Chí Tôn

Chương 358: Địch vạn người


Túy Tuyết Đao đẳng cấp Linh Yêu lại được Thủy Đức chân thân tăng phúc, hơn nữa còn được gia trình bởi đạo pháp Tăng Quang Thiêm Thải, phạm vi phóng thích của Ngân Quang Tuyết đạt tới phương viên trăm dặm. Hoàn toàn bao phủ tất cả chiến hạm của liên quân.
Tuyết trắng bay tán loạn, hàn ý lạnh thấu xương. Trong thời gian ngắn, tuyết càng rơi càng lớn, dần dần có xu thế phô thiên cái địa.

Ngân quang lấp lánh, cơ hồ khiến cho người ta có cảm giác hoa cả mắt. Ngoại trừ tướng lãnh, tất cả binh sĩ đều có cảm giác hàn khí lạnh buốt, quả thực không khác gì đang là mùa hè chợt bước vào ngày đông giá rét. Loại khí trời đột biến này, khiến cho rất nhiều người không khỏi rùng mình một cái.

Quá lạnh!

Động tác của binh sĩ đều biến thành chậm chạp. Ngân Quang Tuyết có ảnh hưởng cực lớn đến những người này! Chỉ là do công kích mang tính không phân biệt, lúc hai quân đối chiến, cũng sẽ ảnh hưởng đến phe mình, cho nên chỉ chỉ có thể sử dụng ở trong trường hợp này.

Ầm!

Sở Vân bổ xuống một đao, đao khí như vòi rồng, chỉ thoáng cái, hàn phong ù ù thổi, tuyết trắng điên cuồng gào thét.

- Cái gì?
Đám tinh binh Phi Hầu đều trợn trừng mắt, thời khắc ánh đao đánh úp lại, trong lòng bọn chúng tràn đầy kinh hoàng, cảm thấy một loại khủng bố đến cùng cực. Giống như là toàn bộ thiên địa, đều đang phát uy với bọn chúng. Tràn ngập trong lòng của bọn chúng là cảm giác vô pháp ngăn cản.

- Xông lên!

- Vì gia chủ, tận trung!

- Sở Vân cho dù mạnh mẽ thì cũng chỉ có một người!

Bất quá, tinh binh vẫn là tinh binh, bách chiến hãn tốt, chỉ khiếp sợ trong giây lát, bọn hắn dựa vào sự dũng mạnh từ bên trong cốt tủy cùng với lòng trung thành tuyệt đối với gia tộc, vẫn xông lên chém giết về phía Sở Vân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Từ phương diện này mà nói, tinh binh so với tướng lãnh còn trung thành hơn. Bởi vì tướng lãnh còn có thể phản bội chạy trốn, nhưng tinh binh tuyệt đối không. Đây là nguyên nhân vì sao Thư gia ta đánh bại nhiều thế lực như vậy, nhưng đến tận hôm nay vẫn chỉ có ba chủng tinh binh.

Sở Vân nhìn đám tinh binh Phi Hầu đang liều mạng xông tới, nhịn không được thở dài.

Hắn rất muốn thu phục những tinh binh này, nhưng hắn biết đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Ánh đao mang theo tất cả, tuyết phong phiêu diêu như cự thú gào thét. Lực công kích khủng bố, xé rách tất cả mọi thứ trong phạm vi mười trượng. Tinh binh Phi Hầu cho dù là tinh nhuệ, nhưng cũng chỉ là tinh binh mà thôi. Vô số chân gãy tay cụt, theo Ngân Quang
Tuyết cuồng vũ nhảy múa. Trong khu vực chiến hạm, một mảnh hình quạt bị xoắn thành vô số mảnh vỡ, mảnh gỗ vụn hòa cùng huyết nhục bị đao phong bạo tuyết cuốn lên, đóng lại thành từng khối. Sau đó rơi xuống chiến hạm phát ra từng đợt thanh âm rầm rầm.

- Bất kể tổn thất toàn quân tiến công. Mục tiêu Tiểu Bá Vương!
Có thủ lãnh ổn định lại trân cước, đứng ở hậu phương gào lớn. Vô số đan hỏa, thủy tiễn, băng đạn, phong dục... Đủ loại đạo pháp công kích, vạch phá gió tuyết, lập tức bao phủ không gian xung quanh Sở Vân.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ mạnh liên tục không dứt, liên tiếp vang lên. Đây là công kích đồng loạt của mấy vạn liên quân, Thủy Đức chân thân của Sở Vân nhanh chóng co rút lại. Hình thể suy giảm với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sở Vân sợ nhảy dựng lên:
- Đàn kiến đông đảo vẫn có thể nuốt được voi. Huống chi là mấy vạn đại quân! Nếu ta có trong tay Kiếp Yêu, còn có thể chính diện đối kháng. Hôm nay không thể không tránh đi phong mang!

Chỉ ngắn ngủi trong một lát, Thủy Đức chân thân đã phải gánh chịu đủ loại đạo pháp công kích, tính ra không dưới một vạn. Thiên Hồ dùng yêu nguyên đổi lấy lực phòng ngự. Sở Vân thông qua linh quang có thể cảm thấy, yêu nguyên của Thiên Hồ đang nhanh chóng giảm xuống với một tốc độ cực kỳ kinh khủng, một khi Thiên Hồ hao hết yêu nguyên, bản thân mình sẽ phải trực diện đối mặt với công kích.

Sở Vân không dám coi thường, lập tức nhảy vào lòng biển, thúc dục đạo pháp Bát Phương Triều Bái, tiến hành hấp thu nguyên khí khôi phục yêu nguyên. Công kích của liên quân vẫn tiếp tục diễn ra. Vô số đạo pháp, mang theo đủ loại màu sắc, tỏa ra ánh sáng rục rỡ, mang tòa bộ diện tích mặt biển Sở Vân vừa nhảy xuống, ngạnh sanh nén xuống một trước.

Nước biển bị công kích một cách vô nhân đọa, bị bắn xuyên, bị đóng băng, bị hỏa thiêu, bị thiết cát... Công kích của liên quân cực kỳ khủng bố. Mặc dù Sở Vân lặn xuống thật sâu vẫn cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt.

Công kích ảnh hướng đến sâu phía dưới đáy biển, khiến cho hắn cảm giác được thân thể mình giống như là bị mấy chục cỗ lực lượng bất đồng giằng xé. Bất cẩn một chút sẽ bị dòng hải lưu cuốn đi nơi nào không biết.

- Đánh lui Sở Vân rồi!

- Chúng ta mấy vạn người, hắn cũng không phải là thần, một người sao có thể kháng cự được mấy vạn người!


Nhìn thấy Sở Vân bị công kích điên cuồng, rất lâu sau không lộ diện, nhóm người lãnh đạo liên quân còn sót lại thở ra một hơi dài. Trừ phi có chiến lực Kiếp Yêu, nếu không căn bản không thể chống lại một đại quân lớn như vậy.

- Lần này tổn thất quá thảm trọng! Thủ lĩnh các phương cơ hồ đều bị Sở Vân đồ sát, may mà ta chạy nhanh!

Mấy người lãnh đạo còn sót lại tụ tập vào một chỗ, vừa đầy kinh hồn táng đảm vừa âm thần cảm thấy bản thân may mắn.

- Trận chiến này không thể đánh nữa! Thủ lĩnh các phương gần như là bị đồ diệt hoàn toàn, trong liên quân thế lực khắp nơi giao thoa, chúng ta cũng chỉ có thể chỉ huy thế lực của mình mà thôi.

- Nhưng quyết không thể cứ để như vậy mà cho qua! Đợt phản kích sau đó, chúng ta sẽ tận lực rút hết sạch lực lượng lao động trên chủ đảo cùng các phân đảo. Không đạp đổ được Thư gia, chúng ta sẽ bị thụt lùi đi năm mươi năm phát triển!

Nhóm người lãnh đạo đều nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy áp lực khổng lồ. Chiến tranh là một con dao hai lưỡi, vừa đâm được địch nhân, cũng tổn thương chính bản thân mình.

- Tà tâm không thay đổi, đã như vậy, các ngươi chết hết đi!
Đúng lúc này, bên tai bọn chúng truyền vang lên thanh âm.

- Sở Vân!
Nhóm người lãnh đạo vốn tưởng rằng Sở Vân đã chạy trốn, không ngờ, hắn lại dám xuất hiện!

Lúc này bọn hắn không còn may mắn như trước, toàn bộ đều bị Sở Vân thu hoạch tính mạng. Ánh đao lóe lên, tất cả đầu lâu đều bay lên.

- Đã một lần còn chưa mở mắt ra. Đáng chết!
Sở Vân nhìn qua đám thi thể trên mặt đất, nội tâm cười lạnh. Vừa nãy không phải là hắn rút lui, mà là ẩn thân dưới đáy biển, theo dõi hành động của bộ chỉ huy liên quân tạm thời.

- Sở Vân?! Hắn lại tới nữa!

- Công kích! Công kích!

Nhưng lần này, Sở Vân cảm thấy áp lực đã giảm nhiều, không còn người chỉ huy, công kích đạo pháp của một đại quân liên hợp lộ ra sự mất trật tự một cách dị thường. Trên không trung, rất nhiều đạo pháp va chạm với nhau, sau đó tự bạo.
Sở Vân bỗng nhiên sinh ra một kế, trụ vững trước công kích, phát ra tiếng cười lớn.

- Ha ha! Đại thắng ngay trước mắt! Vương tướng quân, tấn công từ dưới đáy biển, Hồng tướng quân công từ mạn trái, Kiều tướng quân công từ mạn phải.
Hắn lớn tiếng hô hoán, chỉ huy tả hữu. Kỳ thực lúc này làm gì có đạo quân nào. Điều động một đạo quân lớn như vậy, động tĩnh rất lớn, căn bản không có cách nào che mắt người khác. Đương nhiên hắn cùng với Thư Thiên Hào đã ước định, cũng đã an bài quân tiếp ứng. Nhưng thời gian chiến đấu, chiến hạm phe hắn bất quá mới chỉ là vừa mới xuất phát mà thôi.

Chỉ là, liên quân không nghĩ vậy.

Ai cũng biết, hai phe đại chiến, hạm đội Thư gia ngay ở phụ cận nơi này. Kỳ tập trong đêm cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Lúc này trời lại đen như mực, khó có thể nhìn ra phía xa. Hơn nữa tuyết rơi đầy trời, hoàn toàn che phủ đi tầm nhìn. Mấu chốt nhất nhóm người lãnh đạo đều đã bị Sở Vân đồ sát sạch sẽ. Không có người chỉ huy, mỗi một chi đạo quân lại chiến đấu theo một kiểu, không có cách nào tập hợp lực lượng lại cùng
một chỗ. Sở Vân vừa mới đại náo trận địa của địch, xung quanh tiếng kêu thét rung trời, tràng diện hoàn toàn hỗn loạn. Một lời này của Sở Vân, lập tức khiến cho rất nhiều địch nhân sinh ra phán đoán sai lầm.

Bản năng của con người là mù quáng, nhất là trong những trận đại chiến mang tính sinh tử như thế này, phòng tuyến trong lòng của binh lính lại càng dễ dàng bị đánh tan.

Cũng không biết hoảng loạn bắt đầu từ khu vực nào, nhưng ngay sau đó, giống như là một trận ôn dịch, lan truyền ra khắp cả liên quân.

- Trốn mau!

- Thư gia quân giết đến rồi!

- Toàn bộ thủ lĩnh bị đồ sát hết rồi!

Liên quân lâm vào khủng hoảng cực độ, địch nhân trong tưởng tượng mới là địch nhân đáng sợ nhất.

- Giết, tiến lên các tướng sĩ!
Sở Vân lại rống to một tiếng, Túy Tuyết Đao tung hoành huy vũ. Hắn phát hiện chỉ còn đại tướng Chiểu Tạ, Thủy Đức chân thân mang theo khí thế không thể ngăn cản, một đường tung hoành ngang dọc, đánh về phía Chiểu Tạ.


- Đừng sợ, đây chỉ là kế nghi binh của địch!
Chiểu Tạ rống lớn, trên thực tế một vài tướng lãnh cũng phát hiện ra quỷ kế của Sở Vân. Nhưng đối mặt với mấy vạn quân sĩ hỗn loạn, lực lượng của bọn hắn thực quá nhỏ bé.

Sĩ khí bại vọng rồi!

Chiểu Tạ chứng kiến bốn phía xung quanh, nơi nơi đều hỗn loạn, binh lính xô đẩy nhau chạy trốn, một luồng cảm giác vô lực tràn ngập trong nội tâm hắn.

- Đừng chạy! Đừng chạy! Đối phương chỉ có một người Sở Vân!
Hắn kiệt lực gào rú, hai mắt tràn ngập tơ máu, yết hầu dường như sắp rách ra.

Cuối cùng cố gắng của hắn cũng đạt được thành quả, một ít binh sĩ quanh thân nghe được lời hắn nói, miễn cưỡng trấn tĩnh lại. Đảo mắt một cái đã tạo thành một đội nhân mã.

- Chiểu Tạ, nạp mạng đi!
Sở Vân rống to, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Chiểu Tạ thấy thân ảnh Sở Vân xông đến, nhất là khi chứng kiến Túy Tuyết Đao hào quang sáng chói, uy thế không thể ngăn cản, lập tức minh bạch bản thân không phải đối thủ của Sở Vân.

- Đáng hận!
Trong lòng hắn cực độ không cam lòng, hét lớn một tiếng, nhưng lý trí lại khiến hắn quay đầu bỏ chạy.

- Đại tướng Chiểu Tạ trốn rồi, mọi người chạy mau!
Thoáng cái, đạo quân vừa mới tụ họp đã lập tức sụp đổ. Đại tướng Chiểu Tạ chạy trốn, đã dập tắt một tia hy vọng cuối cùng. Sĩ khí liên quân bại vong, trong gió tuyết, tự mình lái chiến hạm bỏ chạy tứ tán.

- Mở hết tốc lực tiến về phía trước!
Thư Thiên Hào đứng trên mũi tàu chiến hạm chỉ huy, nhíu mày thực sâu. Thẳng thắn mà nói, hắn không muốn Sở Vân mạo hiểm như vậy. Nhưng hắn biết tính của người nghĩa tử này, một khi đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối khó có thể cải biến.

- Nhanh lên, nhanh thêm một chút!
Hắn không ngừng phát hạ mệnh lệnh, kêu gọi những chiến hạm phía sau lưng đuổi theo. Hắn biết rõ lần hành động này của Sở Vân sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn. Dù sao Sở Vân cũng chỉ có hai đầu Linh Yêu, đối mặt với công kích của một đại quân, quả thực khó có thể ngăn cản.

- Càng sớm tiếp ứng, Vân nhi càng an toàn!
Thư Thiên Hào cắn răng, chiến trường đã thấp thoáng phía xa xa. Ánh sáng của Ngân Quang Tuyết, trong đêm tối đã trở thành mục tiêu bắt mắt nhất.

- Gì?
Hắn đột nhiên ngẩn người.
- Cái này? Đây là !?

Thư Thiên Hào nghẹn họng, nhìn trân trối về phía chiến trường, cảm thấy không thể tin nổi!

Dù hắn đã tung hoành trong Chư Tinh Quần Đảo nhiều năm như vậy, thành danh đã lâu, cho dù hắn ăn muối còn nhiều hơn Sở Vân ăn cơm. Nhưng mà... Hắn không thể không thừa nhận, tràng cảnh trước mặt là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong đời.

Không thể tưởng tượng nổi!

Sở Vân dùng lực lượng của một người, áp chế đại quân mấy vạn người!

Trong lúc nhất thời, Thư gia quân vốn đang nóng lòng chạy đến chi viện, lập tức ngốc trệ.

Đêm đen như mực, tuyết giăng đầy trời, Sở Vân giống như thiên thần hạ phàm, bất khả chiến bại. Mấy vạn quân địch dưới đao mang bàng bạc sáng như tuyết không trụ nổi một kích. Bọn hắn vừa phát ra tiếng hét thảm thương, thanh âm gầm rú tràn đầy sợ hãi, vừa chạy bán sống bán chết. Thư gia quân đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối đầu với cường địch, lúc này lại trở thành khán giả của một vở hài kịch. Dưới ánh mắt ngây ngốc
của tất cả mọi người, mấy vạn đại quân trở nên hỗn loạn, bọn hắn hoảng hốt chạy bừa, thậm chí không ít trong đó chạy thẳng về hướng Thư gia quân.

- Bên này cũng có quân Thư gia!
Nhóm bại binh chạy trốn theo hướng này, chứng kiến hạm đội khổng lồ của Thư gia cờ xí ngập trời đang chờ xuất phát, lập tức hét lên đầy sợ hãi.

- Trốn mau, chạy ngược lại, chạy ngược lại!
Mấy vị thuyền trưởng khàn giọng kiệt lực hô lớn.

Chi bại quân này ước chừng có hơn mười chiến hạm, dưới ánh mắt chằm chằm của tướng sĩ Thư gia, hận không thể mọc thêm vài cánh tay nữa để điều khiển chiến hạm. Bọn hắn điều khiển chiến hạm vô cùng thuần thục, lúc này sinh tử quan đầu, lại càng phát huy ra tiêu chuẩn vượt xa so với bình thường, hiệu suất cũng nhanh gấp đôi so với bình thường, lập tức chuyển mũi tàu. Nhưng mà cho dù tốc độ nhanh đến mức nào, trong mắt Thư gia quân, vẫn chỉ là một đám vô năng, kém cỏi!

Một cỗ hào tình tràn ngập trong nội tâm tướng sĩ Thư gia!

- Nhìn đi! Mấy vạn quân địch, liên minh thế lực vạn gia, cũng chỉ đến thế này!

- La hét như đàn bà, thực là khiến cho nam nhi chúng ta mất mặt!

- Dưới thanh đao của Thiếu đảo chủ, tất cả địch nhân chỉ là hổ giấy!

Đủ loại kích động tràn ngập trong trái tim mỗi vị tướng sĩ. Nhiệt huyết sôi trào, giống như lúc này thứ lưu động bên trong mạch máu không còn là huyết dịch nữa mà là liệt hỏa.

Ngọn lửa chiến ý hừng hực!