Chí Tôn

Chương 263: Bài thơ bốn chữ


Sở Vân không ngờ lại thu hồi trang giấy lại. Người nọ vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn về phía Sở Vân, chôn chân tại chỗ, không tài nào xuống đài cho được. Chúng nhân mặc kệ, bọn hắn đã đợi một thời gian dài như vậy, chính là trông mong có được cơ hội để phê phán, nhục mạ Sở Vân.

Phải biết rằng thơ, từ không thể so sánh với những thứ khác. Bình luận đều mang theo ấn tượng chủ quan, mọi người đã chủ định mặc kệ Sở Vân sáng tác ra được một tác phẩm kinh diễm hiếm thấy như thế nào, cũng nhất định phải uốn ba tấc lưỡi, ăn không nói có, nhục mạ Sở Vân cho đến chết. Nhưng đến thời điểm then chốt, Sở Vân rõ ràng không cho bọn hắn cơ hội này.

- Sở Vân, chẳng lẽ ngươi sợ rồi sao?

- Tiên phẩm gì, chẳng lẽ không thể bày ra cho mọi người quan sát được sao?

- Có gan thì lấy ra để mọi người cùng bình luận xem. Giấu giấu diếm diếm, không phải là hành vi của anh hùng.

Tất cả mọi người còn đang kêu réo ầm ĩ, nghênh ngang tự đắc, một mực cho rằng Sở Vân đang lo lắng, chột dạ rồi.

- Không sao, để cho Hồng Thường đại gia bình phẩm là được.
Thiết Ngao khoát tay, phong khinh vân đạm, ngữ khí khoan thai nói. Hắn đối với thơ từ của bản thân rất có lòng tin. Hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, mỗi lần nhớ nhung Hồng Thường Tiên Tử, lại trút hết toàn bộ thâm tình của bản thân vào bên trong, hao phí cả nửa năm, mới có thể trau truốt ra bài thơ tình này. Sở Vân bất quá chỉ là sáng tác ngẫu hứng, làm sao có thể chiến thắng được bản thân?

- Vẫn là Thiết Ngao huynh độ lượng, không ngờ vẫn có thể nhẫn nhịn tên tiểu tử này càn rỡ như vậy…

- Thiết ngao huynh khí phách độ lượng, khiến cho chúng ta thực xấu hổ, đáng để cho chúng ta học tập ah!

- Hồng Thường đại gia, cần phải công bằng mà bình phán ah!

Mọi người thay phiên nhau vỗ mông ngựa, như nước triều cuồn cuồn, trên mặt chồng chéo vẻ tươi cười nịnh hót.

- Đây là tự nhiên.
Hồng Thường Tiên Tử duỗi đôi bàn tay trắng như ngọc ra, nhẹ nhàng nhận lấy trang giấy mà Sở Vân đưa tới.

- Sở huynh, đến tột cùng là ngươi viết cái gì vậy, có lòng tin không?
Kim Bích Hàm thấp giọng hỏi, thần sắc tràn đầy lo lắng.


Trong nội tâm Sở Vân cũng có chút khẩn trương, nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhìn về phía Hồng Thường Tiên Tử.

Trong lúc nhất thời, boong thuyền trở nên im ắng. Thanh âm rầm rĩ phía bên ngoài, cũng dần dần biến mất trong tai mọi người. Mọi người đều nín thở, nhìn về phía Hồng Thường Tiên Tử.

- Bài thơ của Sở công tử, quả thực khiến ta chờ mong.
Hồng Thường Tiên Tử nhẹ cười, chậm rãi mở trang giấy ra.

Trên trang giấy này, căn bản chẳng có bài thơ nào! Chỉ có bốn chữ!

Nhưng chính bốn chữ này, lại khiến cho khuôn mặt Hồng Thường Tiên Tử kịch biến, hoa dung thất sắc. Trong giây lát, ánh mắt nàng tỏa ra hào quang mị mị, khuôn mặt hiện lên nụ cười tuyệt mỹ. Nàng cẩn thận từng li từng tí thu hồi trang giấy vào, hít một hơi sâu,
chăm chú nhìn Sở Vân:
- Thơ của Sở công tử quả nhiên là nhân gian tiên phẩm, tuyệt phẩm giai cú, đúng là xứng đáng để lưu danh muôn đời. Ta mạn phép xin cất giữ lại, không biết là có được không?

Rốt cuộc Tảng đá lớn trong lòng Sở Vân cũng có thể đặt xuống, cao giọng cười:
- Tiên thơ xứng giai nhân, tự nhiên là có thể. Bài thơ này, ta cũng chỉ sáng tác để cho một mình Tiên Tử xem, đại biểu cho tâm ý của ta, thỉnh không nên tùy tiện lưu truyền ra ngoài.

- Tâm ý của Sở công tử, khiến cho ta cảm thấy khó xử rồi.
Hồng Thường Tiên Tử ôn nhu trả lời.

- Sao? Tại sao lại có thể như vậy?
Trải qua khiếp sợ, lập tức có người hô to.

- Sở Vân lại có thể làm thơ? Là thơ như thế nào, mới có thể khiến cho Tiên Tử đại gia động dung như vậy?
Có người sợ hãi thán phục nói.

Lại có vô số người, hướng Hồng Thường Tiên Tử ngỏ ý, muốn nhìn qua một lần bài thơ Sở Vân làm.

- Chư vị, ta đã đáp ứng Sở công tử. Xin đừng làm khó cho ta, có được không?
Hồng Thường Tiên Tử nhíu nhíu mày, thở dài đầy sâu kín, từ ngoài nhìn vào quả thực là vô cùng tiếc hận.


Mọi người đành phải bỏ qua, nhưng lại cực kỳ không cam lòng. Nguyên một đám lại một lần nữa hướng mắt nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt mang theo đầy khiếp sợ, nghi hoặc, kiêng kỵ... Ẩn chứa tình cảm vô cùng phức tạp. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Sở Vân, là bài thơ gì, sao phải che đậy như vậy? Chẳng lẽ không thể mang ra cho tất cả mọi người cùng thưởng thức sao?
Long Đạo Chi nhịn không được, mở miệng nói.

- Nguyên nhân ta đã nói, bài thơ này phàm nhân không thể xem.
Lời nói của Sở Vân, không khác gì một bàn tay bỏng rát, tát thẳng lên mặt mọi người.

Đây là nhục mạ một cách trần trụi!

Mọi người phiền muộn đến độ muốn đánh người rồi, bị người nhục mạ một cách trắng trợn như thế, đối với những thiên chi kiêu tử như bọn hắn mà nói, thực sự là chưa từng trải nghiệm qua.

- Ta tin tưởng sự bình phán của Hồng Thường đại gia.
Thiết Ngao trên người còn bận một vài việc khác, xin cáo từ trước, xin Tiên Tử bảo trọng, hẹn tái ngộ!
Thiết Ngao hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt. Liếc nhìn Hồng Thường Tiên Tử một cái thật sâu, sau đó lập tức quay người. Đến nhanh mà đi cũng nhanh.

- Thiết, Thiết Ngao huynh...
Mọi người vô cùng bất ngờ, thực không ngờ Thiết Ngao nói xong lập tức ra đi.

Thiết Ngao không bức được Sở Vân đi, ngược lại bản thân mình lại phải bỏ đi.

- Cái này...

Thiết Ngao vừa đi, tất cả mọi người lập tức chần chờ, chỗ dựa đã mất, sĩ khí đại giảm.

- Tiên Tử, tại hạ cũng cáo từ, hẹn sau này gặp lại.
Có người sợ lãi liếc nhìn Sở Vân, sau đó cũng lập tức xuống thuyền.

Hành động này lập tức nhắc nhở mọi người. Hôm nay Thiết Ngao đã đi rồi, bản thân nếu còn tiếp tục lưu lại nơi này, đối mặt với Sở Vân, chẳng lẽ là muốn rước lấy nhục nhã hay sao? Rất nhiều người lập tức nhao nhao cáo từ, đủ loại lý do. Nguyên một đám người ba hoa chích chòe, lý lẽ đường hoàng.

Hồng Thường Tiên Tử đều lần lượt đáp ứng, biểu hiện thủ đoạn giao tiếp cường đại, khiến cho chúng nhân như tắm trong gió xuân, giữ lại được mặt mũi.

- Thiếu chủ, chậm một chút!
Thiết Ngao sau khi rời khỏi thuyền hoa, lập tức cắm đầu cắm cổ mà đi, Long Đạo Chi đuổi sát ngay ở phía sau. Đến một địa phương yên tĩnh, Long Đạo Chi vẫy tay ý bảo thuộc hạ lui lại, chậm rãi đi về phía Thiết Ngao.

- Thiếu chủ...
Hắn lo lắng nhìn về phía Thiết Ngao, trong nội tâm âm thầm thở dài. Từ khi đi theo Thiết Ngao, hắn chưa từng chứng kiến Thiết Ngao có biểu hiện như thế. Khuôn mặt vốn anh tuấn lỗi lạc, lúc này đã trở nên vặn vẹo, méo mó. Hai mắt hắn trở nên đỏ thẩm, che kín tơ máu. Hai tay nắm chặt, nổi đầy gân xanh.