Chí Tôn

Chương 572: Đạo của ta


Mắt thấy cái chết đang tới gần, Nhị Lang Thiên Quân lộ ra vẻ phóng khoáng.

- Hắc! Nói không sai, chết thì chết, sợ hắn làm gì!
Sắc mặt Tiếu Tiểu Hiền khôi phục như thường, nói năng có khí phách.

- Cả đời như một giấc mộng, có thể cùng chết với Sở Vân, ta cũng không có gì tiếc nuối.
Đôi mắt Kim Bích Hàm long lanh. Giờ phút này nàng bỏ qua sự rụt rè của một công chúa, chủ động ngả đầu, ôm lấy Sở Vân.

Sở Vân ôm chặt nàng, cúi đầu hôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

- Giờ phút này, buông tha còn quá sớm. Cho dù đối thủ là Vương giả, Sở Vân ta cũng tuyệt đối không giơ cổ chờ chết.
Giọng điệu hắn rất bình thản, lại khiến ba người khác cảm nhận được một loại quyết ý như đinh đóng cột!

- Vân...
Kim Bích Hàm thì thào, chực khóc.

- Chưởng môn!
Tiếu Tiểu Hiền lộ vẻ xúc động.

- Ta đến giúp ngươi.
Nhị Lang Thiên Quân chợt ha ha cười.

- Chết cũng phải chết có giá trị! Có thể bỏ mạng trong trận phản kích Vương giả cũng một loại vinh quang!
Sở Vân nhìn ba người xung quanh, biết bọn họ đã tâm tồn tại tâm niệm hẳn sẽ phải chết. Chỉ có mình hắn lại biết, còn có chút hy vọng.

Yêu vật tầm thường, chỉ cần tu vi thấp hơn nghìn vạn năm sẽ phải chịu phục dưới linh áp của Tham Lang Vương, khó có hành động.

Nhưng Sở Vân hắn lại có được một thanh Tiên Thiên Túy Tuyết Đao!

Cái gì là Tiên Thiên?

Do thiên địa sinh ra, bản thân đại biểu cho đạo và lý. Thiên Kiếp vĩnh viễn không chạm tới, cao hơn tất cả Hậu Thiên, thậm chí vượt lên trên lưới pháp tắc!

Đây là Tiên Thiên!

Tiên Thiên Túy Tuyết Đao, chọc trời cũng không ngại. Linh áp Vương cấp của hắn tính là gì? Cho dù Đế cấp, Hoàng cực, cũng không có chút ảnh hưởng.

Về điểm này, Sở Vân có thể nắm chắc mười thành!

Hắn không lo lắng về Tiên Thiên Túy Tuyết Đao, nhưng cũng rất lo lắng cho mình.

Trong lòng Sở Vân biết rõ ràng, linh quang của mình chỉ có Quân Cấp, tuy rằng đã là Quân Cấp đỉnh phong, chỉ cần lĩnh ngộ ra con đường của mình, có thể tấn chức làm Hầu.

Nhưng điều đó vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn với Tham Lang Vương.

Tại đây, giữa Bát Quái Chiến Trận, hắn cũng đã cảm nhận được áp bách kín đáo. Nếu phá trận tiến ra, chắc chắn gặp phải linh quang áp chế khủng bố nhất.

Trong nháy mắt đó, vô cùng có khả năng linh quang của mình bị trấn áp, và linh quang liên hệ với tất cả yêu vật đều bị chặt đứt. Không nắm được Túy Tuyết Đao trong tay, tương đương với ra ngoài chịu chết.

Loại tình huống này, vô cùng có khả năng sẽ phát sinh.
- Trên thế giới này, rất nhiều chuyện biết rõ không thể làm, lại muốn làm cho được.

Trên người Tham Lang Vương có loại yêu vật kỳ lạ Tham Cật Xà này, vận khí cuồn cuộn nồng đậm. Tại đây, thường xuyên gặp được thiên tài địa bảo, trợ giúp thành phong cách hành sự tham lam của hắn. Mà phía chúng ta, nhất là khí vận của ta đã bị hao mòn rất nhiều. Tuy nhiên Nhị Lang Thiên Quân mới chiếm được yêu vật khí vận của Sở Bá Vương, lúc này mới có sự ganh đua dài ngắn với vận khí của Tham Lang Vương.

- Tham Lang Vương không phát hiện ra chúng ta. Nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại lựa chọn nơi này, tiến hành ngộ đạo. Đây là khí vận hai bên của chúng ta giao phong, quấy nhiễu kết quả quỹ tích vận mệnh của bản thân. Hiện nay liều mạng với số mạng, đã đánh đến
loại tình trạng này, lúc này mới có thời cơ chiến đấu, ta phải nắm lấy!
Sở Vân thấy rõ thời cuộc, trong lòng sáng như tuyết.

Chiến!

Thần quang trong hai mắt hắn đột nhiên bắn ra dữ dội, hắn triệu ra Túy Tuyết Đao cầm chặt lấy.

Thông Linh Xà!

Hắn lại gọi ra Thông Linh Xà. Linh quang của hắn và Nhị Lang Thiên Quân tạo ra một cầu vô hình.

Thiên Nhãn, mở!

Trực Giác Chân Đồng, mở!

Trong nháy mắt, trong hai mắt hắn có sự thay đổi bất ngờ. Ở trán hắn phát ra một chút ánh sáng ngọc lưu ly, sáng quắc lóng lánh. Trong nháy mắt, linh quang của hắn tăng tới mức lớn nhất.

Ầm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Linh áp Quân cấp tiến mạnh ra, hình thành một sóng khí. Mái tóc đen của Sở Vân tung bay, y bào phất phới, khí thế không ngừng dâng lên.

- Túy Tuyết Đao, trông cậy vào ngươi!
Sở Vân khẽ quát. Tâm linh của Túy Tuyết Đao và hắn giống như cùng lúc phát ra đao mang xông tận trời.

Trong phút chốc, đao khí bàng bạc, đao ý dâng trào, giống như cơn sóng dâng trào, mãnh liệt, làm xao động bốn phương tám hướng.

Ba người Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền, Nhị Lang Thiên Quân đồng thời biến sắc, không thể không lui về phía sau năm mươi bước.

Ánh đao sáng như tuyết, ánh sáng thuần túy, như mặt trời nhỏ. Nó dài đến hơn mười trượng, chiều rộng hơn năm trượng, ngưng thành thực chất, khí thế xuyên qua

thiên địa!

- Đao tốt!
Tiếu Tiểu Hiền thốt ra một tiếng tán thưởng. Cách đao mang xa như thế hắn vẫn cảm giác được hàn khí tỏa ra bốn phía, đao khí sắc bén, đâm vào khiến mặt hắn cảm rất bỏng rát!

- Ta cũng trợ giúp ngươi giúp một tay. Đạo pháp thần thông - Phách binh!
Nhị Lang Thiên Quân bỗng dưng hét lớn một tiếng, thôi động đạo pháp thần thông truyền thừa của Sở Bá Vương.

Phách Binh!

Đạo pháp thần thông này, có thể khiến Kiếp Yêu binh trăm vạn năm, phát huy ra uy lực nghìn vạn năm.

Nhằm vào tất cả yêu binh Ngự yêu sư đang nắm trong tay ra sức, trong thời gian ngắn tăng vọt đến trình độ không thể tưởng tượng được.

Đây là thứ vốn lớn nhất khiến Sở Bá Vương tung hoành Tinh Châu, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, lực áp thời đại.

Đạo pháp thần thông không giống với đạo pháp khác, chỉ có thể tồn tại trong linh quang của Ngự yêu sư. Sở Vân cũng không có đạo pháp thần thông này, nhưng linh quang của hắn và Nhị Lang Thiên Quân tương thông.

Ý nghĩa sâu xa của Phách binh, nháy mắt thông qua Thông Linh Xà, truyền vào trong linh quang của hắn. Ngay sau đó, lại thông qua liên hệ giữa linh quang của hắn và Túy Tuyết Đao, gia tăng phía trên thân đao.

Trong nháy mắt, Sở Vân thể ngộ dược chút ảo diệu của đạo pháp thần thông này. Hắn cảm giác được hắn và Túy Tuyết Đao tuy hai mà một!

Vốn hắn khống chế Túy Tuyết Đao chỉ thuận buồm xuôi gió, rơi tự nhiên. Nhưng hiện nay, Túy Tuyết Đao giống như là một bộ phận thân thể thân mật khăng khít gắn kết với hắn từ khi vừa ra đời!

Mà Túy Tuyết Đao phát ra, lại ngược lại, thong thả thu gom xuống. Ánh đao sáng như tuyết xông lên tận trời, chậm rãi rút lại, cuối cùng toàn bộ ép trở lại phía trên thân Túy Tuyết Đao.

Ánh đao vốn phát sáng khiến người khác không thể nhìn gần, dần dần ảm đạm xuống.

Tất cả quầng sáng đều thu lại, nhưng khí tức càng thêm nguy hiểm lại tràn ngập ra.

Cảm nhận được khí tức này, Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm đều hết hồn, lại lui về phía sau năm mươi bước. Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ đều nảy sinh chút hy vọng.

Có lẽ, có lẽ, có khả năng, có thể thành công?

Cảm thấy chút hy vọng trong lòng này, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Quân Cấp đối mặt với Vương cấp, giống như con chuột nhỏ đối mặt với con voi lớn.

Nhưng hết lần này tới lần khác hy vọng nầy lại thật sự tồn tại.

Khiến bọn họ hy vọng không chỉ có Túy Tuyết Đao cấp Tiên Thiên, còn có chủ nhân của thanh đao.

- Vân!

- Chưởng môn!

- Sở huynh!

Trong lòng Bọn họ đang hò hét!

- Giết!

Giống như cảm ứng được tiếng hò hét của bọn họ, Sở Vân như sấm sét giữa mùa xuân, mạnh mẽ huỷ bỏ chiến trận, đồng thời xuất đao.

Ầm!

Ngay sau đó, linh áp Vương cấp ùn ùn kéo đến, như ngọn núi mênh mang khôn cùng, mạnh mẽ nện vào lòng bốn người. Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm cùng hộc máu, linh quang bị trấn áp hoàn toàn, bất kỳ ý niệm nào trong đầu đều vận chuyển không thông, và liên hệ
với tất cả yêu vật trong tay đều bị chặt đứt.

Bao phủ trong linh quang của Tham Lang Vương, linh quang màu trắng rực rỡ, chói mắt giống như ánh mặt trời, đâm vào hai mắt bọn họ khiến họ cảm thấy đau nhức. Lại đại biểu cho tuyệt vọng vô tận, đập nát hy vọng của bọn họ.

Thông Linh Xà tan tác, cầu linh quang sụp đổ.

Nhị Lang Thiên Quân thất khiếu đổ máu, lui về phía sau ba bước, ngã quỵ xuống phía dưới.

Và Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm giống nhau, té trên mặt đất.

- Sở Vân!
Hắn trừng mắt, hai mắt trào máu tươi.

Hắn hoàn toàn không để ý đến hai mắt đang đau nhức, hung hăng nhìn trừng trừng về phía trước. Hắn đã mong muốn tấn công đến cỡ nào! Nhưng lúc này lại ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng không nhìn thấy rõ lắm.

Trong giây phút cầu linh quang sụp đổ, Sở Vân nhất thời như cảm giác được vạn quân gánh ở trên người. Toàn bộ linh quang khôn cùng đưa vào tâm thần hắn, trong nháy mắt cắn nuốt!

- Cuối cùng vẫn là thất bại sao…
Ý niệm như vậy chợt lóe ra trong đầu hắn rồi biến mất.

Áp lực vô biên vô hạn, giống như đã đè nát toàn thân hắn.

Ngay cả thân thể của chính mình hắn cũng không cảm giác được.

- Đây là thực lực Vương cấp sao. Thật sự là khủng bố.

Hắn cảm thấy tâm thần đang rơi xuống. Hình như rơi vào vực sâu không đáy. Không ngừng rơi xuống phía dưới, rơi xuống phía dưới.

Vô số hình ảnh trí nhớ, giống như ở đốm lửa tàn bay tán loạn hoa, đều thoáng hiện trước mắt hắn.


Kiếp trước kiếp này của hắn.

- Cái gì? Nghĩa phụ lọt vào tay hải tặc Tàn Lang!
Khi nghe được tin tức này, hắn như bị điện giật.

- Rất xin lỗi, Sở Vân. Cả đời ta truy tìm chính là là đỉnh cao của toán đạo, đối với tình yêu nam nữ, không có bất kỳ hứng thú gì.
Dưới đêm trăng, Dịch Yên nói với hắn như thế.

- Hừ, Hỏa Hồ công tử gì, bất quá cũng chỉ là chó nhà có tang của Thư gia đảo lưu lạc xuống thôi.

- Ôi, ngươi tới chậm hai mươi năm…



- Cái gì, hắn chính là Tiểu Bá Vương?

- Sở Vân, người là niềm tự hào của nghĩa phụ.

- Muốn tiếp thu di vật của lão chủ nhân, phải thông qua khảo nghiệm của Bạo Động Viên Vương ta!

- Ta vẫn nên gọi huynh là Sở huynh, hay rõ ràng gọi là đại ngốc thì tốt hơn đây?

- Chưởng môn, từ nay về sau, Tiếu Tiểu Hiền chính là người của ngài!

- Chủ nhân, mong người yêu ta nhiều hơn một chút.



Trong nháy mắt, Sở Vân giống như đã trải qua một vòng luân hồi.

- Không. Ta sao có thể nhận thua, rõ ràng đã chạy tới nơi này.

Hắn đang dần dần trầm luân trong đáy lòng, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

- Không thể thua.

Giọng nói càng lúc càng lớn.

- Bao nhiêu lần thất bại, bao nhiêu lần suy sụp, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bao nhiêu lần thống khổ dày vò. Sở Vân, ngươi muốn dừng bước ở đây sao?

Không!

Ta còn muốn đi tiếp, ta muốn tiếp tục đi tiếp, ta muốn bước trên đỉnh phong, cao ngạo nhìn năm tháng, quan sát núi sông.

Ta muốn đi "đạo" của ta!

Trong phút chốc, Sở Vân tỉnh lại!

Máu trong toàn thân hắn đều sôi trào, giống như núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy dũng mãnh lao nhanh!

Ý chí chiến đấu thiêu đốt ở trong lồng ngực hắn, giống như là gió lửa xung thiên, muốn bốc cháy lên đến chín tầng mây mười tầng đất!

Linh áp Vương cấp, tựa như ngọn núi đè nặng trên người hắn. Xương cốt toàn thân hắn đều bị đè ép kêu lên răng rắc.

Đi con mẹ nó linh áp!

Linh quang khôn cùng, chói mắt hơn cả mặt trời, chiếu vào trong mắt hắn. Thất khiếu của Sở Vân đều phun máu.

Con mẹ nó linh quang!

Cho dù không thấy rõ phía trước, ta cũng tiếp tục tiến lên phía trước.

Bởi vì, ta đã tìm được đạo của ta!

Lúc này hồn phách trải qua những khắc nghiệt, kịch liệt trong hai kiếp, linh quang của Sở Vân như Phượng Hoàng lên cỏi niết bàn, từ ảm đạm dần dần tỏa sáng...

Đi con mẹ ngươi Tham Lang Vương!

Ánh đao chợt hiện!

Đây là một đao Sở Vân đã dùng hết toàn lực. Trước nay chưa có một đao mạnh như vậy.

Một đao chém xuống phía dưới, máu tươi bay ra, đầu bay lên.

Một đao chém xuống phía dưới, linh quang biến mất, linh áp dừng tản ra.

Một đao giết chết Tham Lang Vương, một đao bêu đầu!

Linh quang vốn phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, chợt biến mất không thấy nữa. Áp lực vô cùng như núi non trùng điệp, cũng biến mất không còn, ngược lại khiến lục phủ ngũ tạng của bốn người cảm thấy nhộn nhạo khó chịu.

Giờ phút này, hoàn toàn yên tĩnh.

Thao Thiết, Bạch Nhãn Lang và một vài Kiếp Yêu, quay đầu, trừng mắt ngây người nhìn Sở Vân.

Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm té trên mặt đất, dùng linh áp cố gắng giữa tư thế quật cường. Giờ phút này cũng đều há hốc mồm, nói không nên lời nói.

Trong tầm mắt bọn họ, Sở Vân vẫn còn duy trì tư thế chém chiến đao, giống như bức tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Tham Lang Vương vốn như thiên thần, ngẩng đầu đứng thẳng, cũng đã trở thành cái xác không đầu.

Đầu của hắn, rơi cách đó không xa, hai mắt còn mở to, trên mặt đọng lại vẻ hoảng sợ khó có thể tin được.

Mà thân hình hắn vẫn đứng thẳng, cổ không ngừng mà phun trào ra máu tươi. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo của hắn, chảy xuôi trên mặt đất. Mùi máu tươi gay mũi mà lại đậm đặc khuếch tán ra khắp nơi, tràn ngập không gian nhỏ hẹp.

- Đã giết chết?

Sau một lúc lâu, Sở Vân mới hồi phục tinh thần, ý thức được kết quả này.

Trong nháy mắt, cảm giác mệt mỏi cực độ bao phủ trong lòng, khiến hắn lắc lư dao động, không thể đứng thẳng, gần như có cảm giác muốn nằm trên mặt đất ngủ một hồi lâu.

Bùm.

Cuối cùng hắn không chống đỡ được, đầu gối quỳ trên mặt đất, một tay cầm lấy Túy Tuyết Đao chống trên mặt đất, miệng thở hổn hển.

- Thật sự đã giết chết sao?

Ngay cả Sở Vân mình cũng có chút cảm giác không thể tin được. Toàn bộ thể xác và tinh thần trầm tĩnh lại, toàn thân hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Gần như là nháy mắt, mồ hôi hắn ướt đẫm, đổ ra đầm đìa.

Quyển 6 : Đế Vương Chi Tranh