Thư phu nhân vội vàng chấn an hai người, ôm bọn hắn vào trong ngực, nhịn không được oán trách:
"Bốn tên kia kia còn chưa quay về? Giết một tên Sở Vân nho nhỏ cũng phiền toái như vậy sao? Có bọn hắn ở đây, ba người mẫu tử chúng ta đã an toàn hơn nhiều."
- Ai, thế cục Chư Tinh Quần Đảo sắp thay đổi rồi.
Thu hết biến cố trước mặt vào trong tầm mắt, Bạch Mi Đan Sư âm thầm lắc đầu, trong lòng thở dài.
- Thư phu nhân rốt cục vẫn chỉ là một vị nữ lưu, không nhìn ra ý nghĩa của Thư Thiên Hào đối với Thư gia đảo. Hiện tại nếu khởi binh đi cứu, nói không chừng còn kịp. Thư Thiên Hào chính là trụ cột, hồn phách của cả Thư gia đảo, Chư Tinh Mãnh Hổ vừa chiến tử, Thư gia đảo chẳng khác nào đã mất đi một nửa giang sơn!
- Hai người con trai này của Thư Thiên Hào khó có thể gánh vác trọng trách. Hắn vừa chết, lại không có người kế tục, Thư gia đảo quần hùng vô chủ, Thư phu nhân lập tức đưa quân đội Trữ gia đến chiếm đóng dưới danh nghĩa bang trợ. Chỉ sợ Thư gia đảo sẽ trở thành phân đảo của Trữ gia rồi!
Bạch Mi Đan Sư hít sâu một hơi, lập tức đưa ra phỏng đoán chiều hướng phát triển của thời cục sau này.
- Trữ gia vốn đã là thế lực giàu có nhất trong Chư Tinh Quần Đảo. Nếu thâu tóm được Thư gia đảo, có quân đội vũ dũng của Thư gia, chỉ sợ sẽ thực sự trở thành thế lực
mạnh nhất trong Chư Tinh Quần Đảo.
- Tính toán tử thủ Thư gia đảo của Thư phu nhân cũng coi như là bổn phận của nàng.
Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, tầm nhìn đối với đại cục thường vô cùng hạn hẹp. Hơn nữa đối phương lại là đoàn hải tặc Tàn Lang trứ danh, nghe nói Phong Hỏa Yên Lang đã đạt tới một trăm ba mươi sáu năm tu vi. Thư gia đảo lại không có yêu thú mạnh mẽ có thể đối kháng, nếu đi cứu viện thì cũng đồng nghĩa với việc đi chịu chết. Aizz, đáng tiếc cho công sức mà Thư Thiên Hào bỏ ra, chèo trống Thư gia đảo trong suốt những năm này!
Bạch Mi đan sư cảm thán, nhưng cũng chỉ là cảm thán mà thôi, muốn hắn ra tay, là chuyện bất khả thi.
Thiên Ca Thư Viện từ khi kiến lập đến nay đều giữ vững lập trường trung lập, không gì có thể lay động được. Tranh đấu bên trong Chư Tinh Quần Đảo, Thiên Ca Thư Viện chưa từng bao giờ nhúng tay vào.
- Như vậy xem ra, Thư Thiên Hào chết là kết cục đã được ấn định. Thư gia đảo đổi chủ, cũng là chuyện mười mươi rồi. Thế cân bằng trong Chư Tinh Quần Đảo đã bị phá vỡ, ta phải nhanh chóng trở về cáo tri với viện chủ...
Nội tâm đang tính toán như vậy, Bạch Mi Đan Sư chợt cảm thấy không khí trong sân có chút khác thường.
- Sở… Sở Vân, sao ngươi lại ở nơi này?
Sắc mặt Thư phu nhân trắng bệch giống như tờ giấy. Nàng khiếp sợ nhìn về phía đại môn, giống như là đang nhìn thấy quỷ. Ngự yêu sư địa đàn chợt nói:
- Tiểu tử Sở Vân! Ngươi rốt cục cũng đã tới, nhưng cuối cùng vẫn là chưa muộn.
Thông qua lần khảo hạch này, ngươi chính là đệ nhất nhân trong lễ thành niên lần này, sẽ được tiến vào bên trong Thiên Ca Thư Viện học tập. Bên cạnh ta chính là tiên sinh đến từ Thiên Ca Thư Viện, Bạch Mi Đan Sư đại danh đỉnh đỉnh!
Bạch Mi Đan sư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người một hồ đang đi về phía mình.
Hai mắt hắn lập tức sáng ngời, nội tâm nhịn không được tán thưởng một tiếng:
- Thiếu niên này...
Hôm nay Sở Vân mặc một bộ y phục màu trắng, xiêm y mộc mạc nhưng không thể che dấu nổi khí chất tuấn tú. Bởi vì được linh khí của Thiên Hồ cải tạo, bây hắn môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng như sao, thân hình thẳng tắp, tản ra một loại khí chất oai hùng. Khiến ngay cả nhân vật như Bạch Mi Đan Sư, cũng cảm thấy khó có thể quên được.
Ấn tượng xấu về Sở Vân lúc trước lập tức giảm đi ba phần. Bạch Mi Đan Sư đang chờ mong hướng tới bản thân mình vấn an lại phát hiện ra Sở Vân không thèm liếc nhìn hắn, trực tiếp đi qua.
- Hả?
Hắn sửng sốt ngẩn cả người. Bản thân mình là tiên sinh đến từ Thiên Ca Thư Viện, mỗi một thiếu niên tham gia lễ thành niên, ai lại không kính trọng mình? Hắn chưa từng gặp qua một người trẻ tuổi nào cuồng ngạo như vậy!
Tình cảm tốt của hắn đối với Sở Vân lập tức giảm xuống hai phần.
- Vân thiếu gia...
Vũ Đại Đầu hai mắt đẫm lệ, cũng phát giác ra Sở Vân đã đến.
Sở Vân mặt không biểu tình, đối với ngự yêu sư địa đàn cũng làm ngơ, đi đến trước mặt Vũ Đại Đầu, bỗng nhiên giơ chân phải lên đạp mạnh một cái!
Bịch!
Vũ Đại Đầu bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị đạp ngã sấp ngã ngửa trên mặt đất!
Hắn phát mộng!
Không chỉ có hắn phát mộng, những người có mặt cũng ngây ngẩn cả người.
- Vũ Đại Đầu, tên ngu xuẩn này! Ngươi còn quỳ lạy đến lúc nào?
Sở Vân há miệng quát mắng hắn.
- Đứng lên cho lão tử!
- Nghĩa phụ đối với ngươi có ân cứu mạng, hiện giờ người đang lâm vào thời khắc sinh tử, ngươi còn quỳ lạy ở nơi này? Làm cái quỷ gì! Cút ra ngoài tập hợp quân đội, theo lão tử cứu người!
Giọng nói Sở Vân như lôi đình, khiến cho toàn trường cả kinh ngây dại. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thiếu..thiếu gia Sở Vân!
Mặt mũi Vũ Đại Đầu tràn đầy vẻ không tin tưởng nổi.
- Sở tiểu tử, vạn phần không được! Đối phương chính là một trong tam đại hải tặc, Tàn Lang độc ác trứ danh! Hắn có trong tay Đại Yêu Phong Hỏa Yên Lang, ngay cả
đảo chủ cũng không phải đối thủ, nếu ngươi đi cứu người, chẳng khác gì xông vào chỗ chết!
Ngự yêu sư địa đàn lập tức khuyên bảo.
- Câm miệng!
Sở Vân ngày thường lễ phép lúc này đã bộc lộ ra phong mang. Hắn quay đầu quát một câu, lập tức khiến cho lời nói của ngự yêu sư địa đàn đã đến cửa miệng lại đành phải nuốt trở vào.
- Nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi. Hôm nay, người thân hãm hiểm cảnh, nguy tại sớm chiều, ta thân là nghĩa tử, thấy chết mà không cứu thì quả thực là không bằng heo chó!
Sở Vân nói đến đây hai mắt hắn đã đỏ thẫm, mắt hổ rưng rưng, thân hình run nhè nhẹ.
Giây phút này trên người hắn có một loại khí thế uy nghiêm, khiến cho người ta không dám ngước lên nhìn thẳng.
Địa đàn ngự yêu sư há mồm, mấy lần định nói nhưng rốt cục cũng không thốt lên được lời nào.
- Thiếu gia!
Vũ Đại Đầu lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm đầy run rẩy kích động đến nghẹn ngào!
Thế nào mới mà tật phong tri kình thảo, quốc loạn hiển trung thần?
Đảo chủ lâm vào hiểm cảnh, chỉ có một người đứng ra.
Đó chính là nghĩa tử của hắn --- Sở Vân!
- Không, Sở Vân, ngươi đi chịu chết ta mặc kệ ngươi. Nhưng ngươi không được kéo theo, không có quân thủ thành, chúng ta lấy gì thủ hộ Thư gia đảo!
Thư phu nhân kêu lên đầy sợ hãi. Thư Đại cũng nói.
- Vũ tướng quân, trước khi đi phụ thân đã giao cho ngươi trọng trách thủ hộ Thư gia thành, đây là quân lệnh! Ngươi tuyệt đối không thể kháng lệnh!