Chí Tôn

Chương 476: Trở lại Thiên Ca Thư Viện


- Nhưng, thế nhưng... Từ nhỏ đến lớn, ta đều được gia tộc nuôi dưỡng, chính là để tạo dựng quan hệ thông gia, liên minh giữa gia tộc và gia tộc. Suy cho cùng, ta không biết mình có thể làm được hay không...
Sắc mặt Trữ Y Y đầy rung động, giọng điệu thoáng run rẩy.

- Có thể.
Sở Vân nói như đinh đóng cột.
- Nhan Khuyết có thể, Hoàng Hiếu có thể, Bạch Miễn có thể, nàng cũng có thể.

Trữ Y Y kinh ngạc không nói được lời nào, nhìn bóng lưng Sở Vân đang dần rời đi.

Một ánh sáng lấp lánh chưa bao giờ từng thấy, đột nhiên thoáng hiện ra trong mắt nàng.



- Chuyện đời thực sự là thay đổi, cảnh còn người mất.
Sau khi từ Thiết gia trở về, Trong lòng Sở Vân đầy cảm khái.

Ban đầu, hắn cự tuyệt hôn ước với Trữ gia, Trữ Y Y cũng từng là trở ngại rất lớn trong lòng hắn. Quan hệ của hai người đã từng là kẻ đối địch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Thế nhưng trước khác bây giờ khác.

Thư gia thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Thân phận Trữ Y Y cũng từ đối địch, mà có sự chuyển biến.

Thật đáng thương cho người nữ tử này. Số phận trêu ngươi. Tính cách, tư tưởng của bản thân nàng có chỗ thiếu sót, bởi vậy mới tạo thành bi kịch như bây giờ.

Lấy tính cách của Sở Vân lúc này, đã là từ trên cao nhìn xuống, quan sát một đám đông. Trữ Y Y đã không còn là trở ngại, thậm chí còn có thể chuyển hóa thành một trợ lực.

Đương nhiên, hắn chỉ thả hạt giống, tất cả còn phải xem phúc phận của Trữ Y Y.

"Nghe nói Sở Vân ngươi muốn đi Đôn Hoàng quốc, săn tìm mỹ nữ? Dẫn ta đi cùng."
Bỗng nhiên, Hồng Thường Tiên Tử tìm tới cửa, vừa mở miệng, câu đầu tiên nói ra khiến Sở Vân không nói nổi câu nào.

- Cái gì gọi là săn tìm mỹ nữ? Ta đi chuyến này là đi thám hiểm có được hay không? Phiêu lưu, mạo hiểm sinh mệnh có được hay không?
Sở Vân trợn tròn mắt.

- Tùy ngươi nói như thế nào cũng được. Dù sao đi nữa, Thư gia các ngươi đã thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Chuyện lắp ráp yêu binh ở đây, đã bị cướp đoạt hết. Nhờ phúc của ngươi, ta đã tìm được năm tỷ muội trở về. Đôn Hoàng quốc lớn như vậy, có lẽ tỷ muội của chúng ta cũng có người thất lạc ở đâu đó. Chúng ta giúp Thư gia ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngay cả một yêu cầu nho nhỏ như vậy, ngươi cũng không đáp ứng người ta hay sao?

Nói, Hồng Thường Tiên Tử ôm cánh tay Sở Vân, bám ở trên người hắn, chớp mắt đầy nghịch ngợm nhìn hắn.

Sở Vân cảm thấy rất đau đầu, đối với Hồng Thường Tiên Tử chơi trò quấn thân này vô cùng bất đắc dĩ. Những nữ tử này, không giống như Tám đầu Kiếp Yêu, không có khế ước liên minh, là yêu binh hoàn toàn tự do.

Chỉ là các nàng đều là thiên chi kiêu nữ, có thể luyện đan, có thể luyện binh, có thể nuôi trồng, có thể phu đản, có thể vạch kế hoạch... Các nàng đều có sở trường đặc biệt, thông minh tuyệt đỉnh. Mấy ngày nay, bất luận là tác chiến, hay hậu cần, cũng có sự giúp sức
rất lớn đối với Thư gia.

Huống hồ, nếu là các nàng cùng đi, đối với Sở Vân cũng là một sự giúp đỡ rất lớn.

- Thôi được, ta đáp ứng. Chỉ có điều dọc theo đường đi các ngươi không thể làm càn gây phiền phức cho ta. Tốt nhất là nghe theo sự sắp đặt của ta. Nếu sai lời, chúng ta mỗi người đi một ngả, các ngươi đi đường các ngươi.
Sở Vân cảnh cáo trước.

- Đã rõ, đã rõ. Ta biết Sở Vân ngươi là người tốt nhất mà!
Hồng Thường Tiên Tử vui vẻ ra mặt, bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt Sở Vân.

- Xem như là phần thưởng cho việc ngươi giúp đỡ tỷ muội chúng ta!
Nhanh như chớp, Hồng Thường Tiên Tử hôn xong, đỉnh đạc vỗ vỗ vào vai Sở Vân, cười như tiểu hồ ly, vô cùng rực rỡ quyến rũ.

Đối với nàng mà nói, mấy ngày nay thật giống như một giấc mộng.

Trước đây, bất luận trời trong xanh cỡ nào, cũng thấy trong lòng luôn luôn lo lắng.


Hiện nay bất luận là trời âm u nhiều mây thế nào, cũng cảm giác dường như cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Nàng hiểu rất rõ, tất cả thay đổi này đều do Sở Vân mang đến.

Tỷ muội càng ngày càng nhiều, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, khiến bản tính hoạt bát nhiệt tình của nàng thực sự hiện ra một cách rõ nét.

Sở Vân ngây ra một lúc, lắc đầu, thấy trong người bừng bừng cao hứng, bỗng suy nghĩ xa xôi thấy cảnh tượng Hồng Thường Tiên Tử đang mạo hiểm, bỗng nhiên lại cảm thấy đau đầu, bắt đầu có chút hối hận trước quyết định này của mình.
- Vì sao ta có một loại dự cảm không tốt chứ? Ôi, chỉ mong các nàng sẽ không gây ra cho ta quá nhiều phiền phức.

Ba ngày sau, Sở Vân chính thức từ Hỏa Đức Thành xuất phát, theo Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, tiến về phía tây bắc.

Hiện nay, trên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền đã có ba mươi vị phi tiên, uy lực bay đã tăng thêm gấp bội, tốc độ cực nhanh, theo gió vượt sóng, tiến ra ngoài khơi, lưu lại một dải trắng thật dài.

Đi chưa đến một canh giờ, theo yêu cầu của Sở Vân, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền ngừng ở đảo Thanh Sơn.
Phong cảnh trên đảo Thanh Sơn đẹp như bức tranh. Cây xanh đình hồng. Tường trắng, ngói tro, nhà cửa san sát, mái cong tầng tầng lớp lớp. Chỉ trong vòng hơn một năm, đây là lần thứ hai Sở Vân tiến vào Thiên Ca Thư Viện.

Lập tức dẫn đến sự chấn động!

- Tiểu Bá Vương. Trời ơi, thật đúng là Tiểu Bá Vương mà!

- Vì sao lại đột nhiên hỗn loạn như vậy? Cái gì khiến tất cả mọi người chạy như vậy hả?

- Trời ạ, ngươi còn không biết sao? Là Sở Vân học trưởng đột nhiên trở về!

- Sở Vân? Thiếu đảo chủ Thư gia sao? Người đã tung hoành ngang dọc mà không ai đánh bại, Sở Vân thống nhất quần đảo sao?

Rất nhiều thư sinh, cả nam cả nữ, thậm chí cả người đã trưởng thành, đều ào ào chạy ra thư viện, kiễng chân đứng ở trên sơn đạo cố nhìn.

- Một năm trước, cảnh ngươi dứt khoát rời khỏi thư viện, cảm giác như vẫn còn đây, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Ha ha, hoan nghênh trở về.
Lúc này đây, Bạch Mi Đan Sư tự mình ra tận cửa của tòa nhà lớn nhất nghênh đón.

Hắn nhìn Sở Vân long hành hổ bộ mà đến, trong lòng đầy vui mừng.

- Này, này, này, các ngươi có thấy không? Bạch Mi Đan Sư lại có thể nở nụ cười kìa!
Một môn sinh vừa mới nhập học kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Bạch Mi Đan Sư nổi tiếng là người nghiêm túc. Hình tượng nghiêm túc đã ăn sâu vào lòng mọi người. Lúc này, hắn lại mỉm cười như vậy khiến các thư sinh cảm thấy vô cùng chấn động.

Vô số học đệ học muội đều dụi con mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

- Sở Vân học trưởng thực sự là quá đẹp trai nha!
Các học muội thét lên chói tai.

- Nghe tiếng không bằng gặp mặt. Quả thật là danh bất hư truyền, thực sự áp bách tựa nghìn cân. Nhìn Sở Vân học trưởng, trong lòng hình như có một ngọn núi lớn đè nặng vậy.
Các học đệ ngước mặt nhìn lên.
Thời gian trôi qua thật mau. Lần đầu tiên Sở Vân tiến vào Thiên Ca Thư Viện, cũng là một môn sinh năm nhất. Thời gian thay đổi, ba năm sau, lần thứ hai quay lại đã thực sự trở thành một học trưởng.

- Đi thôi, viện chủ đang ở tiểu viện trên đỉnh núi chờ ngươi.
Bạch Mi Đan Sư đi trước dẫn đường.

Thần thái Phong Bá Nhạc vẫn như trước, đứng ở đỉnh núi, hai tay áo tung bay, chậm rãi vuốt chòm râu bạc trắng. Thấy Sở Vân, gật đầu cười:
- Sở Vân, ngươi thực sự đã làm được chuyện lớn.

- Thành thật mà nói, ta cũng không biết làm sao lại trở thành như bây giờ. Hiện tại nhớ đến, còn có cảm giác không thực.
Sở Vân khiêm tốn nói.

Phong Bá Nhạc là cao nhân chân chính, xếp vào hàng thứ năm trong Hào Hùng bảng, sở hữu sức mạnh chiến đấu Kiếp Yêu, nổi danh đã nhiều năm. Năm đó, hắn đã rất chiếu cố tới Sở Vân. Sở Vân vẫn vô cùng cảm kích.


- Chuyện giao lưu với Thư viện, học sinh cảm thấy xấu hổ.
Lời nói này của Sở Vân có vẻ đầy xấu hổ, thái độ cực kỳ thành khẩn.

- Ha ha, ta biết ngươi thân bất do kỷ. Chỉ là ngươi chém chết Ngọc Thư Sinh, đánh bại vương tử Mông Nguyên, tuy rằng không tham gia giao lưu với Thư viện, nhưng thật ra đã đạt được kỳ vọng của chúng ta dành cho ngươi. Sở Vân, ngươi là học sinh ưu tú nhất mà thư viện chúng ta bồi dưỡng được. Thấy thành tựu của ngươi, lão phu cũng cảm giác được đảm nhiệm chức viện trưởng này, thực sự là đáng giá. Thư viện rất vẻ
vang khi có ngươi làm học sinh.
Phong Bá Nhạc cười ha hả, vỗ vỗ vào vai Sở Vân, dẫn hắn vào trong đình viện nhỏ.

Trên bàn gỗ ở đó đã bày biện sẵn trà thơm.

Đình viện nhỏ vẫn như xưa, cảnh sắc vẫn chưa hề có gì thay đổi, tràn trề sức sống.

Trên đỉnh núi có Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, tốt um xanh biếc. Thế nhưng so với lúc còn thiếu niên, ngồi ở trong đình, cũng đã có cảm giác thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Uống trà thơm, Sở Vân ngồi cùng phía với Bạch Mi Đan Sư, thỉnh giáo rất nhiều câu hỏi mà hắn tích tụ được trong. Lại quay sang Phong Bá Nhạc lĩnh giáo về vấn đề tu hành sau này, cũng giành được rất nhiều thu hoạch.

- Nói về luyện đan, rất bác đại tinh thâm. Lần này trở về, cố gắng nghiên cứu kỹ một thời gian, ta sẽ mang toàn bộ sở học truyền thụ cho ngươi.
Bạch Mi Đan Sư vỗ vỗ vào vai Sở Vân. Hắn thật không ngờ trong mấy ngày này Sở Vân vẫn không hề gặp trở ngại trong việc luyện đan, thì vô cùng vui mừng.

- Ngươi biết không, từ lúc ngươi đi, chức vụ hội trưởng vẫn còn để trống. Cũng đã hơn một năm rồi, người nối nghiệp cũng chỉ làm chức phó hội trưởng. Các học đệ học muội của ngươi, đều rất ngưỡng mộ ngươi.
Phong Bá Nhạc trêu ghẹo nói.

- Ha ha.
Sở Vân cười một hồi, uyển chuyển nói rõ mục đích chuyến đi của mình lần này.

- Hả? Ngươi muốn đi Đôn Hoàng quốc?
Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư liếc nhau. Một người hơi gật đầu.

- Đã như vậy, phong thư này cũng nên giao cho ngươi rồi.
Phong Bá Nhạc lấy từ trong tiên nang, móc ra một lá thư, đưa cho Sở Vân.

- Đây là bức thư mà tên tiểu tử Thạch Gia Minh gửi lại đây. Thân phận của hắn, nói vậy ngươi cũng hiểu được một ít. Vì lo lắng cho ngươi, trên một phong thơ khác, hắn đã nhắc nhở chúng ta, khi ngươi thực sự muốn đi Đôn Hoàng quốc, thì giao bức thư này cho ngươi.
Phong Bá Nhạc giải thích nói.

- Tên tiểu tử Thạch Gia Minh kia cũng không tồi?
Sở Vân vừa nghĩ về kẻ thích khóc này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư, đều bị Sở Vân nói chọc cười.

- Hắn rất khỏe mạnh, gia nhập vào đội ngũ của Đôn Hoàng công chúa. Trước đây thế cục cũng không tốt, thế nhưng trải qua sự nỗ lực của hắn, đã có sự khởi sắc rất lớn.
Phong Bá Nhạc không tiện vạch trần thân phận thật sự của Kim Bích Hàm, chỉ ám chỉ rất không rõ ràng.

Sở Vân thở hắt ra một cái:
- Nếu thế thì ta an tâm rồi. Ta cũng có nghe nói về Đôn Hoàng công chúa. Tuy rằng là nữ lưu, nhưng là nữ anh hào, vô cùng rất tuyệt vời.

Hai người Phong Bá Nhạc, Bạch Mi Đan Sư nghe xong lời này, lại cười to một hồi.

"Viện trưởng và Đan sư, đều thay đổi cởi mở hơn."
Sở Vân thầm nghĩ, vẫn chưa phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Hắn xem lướt qua bức thư. Trên bức thư, Thạch Gia Minh đại thể đã nói rõ tình cảnh gần đây của mình. Hiện nay, hắn đã trở thành tâm phúc của Đôn Hoàng công chúa, bởi các loại nguyên nhân không thể lộ diện, chỉ có thể ẩn phía sau bức màn. Nếu Sở Vân tìm đến hắn, có thể đi tới quầy tơ lụa Thành Bất Dạ tìm trưởng quầy vân vân.

Trong thư còn để lại một vài ám hiệu, ám hiệu lại rất phức tạp, bao gồm giọng điệu cùng với động tác tay.

- Được rồi, Viện chủ Mạn Sa thư viện ở Đôn Hoàng Quốc quốc, là bạn tốt của ta. Lần này người không phải là muốn đi thám hiểm Sa Nhãn ở Đôn Hoàng sao? Mang thư giới thiệu của ta đi tìm nàng đi. Tin rằng nàng sẽ trợ giúp rất lớn cho ngươi.
Trong nháy mắt. Phong Bá Nhạc viết xong phong thư, đưa cho Sở Vân.

- Đây là chỗ tốt của người có thế lực. Kiếp trước, một mình mình cô độc, ngốc nghếch mà chạy đến Đôn Hoàng quốc. Hiện nay còn chưa có đi, bên người đã có ba mươi Linh Yêu đồng hành, bên Đôn Hoàng quốc kia còn có bạn bè, thậm chí ngay cả bên thư viện cũng có người có thể giúp đỡ.

Sở Vân vô cùng cảm ơn, tiếp nhận thư giới thiệu, trong lòng vô vàn cảm khái. Hắn đã rõ, sức mạnh của một tòa thư viện lớn mạnh tới mức nào.

- Được rồi.
Trước lúc chia tay, Phong Bá Nhạc do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng.
- Tốt nhất lúc gặp nhau, ngươi đừng để Thạch Gia Minh thấy nữ hài tử này ở bên cạnh ngươi.

Đám người Hồng Thường Tiên Tử có đạo pháp cao minh, có thể che đậy yêu khí, dù thế nào cũng không thể nhận ra thân phận thực sự của các nàng. Đương nhiên, đám người Phong Bá Nhạc cũng hiểu lầm.

- Các nàng đều là bằng hữu của học sinh. Bằng hữu với bằng hữu, lúc đó chẳng phải cũng là bằng hữu sao?
Sở Vân cảm thấy buồn bực.

- Đây là do lão nhân gia ta có lòng tốt muốn khuyên nhủ ngươi. Nghe theo lời khuyên của ta đi, sẽ không sai đâu.
Trong mắt Phong Bá Nhạc ẩn chứa ý cười.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ngươi phải hiểu được, Thạch Gia Minh thích khóc kia mong đợi của ngươi đến mức nào.

- Tốt, ta nhớ kỹ rồi.
Sở Vân cái hiểu cái không, gật đầu. Hắn nhìn ra được trong lời nói của Phong Bá Nhạc dường như có ẩn ý khó nói. Lẽ nào bên Thạch Gia Minh kia, còn có ẩn tình gì
khiến Phong Bá Nhạc cũng không tiện nói rõ hay sao?
Mang theo những nghi vấn này, hắn leo lên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, tiến về phía đảo Đôn Hoàng quốc.