Hậu bối Thần Thâu Môn chưa hẳn đã có thiên phú và tài năng trở thành đệ tử thân truyền của hắn. Bởi vậy, Đa Tình Vương mới thiết lập bức tường pháp tắc này.
- Nói cách khác, trong hộp báu này hẳn chính là hạch tâm truyền thừa của Đa Tình Vương. Chúng ta hoàn toàn có thể mở nó. Chưởng môn, công chúa, phải dựa vào hai người.
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nghe vậy nhịn không được khẽ liếc nhìn nhau. Chợt, ánh mắt Kim Bích Hàm khẽ chuyển, cặn nhẹ hàm răng, hai má đỏ ửng lên như ngọc.
Tiếu Tiểu Hiền nói không sai. Hay là…
Bọn họ chính là người phù hợp với điều kiện này.
Thấy hai người trầm mặc, Tiếu Tiểu Hiền gấp đến độ không nhịn được, lại kêu lên:
- Ai nha, bảo vật trong hộp này chính là tinh hoa hạch tâm một đời tu hành của Đa Tình Vương a. Hai người không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho cả Tinh Châu, suy nghĩ cho chưởng môn trước đây của Thần Thâu môn chứ. Mở hộp báu này ra, chính là tạo phúc cho muôn dân trăm họ, thay Đa Tình Vương tiền bối thực hiện nguyện vọng báo ân a.
- Khụ khụ…
Sở Vân ho khan một tiếng.
Kim Bích Hàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng. Công chúa Đôn Hoàng trước nay luôn tự nhiên phóng khoáng, lúc này lại có vẻ chật vật, khẩn trương.
- Chưởng môn, nếu thực sự không được, chúng ta cũng có thể mà. Trong lòng ta, chưởng môn luôn là người ta sùng bái, yêu kính nhất. Chưởng môn…
Tiếu Tiểu Hiền khẽ đảo tròng mắt, bỗng nhiên nói ra những lời cực kỳ buồn nôn.
- Ngươi cút cho ta!
Sở Vân tức giận, đá hắn một cước bay qua một bên.
Tiếu Tiểu Hiền cười hắc hắc, không tránh không né, chịu luôn một cước.
Hắn "Ai nha" một tiếng, thuận thế ngửa ra sau, khi ngã xuống mặt đất, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Sở Vân cũng lợi dụng Thương Không hạc, đưa hắn ra bên ngoài.
Bịch!
Sau một khắc, Tiếu Tiểu Hiền đặt mông ngã xuống đám cây cỏ bên ngoài cửa sơn cốc.
- Ai, lại còn cần ta phải chọc cười, sử dụng độc chiêu!
Tiếu Tiểu Hiền vỗ vỗ bùn đất trên người, than thở, bộ dáng như lão đạo từng trải, quệt miệng bình luận:
- Chưởng môn cũng thật là, thời cơ tác chiến dũng mãnh tinh tiến chưa từng có từ trước tới nay, hết lần này tới lần khác cứ đến thời điểm này thì lại có chút do dự. Để được công chúa Đôn Hoàng, Thần Thâu Môn ta lại có thêm một vị Chưởng môn phu nhân. Qua vài năm nữa, ta chắc chắn có một đám sư đệ, sư muội…
- Tiếu Tiểu Hiền ta thực con mẹ nó chính là công thần mà. Vì sự phát triển của Thần Thâu Môn mà làm bao nhiêu cống hiến a!
Hắn rung đùi đắc ý, chậc chậc thành tiếng, thậm chí còn không biết xấu hổ giơ ngón cái lên với mình.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi giỏi quá!
Hắn ca ngợi mình không hề keo kiệt từ ngữ chút nào.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hắn liền móc ra "Bát Phương Sưu Thiên Kính".
- Ta đến tột cùng là nên rình coi hay không nên đây? Thực sự là khó nghĩ quá a…
Hắn nhăn tít mày lại, rất muốn dùng cái gương rình coi một chút, thế nhưng lại sợ Sở Vân tìm hắn tính sổ. Nhất là Bát Phương Sưu Thiên Kính vốn là yêu binh của Sở Vân, hiện nay giao cho hắn sử dụng mà thôi, nên rất dễ bị phát hiện.
…
Kim Bích Hàm chưa bao giờ cảm giác, tim mình lại đập nhanh như vậy.
Thanh âm quái dị của Tiếu Tiểu Hiền biến mất ở giữa mật thất, yên tĩnh liền bao phủ lấy nàng.
Nàng nghe tiếng Sở Vân đi tới, bước chân chậm rãi. Trên thực tế, trong hoàn cảnh xung quanh đều vắng vẻ, tiếng bước chân của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, thật giống như là tiếng trống đập vào lòng nàng vậy.
Thịch thịch thịch thịch thịch…
Trong tim nàng, lúc này giống như chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót loạn xạ, thiếu chút nữa là muốn nhảy bổ ra ngoài cổ họng, phát ra thành tiếng.
Nhấp nhẹ bờ môi, nàng cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì. Nàng vốn luôn luôn dũng cảm, lúc này lại không dám đối mặt với Sở Vân, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn xuống đất.
Dường như đã qua một khoảng thời gian thật dài, lại dường như mới chỉ một cái chớp mắt, trong tầm nhìn của Kim Bích Hàm, bỗng nhiên xuất hiện quần áo của Sở Vân.
Tiếp theo, nàng cảm thấy đôi cánh tay rắn chắc, hữu lực, từ hai bên xuất hiện, ôn nhu mà hữu lực, ôm lấy thắt lưng nàng... Thân thể mềm mại của nàng không khỏi chấn động, khí tức của Sở Vân phả vào mặt nàng, khiến nàng lập tức liên tưởng đến dãy núi, cường tráng mà ôn nhu…
Sở Vân không hề nói gì, bởi vì quả thực lúc này, cái gì cũng không cần nói.
Ôm thân thể mềm mại của Kim Bích Hàm, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng một cỗ xúc cảm mịn màng nhu mị vẫn truyền đến hết sức rõ rệt, khiến nội tâm hắn không khỏi nhộn nhạo.
Nhìn bộ dáng đáng yêu cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn mình của Kim Bích Hàm, không hề giống với vẻ thong dong phóng khoáng thường ngày, tựa như một chú dê nhỏ e lệ, Sở Vân nhịn không được cười thành tiếng.
- Huynh cười cái gì?
Kim Bích Hàm ngẩng đầu
Sở Vân ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp, tú lệ như tiên, đôi mắt sáng ngời như sao, ẩn chứa từng đợt sóng mênh mang…
Sau một khắc, đôi con ngươi đen láy như bảo thạch bỗng nhiên mở rộng. Sở Vân cũng thừa dịp Kim Bích Hàm ngẩng đầu, liền hôn xuống thật sâu.
Đôi môi gặp nhau, Sở Vân cảm giác một cỗ xúc cảm nhu hòa, ngọt ngào, giống như vừa hôn lên cánh hoa mới nở. Mùi hương thiếu nữ thơm ngát, bao phủ lấy hắn, tràn ngập khắp toàn bộ thể xác cùng tinh thần của hắn.
Thời gian phảng phất như ngừng lại tại khoảnh khắc này.
Một lúc lâu sau, môi mới rời môi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều lặng lẽ không nói gì.
- Ai nha!
Sở Vân bỗng nhiên kêu lên đau đớn:
- Nàng vì sao lại véo ta?
Kim Bích Hàm thản nhiên cười, tay vẫn không rời khỏi thắt lưng Sở Vân:
- Không có gì. Ta thật sự rất muốn véo một cái. Trả thù tên bại hoại đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta.
Giọng nói của nàng vô cùng ngây thơ, ánh mắt lóe ra lưu quang tràn ngập màu sắc, trong sáng động lòng người, bướng bỉnh mà đáng yêu.
Sở Vân cười rộ lên, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, hắn câu cá lại câu được Kim Bích Hàm, nhớ tới cảnh làm hô hấp nhân tạo cho nàng. Lúc đó còn cảm thấy buồn nôn.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy thế sự thật kỳ diệu, với việc mình sống lại càng cảm thấy đẹp hơn bao giờ hết.
- Mau nhìn hộp báu!
Kim Bích Hàm thừa dịp Sở Vân ngây người, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Sở Vân gật đầu, vươn tay về phía hộp báu, lại ngừng lại giữa không trung:
- Kỳ quái! Vì sao bức tường pháp tắc vẫn còn tồn tại. Lẽ nào muốn…
- Đó chính là vấn đề của huynh.
Hai mắt Kim Bích Hàm nheo lại, tuy rằng mỉm cười lại mang đến cho Sở Vân một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm:
- Trên thực tế, ta vẫn có rất nhiều vấn đề, muốn được lý giải rõ ràng một chút đây. Ví dụ như Yên Chi Môn.
Hai mắt Sở Vân trong suốt, vô cùng bình tĩnh. Chuyện ấy hắn nghĩ mình không thẹn với lương tâm.
- Đừng nóng vội. Ta nghĩ hẳn không phải vấn đề của ta.
Hắn nháy mắt mấy cái, trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ ta đoán đúng. Tin tức trong vách tường đạo lý đã nói, cần hai người yêu thương lẫn nhau hôn nhau thâm tình. Yêu cầu thứ nhất hẳn là chúng ta đã đạt được, nhưng thâm tình có lẽ chưa đủ, có vẻ không đạt yêu cầu a…
Thâm ý sâu xa của Sở Vân khiến hai mắt Kim Bích Hàm lóe ra, trên khuôn mặt hiện ra hai vầng mây đỏ.
Giữa lúc thiếu nữ đang ngượng ngùng, Sở Vân nắm lấy cơ hội tốt, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn.
Đôi môi một lần nữa dán chặt với nhau. Lúc này đây, Sở Vân thừa thắng xông lên, vươn đầu lưỡi, hai mở hàm răng Kim Bích Hàm, thâm nhập vào trong đó…
- Một khắc đồng hồ đã trôi qua, Chưởng môn đang làm cái gì nha!
Trên gò núi, Tiếu Tiểu Hiền buồn chán ngồi chồm hỗm trên mặt đất, oán giận nói.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không dám dùng bảo kính rình coi.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi trở nên nhu nhược như vậy từ bao giờ? Ngươi đã quên nguyên tắc làm người của mình: "Kiên trì không biết xấu hổ, thành công nhất định sẽ đến" sao?
Hắn bỗng nhiên "Ba! Ba!" tát vào miệng mình hai cái, sau đó mạnh mẽ đứng dậy:
- Đó là một cơ hội. Lão Thiên gia cho ngươi cơ hội. Rình coi! Nhất định phải rình coi! Không dòm trộm, không phải là phong cách của Tiếu Tiểu Hiền ta!
Hắn giơ nắm tay lên, tự động viên chính mình:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi có thể mà!
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Sở Vân lại lóe lên trong đầu hắn, nhất thời lại khiến hắn nhụt chí.
- Ta phải tìm một cái cớ. Được rồi! Có biện pháp rồi!
Hắn thấy đám hoa dại trước mặt, ánh mắt sáng ngời.
Vẻ mặt Kim Bích Hàm đỏ bừng, khẽ đẩy Sở Vân ra. Nàng thở gấp liên tục. Nụ hôn sâu trong thời gian dài khiến nàng gần như không thở nổi.
- Ta nghĩ hiện tại hẳn là có thể được rồi.
Sở Vân mỉm cười với nàng, một lần nữa đưa tay về phía hộp báu:
- Quả nhiên!
Hắn giả bộ làm động tác phát ra tiếng kêu vui vẻ. Trên thực tế, sau lần đầu tiên, bức tường pháp tắc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Kim Bích Hàm không hề nghi ngờ hắn, lực chú ý nhất thời bị hộp báu hấp dẫn.
Hộp báu thứ năm, sau một hồi lâu nỗ lực của nàng và Sở Vân, cuối cùng đã mở ra thành công.
Hai phần ngọc giản được đặt song song dưới đáy hộp, xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Hai người liếc nhau, di Kim Bích Hàm động thủ, lấy ra ngọc giản bên phải.
- Đây là tâm đắc tu luyện của Đa Tình Vương.
Khi nàng tra xét, yêu kiều kêu to một tiếng, toát ra vẻ vui sướng sâu đậm.
Tâm đắc tu luyện của Vương giả, vô cùng khó có được, có ý nghĩa chỉ đường cực cao.
Trên con đường tu luyện, có thể bớt đi vô số đường vòng, vô cùng trân quý.
- Đây là…
Kim Bích Hàm lấy ra ngọc giản bên trái, sau khi tra xét một phen, sắc mặt nàng chợt ửng đỏ một mảng, mắc cỡ không gì nói được.
Bí thuật động phòng!
Đây là nội dung ghi lại trong ngọc giản còn lại của Đa Tình Vương.
- Truyền nhân của ta, dâng tặng các ngươi bí quyết khiến tình yêu thêm nồng thắm. Xem như lời chúc phúc nho nhỏ của ta đối với các ngươi đi!
Mở đầu ngọc giản, là lời nói Đa Tình Vương đặc biệt lưu lại cho truyền nhân của mình.
Tiếp theo, chính là một trăm lẻ tám thức bí thuật động phòng!
Mỗi một thức bí thuật đều cực kỳ tường tận, phối hợp với tranh minh họa vô cùng sống động, còn có lượng lớn chú giải, với kinh nghiệm giáo huấn thực tiễn nhiều năm của Đa Tình Vương.
Đa Tình Vương không hổ là cường giả Vương cấp tiêu sái lỗi lạc, phong lưu thành tính.
Trình độ của hắn quá sâu, quả thực là cùng cực thiên nhân, xuất thần nhập hóa. Những bí thuật này, dưới lời miêu tả của hắn, tựa như ảo mộng, đẹp đẽ phi thường,
văn chương bay bổng, khí thế lả lướt, trở nên thanh khiết tao nhã, khiến đại đa số người nhìn vào đều phải động tâm.
Nhất là cách đặt tên mỗi thức của hắn. Những tên gọi này đều cực kỳ văn chương hoa mỹ, hiển hiện rõ ràng tài nghệ văn chương cao siêu của hắn.
Ví như thức thứ nhất "Hoa kính chưa từng duyên khách tới. Bồng môn nay bởi người mới khai", hay như thức thứ mười bốn: "Hai mươi bốn đêm trăng sáng đẹp. Người ngọc nơi nào đứng thổi tiêu"…
Kim Bích Hàm hấp tấp vừa xem vừa mắc cỡ đến độ không muốn xem thêm nữa, khuôn mặt nghiêm khắc đỏ bừng, kín đáo đưa ngọc giản cho Sở Vân.
Sở Vân chính là cường giả Quân cấp, nhìn biểu hiện của Kim Bích Hàm, kết hợp với sự tích của Đa Tình Vương, ít nhiều cũng có chút đoán ra.
Hắn cũng không có kiểm tra. Ngọc giản cũng là yêu binh, mà linh quang của hắn cũng đã đến cực hạn.
Bỏ thu hoạch cuối cùng vào trong túi, Sở Vân mang theo Đông Dâm vốn đã chết ngất cùng Kim Bích Hàm đi ra khỏi huyệt động.
- Rình coi… Không rình coi…Rình coi…Không rình coi…
Tiếu Tiểu Hiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mỗi một câu nói, lại bứt xuống một cánh hoa dại.
Mà bên cạnh hắn đã đầy ngập một khoảng toàn cánh hoa.
- Đáng ghét! Thực sự là kỳ lạ! Kết quả chín lần liên tục đều là không nên rình trộm. Lẽ nào đây là gợi ý của lão Thiên với ta?
Hắn lầm bầm trong miệng, bỗng nhiên ngừng động tác lại.
Trong lúc bất tri bất giác, chỉ còn lại có ba cánh hoa.
- Không rình coi… Rình coi… Không rình coi…
Trong lòng hắn mặc niệm một chút, khóe mắt liền co quắp lại, chửi ầm lên:
- Chết tiệt! Đây không phải là gợi ý của lão Thiên. Hẳn là khảo nghiệm của lão đối với ta. Đúng rồi, lão Thiên gia là muốn cố ý khảo nghiệm quyết tâm và dũng khí của ta?
- Ừ!
Hắn gật đầu, một lần nữa mở miệng:
- Rình coi, rình coi, rình coi!
- Ha ha!
Hắn ném cành hoa chỉ còn trơ lại mỗi gốc qua một bên, móc Bát Quái Sưu Thiên Kính trong lòng ra. Truyện Sắc Hiệp
Vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, toàn thân kích động đến độ run rẩy, đang muốn thôi động đạo pháp điều tra, phía sau chợt thình lình truyền đến thanh âm của Sở Vân:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi định làm cái gì vậy?
Thân thể Tiếu Tiểu Hiền nhất thời kịch chấn, giống như bị điện giật vậy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mạnh mẽ đứng dậy, sau khi ngây ra một lúc, linh quang khẽ động:
- Báo cáo chưởng môn, Tiếu Tiểu Hiền trung thành và tận tâm, đang thủ hộ ở đây, canh chừng cho chưởng môn người.
- Thật không? Vậy ngươi lấy cái gương kia ra làm gì?
Sở Vân ha hả cười nhạt.
- Trong thời gian canh chừng, thuận tiện soi gương một chút.
Tiếu Tiểu Hiền nhếch miệng cười lấy lòng, bỗng nhiên lại giơ Bát Quái Sưu Thiên Kính lên trước mắt, kêu lên:
- Ai nha, Tiếu Tiểu Hiền ngươi trở nên đẹp trai từ hồi nào vậy? Sắp vượt qua chưởng môn rồi!
Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đối với kẻ dở hơi này cũng dở khóc dở cười.