- Ta cũng không thiếu những loại đan dược như thế này, mà bản thân cũng không có nhu cầu cấp bách. Không bằng phân Thiên Linh Chân Tâm Đan thành hơn mười viên, để cho mọi người dùng. như vậy mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Ăn vào một viên Thiên linh chân tâm, đan dược vừa vào miệng đã lập tức hóa thành một dòng nước ấm, từ miệng hắn chảy thẳng xuống, từ xương sống phát tán ra toàn thân. Toàn thân tràn đầy một cảm giác ấm áp, lại có chút tê dại. Người lữ hành đi giữa trời đông lạnh giá chợt đi vào một căn phòng nhỏ ấm áp. Ngồi cạnh lò sưởi, cảm thụ được hàn ý dần dần bị xua tan. Đây là một loại cảm thụ mỹ diệu, khiến cho Sở Vân không nhịn được nhắm mắt lại, hô hấp trở nên thong thả, tâm tình bắt đầu cảm thấy thư sướng.
Khoái cảm này kéo dài gần nửa một khắc nửa chung, đợi đến khi Sở Vân mở hai mắt, lập tức phát hiện ra cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều. Thân thể cũng không có cảm giác nặng nề nữa, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Kiểm tra linh quang trong cơ thể, so với trước kia đã lớn hơn gấp đôi, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
- Thiên Linh Chân Tâm Đan thực lợi hại! Đây mới chỉ là phân đan dược tính đã suy yếu một trình độ nhất định... Bất quá với trình độ linh quang như vậy, vẫn chưa đủ để chèo chống hai đầu Linh Yêu!
Sở Vân không do dự, phục dụng thêm một viên Thiên Linh Chân Tâm Đan nữa. Lúc này, dược hiệu so với lần thứ nhất đã giảm đi một chút. Thời gian chỉ kéo dài trong một khắc, linh quang tăng thêm tám phần.
Nửa canh giờ sau, Sở Vân dùng tới viên đan dược thứ sáu, rốt cuộc cũng dừng lại.
- Linh quang đủ để chèo chống đầu Linh Yêu thứ hai rồi. Bất quá tính kháng thuốc đã đạt đến đỉnh điểm, cho dù có ăn thêm nữa hiệu quả cũng sẽ hết sức nhỏ bé, không bằng để lại cho người khác dùng.
Sở Vân cẩn thận đem mười hai viên đan dược còn lại Thiên Linh Chân Tâm Đan còn lại, cất kỹ bên trong Tinh Hải Long Cung.
Vừa đi ra cửa phòng, đã có hạ nhân đến bẩm báo, nói sáng ngày hôm nay, sứ đoàn do Thủy Nhược Lan dẫn đầu, đã đến Thư gia đảo, muốn triều bái Hỏa Phương Văn Thư, trước mắt đang dừng ở Nghênh Tân điện, được Viêm Cơ Ti chiêu đãi.
- Tới nhanh vậy sao...
Nội tâm Sở Vân cười lạnh một tiếng, lúc này liền động thân, hướng Thư gia thành Nghênh Tân điện đi tới.
Từ khi hắn mang Hỏa Phương Văn Thư ra, mỗi ngày đều có một ít đảo dân từ một vài thôn trấn đến xin gia nhập vào, còn có sứ đoàn của các thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi.
Hỏa Phương Văn Thư chính là chính thống Chư tinh. Truyền thừa từ thời viễn cổ, theo dòng lịch sử dài đằng đẵng, đã ăn sâu vào trong lòng mọi người. Cho dù là Thiết gia, cũng phái ra sứ đoàn tượng trưng.
- Thư gia đảo, bất quá cũng chỉ như vậy. Xa xôi hoang dã không chút phồn hoa!
- Thư gia thành này, quy mô không bằng một nửa gia chủ thành chỗ ta. Thực sự là khiến cho ta thất vọng.
- Điểm mẫu chốt nhất chính là, không ngờ lại chỉ phái ra một tên thiếu tướng chiêu đãi chúng ta. Có lý nào lại như vậy!
- Nhược Lan Tiên Tử đích thân tới, Thư Thiên Hào không tự mình ra nghênh tiếp thì thôi. Tên Tiểu bá vương Sở Vân không biết là làm cái gì mà đến giờ vẫn chưa thấy mặt.
- Lúc trước, ngay cả Thiết Ngao cũng không ngạo mạn như hắn. Thiếu niên ngông cuồng, thiếu niên ngông cuồng a...
Sở Vân vừa mới đến gần Nghênh Tân điện, đã nghe thấy tiếng nghĩ luận ầm ĩ truyền ra từ bên trong.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu bước vào trong đại điện. Trong mắt của hắn bắn ra lệ mang, thấy được Thủy Nhược Lan được chúng nhân vây quanh giống như chúng tinh củng nguyệt (sao trăng vây quanh), cũng không dừng lại lâu, quét mắt nhìn tất cả đám người trong điện. Không đợi mọi người phục hồi tinh thân, hắn đã mở miệng nói:
- Hừ! Thiếu niên ngông cuồng? Ai nói ta thiếu niên ngông cuồng, đứng ra!
- Hừ! Là thiếu gia ta nói đấy! Sao nào!
Một thiếu niên mặt trắng môi đổ, phục sức quý phái, mang theo ánh mắt khinh thường đi đến trước mặt Sở Vân.
- Ta là Thiếu đảo chủ Lữ gia đảo, đại biểu đến đây triều bái Hỏa Phương Văn Thư. Sở Vân, ngươi không phải tự đại đến mức cho rằng chúng ta đến triều bái ngươi đấy chứ. Ta là khách, ngươi là chủ, ít ra cũng phải có một chút biểu lộ của chủ nhà chứ...
Phanh!
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Sở Vân đấm cho một quyền. Truyện Sắc Hiệp
Một quyền đánh qua, lập tức đánh vẹo mũi hắn, máu tươi phun ra giàn giụa trên mặt.
- A...
Hắn vì không kịp chuẩn bị, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, phải lùi về phía sau ba, bốn bước mới trụ vững được bước chân. Sau đó sờ sờ mũi, nhìn lòng bàn tay đầy máu tươi, trợn trừng mắt nhìn Sở Vân.
- Ngươi đánh ta! Ngươi dám đánh ta! Ta chính là...
- Hừ! Chính là đánh ngươi đấy!
Sở Vân mặt không biểu tình, bước vài bước đã đến trước mặt đối phương.
Tiếp theo, lại một quyền, phịch một tiếng, đánh trúng bụng đối phương.
- Ọe…
Thiếu đảo chủ Lữ gia lập tức cong người lại giống như là con tôm, bờ môi run run, mặt trợn trừng, tràn ngập biểu lộ đau đớn đến cực điểm.
- Đến Thư gia đảo chúng ta mà còn dám hung hăng càn quấy như thế, chính là ác khách. Thư gia ta hoan nghênh bằng hữu chân chính, loại người như ngươi không được hoan nghênh ở nơi này. Biến khỏi Thư gia, đừng để cho ta thấy được ngươi. Nếu như ngươi không phục có thể cùng ta quyết đấu. Miễn để cho người khác xì xào nói Thư gia chúng ta khi dễ người, không giảng đạo lý!
Sở Vân túm tóc Lữ gia Thiếu đảo chủ, ánh mắt như đao, thanh âm lạnh lùng, quát.
- Ngươi... Ngươi…
Thiếu chủ Lữ gia đau đến mồ hôi đầy đầu, ánh mắt nhìn về Sở Vân vốn là ngang ngược càn rỡ, đầy khinh thường, đã hoàn toàn thay đổi, biến thành cừu hận lại tràn đầy sợ hãi.
Hắn nào dám quyết đấu cùng Sở Vân!
Bản thân mình bất quá chỉ có một đầu Đại Yêu thú, mà đối phương chính là Linh Yêu binh!
- Hừ! Người đâu! Lữ gia bất kính với Thư gia chúng ta, lập tức trục xuất hắn khỏi đảo.
Bịch!
Thiếu chủ Lữ gia bị đá ra khỏi đại điện, hắn lăn lông lốc xuống dưới, phát ra tiếng gào thét đầy nhục nhã
- Nếu dám chống cự, giết không tha!
Sở Vân ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngoái lại, hừ lạnh một tiếng. Thiếu chủ Lữ gia đang gào thét lập tức im bặt. Hai mắt hắn đỏ quạch, hắn răng nghiến đến mức phát ra tiếng két két, hai tay nắm chặt dường như là muốn bóp vỡ xương bàn tay. Đột nhiên xoay người lại, rời đi, mang theo đầy ngực nộ khí, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Trong Nghênh Tân điện hoàn toàn yên tĩnh.
Đám thiếu niên tài tuấn vừa mới còn đang nhao nhao nghị luận, tỏ thái độ bất mãn đối với Thư gia cùng Sở Vân, lập tức ngậm chặt mồm. Ánh mắt Sở Vân quét qua, tất cả đều né tránh không dám nhìn thẳng Sở Vân.