Chuyện này rất không phù hợp với phong cách của Sở Vân.
Thu hồi chiến trận, Sở Vân lần thứ hai xuất hiện trong chiến trường. Chiến đấu kịch liệt lúc trước, cũng đã lấy thắng lợi của phương Đôn Hoàng vương thất thành kết thúc.
- Sau trận chiến này, Đôn Hoàng vương thất lần nữa nắm lấy quốc nội trong tay. Một thời đại mới của Đôn Hoàng nữ vương sẽ mở ra.
Sở Vân cảm khái nghìn vạn.
Trước khi trọng sinh, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới có một khắc này, tham dự vào vòng quay của lịch sử.
Thạch Gia Minh chính là Kim Bích Hàm, chuyện này thật đến bây giờ còn làm hắn cảm thấy có chút không đúng.
Đây chính là vương giả của tương lai.
Trên thế gian này chung quy có một số thiên tài, tồn tại của bọn họ là để thường nhân nhụt chí. Con người và bọn họ đối lập, họ chính là thứ phủ định giá trị bản thân mình.
Sở Vân có kinh nghiệm của kiếp trước, hắn biết Kim Bích Hàm còn chưa đạt tới thời kỳ chân chính. Hơn nữa năm sau, nàng sẽ thành Đôn Hoàng nữ vương, là một trong bảy đại cường giả Vương Cấp của Tinh Châu. Đỉnh phong của Ngự Yêu Sư, ngạo thị trời cao, quan sát đại địa.
Loại thời kỳ Kỳ trưởng thành cực nhanh này, thường thường là do huyết mạch ưu tú trong cơ thể thức tỉnh, ở trong thời kỳ còn trẻ lại kịch liệt đề thăng. Mặc kệ là tố chất thân thể, hay hồn phách, hay là linh quang, mỗi một bước đều có thể tiến bộ nhảy vọt.
So ra mà nói, tư chất của Sở Vân còn rất bình thường. Sống lại chỉ làm hắn cô đọng hồn phách, nhưng tố chất thân thể, linh quang, đều là bước đi do hắn dựa vào bản thân không ngừng nỗ lực, ở trong sinh tử gian khổ dốc sức tu luyện thành.
"Nếu dựa theo lời lão đa, phụ mẫu ta đều là cường giả Vương Cấp, vì sao thiên tư ta lại bình thường như vậy? Trong chuyện này tất cả nhân duyên cổ quái, đáng tiếc lão đa thủ khẩu như bình, ta cũng không thể mạnh mẽ hỏi."
Vừa nghĩ đến phụ mẫu của mình, đầu lông mày Sở Vân lại nhăn lại. Theo đạo lý mà tính, trong thân thể của mình chảy xuôi huyết mạch của hai vị cường giả Vương Cấp, nhưng tư chất lại rất bình thường.
Cái gọi là kỳ trưởng thành cực nhanh căn bản không tồn tại. Hắn kiếp trước cũng ba mươi sáu tuổi, mà vẫn không gặp được chuyện này.
- Quên đi, mặc dù không có kỳ trưởng thành cực nhanh, thì có sao? Ta cho tới tình trạng bây giờ, nhờ dựa vào tổ tông che chở, ngoại nhân giúp đỡ sao?
Nghĩ tới đây, Sở Vân cười ngạo nghễ. Tạm thời bỏ đi sự hoang mang của thân thế, tiến vào trong doanh trướng, nhìn thấy Đôn Hoàng công chúa.
Nhưng mà sắc mặt của Kim Bích Hàm, lại rất trầm trọng, không có chút vui sướng của đại thắng.
- Tiếu Tiểu Hiền bị người đánh thương, ở thời điểm chúng ta chiến đấu, có người hoành tảo vương thành, tìm được nơi tù cấm của Phi Vũ Kiếm Quân.
Đây thực là một tin dữ.
Sở Vân hai mắt híp lại, lập tức hỏi:
- Tiếu Tiểu Hiền đâu? Bị thương nặng không?
- Được chưởng môn lo lắng, Tiếu Tiểu Hiền rất cảm động.
Rèm cửa doanh trướng xốc lên, chân phải bước vào, Tiếu Tiểu Hiền tay phải treo trước ngực nghẹn ngào nói, xuất hiện trước mặt Sở Vân.
- Ai đánh ngươi bị thương như vậy?
Sở Vân nhíu mày, hắn biết thực lực của Tiếu Tiểu Hiền. Cấp số Hào Hùng, lại sở hữu rất nhiều yêu vật quý hiếm, hình thành phong cách chiến thuật của bản thân, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp.
- Một người trẻ tuổi, tự xưng là Nhị Lang Thiên Quân…
Nói đến hắn, thần sắc Tiếu Tiểu Hiền ngưng trọng. Hắn phụng mệnh ở lại vương thành, trông coi tù binh, thế nhưng đánh một trận với Nhị Lang Thiên Quân, lại gây cho hắn đả kích trầm trọng.
- Tinh Châu quả thật ngọa hổ tàng long. Nhị Lang Thiên Quân này, danh cũng chưa biết, trên Đằng bảng không có tên hắn, thế nhưng thực lực trác tuyệt, vượt xa cường giả Quân Cấp bình thường. Làm kẻ khác giật mình chính là, hắn niên kỷ tựa hồ không hơn Sở Vân huynh. Lần đầu tiên nghe Tiếu Tiểu Hiền tự thuật, ta cũng không thể tin được.
Toàn bộ quá trình chiến đấu của Tiếu Tiểu Hiền, sau khi lại được nói ra lần nữa, Kim Bích Hàm thở dài nói.
- Nguyên lai là Nhị Lang Thiên Quân.
Thần sắc Sở Vân biến ảo, trong miệng thì thào.
- Chưởng môn, ngài biết hắn?
Tiếu Tiểu Hiền sửng sốt.
- Đâu chỉ là biết, quả thật là cửu ngưỡng đại danh.
Sở Vân tự nói trong lòng.
Nhị Lang Thiên Quân này, thuở nhỏ thiên tư trác tuyệt, có thiên phú khổng lồ với ngự yêu. Hắn là thiên tài trong thiên tài, căn cơ huyết mạch hùng hậu, rất sớm đã tiếp nhận kỳ trưởng thành cực nhanh.
Lại có vận khí siêu phàm, yêu vật trong tay không phải là yêu vật thượng cổ, thì là loại cực hiếm. Mười năm sau, hắn cùng Kim Bích Hàm chẳng phân trước sau, trở thành một trong bảy đại cường giả Vương Cấp, được xưng là Trực Giác Vương. Danh chấn thiên hạ, chấn nhiếp một phương, đạt đến đỉnh phong của Tinh Châu.
- Ta đúng là có nghe qua hắn. Hắn là ngoại sanh của quốc chủ Giang Hán Quốc chủ, thiên phú siêu phàm, năm mười bảy tuổi, cũng đã là cường giả Quân Cấp. Hắn một mực tĩnh tu, nên danh tiếng không hiện, chỉ truyền đi trong diện nhỏ.
Sở Vân nói.
- Mới mười bảy tuổi, vậy không phải cùng tuổi chưởng môn sao?
Tiếu Tiểu Hiền trợn tròn đôi mắt.
Sở Vân mười bảy tuổi, người mang năm đầu Kiếp Yêu, đạt chuẩn cường giả Quân Cấp. Nhị Lang Thiên Quân mười bảy tuổi, cũng đã có tư cách là cường giả Quân Cấp.
Kim Bích Hàm cũng lấy làm kinh hãi:
- Ta vốn tưởng rằng trên thế gian này, xuất hiện một thiên tài Sở Vân huynh cũng là ân điển của lão thiên rồi, là tạo hóa của sinh linh. Thế nhưng thật không ngờ, lại có nhân vật như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sở Vân nhìn nàng nghĩ thầm:
"Nàng không phải nhân vật như vậy?"
Sau này thiên phú trong cơ thể của Kim Bích Hàm bạo phát, nghênh đón Kỳ trưởng thành cực nhanh. Sau cùng vượt qua Nhị Lang Thiên Quân, trở thành cường giả Vương Cấp ngang hàng, chỉ là hiện tại, nàng vẫn là ngọc thô mà thôi.
Về phần Tiếu Tiểu Hiền, hơn mười năm sau, trở thành Đạo Thiên Hầu. Đây là cường giả Hầu Cấp danh chấn Tinh Châu, đánh vỡ lịch sử, trộm cắp gà đồng, trở thành nhân vật tuyệt đỉnh không có khí chất cao thủ nhất được công nhận. Là loại người làm cường giả
Vương Cấp cũng phải đau đầu.
Cùng với bọn họ so sánh, Sở Vân kỳ thực mới là thiên tư không xuất chúng nhất. Hắn có thể tới ngày hôm nay, đều là nỗ lực của bản thân mình, cùng với thành công của thời vận.
- Kỳ thực trong Tinh Châu, nhân vật như vậy vẫn còn. Chỉ là không biểu hiện ra, nên không ai biết mà thôi.
Sở Vân cười cười.
Hiện giờ thất Vương ngang hàng, ở Tinh Châu cường giả không có Đế Hoàng cấp xuất thế, là đỉnh phong tối cao của Ngự Yêu Sư.
Thế nhưng hơn mười năm sau, những Vương giả này đều bị thiêu cháy thần thai, vương giả đồng loạt lên ngôi. Đó là thay đổi bất ngờ nhất, thời đại long xà bay lượn.
Bảy Vương giả trẻ tuổi, mỗi một người đều có truyền kỳ về mình, đều có cố sự để người kể say sưa. Sở Vân hiện tại danh tính chính khí, có thể nói là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ. Thế nhưng Sở Vân biết rõ lịch sử kiếp trước nên có thể hiểu, thành tựu của mình, so với bảy người sau này, cũng buồn bã thất sắc.
Nhiều nhất, hắn chỉ là một nhân vật tỏa sáng tại lúc thời đại mới chưa mở màn, chỉ là nghi thức khai mạc mà thôi.
Không, hẳn là còn sáu người thôi.
Trữ Phàm Trần vẫn chưa đổi tên thành Trữ Thiên Vương, đã chết trong tay mình rồi.
Các loại bát cổ màu lam, Ly Sơn Long Nhãn Hoa của hắn đều ở trong tay Sở Vân.
Lại nói tiếp, chiến tích lớn nhất của Sở Vân hiện tại, kỳ thực là chém giết Trữ Thiên Vương. Bực chuyện chém giết một vị cường giả Vương Cấp.
Về phần Thiết Ngao, hiện tại Sở Vân nghĩ đến, vẫn là kém Trữ Thiên Vương rất nhiều. Tiền thế, sở dĩ có thể giằng co cùng hắn lâu như vậy, chiếm lấy nửa giang sơn Chư Tinh Quần Đảo, hẳn là có lực lượng Giang Hán quốc hỗ trợ phía sau.
Dù sao, Giang Hán quốc chủ tuyệt không muốn thống nhất Chư Tinh Quần Đảo.
Trong lịch sử, chân tướng thường sẽ bị che đậy. Thế nhưng hiện tay Sở Vân đi trước một bước, tự mình trải qua, hồi tưởng lại, cũng khám phá rất nhiều bí mật của kiếp trước.
- Nói như vậy, Nhị Lang Thiên Quân lao thẳng tới Đôn Hoàng vương thành, đại chiến với ngươi. Vốn có cơ hội trảm giết ngươi, sao lại buông tha ngươi, muốn ngươi tới báo tin phải không?
Sở Vân lại hỏi.
- Đúng là như vậy.
Tiếu Tiểu Hiền nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ đến cực điểm. Hắn hiện tại không giống ngày sau, đánh không thắng liền bỏ chạy, chạy xong còn trở về tiếp tục đánh
lén, phong cách hèn mọn ngay cả Vương Giả cũng phải đau đầu. Phong cách hắn còn chưa đại thành, hắn vẫn còn biết hổ thẹn.
- Nói như vậy, hắn còn đang ở trong Đôn Hoàng vương thành, vẫn chưa ly khai.
Sở Vân cười chắc chắn:
- Hắn muốn đợi ta về, đánh với hắn một trận.
Sở Vân đối với bản tính của Trực Giác Vương sau này cực kỳ hiểu rõ.
Trong bảy vị Vương giả trẻ tuổi, Trử Thiên Vương càn rỡ, Đôn Hoàng nữ vương kiêu ngạo, mà Trực Giác Vương lại là một gã võ si cực điểm. Phẩm cách hắn chính trực, giống như là võ sĩ thời đại viễn cổ. Cũng không chơi đùa âm mưu quỷ kế, mọi việc đều thích giải quyết trực tiếp.
- Hắn muốn bắt đầu hành tẩu Tinh Châu, thí kiếm thiên hạ. Hắn chọn đối tượng khiêu chiếu đầu tiên chính là ta. Có thể nói, cùng ta đánh một trận là mục tiêu đệ nhất của hắn, cứu Phi Vũ Kiếm Quân chỉ là chuyện thứ yếu. Ta dám đánh cá, thời gian chúng ta trở Đôn Hoàng vương thành, hắn nhất định canh giữ cửa nhà giam, mà Phi Vũ Kiếm Quân vẫn bị xiềng xích ở trong đó.
Ngừng một chút, Sở Vân lại bổ sung:
- Lấy tính cách hắn, trực lai trực vãng, chỉ có làm xong chuyện đầu tiên, mới chịu làm chuyện thứ hai.
Sở Vân nói, làm Kim Bích Hàm cùng Tiếu Tiểu Hiền hai mặt nhìn nhau, nửa ngờ nửa tin. Bọn họ thực sự tưởng tượng không ra, thế gian này lại có quái nhân như vậy.
Đôn Hoàng vương thành.
- Nhị Lang Thiên Quân, ngươi thật ngu ngốc, mau thả ta ra.
Ở trong phòng giam, Phi Vũ Kiếm Quân nhìn Nhị Lang Thiên Quân ngồi xếp bằng ở cửa đưa lưng về mình, chửi ầm lên.
Nhị Lang Thiên Quân vẫn giống như bàn thạch, mắt điếc tai ngơ, trầm mặc không nói.
- Thế gian này tại sao có người ngốc như vậy. Ngươi lại bày đặt không cứu ta, đi chờ địch nhân tới cửa, não của ngươi có phải thiếu gân máu rồi không.
- Đây chính là đại bản doanh của địch nhân, ngươi tưởng là bọn họ sẽ đối chiến với ngươi sao? Cho dù như vậy, xa luân chiến ngươi cũng ăn không tiêu đó? Mau thả ta ra.
Phi Vũ Kiếm Quân tóc tai hỗn loạn, trên khuôn mặt bốc lên nộ khí, bộ ngực phập phồng bất định, bị khí tức làm cho muốn ngất đi.
Cho dù là thất thủ, rơi vào trong tay Sở Vân thành tù binh, chưa từng làm cho nàng tức giận như vậy.
Nàng quát đến khô họng, cũng không được đáp lại, không thể làm gì khác hơn là thở gấp, hồi sức lại, Nhị Lang Thiên Quân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cứu ngươi chỉ là chuyện thuận tiện, khiêu chiến Tiểu Bá Vương mới là chuyện đệ nhất. Chờ ta xong xuôi chính sự, sẽ tới cứu ngươi. Nếu ngươi muốn huyên náo nữa, ta mặc dù có thắng, cũng không nhớ rõ có một vị cường giả Quân Cấp bị bắt thành tù binh ở chỗ này.
Ngữ khí của hắn, rất là bình thản. Cũng không quay đầu lại, chỉ để cho Phi Vũ Kiếm Quân một bóng lưng.
Phi Vũ Kiếm Quân nghẹn họng đứng nhìn, thiếu chút nữa thở không nổi.
Nhìn bóng lưng của Nhị Lang Thiên Quân, nàng cực kỳ bó tay.
Không biết nên tán thưởng sự tự tin của hắn, hay là chửi hắn bị bại não.
…
- Đại quân của Công chúa điện hạ chiến thắng trở về!
- Công chúa điện hạ, nữ giới còn hơn đấng tu mi. Trong chớp mắt đã thống nhất quốc nội. Thật sự là hào kiệt.
- Lão quốc chủ dưới suối vàng có biết, chắc cũng vui mừng mỉm cười?
...
Tinh lịch năm 755, dưới sự quấy nhiễu của Sở Vân, Đôn Hoàng công chúa Kim Bích Hàm thống nhất Đôn Hoàng quốc, quét sạch các thế lực cắt cứ, suất lĩnh đại quân chiến thắng trở về sớm hơn so với kiếp trước năm năm. Bên trong thành Đôn Hoàng, dân chúng từ các đường các ngõ đều hoan nghênh, hoa tươi cùng vỗ tay sôi nổi nhất vương thành từ trước tới nay.
- Bái kiến công chúa điện hạ!
Các võ tướng, thủ thành đều ào ào quỳ rạp xuống trước mặt Kim Bích Hàm. Vẻ mặt mỗi người bọn họ đều đầy kích động. Uy tín của Đôn Hoàng công chúa đã lên tới đỉnh điểm.
Trong cuộc sống trấn thủ một hậu phương, vương quân Đôn Hoàng một đường vượt mọi chông gai, tung hoành sa trường, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Phong thái Kim Bích Hàm, Sở Vân cùng với thống lĩnh Bạch Toa Toa ở trên chiến trường, đều là nội dung bọn họ nói chuyện nhiều nhất mỗi ngày.
- Đều đứng lên đi.
Giọng điệu Kim Bích Hàm bình thản, biểu tình nghiêm túc. Nàng đang lo lắng về chuyện Nhị Lang Thiên Quân.
- Trong Vương thành, xuất hiện tình trạng gì khác lạ hay không?
Biểu tình này của nàng trong mắt tướng sĩ thủ thành cũng là tăng thêm một phần uy nghiêm, làm người ta không khỏi rùng mình. Lúc này, dù sao lúc này cũng chín bỏ làm mười đồng thanh nói:
- Khởi bẩm điện hạ, trong Vương thành toàn bộ đều ổn, không có phát sinh bất luận tình trạng nào khác lạ.
- Ừ, làm không tồi, tiếp tục bảo vệ thành trì.
Kim Bích Hàm không tỏ thái độ, nỗ lực hai câu. Thật ra trong lòng lại đang mắng to phế vật. Ngay cả một vị cường giả Quân cấp tiến vào, cũng không biết.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Nhị Lang Thiên Quân thật sự không thể khinh thường.
- Sở Vân thật sự chiến đấu cùng với đối thủ như vậy sao?
Tuy rằng nàng rất tin tưởng đối với Sở Vân, nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, vẫn không khỏi phiền lòng.