạnh lẽo, giống như là ma thần vượt lên trên chúng sinh, thỏa thích xem toàn cục, tràn ngập một loại cảm giác ưu việt, tàn khốc coi sinh linh như cỏ rác, khiến người nghe xong không rét mà run.
Vô Thường Hầu nghe xong lại vô cùng vui mừng.
Thất Vương trong Tinh Châu, Lục Kình Vương khác người, không chỉ có chiến lực đỉnh phong, hơn nữa lại chưởng môn nhân Đông Hải phái, một trong những thế lực siêu nhất lưu. Môn nhân có tới mấy vạn. Hàng năm phiêu du bên ngoài biển, chém cá kình bắt giữ giao, tung hoành đại dương, thực lực cao siêu, cực độ kinh khủng.
…
Đông hải rộng lớn mênh môn.
Mặt Lục Kình Vương không chút thay đổi, thản nhiên nhìn sứ giả hắc y đang ở trước mắt :
- Trong biển rộng mênh mông, ngươi có thể tìm được bản vương, coi như có chút bản lĩnh. Tuy nhiên ngươi cho là một lá thư, có thể khiến bản vương đi tấn công Chư Tinh Quần Đảo? Không khỏi quá ngây thơ rồi.
Sứ giả thần bí mặc y phục màu đen, trên mặt càng bao phủ một tầng bụi. Hắn xoay người cúi đầu, phát ra giọng nói khàn khàn:
- Vương tôn kính, vì sao ngài không mở ra lá thư nhìn xem thử?
- Hừ. Ta thật muốn xem, chủ nhân của nhà ngươi là thần thánh phương nào!
Lục Kình Vương mở lá thư ra, bỗng nhiên con ngươi co lại, biểu tình vẫn lạnh lùng cuối cùng đột nhiên đã có thay đổi.
- Dạ Đế phù chiếu!
Ngay sau đó, hắn thất thanh nói.
- Dạ Đế phù chiếu!
Lục Kình Vương vốn ngồi ở vị trí chủ thượng, thấy lá thư này, nhất thời đứng dậy, giật mình không thôi.
Trên lá thư trắng, chỉ tại hai chữ lớn ở giữa "Dạ Đế"!
Hai chữ này, móc sắt ngân hoa, tản ra uy nghiêm nhàn nhạt. Bản thân chữ tối đen như mực, ngoài mặt lượn lờ sương mù màu đen, khiến người ta có cảm giác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi trang giấy.
- Đại đế phù chiếu không thể giả tạo, không thể tưởng tượng được Dạ Đế lại không chết!
Trong lòng Lục Kình Vương vô cùng khiếp sợ. Tinh Châu sớm không có Đế hơn mười vạn năm, vẫn là Vương giả xưng bá. Nhưng hiện nay, Dạ Đế lại xuất hiện!
- Tinh Châu muốn biến thiên sao....
Lục Kình Vương cố bình tĩnh trở lại, hừ lạnh một tiếng.
- Cho dù Dạ Đế sống lại thì sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ ra lệnh cho ta Lục Kình Vương? Ta có đạo của ta, mặc dù là cường giả Đế cấp, cũng không thể điều khiển ta.
- Dạ Đế đại nhân tuyệt không có ý tứ vượt lên Lục Kình Vương ngài. Lần này tiến đến, chỉ là một sự giao dịch.
Sứ giả thần bí mặc y phục màu đêen chậm rãi nói.
- Giao dịch gì?
- Nội dung giao dịch ở trong Dạ Đế phù chiếu. Lục Kình Vương đại nhân, có thể xem lại.
Lục Kình Vương gật đầu, đưa tay nắm lá thư đưa lên, cũng dùng thần thức thăm dò nhập vào trong. Sắc mặt hắn rất nhanh lại chấn động.
Dạ Đế đưa ra giao dịch, là yêu cầu hắn ba tháng sau, quấy rối khai quốc đại điển Chư Tinh Quần Đảo, cũng trợ giúp Dạ Đế giết chết thế lực Thư Gia.
Về điểm này, Lục Kình Vương đã nghe người mặc trang phục màu đen cho biết. Điều khiến hắn khiếp sợ chính là sau khi hoàn thành giao dịch này, Dạ Đế nhận lời cho biết - làm thế nào để tu hành thành Đế!
Việc tu hành của Ngự yêu sư, càng về sau lại càng gian nan.
Một Ngự yêu sư có thiên tư có kỳ ngộ, tu hành đến cấp số Hào Hùng, bình thường cần hơn một trăm. Như Cuồng Nho Tướng Quân, tu hành đến Quân Cấp, phải mất trăm năm.
Tu hành đến Hầu cấp, cần tìm đến con đường của mình. Bằng không không bao nhiêu năm, cũng là vô dụng.
Muốn từ Hầu cấp tấn chức làm Vương, chắc chắn phải tham khảo đường của những người khác, đi xác minh con đường của mình, hoàn thiện đạo của mình.
Tới Vương cấp, tu hành lại càng gian nan, ở chỗ khai thác con đường của mình.
Khi ở Hầu cấp, Ngự yêu sư còn có thể mượn dấu chân của người đi trước, tham khảo ví dụ thực tế của tiền bối, phụ trợ cho mình, trên đường đi tới phía trước. Mà ở Vương cấp, Ngự yêu sư đã đi hết một đoạn lịch sử Tinh Châu, không còn bất kỳ cái gì có thể tham khảo, Ngự yêu sư cần ở trong bóng tối mờ mịt, không ngừng sờ soạng, vượt mọi chông gai, trở thành người mở đường, miễn cưỡng mở ra con đường của mình.