Chí Tôn

Chương 46: Mãnh Hổ bi thương, phối phương cứu chữa Bích Lạc Hải Đái (hạ)


Trong bầu không khí trầm mặc, Vũ Đại Đầu chợt thốt lên một câu đầy hùng hồn. Nhắc đến Thư Thiên Hào, trên khuôn mặt hắn tràn đầy kính ngưỡng cùng sùng bái. Hắn vốn là cô nhi, trong thời chiến, sinh mạng lúc nào cũng có thể bị uy hiếp. Thư Thiên Hào xuất hiện cứu hắn một mạng, hơn nữa còn mang hắn về Thư gia đảo nuôi dưỡng. Từ đó về sau, hắn chính là cánh tay trái của Thư Thiên Hào, sai đâu đánh đó, trung thành cùng tận tâm. Cho dù là nơi nước sôi lửa bỏng, chỉ cần Thư Thiên Hào mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không chút nào do dự nhảy vào.

- Các ngươi không hiểu đâu, hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí ta, cho dù là cả đời này cũng sẽ không thể nào quên được.
Khi hắn nhắc đến tình cảnh được cứu khí còn bé, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu nặng, khiến cho người khác động dung.
- Khi đó khắp nơi đều là khói lửa! Ta đã tin chắc rằng mình phải chết rồi, nhưng đúng giây phút đó, một thân ảnh lao ra từ trong biển lửa! Hắn cầm trong tay đại đao sáng như tuyết, hỏa diễm lượn lờ quanh thân, địch nhân phảng phất giống như cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, không dám càn rỡ. Thân hình hắn cao lớn như núi, giống như là một vị thiên thần hạ phàm.

Sắc mặt Vũ Đại Đầu bởi vì quá chén trở nên đỏ bừng, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.

Hai mắt của hắn xa xắm phảng phất giống như là xuyên thẳng thời không, trong mắt lệ quang óng ánh, ánh mắt tràn đầy hồi tưởng cùng sùng bái.

Sở Vân âm thầm thở dài, hắn chợt ngộ ra một điều. Kiếp trước nghĩa phụ Thư Thiên Hào chết trong tay Tàn Lang, kiếp này, Sở Vân sớm cảnh báo, có thể cải biến điều đó.

Nhưng chuyện này vẫn xa xa chưa đủ, cho dù tương lại thành công tiêu diệt Tàn Lang, cứu sống Thư Thiên Hào, điều này cũng xa xa chưa đủ.

Thư Thiên Hào còn sống, nhưng tâm của hắn đã chết. Đã mất đi cánh tay trái, không có ý chí chiến đấu, Thư Thiên Hào không còn là Chư Tinh Mãnh Hổ. Sở dĩ hắn vẫn còn có thể trụ vững được, là vì hắn mang trên vai trọng trách.

Không hơn.

Muốn chân chính cứu sống Thư Thiên Hào, nhất định phải đốt lại chiến ý của hắn! Mới có thể khiến cho Chư Tinh Mãnh Hổ trọng sinh!


Nhưng muốn làm được điểm này, rất khó, thực sự rất khó.

Thay đổi trái tim của một người, so với hủy diệt một người còn khó hơn nhiều.

Sở Vân đột nhiên cảm thấy một gánh nặng đè nặng trên vai mình, thức tỉnh Chư Tinh Mãnh Hổ, theo một ý nghĩa nào đó, thậm chí còn khó hơn việc trọng sinh hắn. Sở Vân trọng sinh, là chân chính trọng sinh, trái tim hắn vẫn chưa từng thay đổi. Ý chí bất khuất, chiến ý bất diệt. Mà Thư Thiên Hào, trái tim của hắn đã chết.

- Muốn chính thức cứu sống nghĩa phụ, tuyệt đối không phải là chuyện một lần có thể thành công. Cũng không phải dăm ba câu là có thể cảm hóa. Chỉ có chân chính lấy thân khuyên nhủ, dùng hành động bất tri bất giác ảnh hưởng đến hắn, mới là chính đạo!
Hai mắt Sở Vân lấp lánh bất định, trong lúc nhất thời không biết là đang liên tưởng đến chuyện gì.

Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Sau khi tiệc rượu chúc mừng kết thúc, Sở Vân dùng hơn tám trăm địa sát thạch tệ, mua sắm rất nhiều đan dược và đồ tiếp tế. Sau khi chuẩn bị kỹ càng, hắn chào từ biệt tam lão. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Đúng rồi.
Vốn đã ly khai, Sở Vân tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, hắn chợt dừng bước, quay đầu lại nói.

- Gần đây ruộng muối Bích Ngọc Hải Đái (rong biển) của gia gia xảy ra vấn đề phải không?
Ta chợt nghĩ ra một biện pháp, có thể thử một lần xem.

Bên trong ruộng muối gieo trồng một lượng lớn Bích Ngọc Hải Đái. Loại rong biển này hấp thu hơi nước từ trong nước biển, trưng cất ra muối ăn, là hạch tâm vận chuyển cả ruộng muối. Bất quá trong khoảng thời gian này, Bích Ngọc Hải Đái xảy ra hiện tượng chết hàng loạt. Sau khi nghiên cứu, người ta kết luận đây là một loại dịch bệnh kỳ lạ. Thời điểm đang nghiên cứu ra phối phương cứu chữa thì dịch bệnh đã lan tràn ra gần như toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo, tạo thành tổn thất kinh tế cực kỳ nghiêm trọng. Khiến trong khoảng thời gian đó, giá muối ăn tăng vọt, toàn bộ thị trường mua bán muối rung chuyển.


Thứ Sở Vân muốn công bố chính là phối phương sau này nghiên cứu ra. Vốn hắn không muốn công bố ra bản phối phương này. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ này lợi ít, hại nhiều. Thư gia đảo sản xuất muối là sản nghiệp chủ yếu, nếu như tất cả các ruộng muối bên trong Chư Tinh Quần Đảo đều mắc loại dịch bệnh này, chỉ có Thư gia đảo bình yên vô sự sẽ khó tránh khỏi có người hoài nghi, có phải Thư gia đảo đang làm trò quỷ hay không.

Cho dù hoài nghi này không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh, nhưng tổn thất cực lớn sẽ khiến cho rất nhiều kẻ bị mờ mắt.

Mặc dù không có tạo thành hậu quả quần công, người mang tâm địa sẽ tìm đủ trăm phương ngàn kế đoạt vào trong tay bản phối phương này. Đối với Lão Hồng Thương cùng Thư gia đảo mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng xấu.

Bất quá sau buổi tiệc này lại khiến cho Sở Vân thay đổi lại một vài điểm trong kế hoạch. Hắn hiểu rõ, trận dịch bệch này là một hồi kỳ ngộ cùng phong hiểm rất lớn. Dùng thực lực bản thân bây giờ tuyệt đối không nắm giữ được. Coi như là nắm giữ được, cũng phải trả một cái giá cực lớn, được không bù nổi mất. Nhưng bản thân mình không được, chưa hẳn nghĩa phụ Thư Thiên Hào không được.

Có lẽ lần kỳ ngộ đầy nguy hiểm này biết đâu lại có thể khiến cho hắn thức tỉnh.

Lúc này, Sở Vân tỉ mỉ thuật lại phương pháp điều chế phối phương cho Lão Hồng Thương, hơn nữa còn nghiêm túc dặn dò lão, tuyệt đối phải giữ bí mật này. Lão Hồng Thương vỗ ngực cam đoan. Tuy rằng nội tâm lão có chút hy vọng nhưng không nhiều.

Lão đã sớm thừa nhận tiềm lực của Sở Vân, nhưng dù sao lúc này Sở Vân vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi mà thôi. Sự việc của Bích Lạc Hải Đái, lão đã thử qua rất nhiều phương pháp. Chủ ruộng muối trên Thư gia đảo đều bị loại quái bệnh này khiến cho sứt đầu mẻ trán. Sở Vân tùy ý nói ra một bản phối phương, sao có thể là pháp môn cứu trị tận gốc?

Không chút nào thực tế.

Bất quá Lão Hồng Thương vẫn quyết định thử một lần. Thần sắc nghiêm túc của Sở Vân lại để cho lão cảm thấy việc này có chút cơ hội chuyển biến. Dặn dò xong việc này, Sở Vân lại quay đầu về phía Kiều Lão Hầu Tử.
- Kiều gia gia, thời gian sắp tới, ngài cố gắng bắt đầu thu thập tất cả quả chuông đồng của những cây dừa này. Trong tương lại sẽ có tác dụng rất lớn!

- Chuông đồng?
Kiều Lão Hầu Tử sững sờ.

Mỗi một cây dừa Chuông Đồng, đến kỳ thu hoạch, đều sẽ cho ra ba quả dừa sữa cùng mười lăm quả chuông đồng. Dừa sữa có giá trị rất lớn trong thương nghiệp, còn quả chuông đồng chỉ có thể mang cho tiểu hài tử làm đồ chơi, hoàn toàn là đồ phế thải.