Chí Tôn

Chương 276: Đại thu hoạch, đạo pháp tuyệt phẩm cùng yêu đản (thượng)


Sở Vân thở dốc, nuốt nước miếng, lúc này mới cầm lấy ngọc giản, tỏa ra thần thức tiến vào thăm dò.

Trong ngọc giản, câu nói đầu tiên hắn nghe được là.
- Thổ Hành Thần Sưu ta bỏ mạng tại nơi này. Người đến sau, tiếp nhận yêu cầu của ta, sẽ được kế thừa truyền thừa của ta!

- Thổ Hành Thần Sưu tiền bối, quả nhiên đã gục ngã ở nơi này!
Suy đoán trong lòng được chứng thực, sắc mặt Sở Vân chấn động, cảm thấy vô cùng phức tạp. Có khiếp sợ, có ca ngợi lại có một chút hoài niệm, tiếc thương. Một chiếc tiên nang thượng đẳng lại bị vứt bỏ ở nơi này. Chỉ có thể chứng minh một điều, chủ nhân của nó đã gặp bất trắc. Đường đường là Thổ Hành Thần Sưu, một đời truyền kỳ, không ngờ cuối cùng lại gục ngã ở nơi này.

- Giang sơn như họa, tung hoành cả đời cuối cùng cát bụi vẫn trở về cát bụi… Ai…
Sở Vân thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục xem xét.

Yêu cầu của Thổ Hành Thần Sưu cực kỳ đơn giản. Chỉ muốn người kế thừa, bái ông ta làm thầy, gia nhập Thần Thâu Môn, mang chỉ hoàn của chưởng môn hoàn trả lại Thần Thâu Môn. Đồng thời mồng chín tháng mười hàng năm, đến mộ phần của sư mẫu, dâng lên một cây Sắc Vi Hoa.

- Gia nhập Thần Thâu môn cũng không trọng yếu. Quan trọng là, Tầm Bảo Thử của Thổ Hành Thần Sưu tiền bối đang ở nơi nào?
Ánh mắt Sở Vân băn khoăn, quan sát bốn phía.

Giữa biển lửa vẫn thiêu đốt hừng hực, một tòa Sưu Thần cung đứng sừng sững ở đó.

Vách tường cung điện đã loang lổ, khắp nơi đều là gạch đá vụn, bị tàn phá đến thảm hại, dường như là sắp đạt đến biên giới của sự sụp đổ.

Sở Vân tìm kiếm Tầm Bảo Thử không có kết quả, trừ hắn ra, không hề có bất cứ dấu hiệu nào của yêu vật.

Sở Vân bỗng nhiên hiểu được:
- Một khắc Thổ Hành Thần Sưu qua đời, Tầm Bảo Thử đã trở thành yêu thú hoang dã. Nó đã sớm chạy trốn ra ngoài.


Hắn phát hiện ngọc giản trong tay, không ngờ lại là một kiện Đại Yêu binh. Chỉ có thực lòng tiếp nhận điều kiện của Thổ Hành Thần Sưu, mới có thể đạt được linh quang của ngọc giản thừa nhận, lúc đó mới có thể đạt được truyền thừa. Sở Vân suy tư một lát, sau đó tiếp nhận điều kiện của Thổ Hành Thần Sưu, trước di hài của hắn, tiến hành lễ bái sư.

Lúc này, trong ngọc giản mới cho thấy rõ nội dung ở phía dưới.

Vượt quá ý liệu Sở Vân, những nội dung ghi lại chỉ là nhật ký Thổ Hành Thần Sưu, ghi chép lại các loại cảm ngộ cùng kinh nghiệm thăm dò của hắn. Truyện Sắc Hiệp

- Đây là trọng bảo ah!
Sở Vân đại hỷ. Nội dung ghi lại trong quyển nhật ký này, đối với người khác mà nói, chỉ là một câu chuyện đáng để xem. Nhưng đối với một gã thám u như Sở Vân, những thứ này bao hàm kinh nghiệm của Thổ Hành Thần Sưu, là tài phú quý giá nhất.

- Có được trong tay quyển nhật ký này, đã mở ra một con đường bằng phẳng, để ta có thể trở thành một gã tông sư thám u sau này.
Sở Vân thở dài, đắm chìm ở bên trong đó. Trong nhật ký, hắn còn phát hiện được ra một sự thật khác về Thổ Thành Thần Sưu. Thổ Hành Thần Sưu lúc tuổi xế chiều, cũng không được như ý. Ái thê hắn yêu vô cùng sâu sắc mất sớm, lòng đau như cắt. Bởi vậy, hắn mới tìm kiếm tất cả bảo vật trong thiên hạ, chính vì tận lực cố gắng phục sinh ái thê.

- Phục sinh người chết? Đây là sự tình ngay cả Vương giả cũng không làm được a?
Sở Vân nghẹn ngào kinh hô, vì ý nghĩ hão huyền mà điên cuồng của Thổ Hành Thần Sưu mà cảm thấy khiếp sợ. Nhưng Thổ Hành Thần Sưu lại không cho là như vậy. Hắn cảm thấy vạn vật sau khi chết đi, phần lớn hồn phách sẽ lưu lại. Chỉ cần từ bên trong Hoàng Tuyền, tìm được hồn phách của ái thê hắn. Một lần nữa chuẩn bị cho nàng một thân xác phù hợp, sẽ có thể làm cho nàng hồi sinh. Vì thế hắn đã thí nghiệm rất nhiều. Cho dù là khi sắp bước vào điểm cuối của cuộc đời, hắn vẫn không ngừng cố gắng điều phối bí phương.

Kế tiếp chính là một đống lớn số liệu thí nghiệm. Sở Vân thấy được những thứ này lập tức hãi hùng khiếp vía, nghẹn họng trân trối nhìn. Những thí nghiệm này đều hao phía đại lượng thiên tài địa bảo, các loại yêu vật. Thậm chí ngay cả yêu vật tuyệt phẩm, Linh Yêu cũng đều bị hắn lôi ra thí nghiệm.

- Quá điên cuồng rồi...
Sở Vân đối với Thổ Hành Thần Sưu lại có thêm một tầng nhận thức mới.

- Ai, bảo vật lấy được bên trong Hỏa Đức Cung cũng đã tiêu hao gần hết. Lúc cuối đời, vẫn chưa thể tìm được phương pháp triệu hồi hồn phách của ái thê.

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang.
Bất tự lượng, tự nan vong.
Thiên lý cô phần, vô xử thoại thê lương.

Tung sử tương phùng ứng bất thức, trần mãn diện, tấn như sương.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương.
Tiểu hiên song, chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành.
Liệu đắc niên niên tràng đoạn xử, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.
(Chú thích: Đây là bài Giang Thành Tử của Tô Thức, lời việt:
Mười năm cách biệt muôn trùng.
Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.
Làm sao tỏ cạn nỗi niềm.
Nàng nơi ngàn dặm cỏ mềm mộ xanh.
Thiên thu xa cách không đành.
Nàng nơi chốn ấy một mình thê lương.
Thân ta đã nhuốm bụi đường.
Tóc ta đã nhuộm gió sương mất rồi.
Gặp nhau còn được nữa thôi.
Chắc gì đã nhận ra người ngày xưa.
Ta về quê cũ trong mơ.
Thấy nàng ngồi đó vẫn chờ bên hiên.
Điểm trang nàng vẫn cười hiền.
Nhìn nhau không nói lặng yên bên giường.
Nàng ơi có thấu đoạn trường.
Đêm nay trăng sáng đồi sương với tùng.

Mười năm cách biệt muôn trùng, quá bi thiết, thê lương rồi. Thổ Hành Thần Sưu vì ái thê, cực khổ hơn mười năm, kết cục cuối cùng vẫn chỉ là thất bại. Một đời anh hùng, lại gục ngã tại nơi này, không người biết đến.

- Có lẽ tử vong đối với hắn mới chính là lựa chọn tốt nhất, là giải thoát, cũng là một niềm hy vọng mới.
Sở Vân thở dài một tiếng, hình tượng Thổ Hành Thần Sưu trong nội tâm hắn lập tức lại trở nên đầy đặn. Sau lưng mỗi vị cương giả, đều có bóng dáng của một cố sự mười phần đặc sắc, tràn ngập yêu, hận, tình, cừu. Nội dung cuối cùng, đề cập đến mấy thứ đồ vật mà Thổ Hành Thần Sưu lưu lại ở chỗ này cho người hữu duyên. Cần ngọc giản ở trong tay mới có thể mở ra. Sở Vân lấy ngọc giản cắm vào cái lỗ được khảm dưới vương tọa, một cái hộp bằng ngọc, lập tức xuất hiện. Trong hộp ngọc có ba đồ vật. Một cái ngọc giản, một kiện Tiểu Yêu binh, một quả trứng yêu thú.

- Chẳng lẽ quả trứng yêu thú này chính là trứng của Tầm Bảo Thử sao?
Ánh mắt Sở Vân lập tức bị quả trứng yêu thú hấp dẫn, tim đập loạn xạ. Nâng quả trứng lên, nhưng lại không nghiên cứu được gì.

Hắn buông quả trứng yêu thú xuống, cầm lấy Tiểu Yêu binh, nhưng cảm thấy rất kỳ quái. Cái yêu binh quyển trục này, tư chất hạ đẳng, chỉ là cấp số Tiểu Yêu, bị đạo pháp phong ấn bảo tồn. Đồ vật như thế này, không ngờ Thổ Hành Thần Sưu nhìn trúng, lại còn cất giấu, lưu lại cho người kế thừa. Thổ Hành Thần Sưu không hổ là cao nhân từ mười vạn năm trước, truyền thừa lưu lại, khiến cho Sở Vân không tìm hiểu được thứ gì.