Chí Tôn

Chương 372: Gặp lại mối tình đầu

- Tên Bắc Sắc này, lòng dạ thực ác độc. Bất quá đổi lại là ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Dù sao so với chắc chắn phải chết, cửu tử nhất sinh vẫn còn có một đường sinh cơ, lựa chọn nó cũng là cử chỉ sáng suốt!

Sở Vân thở dài cũng buông tha cho việc truy kích. Khu rừng vô tận thập phần hung hiểm, đủ loại yêu thú, yêu vật, Đại Yêu rất phổ biến, số lượng Linh Yêu cũng không ít. Nghe nói có người từng phát hiện ra khí tức của Kiếp yêu, hơn nữa không chỉ là một cỗ. Mấu chốt nhất chính là mê huyễn chi vụ, hoàn toàn khiến cho người ta mất đi phương hướng, thậm chí lâm vào mông ảo, không có cách nào kiềm chế bản thân. Nếu bị lạc
trong màn huyễn vụ này đừng nói là truy kích địch nhân, bảo toàn được tính mạng của mình cũng là một vấn đề rất lớn.

- Sở Vân ca ca!
Cùng Yên Chi Môn tụ hợp, Phi Yến vui vẻ giống như một chú chim non, nhào vào trong ngực Sở Vân. Tuy rằng mới ở chung cùng Sở Vân trong một thời gian ngắn, nhưng kinh lịch trong đó lại là khắc cốt minh tâm. Phi Yến đã coi hắn như một vị đại ca ca.

- Ha ha
Sở Vân cười rộ lên, nhẹ vỗ đầu Tiểu Phi Yến. Động tác này khiến cho mấy người Hoa Mai nhẹ thở ra một hơi. Sở Vân có chiến tích bưu hãn, xưng hào ngự yêu sư, quả thực có chút bá khí, mang đến cho người khác một cảm giác áp bách. Nhưng lúc này chúng nữ lại cảm thấy Sở Vân rất bình dị dễ gần.

- Nghe danh Tiểu Bá Vương đã lâu, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền. Đây là yêu binh còn sót lại trên chiến trường, nhất định là chiến lợi phẩm của các hạ, nguyên vật phụng hoàn.
Hoa Mai tinh minh lão luyện, hướng Sở Vân chắp tay, lời còn chưa dứt, đã có người dâng lên Tâm Ý Tiên. Tuy rằng kiện cổ yêu binh này tàn khuyết, nhưng uy năng kỳ lạ, kết hợp với ý chí hồn phách của Sở Vân, quả thực là một quân át chủ bài mới…

Sở Vân nhận lại, vui vẻ nói.
- Hoa môn không cần khách khí, cứ kêu ta Sở Vân là được rồi. Ta cùng Tiểu Phi Yến mới quen đã thân, cứu nàng cũng là sự tình ta đã tiên liệu.

- A? Lời này có ý gì?
Hoa Mai sững sờ, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc

- Bởi vì kẻ hèn này cũng là một vị toán sư, càng muốn hợp tác cùng chư vị lần này, cùng nhau tiến vào Khu rừng vô tận.
Sở Vân lại lấy ra lý do lừa gạt Tiểu Phi Yến, đồng thời cũng nói thẳng ra mục đích của mình.

- Dĩ nhiên là như vậy?
Hoa Mai cùng Dịch Yên không khỏi nhìn nhau, đồng thời đều cảm thấy Sở Vân này hành sự như thiên mã hành không, hoàn toàn vượt qua tiên liệu của tất cả mọi người. Suy nghĩ một chút, lúc này Hoa Mai vẫn gật đầu.
- Được Sở Vân công tử để mắt, muốn hợp tác cùng tam lưu tiểu môn phái như chúng ta quả thực là vinh dự. Có cường viện bực này, chúng ta cao hứng còn không kịp.

- Ha ha, hợp tác vui vẻ.
Sở Vân lập tức cười rộ lên. Trong trí nhớ, lần này Yên Chi Môn thám hiểm ở bên trong, may mắn đạt được truyền thừa của Vạn Thú Vương. Đi cùng các nàng một
chuyến, truyền thừa Vạn Thú Vương đã có một nửa đã đến tay.



- Tỷ tỷ, Sở Vân là tính đến khi Phi Yến gặp nạn, mới ra tay cứu giúp. Hắn tất có ý đồ, chúng ta hoàn toàn có thể đơn độc hành động, tại sao còn phải đáp ứng hắn?
Khi chỉ còn lại hai người, Dịch Yên mới hỏi Hoa Mai nghi hoặc trong lòng mình.

- Bất kể động cơ của hắn ra sao, hắn rốt cuộc vẫn là ân nhân cứu mạng của Phi Yến. Điều này không thể phủ nhận. Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể giấu diếm thân phận toán sư của mình, đằng này hắn lại không hề cố kỵ công bố ra. Từ đó có thể thấy được tâm cảnh của hắn quang minh lỗi lạc. Quan trọng nhất vẫn là phẩm tính của hắn. Ta đã từng điều tra về hắn, để cứu viện nghĩa phụ của mình, ngay cả lễ thành niên cũng có thể từ bỏ, không để ý đến nguy hiểm tính mạng. Loại phẩm tính này, còn không đáng cho chúng ta tín nhiệm hay sao?

- Trăm thiện hiếu làm đầu, người hiếu thuận tại sao có thể hung ác âm ngoan. Huống hồ chiến lực của hắn rất cường đại, có trợ giúp lớn. Hơn nữa còn là thân phận toán sư, Dịch Yên, không phải muội vẫn muốn cùng hắn đồng hành luận bàn hay sao?
Hoa Mai chậm rãi nói, những lời này khiến đôi lông mày đang cau có của Dịch Yên, dần dần buông lỏng ra. Đôi mắt như trăng sáng của Dịch Yên, không khỏi lóe lên tia sáng lấp lánh:
- Đúng vậy, trong các chức nghiệp trong ngự yêu sư như luyện đan sư, luyện binh sư, giám đản sư... Thì toán sư là hiếm có nhất, gặp được một toán sư có thể giao lưu, xác thực là một chuyện may mắn, có trợ giúp cực lớn đối với tình cảnh đột phá hiện tại của muội.

Nghĩ tới đây, ngữ khí vẫn bình tĩnh của Dịch Yên, cũng không khỏi mang theo một chút kích động.

Ngay đêm đó, Sở Vân theo Yên Chi Môn cùng đóng quân ở một sơn cốc bí mật. Dịch Yên chủ động tìm tới Sở Vân, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu, muốn tiến hành giao lưu giữa các toán sư.

- Giao lưu?
Sở Vân nhìn thật sâu vào đôi mắt Dịch Yên, rất không nói được gì.

Mỹ nhân trước mặt như hoa sen tinh khiết, da dẻ óng ánh như ngọc, đôi mắt trong suốt như trăng sáng, mái tóc như thác nước. Toàn thân nàng toát ra vẻ thanh nhã, thoát tục, khí chất nhã nhặn lịch sự lại để lộ ra một vẻ thấm nhuần thế sự.


- Tại sao, ngươi không muốn?
Mặc dù vẫn tỏ ra bình thản, nhưng bị đối phương uyển chuyển cự tuyệt, sắc mặt Dịch Yên cũng hơi trở nên cứng ngắc.

- Thật ra cũng không phải không muốn, ài…
Sở Vân lắc đầu, thở dài một tiếng, dáng vẻ thâm trầm nói:
- Ngươi xem tối nay trăng sáng sao thưa, màn đêm huyền ảo, ngươi không ngại đi dạo với ta?

Trong mắt Dịch Yên thoáng hiện lên vẻ do dự, dưới ánh trăng trong rừng, một nam một nữ sóng đôi với nhau, chuyện này có vẻ không hay lắm?

Nhưng không đợi nàng đáp lại, Sở Vân đã cất bước, đi về phía trước.

"Đi thì đi, tại sao phải sợ, hắn dám ăn thịt mình sao?"
Dịch Yên cắn răng một cái, theo sát phía sau.

Trăng sáng như gương, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, ngọt ngào. Màn đêm cũng không tịch mịch, trên những tán cây rậm rạp như được bao phủ một lớp ánh sáng long lanh như ngọc.

Một con suối róc rách, dưới ánh trăng huyền ảo lại hiện ra ánh sáng trong suốt, trông xa chói mắt như ánh sáng hột xoàn.

Một con chim sơn ca, không biết ẩn thân nơi nào, uyển chuyển cất lên tiếng hót, thanh âm thánh thót như chuông kêu giữa núi rừng.

Sở Vân cất bước về phía trước, chìm đắm trong mỹ cảnh thiên nhiên, không mở miệng nói gì. Dịch Yên theo sát phía sau, lại có chút khẩn trương.

- Nàng cũng biết toán sư cũng có phân loại?
Bỗng nhiên, Sở Vân mở miệng nói, thanh âm réo rắt mà lại ôn hoà hiền hậu, không khỏi khiến trái tim nhỏ bé của Dịch Yên lạc nhịp.

Dịch Yên chớp chớp mắt, cân nhắc ngôn từ một lúc rồi mới nói:
- Điểm này ta đương nhiên biết rõ. Trong toán sư có tinh toán sư, có mộng ngôn sư, còn có quẻ sư. Đây tam đại lưu phái trong toán sư, trong đó nhân số quẻ sư là nhiều nhất, quẻ sư có thiên phú luyện binh, còn có thể chế tạo diệu kế tuyệt vời thế nhân đều biết.

- Nàng nói rất đúng.
Sở Vân gật đầu, tiếp lời nói:
- Kỳ thực ngoài tam đại lưu phái, còn có một phái, gọi là dịch sư.

- Dịch sư?
Dịch Yên nghe vậy, nhất thời mở to hai mắt, toát ra vẻ hiếu kỳ.

Sở Vân đương nhiên ăn nói ba hoa, nhưng biểu hiện lại rất trịnh trọng và nghiêm túc, lấy ngữ khí vô cùng chân thật khẳng định:
- Đúng vậy.

Cũng không phải hắn muốn nói dối, mà vì hành động kế tiếp, bất đắc dĩ phải làm như vậy.

Hắn phải tìm được một lý do, để mình căn cứ vào ký ức kiếp trước, đề xuất ý kiến có vẻ đầy đủ phân lượng, khiến kẻ khác tin phục.

- Dịch sư... Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói đến?
Dịch Yên bị ngữ khí nghiêm túc của Sở Vân thuyết phục, miệng nuốt nước bọt mấy lần, ánh mắt càng lấp lánh, hiển nhiên đã bị Sở Vân thu hút lòng hiếu kỳ.

- Cũng không phải ta không muốn giao lưu, mà là lưu phái dịch sư này rất chú trọng thiên phú, giống như là bản năng vậy. Bọn họ là phái tự lập thành, hoàn toàn không giống với các lưu phái khác, cũng không cách nào dẫn dắt giao lưu.
Sở Vân trịnh trọng nói, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, chân thành tha thiết nhìn Dịch Yên.

Ánh mắt của hắn cũng mang theo phong cách hành sự của hắn, từ trước đến nay chưa từng có, vừa trong sáng, lại tựa hồ bao hàm một tình cảm cháy bỏng.


Dịch Yên và hắn đưa mắt nhìn nhau, nhất thời trong lòng khẽ động, hai bên bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

- Như vậy sao? Vậy thường ngày ngươi bốc quẻ như thế nào?
Dịch Yên vẫn không buông tha, vẫn ra sức truy hỏi đến cùng.

- Tâm huyết dâng trào.
Sở Vân cho nàng một câu trả lời khiến kẻ khác không còn biết nói gì.

- Tâm huyết dâng trào?

- Chính là đột nhiên có cảm giác, tỷ như thời khắc cứu trợ Phi Yến cô nương. Loại cảm giác này gần như trực giác, ta rất khó giải thích. Thật giống như nhận được chỉ dẫn của vì sao trên trời.
Sở Vân vốn vẫn tỏ ra thành thật, đột nhiên lại thay đổi thái độ.

Dịch Yên cũng không dễ dàng bị lừa, vừa nhắc đến toán sư, tính cách thanh nhã ung dung thường ngày của nàng đã không cánh mà bay, ngược lại trở nên kích động. Nàng liên tục đặt câu hỏi, khiến Sở Vân âm thầm kêu khổ, liều mạng trả lời theo trực giác.

Dịch Yên không có tin tức tình báo mà mình mong muốn, rất không cam lòng, nhưng lại không làm gì được Sở Vân. Nàng cảm giác giống như đang đối phó với một con rùa rụt cổ, không thể nào hạ thủ.

Bất đắc dĩ, nàng đành phải đưa ra một lời thỉnh cầu:
- Nếu đã như vậy, vậy Sở Vân công tử không ngại bốc quẻ tại chỗ một lần được không?

Sở Vân buông tay, bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Ta đã nói là tâm huyết dâng trào, ta cũng không khống chế được.

- Hừ!
Dịch Yên tức giận thở hắt ra một hơi, cắn cắn môi, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Sở Vân.

Dưới đêm trăng, làn da mịn màng của nàng được bao phủ một lớp ánh trăng, càng hiện ra vẻ sáng trong như ngọc, khiến người ta bất chợt không kìm giữ được muốn đụng chạm vào đó. Đôi mắt lóng lánh phát ra tia sáng kỳ dị, khiến ánh trăng cũng phải thất sắc. Truyện Tiên Hiệp

- Tại sao nàng lại nhìn ta như vậy?
Sở Vân bị nhìn chằm chằm khiến hắn có chút mất tự nhiên.

- Ta luôn cảm thấy, lời nói của người rất không thật, tựa hồ như có gì đó che giấu. Đương nhiên ta không có căn cứ, chẳng qua chỉ là trực giác mà thôi. Không biết cái này có tính là tâm huyết dâng trào như các hạ đã nói hay không?
Cuối cùng Dịch Yên không nhịn được, bắt đầu làm khó dễ Sở Vân.

Trong lòng Sở Vân khẽ động, thầm than một tiếng:
"Trực giác của nữ nhân quả thật lợi hại."

Nhưng hắn cũng biết lúc này tuyệt đối không thể thay đổi lập trường, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.

- Ài, ta nói thật nhưng nàng không tin, cũng không có cách nào.
Hắn xoay người, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, trong lòng kỳ thực rất muốn ai thán. Muốn làm một toán sư, càng đáng sợ hơn là nói dối trước mặt một nữ toán sư thật sự còn khó khăn hơn đối chiến với Bắc Quang Quang rất nhiều.

Dịch Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Vân, ánh mắt lấp lánh, yếu ớt thở dài nói:
- Ta tin. Sở công tử căn bản không cần phải gạt ta. Ài, thực sự là đáng tiếc, ta vốn còn tưởng rằng có thể tiến hành luận bàn giao lưu giữa các toán sư. Vậy Dịch Yên xin phép cáo từ.

Tâm tính của nàng rất đơn giản, không thích tranh đấu. Bình sinh chỉ có hứng thú với toán sư, thậm chí còn trở thành mộng tưởng suốt đời. Hiện giờ hứng thú không còn, nàng cũng không còn nhẫn nại ở lại.

Sở Vân vẫn chưa xoay người, hắn nhìn lên trăng tròn, vài lần định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài một tiếng.

Lúc này hắn đang chìm đắm trong hồi ức xưa kia.

Năm đó, hắn bị đuổi ra Thư Gia đảo, trở thành một người bình thường trong nghìn vạn du hiệp. Lần đầu tiên hành động, chính là thăm dò khu rừng vô tận.
Hắn đã tưởng tượng mọi thứ đều quá tuyệt đẹp, phí công lăn lộn giữa rừng rậm vô biên vô hạn, cuối cùng cùng đường, rơi vào tuyệt cảnh.

Sau đó, hắn gặp được đám người Yên Chi Môn lúc đó đã bí mật lấy được truyền thừa Vạn Thú Vương. Từ cõi chết trở về, cái mạng của hắn không những không mất đi, mà dưới sự chỉ điểm thiện ý của chúng nữ Yên Chi Môn, hắn đã chân chính nhận thức được sự tàn khốc và chân thực của giới du hiệp.

Thời gian đó, từ trong tàn khốc đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp, tâm tình của thiếu niên đương nhiên nảy mầm. Mặc dù hiện nay xem ra vô cùng ấu trĩ, nhưng khi phân ly, hắn vẫn biểu lộ với Dịch Yên.

Cuối cùng, hắn buồn bã rời đi. Thật sự cũng hiểu được nữ tử Dịch Yên, cuộc đời này nàng đã quyết chí tiến vào con đường toán sư, nàng cũng không còn tinh lực chú ý đến những cái khác.

Lúc đó hắn rất không hiểu, buồn bã không cáo từ mà rời đi. Sau đó đến kiếp này, khi hắn một lần nữa gặp được mối tình đầu ngây ngô của mình, chính trong đêm nay, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân kỳ thực cũng cùng một loại người.

Hắn quyết chí trèo lên đỉnh cao nhất của ngự yêu sư, kinh qua tất cả phong cảnh thiên hạ, để không uổng phí cuộc đời này. Hắn đã đầu tư toàn bộ tinh lực và lực lượng trước mộng tưởng này. Mặc dù quyền bính Thư gia thơm ngọt mê người từ từ mê hoặc hắn, cũng không khiến hắn mảy may dao động.

Mặc dù mộng tưởng này còn xa mới thành, giống như trăng sáng trong bầu trời đêm, nhìn như trước mặt nhưng lại xa tận chân trời.