Khoảng cách từ đầu đến cuối hành lang, khoảng cách chỉ khoảng trăm bước. Càng tiến vào trong, linh áp càng mạnh.
Hải Bạo Ngạc nhất cổ tác khí, tiến nhanh về phía trước, với khí thế không gì cản nổi. Chỉ trong chớp mắt, đã đi được 50 bước, hành lang linh áp đã đi được một nửa lộ trình.
Thư Đại đắc chí vừa lòng, cười ha ha:
- Hành lang linh áp nho nhỏ, có gì khó khăn chứ! Làm khó lão tử được sao? Hải Bạo Ngạc, xông lên cho lão tử!
Hai mắt Thư Nhị híp lại, một tia âm lãnh chớp động. Hắn ước gì Thư Đại thất bại, nhưng cũng biết hành lang linh áp này, chỉ là khảo hạch đầu tiên. Chủ yếu là dùng để dò xét tiềm lực của yêu thú mới sinh, tự nhiên không thể ngăn được Hải Bạo Ngạc có tu vi tám năm.
Hải Bạo Ngạc nhận lệnh, không gào rú không ngừng, tốc độ không giảm, lại xông tới 30 bước. Qua 80 bước, cách mục tiêu, cũng chỉ còn lại 20 mươi bước.
Nhìn thấy biểu hiện của Hải Bạo Ngạc như thế, địa đàn ngự yêu sư cũng không khỏi âm thầm gật đầu:
- Hải Bạo Ngạc đúng là không tệ, nghe nói thời điểm ấp trứng, ở giai đoạn phá xác trúc cơ, một lần hành động trùng kích đến 8 năm tu vi. Chỉ cần cẩn thận đào tạo, không có gì xảy ra, qua một thời gian nữa, sẽ là một nhân vật hoành hành một phương.
Nghĩ tới đây, lại đáng tiếc cho Sở Vân. Nếu hắn không ham túi Địa Sát Thạch Tệ nhỏ kia, chỉ sợ đầu Hải Bạo Ngạc này là của hắn.
Tư chất yêu thú như thế, tự mình ấp trứng bồi dưỡng, chỉ cần ngự yêu sư không phải quá mức vô năng, sau này thành danh là chuyện ván đã đóng thuyền.
Vị ngự yêu sư này, đóng ở địa đàn này đã hơn mười năm. Trung thành và tận tâm, làm người ngay thẳng, không quen nhìn nhất là loại người như Thư Đại, Thư Nhị, hai tên này không học vấn không nghề nghiệp, hoàn khố thiếu gia ăn chơi chờ chết. So sánh với nhau, lúc nhỏ nhờ thông minh mà nổi tiếng, lại tao nhã hữu lễ, chính là Sở Vân.
- Nhưng Sở Vân chỉ là nghĩa tử của thành chủ, Thư Đại, Thư Nhị lại là cốt nhục thân sinh của thành chủ. Ai, nếu Sở Vân là cốt nhục của thành chủ sinh ra thì tốt rồi.
Trong nội tâm tiếc hận thở dài, bỗng nhiên âm thanh táo bạo của Thư Đại truyền tới.
- Tại sao tốc độ lại chậm như thế? Đi mau! Tăng tốc lên!
Trong hành lang linh áp, thân hình Hải Bạo Ngạc run rẩy, thở hồng hộc. Cất bước gian nan, chủ còn lại hai mươi bước, nhưng nó đã cố hết sức.
Thư Đại cực kỳ bất mãn, nộ khí xuất hiện, lớn tiếng khiển trách.
Địa đàn ngự yêu sư cũng phải nhíu mày, dựa vào kinh nghiệm phong phú nhiều năm nay, đã nhìn ra chỗ không ổn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hành lang linh áp, chỉ là một phương pháp thông thường để dò xét tiềm chất của yêu thú mới sinh. Càng đi sâu vào hành lang, linh áp càng nặng. Dưới sự áp bách của ngoại lực, sẽ nhìn ra tư chất của yêu thú như thế nào.
Lúc yêu thú mới bắt đầu đi vào hành lang linh áp, sẽ rất thư giãn thích ý. Nhưng càng đi vào trong, áp lực càng nặng, khi áp lực bộc phát, tốc độ giảm xuống là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà, ngự yêu sư Địa đàn đoán, nếu dựa vào tiềm chất của Hải Bạo Ngạc, có thể đi được chín mươi bước, lúc này mới xuất hiện vẻ mệt mỏi. Hiện giờ chỉ đi được tám mươi bước, đã xuất hiện bộ dáng mệt mỏi, hiển nhiên quá trình áp trứng không được suôn sẻ, ảnh hưởng đến tiềm chất của Hải Bạo Ngạc.
Một người vừa sinh ra, nếu lúc sinh nở xuất hiện tình huống không tốt, sẽ có bệnh hoặc tàn tật, ảnh hưởng đến cả đời. Thậm chí mẫu tử lưỡng nan, đều mất mạng.
Sinh ra gặp chuyện, sẽ ảnh hưởng về sau.
Ấp trứng yêu thú, quá trình này rất trọng yếu. Há có thể là trò đùa sao?
Thư Đại làm việc vội vàng, chuẩn bị chưa đủ. Dám thay Hải Bạo Ngạc bóc vỏ trứng, thiếu đi một tầng khảo nghiệm quan trọng, cho nên ảnh hưởng đến tư chất. Kỳ thật nó có thể trong một lần hành động trùng kích 9 năm tu vi, hiện giờ rơi xuống chỉ còn 8 năm.
- Thư Đại...
Ngự yêu sư Địa đàn thầm hừ một tiếng, đáng tiếc thay cho Hải Bạo Ngạc. Viên ngọc quý như thế, lại rơi vào tay chủ nhân kém cỏi như vậy.
Nhưng mà, cuối cùng Hải Bạo Ngạc đã đi được tới cuối hành lang linh áp. Nơi cuối cùng là một khối Phương Thanh Thạch, bày biện ba cái ngọc giản lam, lục, hồng.
- Bảo nó chọn ngọc giản màu lam, ngậm trong miêng trở về.
Địa đàn ngự yêu sư lên tiếng nhắc nhở.
Hải Bạo Ngạc ngậm ngọc giản trong mồm, địa đàn ngự yêu sư ngắm liếc đồng hồ cát, công bố nói:
- Sử dụng thời gian ba canh. Ngọc giản giữ trên tay ngươi, người kế tiếp.
- Mẹ kiếp, đúng là bất thành khí.
Sắc mặt Thư Đại không tốt, chửi bới một tiếng. Biểu hiện của Hải Bạo Ngạc, đã phụ kỳ vọng của hắn.
Hải Bạo Ngạc lung lay sắp đổ, thần sắc uể oải, sau khi đi qua hành lang linh áp, nó đã không còn khí thế bức người như lúc trước. Nghe chủ nhân phê phán, nó cúi đầu xuống, vẻ mặt vô tình.
Thư Đại tức giận, trong lòng Thư Nhị vui vẻ. Khóe miệng của hắn hơi vểnh lên, tràn ngập tự tin, đứng ra.
Lục Nha Xà, như một sợi dây màu xanh, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, bộ dáng khoan thai tiến vào trong hành lang linh áp.
Thời điểm khoảng tám mươi lăm bước, tốc độ Lục Nha Xà dần chậm lại, giống như có một tảng đá vô hình đè lên nó. Lục Nha Xà tiến lên rất gian nan, rốt cục đến bên cạnh Phương Thanh Thạch.
- Ngọc giản màu lục.
Địa đàn ngự yêu sư nhắc nhở.
- Ngậm ngọc giản màu lục vào trong mồm.
Thư Nhị hô lên, đầu của Lục Nha Xà choáng váng não trướng, nghe Thư Nhị nói, vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
- Hắc...
Vẻ mặt Thư Đại vốn nghiêm túc, lúc này lại cười lên.
Thư Nhị nghe được tiếng cười, sắc mặt biến hóa, liên tiếp lặp lại mẹnh lệnh mấy lần. Lúc này Lục Nha Xà mới "nghe rõ", do do dự dự mở cái miệng rắn ra, nuốt ngọc giản vào bụng. Lúc này vẩy vẩy cái đuôi, quay trở về.
- Dưới áp lực, yêu thú chần chờ không quyết, không nghe chỉ huy của ngự yêu sư. Xem ra lúc Thư Nhị ấp trứng, thân thể không sạch sẽ, mang theo mùi người khác, hoặc có người khác ở bên cạnh. Tệ đoan này, ảnh hưởng quá sâu, sau này sẽ làm cho hắn đau đầu.
Ánh mắt địa đàn ngự yêu sư sáng quắc, trong nội tâm rõ ràng. Ngoài miệng không nói gì, chỉ nhìn đồng hồ cát, tuyên bố:
- Sử dụng thời gian hai canh, người cuối cùng.
Thư Nhị nghe vậy, lập tức thở ra một hơi, lông mày nhướng lên, nhìn qua Thư Đại.
- Hừ, thứ vô dụng!
Vốn Thư Đại đang cười, lúc này lại oán hận trút giận lên Hải Bạo Ngạc. Một cước đá xuống, Hải Bạo Ngạc đang suy yếu không chịu nổi bị đánh trúng liền nghẹn ngào một tiếng, lăn trên mặt đất ba vòng. Giãy dụa đứng lên, nhìn về phía Thư Đại, ánh mắt sợ hãi và e ngại. Chần chờ đứng nguyên tại chỗ, không dám đi về phía trước.