Chí Tôn

Chương 397: Khảo nghiệm “gian nan” (thượng)


- Ngươi cảm thụ được hơi thở rồi sao? Vân Sí Hổ đại tỷ, chúng ta không có lừa người!

Hai mắt Ma Thiên Tử Thứu tỏa quang mang, nhìn chằm chằm vào Sở Vân, ngữ khí rất cuồng nhiệt.

Vân Sí Hổ lại chau mày lại, cũng không nói gì thêm.

Dường như Hủ Độc Bích Hổ bị kích động, toàn thân run lên.

- Tiểu tử, chuyện Kiếp Yêu tinh ta cho qua. Ta hỏi ngươi, ngươi hãy nói thật, hai Thanh Đông Bảo của bộ tộc chúng ta có phải ngươi khai quật không? Địa đồ trên người của ngươi có phải là của Vạn Thú Vương hay không?

Hủ Độc Bích Hổ hỏi.

Khổ chủ tìm tới cửa...

Chuyện tình tới nước này, Sở Vân cũng không giấu được nữa.

Hắn hiên ngang, ngẩng cao đầu, cao giọng nói:

- Đúng vậy, nhân lúc các ngươi rời xa tộc đàn, ta dùng địa đồ truyền thừa của Vạn Thú Vương cũng dùng làm chìa khóa, mở Thanh Đồng bảo tương do các ngươi thủ hộ, lấy đi hai kiện bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương. Những việc này, các nàng đều không có liên quan. Ai làm người đấy chịu, các ngươi hãy buông tha cho các nàng.

- Được, được, được. Ngươi đã thừa nhận, ngươi đã thừa nhận rồi!

Ma Thiên Tử Thứu nghe xong, thần tình vừa điên cuồng vừa dừ tợn.

- Ha ha ha, ha ha ha...

Bỗng dưng Vân Sí Hổ cười lớn, giống như hổ gầm, quả thực đúng với danh tiếng mẫu lão hổ của nàng, khí tức của Kiếp Yêu cuồn cuộn như thủy triều. Khí tức quá mạnh, đè nén mọi người không sao thở nổi, Bắc Quang Quang đứng gần nàng nhất hầu như muốn ngất đi.
Chúng nữ im bặt, bọn họ đều cảm thấy linh quang và yêu vật run lên, đây đều do thực lực chênh lệch quá lớn áp chế.

Nhưng sau một hồi chiến đấu cũng không phân thắng bại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Sở Vân công tử biết rõ phía sau chính mình có Kiếp Yêu truy sát, thế nhưng vẫn lưu lại cứu chúng ta. Tình cảnh hiện nay, chính là do chúng ta làm liên lụy Sở Vân công tử. Phần ân tình này, quả thực khó có thể nói thành lời.

Hoa Mai cao giọng nói.

- Sở Vân công tử, chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức lực ngăn cản bọn họ. Công tử hày chạy đi!

- Không ngờ Dịch Yên ta đường đường là một toán sư, hôm nay lại chết tại nơi này. Cũng tốt, xem ra trước khi chết không có gì nuối tiếc. Sở Vân công tử, trước khi chết ta muốn hỏi công tử một câu, công tử phải thành thực trả lời ta. công tử hãy nói cho ta biết, sự huyền bí của dịch sư là gì?

Đối mắt với cái chết, sắc mặt Dịch Yên vẫn thản nhiên như không.

- Sở Vân ca ca, huynh đã cứu Phi Yến một lần, Phi Yến cũng muốn cứu huynh một lần. Huynh hãy chạy đi!

Hai mắt Tiểu Phi Yến tỏa sáng, miệng mấp máy. Trong lòng muốn biểu hiện đầy hung ác, nhưng trong mắt người khác nàng lại vô cùng đáng yêu.


- vẫn muốn chạy sao? Sở Vân ngươi vẫn muốn chạy? Đừng ngây thơ như vậy! Bắc Quang Quang ta không đi được, các ngươi cũng đừng hòng thoát được. Bắc Quang Quang ta phải chết, các ngươi cũng phải chết. Tất cả đều bị ta chôn vùi tại nơi này, ha ha ha!

Bắc Quang Quang bị kích thích, lúc này nhân cơ hội áp lực của Kiếp Yêu Vân Sí Hổ buông lòng, hắn liền kêu lớn.

- Chết ư? Hắn sẽ không chết!

Hai mắt Hủ Độc Bích Hổ lóe ra quang mang.

- Đúng vậy! Ta muốn hắn sống không được, mà chết cũng không xong!

Bắc Quang Quang nguyền rủa nói.

- Không! Chỉ cần có chúng ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương chủ nhân Sở Vân của chúng ta!

Toàn thân Vân Sí Hổ run lên.

- Chủ nhân! Rốt cục chúng ta đã đợi được người!

Hủ Độc Bích Hổ ( Ma Thiên Tử Thứu) bái kiến tân chủ nhân!

Bỗng nhiên hai đầu Kiếp Yêu lớn tiếng nói.

- Cái gì?

Tất cả chúng nữ Yên Chi Môn đều ngây người.

Tiếng cười âm hiểm của Bắc Quang Quang cũng dừng lại. Khi đó con mắt xanh biếc của hắn trừng lớn.

- Ta vừa nghe được điều gì vậy?

Phi Yến cứng ngắc quay đầu về phía sau nhìn đám người Dịch Yên, như muốn được xác thực.

Toàn bộ chúng nữ không nói gì, đều ngơ ngác nhìn nhau.

Chuyện này chuyển biến quá nhanh, khiến cho các nàng không thể tin vào tai mình.

Phịch!

Hủ Độc Bích Hổ và Ma Thiên Tử Thứu mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất.

Nguyên bản là hai người to lớn tráng kiện, khí phách hiên ngang, lúc này nước mắt chảy ròng ròng giống như những đứa trẻ. Bọn họ nhìn Sở Vân giống như trông thấy cứu tinh:

- Chủ nhân, cuối cùng chúng ta đã đợi được người tới. Chúng ta đã khổ cực đợi chờ không biết bao nhiêu năm tháng!


- Ngày tháng chờ mong, cuối cùng người cũng đã tới! Tiểu nhân có mắt như mù, có mắt như mù ah!

Bích Hổ âm ngoan xảo quyệt biến đổi, khiến mọi người đều phải trừng mắt há mồm. Nó tự tát vào miệng chính mình bốn cái bộp bộp bộp bộp, sau đó nói ra lời sám hối.

- Người có địa đồ trong tay, chính là chủ nhân của chúng ta. Người nhất định phải giải cứu chúng ta qua cơn nước sôi lửa bỏng.

Mầu lão hổ bưu hãn rơi lệ, tuy rằng chưa quỳ xuống, thế nhưng nước mắt nước mũi chảy thành dòng, giống như nàng dâu vừa xuất giá.

Toàn bộ chúng nữ đều chuyển ánh mắt tới Sở Vân.

- Sở Vân công tử, rốt cục có chuyện gì xảy ra?

Đám người Hoa Mai nghi hoặc hỏi.

-Ta...

Sở Vân trầm tư một hồi lâu, cười khổ nói.

- Việc này, ta cũng muốn biết.

Nguyên bản cuộc chém aiết đã dự đoán trước vẫn chưa có xuất hiện. Ngược lại, điều khiến người ta phải ngạc nhiên, chính là 3 đầu Kiếp Yêu này chủ động chạy tới, nhận Sở Vân làm chủ nhân!

Kiếp Yêu nhận chủ!

Có lẽ là 3 đầu Kiếp Yêu!

- Khà khà khà...

Bắc Quang Quang giống như con vịt bị bóp cổ, kinh sợ tới cực điểm, phát sinh ra âm thanh quái dị.

Đám người Hoa Mai cảm giác như chính mình đang nằm trong mộng, mọi chuyện quả thực quá hư ảo.

Đây đúng là câu chuyện thần thoại sao?

3 đầu Kiếp Yêu chủ động chạy đến nhận chủ nhân!

Câu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ chẳng có ai tin. Thế nhưng đó là sự thực, sự thực hiện lên trước mắt mọi người.

- Rốt cục có chuyện gì xảy ra?

Sở Vân cũng rất mơ hồ, hướng tới ba vị Kiếp Yêu hỏi.

Bích Hổ và Tử Thứu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Vân Sí Hổ.

Sau khi mẫu lão hổ giải thích, lúc này Sở Vân mới bừng tỉnh:

- Hóa ra là vậy, quả thực là truyền thừa của Vạn Thú Vương.

Nguyên bản hắn nghĩ, 8 kiện bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương chính là 8 yêu vật cường đại trong tộc đàn. Xem ra chuyện này không hợp lý cho lắm.

Trước mặt Kiếp Yêu mở Thanh Đồng bảo tương ra, mà không bị phát hiện, quả thực là chuyện vô cùng khó khăn.

Nếu như hắn không may mắn gặp được hai đầu Kiếp Yêu chủ động nhận chủ nhân, có lẽ mười Sở Vân hắn cũng không giải thoát được khốn cảnh này.

Như vậy khiến hắn có chút khó hiểu, hắn không biết tại sao chính mình đủ tiêu chuẩn trở thành người thừa kế của Vạn Thú Vương.

Thế nhưng sau khi nghe qua lời giải thích của Vân Sí Hổ, Sở Vân mới biết, sự tình không giống như tưởng tượng của chính mình.