Chí Tôn

Chương 346: Đoạt Tiên Nang của ngươi


- Sở Vân!
Thiết Ngao đối với ánh đao này vô cùng quen thuộc. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng dữ tợn, nghĩ đến mối nhục của lần tập kích bất ngờ thất bại, lửa giận trong lòng nhất thời bạo phát:
- Ngươi đã muốn tìm chết, ta đây thành toàn cho ngươi!

- Khoác lác!
Sở Vân vung đao tiến lên. Túy Tuyết Đao thông qua Tăng Quang Thiêm Thải trở nên to lớn, lại dùng tuyết nha gia cố thân đao, giống như một núi băng bay ngang, đánh lên Phượng Sí Lưu Kim Đảng của Thiết Ngao.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn, như là tiếng sấm vang lên, sóng âm chấn động toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo.

Lưu quang trắng vàng cùng tản ra chói lóa, sáng lạn chói mắt.

Sở Vân bị phản lực cực lớn tác động, phải lui về phía sau mười trượng. Ngược lại, Thiết Ngao cũng phải lui về phía sau mười lăm trượng chưa dừng. Phượng Sí Lưu
Kim Đảng trong tay khẽ run rẩy, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Trời, Thiết Ngao không ngờ không phải là đối thủ của Sở Vân a!

Vốn khi Sở Vân có Đại Yêu Thiên Hồ là có thể chiến đấu ngang hàng với Thiết Ngao. Hiện nay Thiên Hồ đã tấn chức Linh Yêu, trong tay lại có đệ nhị Linh Yêu binh Túy Tuyết Đao này, nhất thời ép cho một tòa Linh Yêu tháp Thiết Ngao xuống thế hạ phong.

- Cẩn thận ngẫm lại, chiến lực của Sở Vân đã mạnh hơn Thiết Ngao nhiều. Hôm nay vừa thấy, quả thực như vậy a.

- Trận chiến Thiết Ngao tập kích bất ngờ Thư gia đảo, mọi người chỉ là nghe nói. Hôm nay được tận mắt chứng kiến bọn họ chiến đấu, không hề nghi ngờ, đệ nhất bảo tọa thế hệ trẻ Chư Tinh Quân Đảo, Tiểu Bá Vương hậu sinh khả úy!

Tiếng thở dài đàm luận tràn đầy kinh ngạc, đố kỵ của mọi người xung quanh lọt vào tai Thiết Ngao, càng làm vị xưa nay vốn được xưng là đệ nhất nhân cảm thấy phẫn nộ.

- Tiếp đi!

Hắn không hề sợ hãi hai đầu Linh Yêu của Sở Vân, hung hãn nhào lên, hùng hổ như ác long xuất thế, dời sông lấp biển.

Trên bầu trời, hai thân ảnh thật lớn không ngừng va chạm với nhau. Đao thương giao kích, bộc phát ra tiếng nổ liên miên không dứt.

Đánh không đến một trăm hiệp, Thiết Ngao một lần nữa bị ép xuống. Kim Đức Chân Thân của hắn thuộc về Kim Hành đạo pháp. Kim bị Hỏa khắc. Bản thân Hỏa Đức Chân Thân của Sở Vân đã chiếm ưu thế về thuộc tính. Vốn khi Thiên Hồ còn là Đại Yêu, ưu thế này còn không rõ ràng, hiện tại đã tấn chức Linh Yêu, lập tức liền chiếm thượng phong.

Trong khi chiến đấu kịch liệt, Sở Vân bỗng nhiên móc ra Ly Sơn Song Nhãn Hoa Chi, thôi phát ra Ly Hợp Thần Quang. Chỉ một thoáng, một mũi nhọn màu vàng nhanh như thiểm điện bắn phá Kim Đức Chân Thân. Quang mang ngay sau đó co rụt lại, không ngờ cướp về hai cái tiên nang.

Thiết Ngao thấy hai cái tiên nang này, nội tâm nhất thời rúng động, giận tím mặt quát:
- Tiểu tặc tử, đê tiện vô sỉ! Để tiên nang lại cho ta!

Sở Vân cười ha ha, một mặt thôi động linh quang, trấn áp hai cái tiên nang, mặt khác, Ly Sơn Long Nhãn Chi Hoa trong tay không ngừng bắn ra Băng Phách Thần Quang, bắn trúng Thiết Ngao. Lập tức khiến hành động của hắn chậm chạp gấp đôi.

Lại phối hợp với Túy Tuyết Đao, Sở Vân gắt gao áp chế Thiết Ngao đang nổi giận.

Hai người đã chiến đấu ba trăm hiệp. Tuy rằng Sở Vân chiếm hết thượng phong nhưng lại không thể giết chết Thiết Ngao. Thiết Ngao cực muốn dùng Trấn Yêu Tháp trấn áp yêu vật Sở Vân này, nhưng muốn làm như vậy trước tiên phải tán đi Kim Đức Chân Thân.

Đối mặt với một đại địch như Sở Vân, hắn không dám mạo hiểm.

Liên tục chiến đấu cho tới khi mặt trời lặn xuống, nhưng bầu trời lại không hề tối lại.

Hồng Kiều tản ra ánh sáng màu cam, chiếu sáng toàn bộ Thải Hồng Đảo.

Thế tấn công của Sở Vân và Thiết Ngao đều dần dần trở nên chậm lại. Cuối cùng hai bên đều ngầm thỏa thuận, nhất tề ngừng chiến đấu.

Nếu còn tiếp tục đánh như vậy, cả hai bên đều không có lợi. Thiết Ngao cũng thành thục rồi, hừ lạnh một tiếng với Sở Vân, bay khỏi chiến trường trước tiên, tới một khoảng bầu trời khác, tìm một khu vực chờ đợi bảo vật.

Rất nhiều người thấy hai bên dừng tay đều âm thầm kêu khổ, đành phải nhường lại vị trí tốt nhất. Sở Vân chiến đấu hăng hái một đêm, không chút khách khí với những người này, một mặt chính mình ôm cây đợi thỏ, mặt khác cưỡng đoạt một số bảo vật quý trọng của bọn
họ.


Lúc này thể hiện phong thái nhường nhịn rộng lượng sẽ chẳng ai cảm kích, chỉ cho rằng đó là hành vi ngu ngốc, bại não. Hành vi bá đạo của Sở Vân ngược lại sẽ khiến người xung quanh kiêng kỵ ba phần. Đôi khi Sở Vân thậm chí không mở miệng, chỉ là đi qua, người bên cạnh cũng phải chủ động hai tay dâng bảo vật lên.

Đây là đạo lý thời loạn, thực lực là quan trọng nhất.

Mọi người bất đắc dĩ, không ít người mắng to trong lòng. Thế nhưng càng nhiều hơn là cảm giác kính phục, sùng bái đối với lực lượng.

Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên, một ngày mới lại đến, Sở Vân mới hạ xuống mặt đất. Hắn kiểm tra thu hoạch, một đêm này thu hoạch khá phong phú. Về phần hai Tiên Nang trên người Thiết Ngao, hắn chỉ có thể trấn áp, không biết bên trong là cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chỉ khi nào về tới Thư gia đảo, dùng thủ đoạn đặc thù, tổn hao thời gian khoảng một tháng mới có thể phá giải.

Nghĩ là nghĩ đến bộ dáng vô cùng đau lòng của Thiết Ngao, hiển nhiên giá trị của hai cái Tiên Nang này đều vô cùng lớn, vô cùng quan trọng với hắn.

- Ly Hợp Thần Quang lập công. Không chỉ có thể công thủ nhiều mặt, còn có thể khống chế tấn công, đánh cho Thiết Ngao trở tay không kịp. Cái này chỉ được một lần, lần sau lại không được nữa.
Sở Vân thu hồi Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi và Túy Tuyết Đao, nói với Thiên Hồ:
- Tới rạng đông ngươi có thể hoạt động tự do. Trong Hồng Kiều có rất nhiều bảo vật. Đoạt được bao nhiêu kiện, chủ nhân ta liền nướng bấy nhiêu cá cho ngươi ăn.

Nghe thấy có cá nướng ăn, Thiên Hồ nhất thời lộ ra bộ dáng thiếu nữ, hai mắt sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trên khóe miệng chảy ra hai dòng nước miếng trong suốt.

- Chủ nhân, người nói thật chứ?
Cái đầu nhỏ nhắn của nàng ngẩng lên bốn mươi lăm độ, tràn đầy hy vọng nhìn Sở Vân.

Sở Vân gật đầu, đưa tay sờ sờ vào đôi tai mềm mại, trắng muốt của nàng, cười nói:
- Đương nhiên rồi!

Ánh rạng đông lập tức làm dấy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt của Thiên Hồ:
- Ta đi đây, chủ nhân!

Ánh rạng đông bị kích động mà bay lên trên cầu vồng, Sở Vân nhìn ra xa xa một hồ, chỉ thấy những chỗ nàng đến, mọi người đều tự động tản ra. Uy áp của Linh Yêu, khiến đại đa số ngự yêu sư kêu khổ không ngớt.

- Chỉ cần không đụng phải Kiếp Yêu, Thiên Hồ tuyệt đối an toàn. Tuy rằng ngự yêu sư có Linh Yêu cũng có hai ba người, nhưng đánh không lại thì có thể chạy trốn.
Sở Vân yên lòng, một lần nữa đi tới nhà tranh của Hoàng Hiếu.
Thật không ngờ chính là, lần này trực tiếp gặp cảnh bế môn tạ khách. Cửa lớn nhà tranh đóng chặt.
- Sở Thiếu đảo chủ, cuối cùng cũng đợi được ngươi. Hoàng Hiếu đại thúc không có ở nhà. Hàng năm vào ngày này người đều đi tảo mộ.
Bước chân Khương Tiểu Bối như nhảy nhót, nhảy đến trước mặt Sở Vân.

Thải Hồng Đảo đã mở cửa một ngày một đêm, đại đa số tin tức cũng theo sóng người tràn vào Thải Hồng Đảo. Khương Tiểu Bối cũng biết được chuyện tích của Sở Vân, vốn còn chưa tin, nhưng trận chiến ngày hôm qua giữa Sở Vân và Thiết Ngao chính là bằng chứng thuyết phục nhất.

Hiện tại, ánh mắt của giả tiểu tử này nhìn về phía Sở Vân đã tràn đầy sắc thái sùng bái.

- Tảo mộ? Khi nào hắn trở về?
Sở Vân hỏi.

Khương Tiểu Bối lắc đầu:
- Hoàng Hiếu đại thúc rất hiếu thuận, người sẽ tế bái tròn một ngày một đêm. Cho nên…

- Cái gì? Một ngày đêm?
Vũ Đại Đầu trừng mắt, lớn tiếng quát:
- Hoàng Hiếu này chơi trò gì vậy? Không ngờ lại tự cao tự đại đến mức độ này. Hắn coi mình là cái gì vậy? Thực sự muốn Thiếu đảo chủ của chúng ta ba lần đến mời sao? Vậy hắn cũng phải tên là Gia Cát Minh mới được a.

Khương Tiểu Bối thở dài:
- Vấn đề này ta đã nhắc nhở Hoàng Hiếu đại thúc rất nhiều lần. Thế nhưng người vẫn làm theo ý mình. Chỉ là hiếu tâm của đại thúc đối với mẫu thân tuyệt đối là thật tình. Khẩn mong các ngươi có thể không cảm một chút…

- Cũng tốt! Vậy đưa chúng ta tới khu mộ xem sao đi.
Sở Vân nói.

- Thiếu đảo chủ còn muốn đi khu mộ sao?
Vũ Đại Đầu nhất thời trở nên bối rối:
- Vì một người như vậy, thật sự không đáng. Thiếu đảo chủ người xem, Hồng Kiều màu cam đã qua, bây giờ đã là màu vàng. Đây là cơ hội mỗi năm chỉ có một lần, không biết có bao nhiêu bảo vật đây.


- Nếu ngươi muốn đi, vậy cứ đi đi!
Sở Vân nhìn tâm trạng khẩn trương của hắn, cười nói.

- Vậy không được! Trước khi đi Đảo chủ đã phân phó, cho nên ta tốt nhất vẫn nên hầu hạ bên người Thiếu đảo chủ đi.
Vũ Đại Đầu liên tục lắc đầu, ngữ khí rất kiên quyết.

- Vậy tùy ngươi, chỉ là ta phỏng chừng ngày hôm nay…
Sở Vân khẽ lắc đầu nói, trong lòng đối với buổi gặp mặt hôm nay đã có dự cảm không hay.

Quả nhiên, khi hắn tới khu mộ, Hoàng Hiếu ngay cả động tác quay đầu lại cũng không có, chẳng qua hai đầu gối vẫn quỳ trên mặt đất, ngẩn ngơ nhìn bia mộ trước mặt, như rơi vào trạng thái thất thần.

Đây là một khu núi nhỏ.

Gió cuốn lá bay. Mộ bia than chì. Trước mộ phần chỉ có hai ba lễ phẩm đơn giản, bày biện sạch sẽ.

Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, bầu trời nhuộm sắc vàng nhạt, chính là thời điểm cầu vồng chuyển sang màu vàng. Dưới bầu trời, bốn phía hải đảo nhuộm hai màu đỏ, cam, hình thành nên một vùng sương mù nhàn nhạt, bao vây lấy Thải Hồng Đảo.

Trong sương mù, cũng có ánh sao lấp lánh. Trong này cũng có một ít bảo vật không bị chặn lại trên không trung. Những ngự yêu sư không đủ năng lực lên không trung cướp giật, đều thâm nhập vào trong màn sương mù, tiến hành tỉ mỉ tìm kiếm.

Thải Hồng Đảo bị vây trong trạng thái sôi trào. Tiếng động lớn rầm rĩ, tiếng ồn ào, tiếng tranh đoạt từ xa truyền tới càng khiến cho khu mộ địa nơi khe núi này thêm tĩnh lặng, giống như là chốn bồng lai, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Khương Tiểu Bối vừa mở miệng muốn nhắc nhở Hoàng Hiếu, lại bị Sở Vân ngăn lại.

- Không cần vọng động, ta ở chỗ này chờ đi.
Sở Vân nói. Trong lòng hắn rung động, thấy vẻ hoài niệm và bi thương trong mắt Hoàng Hiếu, khiến hắn cũng thấy đồng cảm.

Trong kiếp trước của hắn, hắn cũng thương tiếc nghĩa phụ của mình như vậy.

Sở Vân nhạy cảm cảm giác được, trên người Hoàng Hiếu có một cố sự trầm trọng. Mà cố sự này, chính là chiếc chìa khóa để hắn mời chào được Hoàng Hiếu.

- Hoàng Hiếu đến tột cùng là người thế nào?
Nhìn Hoàng Hiếu giống như bức tượng quỳ gối trước phần mộ, trong lòng Sở Vân không khỏi tìm tòi tự hỏi.

- Quả thật là một người không biết trời cao đất rộng, hạng người cuồng vọng không coi ai ra gì.
Một thanh âm từ phía sau truyền đến.

Một đám người ngựa đang đi tới. Người nói chính là gia tướng của Thiết gia, đi bên cạnh Thiết Ngao. Không chỉ có hắn, biểu tình của người còn lại cũng rất bất thiện.

Sắc mặt Thiết Ngao có chút nhục nhã. Cho tới bây giờ vẫn không có người ngạo mạn với hắn như vậy. Sở Vân có thực lực, hắn có thể chấp nhận được. Thế nhưng Hoàng Hiếu trước mắt này, theo hắn biết, trên thực tế, chỉ có một đầu Đại Yêu mà thôi.

Sĩ diện một lấn còn chưa tính, không ngờ một lần nữa còn ở nơi này làm dáng.

Cái dáng này, Thiết Ngao coi là cái gì?

Đêm qua Thiết Ngao trước mặt bao nhiêu người không địch lại Sở Vân, bị ép xuống hạ phong, ngay cả Tiên Nang cũng bị cướp đi. Điều này làm cho tâm tư của hắn có chút mẫn cảm.

Tới ngày hôm nay thật không ngờ còn bị bế môn tạ khách. Hỏi người dẫn đường mới biết, Hoàng Hiếu vậy mà ở chỗ này tảo mộ. Đây căn bản là xem thường Thiết Ngao hắn.

- Ủa? Sở Vân?
Nhìn sang bên cạnh, Thiết Ngao sửng sốt. Nghĩ cái gì liền thấy cái đó, Sở Vân không ngờ cũng ở chỗ này.

Các tùy tòng của hắn vốn đang hùng hùng hổ hổ, đột nhiên nhìn thấy Sở Vân, lập tức im lặng.

Sở Vân liếc mắt nhìn Thiết Ngao một cái, liền dời ánh mắt đi. Hiện tại hắn có Linh Yêu Thiên Hồ, chiến lực đã vượt xa Thiết Ngao, nhất là đêm qua sau khi đánh một
trận, khiến trong lòng hắn cũng có chút hưng phấn.

Thiết Ngao này đã từng là cường địch của hắn, bây giờ đã bị hắn bỏ lại phía sau.

Hắn không thèm để ý, Vũ Đại Đầu lại khẩn trương bước lên phía trước một bước, bảo vệ trước mặt Sở Vân, trợn mắt nhìn đám người Thiết Ngao.

Binh tướng tùy tùng của Thiết Ngao tất nhiên còn chút mặt mũi, sắc mặt lạnh lùng hung hăng đối diện với binh tướng của Sở Vân. Ánh mắt giao nhau, va chạm tóe lửa.

Khí tức nguy hiểm thoáng chốc trở nên nồng đậm.

Khóe mắt Thiết Ngao co quắp một chút, Sở Vân lại không thèm để ý, so với vung đao đánh tới càng làm cho hắn phẫn nộ hơn. Đây căn bản là một loại miệt thị. Hắn lần đầu tiên chịu cảm giác bị người ta miệt thị.

Điều này khiến một người vốn luôn được coi là thiên chi kiêu tử như hắn khó có thể chịu được.

"Sở Vân cũng đến mời chào Hoàng Hiếu. Hoàng Hiếu này đến tột cùng có điểm gì hơn người?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, trong lòng trở nên kinh nghi bất định.

Hắn là từ "Cẩm nang diệu kế" mới biết được tên tuổi Hoàng Hiếu. Thế nhưng trong "Cẩm nang diệu kế" cũng không có nói rõ cho hắn biết thực lực chân thực của Hoàng Hiếu.

- "Cẩm nang diệu kế" là căn cứ vào hiểu biết của người sử dụng, lại đánh cắp một tia đạo vận giữa thiên địa, mới diễn sinh ra mưu kế tốt nhất có thể giải quyết vấn đề. Lẽ nào nói Hoàng Hiếu là một người có thể giải quyết khốn cảnh hiện nay của Thiết gia ta, có thể đánh tới Thư gia sao?