Tiếng gầm gừ, vang vọng khắp động quật, truyền vào trong tai Sở Vân.
Trong lòng hắn trầm xuống:
- Lão Tổ Viêm Gia gào thét lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ đánh thức đầu Kiếp Yêu kia sao? Hay là, lão đã chế ngự được đầu kiếp yêu kia?
Nghe được tiếng gầm thét không kiêng nể gì của Lão Tổ Viêm Gia, vang vọng gắp biển lửa. Tựa hồ lão căn bản không thèm để ý đến sự tồn tại của Kiếp Yêu.
- Chẳng lẽ, lão già này đã chế ngự được Nộ Hỏa Minh Vương sao? Không đúng, Kiếp Yêu chính là yêu thú đỉnh phong, thực lực của Lão Tổ Viêm Gia lại bị hao tổn. Cho dù là trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Nộ Hỏa Minh Vương.
Sở Vân lập tức phủ nhận suy đoán của mình.
- Chẳng lẽ là...
Trong giây lát, hắn chấn động toàn toàn thân, với một trực giác nhạy bén, hắn lập tức khám phá ra chân tướng phía sau tầng sương mù.
Vì sao Nộ Hỏa Minh Vương phải ngủ ở dưới tán Bất Tận Mộc?
Bởi vì nó là Kiếp Yêu.
Trăm năm Đại Yêu, nghìn năm Linh Yêu, vạn năm Kiếp Yêu, yêu thú sau khi đạt đến đẳng cấp Kiếp Yêu, không hề nghi ngờ chính là tồn tại đỉnh phong. Nhưng phía sau phong quang vô hạn ấy, lại là một hoàn cảnh sinh tồn vô cùng gian nan. Kiếp chính là Thiên Địa hạo kiếp. Mang hai tầng ý nghĩa. Tầng thứ nhất, cho thấy sự cường đại của Kiếp Yêu. Kiếp Yêu giận dữ chính là một trường hạo kiếp, sinh linh đồ thán. Tầng thứ hai chính là bởi vì Kiếp Yêu quá mức cường đại, cường đại đến mức thiên địa bất dung. Thường xuyên đánh xuống lôi kiếp, ý đồ chính là muốn hủy diệt tồn tại bực này trong Thiên Địa. Một khi yêu thú tu luyện đến gian đoạn Kiếp Yêu, yêu kiếp sẽ tùy cơ phát sinh.
Mỗi lần đều khủng bố mãnh liệt đến cực điểm, thậm chỉ có khi còn là kiếp trong kiếp, liên hoàn kiếp. Loại yêu kiếp này rất khó có thể độ qua. Nhất là Kiếp Yêu tu vi càng cao, mỗi khi vượt qua một lần yêu kiếp, đó chính là một hồi kỳ tích cỡ nhỏ. Kiếp Yêu hoang dã không có Ngự yêu sư trợ giúp, độ kiếp khó càng thêm khó, cơ hồ là một trăm trường hợp không thành công đến một lần. Vì để tránh yêu kiếp. Kiếp Yêu Hoang
Dã bình thường đều lang thang khắp nơi. Chính là vì tránh cho khí tức của bản thân bởi vì dừng lại một chỗ trong thời gian lâu mà đọng lại để cho Thiên Địa cảm ứng được, đánh xuống yêu kiếp.
Trừ cách đó ra, còn một phương pháp khác, đó là tìm kiếm được yêu vật khí vận. Yêu vật khí vận cùng với những thứ yêu vật khác bất động. Chúng có liên hệ đến khí vận, là sủng nhi của thiên địa. Dựa vào khí tức của yêu vật khí vận, Kiếp Yêu có thể che giấu đi khí tức của bản thân khiến cho thiên địa không cảm ứng được mà đánh xuống lôi kiếp.
Không hề nghi ngờ, Kiếp Yêu Nộ Hỏa Minh Vương, chính là dựa vào yêu thực khí vận Bất Tận Mộc, che giấu khí tức của bản thân, tránh né cảm ứng của Thiên Địa.
- Khó trách Nộ Hỏa Minh Vương lại che giấu khí tức, ngủ say dưới tán cây. Lão Tổ Viêm Gia sở dĩ có thể còn sống sót trở về, cũng là bởi vì nó e ngại yêu kiếp, không dám vận dụng thực lực chính thức? Bởi vì Lão Tổ Viêm Gia khám phá ra tầng quan hệ này, cho nên mới không kiêng kỵ như vậy.
Cho dù Lão Tổ Viêm Gia đuổi sát ngay phía sau lưng, tình thế vô cùng nguy cấp, Sở Vân vẫn tỉnh táo phân tích, gặp nguy không loạn.
- Sở Vân ngươi trốn không thoát đâu. Đừng cố vùng vẫy làm gì. Truy sát ngươi sẽ chỉ làm lão phu cảm nhận được khoái cảm của một người thợ săn thôi!
Sau lưng truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lão Tổ Viêm Gia, lão đã gần đuổi kịp tới.
- Nếu Nộ Hỏa Minh Vương chỉ có thể quanh quẩn dưới Bất Tận Mộc, như vậy uy hiếp không lớn như dự liệu. Như vậy, cần gì phải lo lắng nữa?
Sở Vân cười lạnh, giơ Cụ Phong Cung, vận dụng Lưu Tinh tiễn thuật, không chút kiêng kỵ, bắn về phía sau đầy mãnh liệt.
Rầm rầm rầm...
Cụ Phong Cung của hắn chỉ có cảnh giới Đại Yêu, không phải là đối thủ của Tâm Diễm Bút đẳng cấp Linh Yêu. Nhưng mục tiêu đích thực của Sở Vân không phải là Tâm Diễm Bút, mà là nham bích ở phía sau lưng hắn. Lưu Tinh tiễn uy lực khủng bố, bắn lên nham bích, loạn thạch rơi xuống, bụi mù nổi lên bốn phía. Đôi khi còn phát sinh sụp đổ, gây khó khăn cực lớn cho Lão Tổ Viêm Gia. Lão Tổ Viêm Gia tức giận gào thét ầm ĩ, đối với Sở Vân cái gì mà tâm yêu tài, đều đã không cánh mà bay. Thề muốn phanh thây Sở Vân, rút gân lột da mới giải được nỗi hận trong lòng.
Dưới chân núi chỉ thấy động quật quật liền động quật, thông đạo nối thông đạo, giống như là một đại mê cung trong lòng đất. Nhất là biển lửa cùng đá vụn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm quan, khiến cho một thân chiến lực Lão Tổ Viêm Gia lại chỉ có thể theo đuôi Sở Vân, tức giận đến mức oa oa kêu loạn.
- Nếu không có yêu cung, chỉ sợ là đã sớm không duy trì được rồi. Bất quá nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không được. Thực lực bản thân cùng Lão Tổ Viêm Gia cách nhau quá xa. Khó mà thoát khỏi bàn tay của lão!
Sở Vân cắn răng, môt bên vừa bắn tên ngăn địch, một bên buồn bực cuồng chân chạy.
Hắn cũng không nhớ những thông đạo này thông đến đâu, đã sớm mất đi cảm giác phương hướng. Khắp nơi đều là tâm hỏa nộ khí, ngã rẽ nối tiếp, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.
- Không xong!
Hắn đột nhiên biến sắc, không thể không dừng bộ pháp lại. Trong lúc hỗn loạn, hắn không ngờ lại trở về động quật lúc ban đầu. Nhưng phía cuối thông đạo nó dẫn đến, lại là gốc Bất Tận Mộc sinh trưởng tràn lan, dưới tán của nó là Kiếp Yêu Nộ Hỏa Minh Vương đang híp mắt lạnh lùng đánh giá hắn. Ánh mắt của nó giống như là đang nhìn con sâu cái kiến ở dưới chân.
Chỉ trong nháy mắt, Sở Vân toát mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.
Thực lực Nộ Hỏa Minh Vương cao hớn hắn vạn lần. May mắn mà bản thân kịp thời dừng bước, nếu tới quá gần, chỉ sợ là sẽ lập tức bị đốt thành than rồi. Bất quá nếu như hắn muốn thoát ra ngoài, lại nhất định phải vượt qua gốc Bất Tận Mộc kia. Truyện Tiên Hiệp
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, cùng lúc này Lão Tổ Viêm Gia lại đuổi kịp.
Chứng kiến Sở Vân bị Nộ Hỏa Minh Vương ngăn cản, lão ngây người một lúc, chợt cười ha hả:
- Đúng là trời cũng giúp ta! Lần này thì ngươi cùng đường rồi! Sao không chạy nữa đi! Chạy đi, tiếp tục chạy đi!
Sắc mặt lão cực kỳ đáng sợ, tóc tai bùi xù, người đầy máu đen, giống như là ác ma từ trong địa ngục trốn lên nhân gian, chậm rãi tiến gần đến Sở Vân. Sở Vân cười lạnh một tiếng, giương cung lên. Lão Tổ Viêm Gia cười to, thiếu chút nữa rớt cả nước mắt:
- Một Đại Yêu cung nho nhỏ thì làm gì được ta! Ngươi đừng có mộng tưởng hão huyền... Ách!