Chí Tôn

Chương 472: Nguyệt hải đối ẩm


- Thế nhưng, tại Sơn gia chủ đảo có Sơn gia chủ thành cùng với Hỏa Đức thành đang xây dựng của chúng ta, chính là đệ nhất hùng thành tại tinh châu. Trong thành quân bị sung túc, dân chúng thiện chiến, dễ công khó thủ, đó là đều cơ bản của sự thống trị. Nếu như hắn chọn con đường này, điều này cho thấy ánh mắt sắc bén của Thiết Ngao, có thể nhìn thấy thế cục, trong lòng có ý đối kháng. Như vậy chúng ta sẽ xóa bỏ minh ước mà diệt trừ!

- Đúng là diệu kế!
Sở Vân nghe xong, trong mắt lóe ra tinh mang, không kìm được vui sướng, liền cười ha hả.

Cơ bản hắn đã có thể đoán được. Kế sách chinh phạt các đảo của Thủy gia hẳn là của Nhan Khuyết. Hắn có tâm cơ sâu sắc, cho nên rất am hiểm về quân sự.

Còn về phần mời Thiết Ngao uống rượu, lấy kế dò xét, nhất định là ý tưởng của Hoa Anh. Hắn am hiểu quỷ kế, giỏi mưu mô, kiếm vung bút nghiêm luôn thu được điều diệu kỳ.

Hai người đều là nhân tài xuất chúng, mỗi người đều có một điểm mạnh riêng, có thể bù đắp cho nhau. Có thể có được sự phụ tá của hai người bọn họ, đúng là may mắn của Thư gia.

- Trên biển sinh minh nguyệt, chân trời xa xăm chung lúc này. Trên biển nhỏ, rượu ngon tương phùng.
Tín thư rất đơn giản, Thiết Ngao phải đọc qua vài lần mới phát hiện đây chính là tín thư của Sở Vân.

- Thật không ngờ, Sở Vân muốn mời ta tới uống rượu?
Thiết Ngao bỏ tín thư trong tay xuống, trong mắt lóe ra quang mang. Hắn nhìn xung quanh, sau đó hỏi các tướng lĩnh.

- Các vị có ý kiến gì không?

- Chuyện này, quả thực Tiểu Bá Vương đã nói với đảo chủ trên chiến trường.

- Trước kia chúng ta và Thư gia đã có minh ước. Cùng với tính cách của Sở Vân, tuyệt đối hắn sẽ không dùng thủ đoạn ám toán. Trên mảnh biển nhỏ... Cũng không phải chiến hạm của hắn, điều này có thể thấy được thành ý của hắn.

- Phiền phức hiện tại chính là, Thủy gia vừa xong, Thư gia thế mạnh, nhìn chằm chằm...

- Chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu đáo, ước định tín hiệu. Nếu như đảo chủ gặp nguy hiểm, hãy phát tín hiệu, chúng ta sẽ lập tức tới cứu viện!

Các võ tướng, mỗi người đều đưa ra một ý kiến khác nhau.

Thiết Ngao nghe vậy, sắc mặt bất động, trong lòng vẫn lạnh như băng. Quả thực trận đánh vừa rồi, hình tượng của Sở Vân đã thâm nhập vào lòng người.

Nào là: Với tích cách của Sở Vân, tuyệt đối hắn không dùng thủ đoạn ám toán?

Rõ ràng tự cho mình hiểu rõ tính cách của Sở Vân.

Nào là: Nếu như không đúng với ước định, e là đối phương tìm cách gây phiền toái?

Rõ ràng sợ hãi Thư gia gây khó dễ, trong lòng sinh khiếp nhược.

Nào là: Lập tức tới cứu viện!

Rõ ràng không xem trọng chính mình, đánh không lại Sở Vân.

Chuyện tình Thiết Ngao lo lắng đã xảy ra.

Sau trận chiến này, hình tượng của Sở Vân đã khắc sâu trong lòng các tướng sĩ. Đây đúng là mối họa lớn!

- Lời mời này, đương nhiên ta sẽ đi. Về phần ám hiệu gì đó, cũng không cần thiết. Ta tự có chủ tính!
Trong lòng Thiết Ngao âm trầm như núi, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện, một lời quyết định.

Sau một lát, hắn lui vào thay y phục, toàn thân khoác lên một bộ áo bào trắng, đi tới địa điểm theo thời gian ước định, liền trông thấy Sở Vân đang ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển.

Thiết Ngao tự mình đi tới thuyền nhỏ, hai người cũng không nói gì, mà thản nhiên đối ẩm.

Ước chừng khoảng sáu tuần rượu, song phương đều có rượu khí, lúc này Sở Vân mới ngưng chén, chỉ ra ngoài khơi cười nói:
-Thiết huynh xem cảnh tượng đồ sộ cỡ nào. Trăng sáng chiếu thiên hạ, biển rộng u trầm tĩnh lặng, giang sơn nhiều cảnh đẹp, thảo nào vô số anh hùng đều vì vậy mà đầu rơi máu chảy.

Cảm khái một chút, hắn lại nói tiếp:
- Hiện nay, đại thế của Thủy gia đã mất, đa phần các đảo nhỏ phòng ngự yếu kém, chỉ cần đánh một trận là có thể thắng. Những con mồi này thật mê hoặc lòng người, có thể cùng Thiết Ngao ngươi cùng săn quần đảo, cũng là một điều thú vị!

Thiết Ngao nghe vậy, trong lòng cả kinh, cánh tay run lên, rượu trong chén dao động.

Hắn chậm rãi đặt chén rượu lên trên chiếc bàn nhỏ, cười đắng ngắt nói:

- Tuy rằng con mồi hấp dẫn, thế nhưng phía sau còn có mãnh thú ẩn núp. Cuồng Nho Tướng Quân là yêu tướng của Giang Hán Quốc chủ, nếu như chém chết trên chiến trường cũng đành thôi, nhưng hiện tại hắn bị bắt giữ, không biết Sở thiếu đảo chủ xử trí hắn thế nào? Điều ta lo lắng nhất, chính là Giang Hán Quốc chủ không cam lòng chịu thất bại, lại phái đại quân tới. Quả thực chúng ta nên làm thế nào để chống lại?

Sở Vân cao giọng cười, hào khí tỏa ra:
- Sợ cái gì? Binh đến tướng ngăn, hắn dẫn đến một người, ta giết một, hắn dẫn đến hai ta giết hai. Hắn dẫn đến mười vạn, ta giết mười vạn. Hắn dẫn đến một trăm vạn, ta giết một trăm vạn. Hơn nữa còn huy động đại quân, phản kích Giang Hán Quốc của hắn!

Thiết Ngao ngây người, không biết nói gì. Hắn nhìn Sở Vân, trong lòng rất xúc động.

Chỉ trong một thời gian ngắn, người thừa kế một hải đảo xa xôi nghèo hèn, giờ đã như rồng thăng thiên, phượng mọc cánh, cao ngạo như vậy?

Hiện tại, Sở Vân dũng cảm vô song, người người ngưỡng mộ. Mà chính mình?

Thời cơ chưa đến, chỉ giống như cánh chim nông cạn.

- Aizzz...
Thiết Ngao thở dài một tiếng. Trước mặt Sở Vân, hắn cảm thấy u tối, không thể không cúi đầu.

- Tại sao lại thở dài như vậy?
Bỗng nhiên Sở Vân hỏi.

Thiết Ngao liền liếc mắt nhìn ra ngoài khơi, nó:
- Ta thở dài như vậy, vì trận đánh vừa rồi thương vong quá nhiều. Giang sơn tuy đẹp, nhưng phải hy sinh rất nhiều. Cuối cùng mọi người phải chịu cảnh bi thương tang tóc, cái giá phải trả có đáng hay không?

Sở Vân nghe vậy, liền liếc mắt nhìn Thiết Ngao tưởng như cười mà không phải cười, nói tiếp:
- Không cần phải nói chyện gió trăng, hãy nói chuyện chính sự đi. Bây giờ, chinh phạt Thủy gia, có ba đường tốt nhất, ta muốn nói với Thiết huynh...

Sở Vân từ từ nói, cuối cùng đi vào vấn đề chính:
- Hiện tại có ba đường, Thiết huynh hãy chọn ra một con đường. Xem như là lễ vật tặng Thiết huynh.

- Việc này... Để ta suy nghĩ một chút.
Thiết Ngao do dự, xoay người nhìn ra ngoài khơi, để Sở Vân không thể trông thấy sắc mặt của hắn.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói:
- Ý tốt của Sở huynh ta xin ghi nhận trong lòng. Tuy rằng việc chinh phạt Thủy gia cũng nằm trong kế hoạch của ta, bất quá tình hình hiện tại của Thiết gia vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết. Trận chiến vừa rồi, Thiết gia thương vong thảm trọng, trước mắt cần phải nghỉ ngơi lấy sức. Huống hồ, ta nghĩ Giang Hán Quốc chủ sẽ không dừng tay, nếu như mạo muội cường công, e là khó có thể thành công.

Thần tình của hắn rất nghiêm túc, ngữ khí cũng rất chân thành, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Sở Vân. Truyện Tiên Hiệp

- A...
Ánh mắt Sở Vân lóe lên một chút, không tiếp tục đề tài này.

- Chuẩn bị thế nào rồi?
Sau khi rời khỏi thuyền nhỏ, Thiết Ngao liền tìm tới lính tâm phúc, đây chính là câu đầu tiên.

Tự nhiên tên binh lính tâm phúc hiều hắn nói gì, liền cúi đầu đáp:
- Mọi việc đã sắp chuẩn bị xong. Chỉ còn tầm khoảng bốn ngày nữa...

- Bốn ngày... Lúc này một đêm ta cũng không thể chờ. Càng kéo dài, ưu thế của Thư gia sẽ càng lớn. Aizzz, ai ngờ Cuồng Nho Tướng Quân lại thất bại nhanh như vậy! Lần này Sở Vân đưa ra ba tuyến đường để thử ta, lẽ nào ta không biết sao? Hừ, ta sẽ lựa chọn con đường tới Sơn gia chủ thành!

- Cái gì? Thiết Ngao không muốn tấn công Thủy gia, mà chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức? Chuyện này...
Nghe được tin này, nhất thời Hoa Anh lâm vào trầm tư.

- Lẽ nào hắn có suy nghĩ thiển cận như vậy?
Nhan Khuyết chau mày nói.

- Không, hắn đã thấu triệt ý tứ của ta.
Sở Vân khẳng định nói. Dựa vào ký ức của kiếp trước và kiếp này, hắn có thể hiểu Thiết Ngao hơn hai vị quân sư.

- Nói thực, ta chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ có lựa chọn như vậy. Mặc dù hắn muốn chống lại Thư gia chúng ta, thế nhưng không nhân cơ hội này mở rộng địa bàn, càng khó có thể làm suy yếu ưu thế của bên ta!
Hoa Anh nghi hoặc, không sao giải thích được.

- Như vậy, nhất định hắn còn con bài chưa lật.
Nhan Khuyết suy đoán nói.
- Thế nhưng chúng ta nên xử lý Thiết Ngao thế nào?
Đó là một vấn đề nan giải.


Sở Vân đang muốn nói, đột nhiên đúng lúc này có một binh sĩ hớt hơ hớt hải chạy tới, hoảng sợ báo cáo:
- Không ổn rồi, thiếu đảo chủ! Cuồng Nho Tướng Quân đã cắn lưỡi tự tử!

- Cái gì?
Trong lúc này, ba người đều giật nảy mình.

Trong lòng Sở Vân trầm xuống, Cuồng Nho Tướng Quân chết đi, vậy một nửa linh quang kia làm thế nào bây giờ?

- Phải cứu chữa, nhất định phải cứu chữa!
Hắn hạ mệnh lệnh, sau đó vội vàng chạy tới nhà tù.

Cuồng Nho Tướng Quân nằm bất động trên mặt đất, con mắt mở ra thật to, bộ dáng chết bất đắc kỳ tử. Dưới thân hắn là một vũng máu, trên vách tường nhà tù còn có một hàng chữ. Chính là hắn cắn ngón tay, dùng máu viết ra.
- Thất bại dưới tay một tên tiểu tử, đó là chuyện đáng xấu hổ nhất của đời ta! Quốc chủ, thần kiếp sau sẽ báo đáp!

Hoa Anh thấy vậy, liền thở dài:
- Không ngờ Cuồng Nho Tướng Quân lại cao ngạo như vậy, chuyện này ta đã sai. Ta đã đánh giá thấp tâm tính của hắn.

- Cũng không phải lỗi của ngươi.
Nguyên nhân chuyện này, Sở Vân tường tận hơn Hoa Anh.

Có lẽ trong khí hắn rời đi, hồn phách của Cuồng Nho Tướng Quân lại ngưng tụ lại, thoáng chốc thức tỉnh.

Sau khi hắn tỉnh lại, tự nhiên nhận thấy linh quang trong cơ thể mình bị tiêu hao hơn phân nửa, hơn nửa còn cảm nhận được phần biến mất cũng không thể thông qua hồn phách mà sản sinh ra.

Với tâm trí của hắn, tự nhiên sẽ suy đoán ra Sở Vân.
Thoáng chốc, hắn hiểu, chính mình phải chết là điều không thể nghi ngờ. Sở Vân tạm thời không giết hắn, bởi vì Sở Vân có một loại bí pháp có thể hấp thụ linh quang của chính mình, giúp Sở Vân hắn được lợi.

Linh quang là lực lượng hạch tâm của ngự yêu sư, thoáng chốc hắn mất đi hơn phân nửa tích lũy trăm năm, tự nhiên nản lòng thoái chí tới cực điểm.

Tự mình cảm thấy đó là một sỉ nhục, hơn nữa không muốn Sở Vân đạt được lợi ích trên cơ thể của chính mình, cho nên hắn đã tự sát.

Người duy nhất biết được sự tồn tại của Thông Linh Xà, chỉ có Thư Thiên Hào. Đám người Hoa Anh, Nhan Khuyết cũng không biết được bí mật này, bởi vậy sinh ra nhiều suy nghĩ lệch lạc.

Bất quá Cuồng Nho Tướng Quân hắn tự sát, giúp hắn giữ được danh tiếng. Cũng để Sở Vân trông thấy hắn vẫn còn toàn thây.

- Thiếu chủ, không thể cứu sống được. Nhiều nhất cũng chỉ giữ được ba ngày. Vả lại không thể tự ý di chuyển, nếu như di chuyển sinh mệnh sẽ tan biết.
Mấy vị y sư vội vàng chạy tới, quây quanh Cuồng Nho Tướng Quân một hồi lâu, lúc này mang theo thân hình ướt đẫm mồ hôi lạnh tới bẩm báo.

- Được rồi, các ngươi hãy lui đi.
Sở Vân thở dài, vẫy tay ra hiệu bọn họ lui ra ngoài. Thế nhưng, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.

Điều này khiến hai đại quân sư Hoa Anh và Nhan Khuyết có chút nghi hoặc. Sau cùng, Hoa Anh không kiềm nổi hiếu kỳ, liền hỏi:
- Không biết thiếu chủ người, có điều gì đáng cười?

- Ta cười, vì Cuồng Nho Tướng Quân hay Thiết Ngao đều là anh hùng hào kiệt. Thế nhưng, chính là nhờ bọn họ, sự thống trị của chúng ta mới không cảm thấy tẻ nhạt. Ba ngày sau, chúng ta sẽ an táng Cuồng Nho Tướng Quân. Chuyện này cũng không cần phải che đậy.

- Rõ...
Hoa Anh và Nhan Khuyết đều khom người lĩnh mệnh đi.

Đêm đó, Sở Vân ăn lượng lớn Long Tình Quả, một nửa linh quang còn lại trên cơ thể Cuồng Nho Tướng Quân đều đã hấp thụ vào cơ thể của chính mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Yên tới gặp hắn nói lời chào từ biệt.

- Hiện tại, đại quân Thủy gia đã đại bại. Tạm thời trên Chư Tinh Quần Đảo cũng không còn toán sư, ta còn phải cảm tạ nàng đã xuất thủ. Bằng không, trận chiến này không biết sẽ thế nào.

Sở Vân đồng ý thỉnh cầu của Dịch Yên. Trong trận chiến này, nàng có công lao rất lớn, nếu như không có nàng áp chế Trinh Hữu Tài. Có lẽ địch quân chính là một hồi ác mộng.

- Chỉ là, trước khi đi, ta muốn nàng tính giúp ta một lần nữa về Thiết gia.
Sở Vân lại đưa ra yêu cầu.

- Ngươi không phải cũng là toán sư sao?
Dịch Yên liếc mắt nhìn Sở Vân, ngữ khí mang theo vẻ u oán khó phát hiện.

Sau câu nói oán giận của nàng, nàng lại dốc toàn bộ sức lực suy tính giúp Sở Vân:
- Nhất định Thiết gia có địch ý, tựa hồ sắp tới có hành động. Nhưng toán lực của ta có hạn, suy tính một ngày một đêm cũng không ra. Tuy nhiên ngươi hãy yên tâm, kết quả không có gì đáng ngại, đại cát đại lợi.

- Đại cát đại lợi...
Sở Vân nhấm nháp những từ này, tựa hồ liên tưởng đến điều gì đó.



- Cái gì, đại quân Thủy gia đã thất bại? Ngay cả Cuồng Nho Tướng Quân, một trong mười đại danh tướng của Tinh Châu cũng đã bị bắt giữ?

- Vốn liên quân hai nhà Thiết gia và Thư gia bị vây hãm rơi vào thế hạ phong. Nghe nói, Tiểu Bá Vương Sở Vân và Chư Tinh Mãnh Hổ Thư Thiên Hào liên thủ mới có thể
giải thoát cục diện, sau đó trở mình.

- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử... Thư Thiên Hào không có gì đáng nói, nhưng nghe nói trên chiến trường, Sở Vân đã sử dụng tới chín đầu Linh Yêu. Người này quả thực là thiên tư trác tuyệt, trăm năm có một.

Chỉ qua một đêm, tin tức trận chiến trên biển đã truyền khắp Tinh Châu.

Trận chiến này khiến thiên hạ ngạc nhiên, người đời chấn động.

- Chiến tranh, quả thực khó có thể đoán trước.