Chí Tôn

Chương 176: Sở Vân động sát khí, Thâm Hải Cửu Đầu Xà (hạ)

Nhưng bốn người lại cảm thấy sát ý rất lớn, chặt chẽ bao vây quanh bọn họ.

Một cỗ cực kỳ mãnh liệt nguy hiểm cảm giác, nhất thời bao phủ trụ bọn họ toàn bộ thể xác và tinh thần!

Trong nháy mắt, sắc mặt tất cả bốn người đều thay đổi. Con ngươi nheo lại đầy châm chọc, hàn ý thấu xương, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đây là sát ý Sở Vân đã luyện được sau khi trải qua vô số lần sinh tử trong kiếp trước.

Giờ phút này, hắn chân chính khởi động sát khí của mình.

- Nếu chém chết bốn người này, sẽ đả kích thế nào đối với minh quân? Nếu không chém chết, chỉ cần làm tù binh...
Sở Vân nhìn về phía bốn người, trong đôi mắt lóe ra hàn khí lạnh như băng.

Bốn người như rơi xuống hố sâu, cũng không còn dám nói chuyện. Rõ ràng, trực giác nói cho bọn họ biết, nếu tiếp tục khiêu khích hắn, chỉ sợ thật sự khó giữ được cái đầu trên cổ mình!

Cho dù cả trăm nghìn con mắt đang nhìn vào, cho dù nơi này là Thiên Ca Thư Viện.

Trĩ Hổ, đang trong ranh giới bạo phát giết người! Nguy hiểm!

- Cút.
Sở Vân lạnh lùng khẽ quát một tiếng. Bốn người nhất thời như được đại xá. Sắc mặt Vệ Khiếp thực sự tái nhợt. Mã Hữu Tài đổ mồ hôi lạnh. Trữ Y Y không dám trực tiếp nhìn Sở Vân, ánh mắt cũng có chút trốn tránh. Sắc mặt Hoa Anh lúc xanh lúc trắng, khép mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được điều gì, xoay người lập tức rời đi.

Ba người liền theo phía sau, càng không dám dừng lại, xám xịt rời khỏi đó.

- Thiếu chủ thật sự tức giận. Cho tới bây giờ, ta chưa thấy qua hắn tức giận. Giống như là một ngọn núi lửa ngầm trong mặt đất vậy...
Trong lòng Nhan Khuyết cảm thấy chấn động.

- Oa, thật sự rất đáng sợ...

- Chỉ trong một phút, toàn thân ta lạnh buốt, như bước một chân vào quỷ môn quan!

Sở Vân thu sát khí. Lúc này các thư sinh ở chung quanh mới thở hắt ra, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân đều có vẻ sợ hãi và trốn tránh.

- Sát khí nặng như thế, sợ là tính mệnh mất trong tay thiếu niên này rất không ít!
Giang Hán quốc chủ nheo mắt nói.

- Dũng sĩ, chân chính dũng sĩ trên sa trường!
Mông Nguyên quốc chủ hưng phấn chà xát hai tay, hắn thích nhất là sát khí này.


Phong Bá Nhạc âm thầm gật đầu. Vừa rồi, hắn cực kỳ lo lắng Sở Vân sẽ động thủ giết người. Nếu như thế, hắn không thể không ra tay. May mắn Sở Vân nhẫn nại kìm chế được sát tính.

Sau khi bốn người nhóm Hoa Anh trở về, một lúc lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Hoa Anh mở miệng nói:
- Chỉ là điên cuồng trước lúc chết mà thôi. Không cần sợ hắn. Chó tức lên còn có thể cắn tường, huống chi Trĩ Hổ?

- Nói cũng phải.
Trữ Y Y gật đầu, miễn cưỡng cười nói.

- Ta muốn ngồi xem Thư gia đảo bị diệt vong, đến lúc đó lại có thể thưởng thức biểu tình của Sở Vân. Truyện Tiên Hiệp

- Hừ!
Mã Hữu Tài hừ lạnh một tiếng, vừa rồi tự nhiên thật sự lùi bước, cảm thấy mất hết thể diện.

Sắc mặt Vệ Khiếp vẫn rất tái nhợt, trong lòng vẫn cảm thấy chấn động.

- Bắt đầu trận khảo hạch thứ ba, thả yêu thú!
Một lát sau, Phong Bá Nhạc chủ trì cục diện, tuyên bố trận thứ ba bắt đầu.

Ầm!

Ánh sáng chói mắt phụt ra, một con yêu thú thật lớn đang trèo lên.

Nó cao tám trượng, toàn thân xanh thẫm gần như là màu đen, chín đầu há lớn, khí thế dữ dằn. Nó vừa xuất hiện, mọi người không khỏi run lên.

Chờ khi thấy rõ diện mạo của nó, có người thất thanh kêu to:
- Trời, chính là Thâm Hải Cửu Đầu Xà!

- Yêu thú lần này thật là lợi hại, Cửu Đầu Xà có tư chất thượng đẳng, đạo pháp có chín loại thuộc tính!

- Khảo hạch năm nay khó khăn hơn nhiều so với năm trước...
Trong lúc nhất thời, sợ hãi truyền đến.

- Thâm Hải Cửu Đầu Xà?
Ánh mắt Sở Vân nhất thời cứng lại.

Tương truyền, Thâm Hải Cửu Đầu Xà là hậu duệ yêu thú "Kỳ" có tư chất tuyệt phẩm.


Cùng loại với Thiên Hồ. Cửu Đầu Xà cũng có đạo pháp chín loại thuộc tính. Chẳng qua, chín loại thuộc tính này có chút khác biệt với Thiên Hồ. Lần lượt là hỏa thổ kim thủy mộc lôi phong độc huyết.

- Hai đội ngũ thay phiên nhau phái ra một thành viên, tiến hành bắn. Cho đến khi Cửu Đầu xà bỏ mạng, đội nào thu càng nhiều yêu tinh, sẽ là đội xuất sắc nhất.
Phong Bá Nhạc nói tiếp.

Đây là lợi dụng đặc tính của yêu tinh, để kiểm tra lực sát thương của hai đội. Tiêu chuẩn đánh giá vô cùng công bình, cũng làm không quá tệ.

Tiếp theo, hai bên rút thăm. Bên Hoa Anh bắn tên trước.

Người đầu tiên bước ra bắn cần tỏ ra khí thế, tự nhiên Hoa Anh có Tiễn thuật đại thành ra tay. Hắn khẽ kêu một tiếng, bắn ra một mũi tên. Mũi tên mang theo ánh sáng màu hồng, xuyên qua không gian, như dải ánh sáng màu hồng đầy mỹ lệ.

Đây là Tiễn pháp thượng đẳng, uy thế lừng lẫy, khiến đám thư sinh đang đứng xem kinh ngạc kêu lên. Vẻ mặt Hoa Anh đang đắc ý, bỗng nhiên biến sắc.

Răng rắc!

Một tia chớp từ trong miệng Lôi Hành Xà bắn ra dữ dội, khiến mũi tên của Hoa Anh gẫy nát.

Đám người xôn xao. Không biết là tiếc cho mũi tên của Hoa Anh, hay là sợ hãi trước thực lực của Cửu Đầu Xà.

Trong lòng Sở Vân khẽ chấn động, chợt điều chỉnh chiến thuật, đưa người có Tiễn thuật yếu nhất lên trước. Người này quả thực không lập được thành tích, bị đầu hệ Thổ của Cửu Đầu Xà phun ra một viên đã đánh tan.

Đội của Hoa Anh cũng đúng lúc điều chỉnh chiến thuật, phái thành viên hơi yếu một chút bước ra, mục đích chính là làm tiêu hao yêu nguyên trên người Cửu Đầu Xà.

Nhưng yêu nguyên Cửu Đầu Xà rất dư thừa, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, vượt qua dự kiến của mọi người. Chờ đến khi cả hai đội của Sở Vân và Hoa Anh tổng cộng bốn mươi người, đều bước ra bắn ra một mũi tên, kết thúc một vòng, nó vẫn sinh long hoạt hổ hoàn toàn không bị tổn hao gì. Bị giam cầm ở một nơi, vẫn đắc ý rống lên liên tục.

- Yêu thú năm nay thật sự là quá mạnh.

- Qua một vòng rồi, vẫn không bị hạ gục.

Rất nhiều người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Chẳng qua không ai cho rằng này Cửu Đầu Xà có thể sống sót, giết chết nó chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn.

Đợt thứ hai.

Cửu Đầu Xà tiêu hao rất nhiều yêu nguyên, có ý hấp thu nguyên khí ở không gian chung quanh, nhưng nó phẫn nộ phát hiện, không gian giam cầm mình, không hề có chút nguyên khí nào.

Vòng thứ ba.

Cửu Đầu Xà bắt đầu bị thương. Chỉ có điều có người lại không chịu được nữa, tiến tới lối ra.

- Chuyện gì vậy? Mới ba vòng thôi đã không chống đỡ được. Còn không bằng ta!

Rất nhiều thư sinh đều kêu lên.

- Là tên nội gian kia. Đáng giận!
Nhan Khuyết cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ. Bên ta thiếu một người tấn công, đối phương sẽ chiếm ưu thế.

- Sớm đoán được hắn sẽ rời khỏi, tiếp tục.
Sắc mặt Sở Vân rất bình tĩnh.