Chí Tôn

Chương 531: Tuyển tôn nữ tế (cháu rể)


Một chén rượu Kim tôn thanh mười ngàn, một bàn món ăn quý và lạ hết tiền vạn.

Đây quả là bữa ăn xứng đáng với cái tên thiên kim chi yến. Hương vị hoặc là ngon, hoặc là nhiều nước, hoặc là thơm giòn, hoặc là ngọt lành. Khiến Độc Tinh Tử hầu như ăn không ngừng, ăn đầy miệng mỡ, dáng vẻ rất thỏa nguyện.

- Thật sự là quá ngon!
Ngửa đầu uống chén rượu ngon, Độc Tinh Tử ăn thật no, không nhịn được khen ngợi hết lòng.

- Hai tiểu tử kia, tuổi không nhỏ, cũng rất biết cách hưởng thụ. Ừ, vừa vặn lão thân cũng đói bụng, cháu gái ngoan lại đây. Chúng ta làm khách cho hai vị thiếu hiệp này mời vậy.
Đúng lúc này, một lão bà bà toàn thân đều mặc màu đen, chống gậy, đi tới.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Dược Tinh Tử, vị lão bà bà việc này nhân đức không nhường ai, đã ngồi xuống.

Tại bàn ăn hình vuông, Dược Tinh Tử và Độc Tinh Tử đang ngồi, những người khác đứng hộ vệ ở phía sau. Vị lão bà bà này theo lẽ thường đương nhiên ngồi ở bên kia.

- Nãi nãi, như vậy không hay lắm đâu?
Ngay sau đó, một giọng nói yếu đuối từ sau lưng truyền tới. Chủ nhân giọng nói là một thiếu nữ cũng mặc y phục màu đen. Ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy rõ lắm. Lúc này, nàng đang do dự đứng ở tại chỗ.

- Cháu gái ngoan, ngay cả bà bà nói cũng không nghe sao? Hai vị thiếu hiệp muốn mời chúng ta mà.
Lão bà bà âm hiểm cười, tiếng cười khiến người sởn gai ốc.

- Thối lắm, lão thái bà này, biết bữa cơm này giá trị bao nhiêu không? Mau cút thật xa cho ta, nếu không đừng trách ta ra tay, cho ngươi sống không bằng chết!
Độc Tinh Tử tức giận, cầm chén rượu đập mạnh xuống mặt bàn.

- Đệ đệ, câm miệng!
Dược Tinh Tử nóng nảy, vội vàng đứng dậy ngăn cản.

- Vị tiền bối này... Ách, ách!
Sắc mặt hắn đột biến, trắng bệch giống như giấy trắng. Hắn theo bản năng vươn tay đến, vuốt ve cổ. Vẻ mặt kinh ngạc khủng bố đến cực độ, vẫn đọng lại trên mặt.

Bỗng nhiên hắn phát hiện mình, nói không ra lời!

- Vu Bà!
Độc Tinh Tử thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt như muốn nứt ra, chợt quát một tiếng, ra tay nhanh như chớp.

Một chùm ám khí yêu binh, bay trong không trung vẽ ra mười đạo hồng quang quỷ dị, tiến đến bao phủ lão bà bà áo đen.

Đồng thời, những tinh nhuệ Sinh Tử Cốc đi theo cũng đều gầm lên, tấn công lão bà bà.

Lão bà mặc áo đen vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, dường như bị dọa tới mức choáng váng. Trên mặt Độc Tinh Tử hiện ra nụ cười dữ tợn, nhưng không phát hiện khóe miệng trên khuôn mặt đối phương, cũng cong lên tạo thành một nụ cười tàn khốc.

Ầm!

Ngay sau đó, người của Sinh Tử Cốc dường như nghe được một tiếng nổ thật lớn.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ trống rỗng. Đợi đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, một áp lực vô hình lớn như ngọn núi nặng nề đè xuống bọn họ.

Những đòn công kích dừng lại, châm rơi dưới đất.

Mọi người bên Sinh Tử Cốc trợn mắt, thân thể cứng ngắc, như là đang dùng định thân pháp.

- Linh… Linh áp!
Cùng lúc, trong lòng mỗi người của Sinh Tử Cốc đều hiện lên hai chữ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lập tức, sự khiếp sợ và khủng hoảng cuồn cuộn như sóng thần trào lên trong lòng họ.

Người có được linh áp, ít nhất là phải cường giả Quân cấp. Những người như bọn họ không có khả năng chống lại được.

- Ha ha ha, luôn có một vài kẻ hậu sinh tiểu bối không ngoan.

Lão bà bà mặc hắc bào cười cười.
- Đều ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, lại gọi một bàn ăn ngon. Cháu gái ngoan của ta đang đói bụng.

- Dạ dạ dạ, vãn bối có mắt như mù, mạo phạm tiền bối. Vãn bối đi làm.
Độc Tinh Tử đầu đầy mồ hôi lạnh, gật đầu liên tục.

Bản thân phải đối mặt mới một lão bà bà mặc áo đen, với thực lực sâu không lường, Độc Tinh Tử căn bản không có dũng khí đối kháng.

Rất nhanh, một bàn thức ăn mới được đưa lên.

Dược Độc Song Tinh Tử, cũng không dám ngồi. Đứng ở bên cạnh bàn, nơm nớp lo sợ.

- Thật có lỗi. Hai vị công tử, mời ngồi xuống cùng ăn đi.
Thiếu nữ mặc áo đen ngồi bên cạnh lão bà bà, tỏ vẻ áy náy.

Giọng nói của nàng mềm mại, biểu lộ chân tình, tâm địa thiện lương khác hẳn với nãi nãi.

- Không, không cần. Tiền bối ngồi, chúng ta là vãn bối đâu thể ngồi chung.
Độc Tinh Tử cúi đầu thật thấp, giọng điệu cung kính.

Đối phương ít nhất cũng là cường giả Quân cấp, thực lực này làm cho hắn vừa sợ lại vừa kính trọng.

Hắn khúm núm, cũng chưa cảm thấy nhục nhã. Đối mặt với cường giả như vậy, theo lý cũng nên có thái độ này. Đây là quy củ của du hiệp giới. Cho dù đổi lại là lão sư của hắn đối mặt với tình huống này, cũng sẽ làm như thế.

Lấy lòng một vài vị ít nhất là cường giả Quân cấp, đối với Sinh Tử Cốc bọn họ cũng là một chuyện đầy vinh hạnh.

- Cháu gái ta nói cho các ngươi ngồi, các ngươi cứ ngồi. Nói nhiều làm gì? Đạo đức giả!
Lão bà bà mặc áo đen khẽ quát một tiếng.

Toàn thân Dược Độc Song Tinh Tử run lên, lập tức nhìn nhau cười khổ. Tính tình cường giả thần bí này thật cổ quái. Bọn họ cũng không dám làm trái, chầm chậm ngồi ở hai bên.

- Cháu gái ngoan, cháu đã mười sáu tuổi. Dựa theo quy củ vương thất, phải kết hôn. Nếu mười bảy tuổi vẫn chưa kết hôn, vậy thì cũng chỉ có thể cô đơn cả đời, rốt cuộc không thể đi ra ngoài. Lần này, nãi nãi đưa cháu ra ngoài là để chọn cháu rể. Đại hội du hiệp, tuyệt đối sẽ không thiếu những kẻ là thiếu niên anh hùng. Cháu nhìn trúng người nào, cứ nói với nãi nãi. Nãi nãi sẽ làm chủ cho cháu.
Lão bà bà ôn nhu nói với thiếu nữ áo đen.

- Nãi nãi! Dọc theo đường đi, Uyển Nhi đã nói rất nhiều lần. Uyển Nhi không muốn lập gia đình, lại càng không muốn bắt buộc người khác. Không xuất giá thì đã sao? Ở cùng với nãi nãi, Uyển Nhi cũng rất vui vẻ.
Thiếu nữ áo đen buông đũa, giọng điệu mềm nhẹ, lại lộ ra vẻ quật cường.

- Nha đầu ngốc! Lập gia đình mới tốt. Cháu không biết. Nãi nãi chỉ muốn tốt cho cháu.

"Vương thất... Hay là thiếu nữ này là một công chúa? Nếu cưới nàng, vậy sẽ có quan hệ trên vị tiền bối này..."
Độc Tinh Tử nghe đến đó, trong lòng lập tức chấn động. Hắn liếm liếm môi, rất muốn tự đề cử mình, nhưng lại sợ hãi chọc giận lão nhân thần bí tính tình cổ quái trước mắt.

Hắn len lén quan sát thiếu nữ áo đen. Tuy rằng khuôn mặt của nàng bị màn của chiếc mũ có vành rộng che khuất, không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng dáng người quả thật uyển chuyển mềm mại, nhu hòa như ngọc, toàn thân tràn ngập ra một khí chất hàm xúc ôn nhu.

Độc Tinh Tử càng nhìn càng động tâm, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí:
- Thật ra muốn nói thiếu niên Tuấn Kiệt, ha ha, ca ca vãn bối chính là một người như vậy. Năm nay cũng gần hai mươi hai, đã được xếp vào Tinh Châu Tuấn Kiệt bảng.
- Hắn trên hiểu y dược, dưới khéo hạ độc. Người giang hồ nâng đỡ, đặt cho hai huynh đệ chúng ta một danh hiệu, là "Dược Độc Song Tinh". Gặp đây chính là duyên phận, không biết có thể lọt vào mắt tiền bối?

Lời này vừa nói ra, hai người họ đều ngây ra một lúc.

Dược Tinh Tử khẩn trương, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Độc Tinh Tử, sợ hãi đệ đệ nói không suy nghĩ, chọc giận vị tiền bối hỷ nộ vô thường này.

Lão bà bà áo đen cũng nở nụ cười:
- Ha hả a, tên này cũng dám cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay xem như lão thân được mở mang kiến thức. Chỉ bằng hai tiểu tử các ngươi, phàm phu tục tử, sao có thể xứng đôi với cháu gái ta! Hai mươi hai tuổi mới vào Tuấn Kiệt bảng. Thành tích này cũng dám mang ra nữa sao? Thật sự không ngại à! Dược Độc Song Tinh? Danh hiệu rác rưởi, mắt chó không ánh sáng.

- Nãi nãi...
Thiếu nữ áo đen lôi kéo ống tay áo lão bà bà, nhưng lại không ngăn cản những lời châm biếm.


Hai vị huynh đệ sinh đôi Dược Độc này, tự nhiên là vừa thẹn lại phẫn. Nhưng cũng không dám có thái độ gì với vị tiền bối này, đành phải nén nhịn, gật đầu xưng phải.

- Ha hả a, tiền bối nói đúng, nói rất đúng. Vừa rồi là do vãn bối vui đùa một chút… Ách!
Đang nói, mắt Độc Tinh Tử chợt mở lớn, hắn cũng nói không ra lời!

Thủ đoạn của lão bà bà áo đen, quả thực không thể tưởng tượng được. Căn bản không gặp bà ta có bất kỳ động tác gì, cũng làm cho Độc Tinh Tử há mồm không thể nói lên lời.

- Tiểu tử nhà ngươi rất không thành thật. Tâm tính không đứng đắn. Yên lặng cho lão thân. Tới lượt ngươi nói.
Lão bà bà áo đen quay đầu nhìn về phía Dược Tinh Tử. - Lâu rồi, lão thân lâu không rời núi, đối với thế sự không rõ lắm. Ta hỏi ngươi, trong toàn bộ Tinh Châu thiếu niên trẻ tuổi hứa hẹn nhất là ai?

Dược Tinh Tử chấn động toàn thân, giật mình phát hiện mình đã có thể nói chuyện được. Nghe được lão nhân hỏi, hắn vội vàng lấy thái độ cực độ kính cẩn, hồi đáp:
- Muốn nói người trẻ tuổi hứa hẹn nhất, chính là Tiểu Bá Vương Sở Vân. Người này mười bốn tuổi xuất đạo, bách chiến bách thắng. Có thể chiêu hiền, chém cường địch, phụ trợ nghĩa phụ thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, sáng tạo sự nghiệp to lớn ngàn vạn năm mới thấy. Người đời phải khiếp sợ. Lại trước sau đạt được truyền thừa vương giả của Hải Long Vương, Hỏa Đức Vương, Vạn Thú Vương. Nghe nói ở Đôn Hoàng Sa Nhãn cũng
thu hoạch được rất nhiều. Hiện tại hắn đi lại rất gần với Đôn Hoàng công chúa. Quan hệ hai người cực kỳ chặt chẽ. Đôn Hoàng công chúa dọn sạch các thế lực chia cắt quốc nội, Sở Vân trợ giúp rất nhiều. Bên ngoài có tin đồn, hai người đã tình đầu ý hợp, tư định chung thân.

- À? Không ngờ có kỳ tài như vậy? Lão thân cũng có thoáng nghe về tin tức Chư Tinh Quần Đảo thống nhất. Chỉ có điều không biết tình hình cụ thể. Hiện giờ Sở Vân
này bao nhiêu tuổi? Lão bà bà áo đen tỏ vẻ hứng thú.

- Năm nay mười bảy tuổi.

Lão bà bà áo đen rõ ràng sửng sốt, lại hỏi:
- Thực lực như thế nào?

- Thực lực không rõ, chẳng qua theo mọi người phỏng đoán, hẳn là có chiến lực cấp số Hào Hùng.

- Mười bảy tuổi, cường giả Hào Hùng. Tư chất không tồi, tuổi cũng rất phối hợp, là một người thích hợp để tuyển chọn.
Lão bà bà áo đen vuốt ve cây gậy, trong miệng thì thào tự nói.

Thiếu nữ áo đen nóng nảy:
- Nãi nãi, bỏ đi. Không phải nãi nãi vừa mới nghe sao, rõ ràng người ta và Đôn Hoàng công chúa là một đôi.

- Điều này có quan hệ gì? Đôn Hoàng công chúa đã tính là gì? Trong mắt nãi nãi, ai cưới cháu gái ngoan của ta, người đó chính là người may mắn nhất trong thiên hạ.
Lão bà bà áo đen lớn tiếng nói.

- Trừ Sở Vân ra, thật ra còn có một người khác có thể lựa chọn. Đó là Nhị Lang Thiên Quân, là cháu ngoại của Giang Hán quốc chủ. Hắn cũng chỉ mười bảy tuổi. Hắn khổ tu hơn mười năm, gần đây mới hành tẩu trong thiên hạ. Mấy tháng trước, hắn chém chết U Nghi Tà Quân, cường thế quật khởi. Hiện giờ, Tinh Châu công nhận hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, đứng hàng Quân bảng, nổi bật không ai bằng. Quan trọng nhất chính là, hắn còn độc thân.
Dược Tinh Tử lại nói.

- Cường giả Quân cấp mười bảy tuổi. Ha ha, không thể tưởng được thế hệ này cũng xuất hiện một tiểu biến thái. Độc thân? Không tồi, không tồi. Xứng với cháu gái ta.
Lão bà bà áo đen cực kỳ vui mừng.

Bà ta xoay về hướng thiếu nữ áo đen nói:
- Cháu gái ngoan, cháu thích người nào? Là Tiểu Bá Vương, hay Nhị Lang Thiên Quân, tùy cháu chọn lựa!

"Rốt cuộc lão Vu Bà áo đen này có lai lịch thế nào? Giọng điệu lớn dọa người như thế! Tiểu Bá Vương, hoặc là Nhị Lang Thiên Quân, bà ta cũng không để vào mắt,
giống như nắm quyền sinh sát trong tay."
Độc Tinh Tử nghe xong, trợn trừng mắt, không nhịn được oán thầm trong bụng.



Mặt trời lặn xuống ở phía tây, ban đêm trong Đại Mạc, gió thổi điên cuồng, sát khí tứ phía.

Trong Đại Mạc, một khách điếm trơ trọi, vững chắc.

Nó lộng lẫy nguy nga, tiếng người ồn ào, ngăn cách với bão cát bên ngoài, thay các du hiệp xây dựng một thánh địa để dừng chân.

Trong đại sảnh khách điếm, vẫn vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, trền các bàn ăn, đều bày thức ăn rượu ngon. Mỗi người đều đang hưởng thụ, chờ đợi Long Môn xuất hiện.

Đám người Sinh Tử Cốc lại hận Long Môn không thể xuất hiện sớm hơn nữa. Đối mặt với lão bà bà áo đen có thực lực sâu không lường được, tất cả mọi người đều câm như hến, kinh hồn bạt vía.

- Mụ nội nó, cuối cùng cũng chạy tới khách sạn Long Môn!

Cửa lớn bị đẩy ra, từ trong bão cát, một đám đại hán thảo nguyên bước vào đại sảnh.

Người dẫn đầu cũng một vị thiếu niên. Hắn trông oai hùng bừng bừng khí thế, mắt ẩn hàn tinh, thể trạng khoẻ mạnh. Hắn chính là người vừa nói.

- Mùi rượu thơm lừng của khách sạn Long Môn từ xa đều ngửi được. Các huynh đệ, chúng ta phải uống mất chục bát mới được!
Thiếu niên lớn tiếng gọi. Ngay lập tức hơn người đại hán theo sau cùng nhiệt liệt hưởng ứng. Giọng nói của bọn họ vang vọng trong đại sảnh. Trong lúc nhất thời, át cả tiếng của mọi người. Điều này khiến ai cũng phải liếc mắt nhìn lại.

- Người thảo nguyên?

- Thiếu niên dẫn đầu chính là Tiểu vương tử Mông Nguyên quốc!

- Tiểu vương tử được gọi là Tiểu Thần Tiễn, nghe nói tiễn kỹ đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Lệ Bất Hư Phát, là con trai của Mông Nguyên quốc chủ.

- Các ngươi nhìn nhóm người phía sau hắn kia. Chắc là tinh nhuệ của Tinh Tiễn Các.

Tinh Tiễn Các, là một trong mười tám thế lực siêu nhất lưu trong Tinh Châu. Không thể tưởng được, trong đại hội du hiệp lần này, những tinh nhuệ của Tinh Tiễn Các, đều chịu sự thống lĩnh của Tiểu Thần Tiễn, bộ dạng còn tâm phục khẩu phục.