Chí Tôn

Chương 499: Mặc Kỳ Lân


Trên lịch sử Tinh Châu, có Nhất Thánh Tam Hoàng Tứ đế, Dạ Đế chính là một trong những Cường giả Đế Cấp thần bí đó. Hắn am hiểu yêu vật ám hệ, yêu thú chủ lực là một Ám môn.

Nó thuần túy là hắc ám, một bóng ma, không có thực thể, có thể khống chế bóng. Ẩn núp ở bất kỳ cái bóng của sự vật nào, là Ám dạ vương giả chuyên đột sát đánh lén.

Sở Vân rất khó hiểu:
- Nếu Thiên Ngoại Tinh Ma kiếp này lợi hại, uy lực kinh khủng tuyệt luân như vậy, vì sao Dạ Đế thành này lại vẫn nguyên vẹn, hoàn hảo như bây giờ? Nếu có thể che chắn cho Dạ Đế, cùng với những người đứng đầu cung điện và những người khác trong thành Dạ Đế. Vậy sao trong lịch sử lại không thấy họ xuất đầu lộ diện?

Trong Dạ Đế thành hầu như không thấy dấu vết gì của cuộc chiến đấu kịch liệt. Chỉ có nơi ở các loại yêu vật. Các cung điện đều hoàn hảo không có dấu vết đổ vỡ. Nếu không như vậy, đám người Sở Vân cũng không có khả năng thu hoạch được nhiều như vậy.

Trong chuyện này thật sự là rất khó hiểu. Nhưng tất cả ghi chép đều dừng lại ở chỗ này. Ghi chép của Hỏa Ly cung chủ cũng dừng lại.

- Hay là tiến vào tháp cao quan trọng nhất sẽ phát hiện mới.
Thạch Gia Minh kiến nghị.

Lại nói tiếp, sở thích của Dạ Đế cũng thực sự đặc biệt. Hắn không ở trong đế cung hùng vĩ to lớn ở giữa, ngược lại hắn lại sống bên trong tháp cao.

Điều này khiến mọi người đều hiếu kỳ. Mọi người rời khỏi Hỏa Ly cung, đi tới vị trí trung tâm nhất của Dạ Đế thành.

Tháp cao trung tâm, là kiến trúc thu hút sự chú ý của mọi người nhất trong Dạ Đế thành. Nó cao lớn không gì sánh được, giống như là trụ trời sừng sững. Quan trọng nhất là mặt đá phía ngoài của, lóe ra vô vàn ánh sáng rực rỡ.

Càng tiếp cận trung tâm, chất lượng của Tinh quang thạch trong Dạ Đế thành lại càng cao. Nếu là từ trên cao nhìn xuống, sẽ nghĩ toàn bộ Dạ Đế thành giống như một dòng xoáy ngân hà. Trung tâm là nơi tập trung ánh sáng màu lam, càng đi ra phía ngoài, ánh sáng này càng ít dần.

Tháp cao Dạ Đế ở vị trí vào trung tâm nhất trong thành, ánh sáng lóe ra, giống như một dải ngân hà ở sâu trong bóng tối, dũng mãnh tuôn ra. Lại giống như một con cự long Tinh quang, đột ngột mọc lên từ mặt đất, vươn mình lên đến tận trời.

- Kỳ quái, theo đạo lý, càng là chất lượng Tinh quang thạch càng cao, càng thuận lợi cho yêu vật tộc đàn có hình dáng khổng lồ sinh sôi nảy nở. Vì sao ở tháp cao lại không có?
Mọi người tiếp cận tháp cao. Thạch Gia Minh bỗng nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày nói.


Dọc theo đường đi, bọn họ đã phát hiện quy luật này. Ở rất nhiều cung điện, những nơi có tinh quang đều có yêu thú tộc đàn sống với số lượng lớn.

Ngay cả đám người Sở Vân cũng không dám chủ động trêu chọc loại tộc đàn này. Dọc theo đường bọn họ đi tới, cũng không phải cung điện nào cũng thăm dò, mà không ngừng dời khỏi tuyến đường và phương hướng, lựa chọn một lối đi yếu nhất để tiến vào, lúc này mới chậm rãi tiếp cận trung tâm.

- Không sai, hiện tượng này rất khác thường. Càng tiếp cận trung tâm, đạo pháp dò tìm lại càng bị áp chế. Cho tới bây giờ ngược lại không bằng nhìn ở cự ly gần. Tiếu Tiểu Hiền, ngươi có Thương Không Hạc, ra vào thoải mái, đi vào thăm dò một chút xem sao.
Sở Vân cũng đã sớm chú ý tới tình huống này.

- Tuân mệnh, chưởng môn!
Tiếu Tiểu Hiền vừa dứt lời, thân thể liền biến mất.

- Ta nhìn thấy gì vậy? Một con Mặc Kỳ Lân!
Một lát sau, Tiếu Tiểu Hiền quay lại, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, báo cáo.

- Nó ở sát cửa tháp cao, đang ngủ. Tuy hơi thở rất nhẹ, nhưng khí thế lại ngưng trọng giống như núi non trùng điệp. Nó chắc chắn là một con Kiếp Yêu siêu cấp nghìn vạn năm!
Thật khó mà tưởng tượng được, không có yêu vật khí vận trợ giúp, vì sao nó còn tồn tại đến nay. Ta đứng từ xa nhìn qua, không dám tiếp cận nó. Rất rõ ràng, nó chính là nguyên nhân khiến ở đây không có bất kỳ yêu thú tộc đàn nào sinh sống!

Tiếu Tiểu Hiền nói đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

- Hay là nó có đạo pháp Tự tại vô tướng thuật huyền diệu. Một con Kiếp Yêu nghìn vạn năm...
Sở Vân nhíu mày. Nếu như vậy thì hầu như không có cách nào đi tiếp rồi.

- Kiếp Yêu nghìn vạn năm, hoặc là thần thú thượng cổ như Mặc Kỳ Lân! Hiện tại đã sớm tuyệt tích rồi!

- Ở thượng cổ, loại thần thú cũng vô cùng hiếm thấy. Hay nó đã từng là yêu vật chính trong tay Dạ Đế...


- Cái này cũng không chắc. Các ngươi đã quên đây là Dạ Đế thành sao? Yêu thú ở đây đều biến dị, thực lực đều vượt quá mức tầm thường.

Mọi người sôi nổi bàn luận, càng suy xét lại càng kinh hãi.

Hiện nay chiến lực của Mặc Kỳ Lân đã có thể càn quét tất cả mọi người ở Dạ Đế thành. Đây là chướng ngại vật giống như khoảng cách của rãnh trời vậy, khó có thể
vượt qua.

Lấy thực lực của đám người Sở Vân, còn chưa đủ cho nó nhét kẽ răng.

- Ta tự mình đi xem. Thương Không Hạc, triệu đến!
Sở Vân ra lệnh một tiếng, từ trong tiên nang của Tiếu Tiểu Hiền bay ra một đạo huyền quang, đánh vào trên người Sở Vân, sau đó hắn liền biến mất.

Đám người Thạch Gia Minh thấy cảnh tượng như vậy, đều giật mình. Thật không ngờ Sở Vân có thể khống chế yêu thú của Tiếu Tiểu Hiền.

- Cái này... Hẳn là khế ước cho thuê đi?
Thạch Gia Minh nghi ngờ nghĩ tới một vài ghi chép trong sách cổ của Vương thất.

- Không sai, đây là khế ước cho thuê. Ta vì chiếc nhẫn chưởng môn, chủ động tìm Sở Vân chiến đấu. Lúc bại trận, tự nhiên yêu vật trong tay ta đều là của hắn.
Tiếu Tiểu Hiền thẳng thắn nói.

Hắn cũng không phải là là loại người hay thay đổi. Nếu đã thừa nhận Sở Vân là chưởng môn, tất nhiên Tiếu Tiểu Hiền cũng chấp nhận hiện thực này. Đối với hắn mà nói, yêu vật không tính là cái gì. Ngày dài tháng rộng sẽ có được. Điều thực sự quan trọng chính là phục hưng Thần Thâu Môn. Truyện Tiên Hiệp

- Thống lĩnh, cái gì gọi là khế ước cho thuê?
Có binh sĩ tinh nhuệ Đôn Hoàng nghe vậy, liền hỏi.

Ánh mắt Bạch Toa Toa lóe sáng vài cái, nàng phát hiện càng ở gần Sở Vân lâu, càng có thể phát hiện ra sự bất phàm của đối phương.

- Đây là một khế ước đã sớm thất truyền. Sử dụng khế ước cho thuê, linh quang của yêu vật đều chịu trên người chủ nhân thực sự. Ngược lại người mượn dùng, chỉ gánh chịu linh quang cực kỳ nhỏ. Thời Thượng cổ, bình thường không ít Đế Cường giả Vương Cấp đều

sử dụng khế ước này. Có khi là cấp cho đồ đệ, thiếp thân bảo hộ truyền nhân. Có khi là cấp cho đồng minh, để kiểm soát và cân bằng thực lực các bên. Có khi là cho mượn Tiểu Yêu, nhờ người bồi dưỡng.
Nàng trả lời.

Trên thực tế, Cường giả ngự yêu sư tới cấp Quân hầu cấp rất ít khi tùy tiện đi lại.