Chí Tôn

Chương 133: Trữ gia thất thế, hàng phục Nhan Khuyết, bước nhanh tới (trung)

Nàng biết, trong đoạn thời gian tiếp theo, Thiên Ca Thư Viện sẽ bị quang mang của một người bao phủ, tên của người này, chính là Sở Vân!

Mà nàng, phải điệu thấp hành sự, bo bo giữ mình. Tình hình địch mạnh ta yếu tuyệt đối không thể cho cơ hội Sở Vân tìm phiền toái, mở rộng ưu thế.

Ba ngày sau, xác định hành động ám sát đã hoàn toàn dừng lại, ba người Sở Vân từ tiểu viện của viện chủ chuyển ra ngoài, một lần nữa trở về phòng ở phía Tây trước kia.

Thời điểm đi trên sơn đạo, Sở Vân đã thu được một tin tức khiến hắn hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn, dưới tình huống hắn hoàn toàn không biết, hắn đã được các thư sinh cộng đồng để cử làm hội trưởng Học Lý Hội.
Học Lý Hội chính là cơ cấu học sinh phụ trợ thư viện quản lý, thành viên của Học Lý Hội có một số học phân nhất định ban thưởng hàng tuần. Sở Vân làm hội trưởng, mỗi tuần càng thu được mười học phân làm phần thưởng.

- Hội trưởng của Học Lý Hội trước kia là ai? Vì sao ta lại trở thành hội trưởng Học Lý Hội.
Sở Vân rất kỳ quái, liền hỏi Nhan Khuyết.

- Muốn thở thành hội trưởng Học Lý Hội, cần phải thu được nhận thức của thư sinh bình dân và gia tộc quyền thế, bởi vậy thường thường luôn là ghế trống. Hội trưởng Học Lý Hội trước kia chính là Thiếu đảo chủ Thiết gia ba năm trước.
Nhan Khuyết giải thích nói.

Bên cạnh, Kim Bích Hàm phụ họa.
- Từ lúc huynh giải quyết truyền thừa của viện chủ đời thứ ba, sau đó Nhan Khuyết đầu phục Sở Vân huynh, Hoa Anh chiến bại, cuối cùng là Quật Khởi Đan, một loại
chuyện, không khó khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

- Sợ là không đơn giản như vậy? Thế lực bình dân còn chưa tính, thế lực gia tộc quyền thế còn có đám người Trữ Y Y, Vệ Khiếp, Mã Hữu Tài.


Sở Vân đối với chuyện tình không quá lý giải, trên thực tế trong vòng mấy tuần hắn đều sinh hoạt trong bế quan khổ tu.

Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm liếc nhau, đều nở nụ cười.

Kim Bích Hàm để lộ hàm răng trắng đều, cười rộ như hoa:
- Hoa Anh hiện tại còn đang nằm trên giường, Vệ Khiếp và Mã Hữu Tài gần nhất chọn nhiệm vụ ra ngoài, rõ ràng là muốn né tránh Sở huynh. Về phần Trữ Y Y, nàng ru rú trong phòng, đã thất thế rồi.

- Thất thế rồi?
Sở Vân vô cùng kinh ngạc, có chút không thể tin được.
Trong ấn tượng của hắn, Trữ Y Y thủ đoạn chu đáo, tâm cơ như biển, cư nhiên thất thế rồi?

- Trữ Y Y thất thế, cũng không nằm ngoài tình lý.
Nhan Khuyết cười cười nói:
- Chư Tinh Quần Đảo làm theo ý mình, các đệ tử quyền thế đương nhiên ai cũng không phục ai. Trong các phương thế lực của bọn họ, có bốn người Hoa Anh, Vệ
Khiếp, Mã Hữu Tài, Trữ Y Y làm tứ đại thủ lĩnh, nhưng thực chất là năm bè bảy mảng.

Tuy rằng thư sinh thế lực bình dân chỉ vẻn vẹn có một mình ta làm lãnh tụ, nhưng bởi vì đoàn kết nhất trí, cho nên mới có thể chống lại.

- Trữ Y Y đắc thế là bởi vì có sứ giả hộ hoa đông đảo, nguyên nhân thứ nhất tự nhiên là khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng đích xác là kiều mỹ nghiên lệ, đẹp tựa thiên tiên.
Nhan Khuyết thở dài một tiếng, ngữ khí vừa chuyển:

- Chỉ là, mỹ sắc từ trước tới nay luôn là một loại hàng hóa tốt nhất. Nữ tử bình dân có khuôn mặt đẹp đại thể là đồ chơi của nhà giàu, hoặc là trở thành nữ nô, ăn mặc quần áo bại lộ, treo chiêu bài, đứng tại phòng đấu giá. Viện chủ đời thứ ba từng có một câu danh ngôn, nói rất đúng --- Đội thuyền của Chư Tinh Quần Đảo nhiều không đếm nổi, thế nhưng đơn giản chỉ có hai loại, một loại chuyên chở "danh", còn một loại chuyên
chở "lợi".

- Trữ Y Y đắc thế, nguyên nhân lớn nhất chính là thế lực Trữ gia phía sau nàng. Trữ gia đảo phú khả địch quốc, hoàn toàn xứng với danh hiệu thủ phủ Chư Tinh Quần Đảo. Mà Trữ Y Y chính là tiểu công chúa của Trữ gia đảo, nếu như ai cưới được nàng, lợi ích trong đó có thể nghĩ.

- Đệ tử gia tộc quyền thế thường thân bất do kỷ, vừa phong quang lại vừa bi thảm. Gia tộc nhất định hạ đạt cho bọn họ mệnh lệnh, để bọn họ nỗ lực nhiều hơn, tiếp cận Trữ Y Y, hơn nữa dung mạo bản thân Trữ Y Y cũng là hải đường tiêu vận, trang điểm xinh đẹp. Thiếu niên nhiều phong lưu, tự nhiên hình thành một cỗ thế lực lấy Trữ Y Y làm trung tâm.

Sở Vân nghe được âm thầm gật đầu, Nhan Khuyết không hổ là mưu tài, ánh mắt sắc bén, có thể nhìn thấu mặt ngoài sự vận, chuyển vào trung tâm vấn đề. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nhan Khuyết nói tiếp:
- Thế nhưng Trữ Y Y chung quy chỉ là nữ tử, không phải lãnh tụ chân chính, cỗ thế này nhìn bề ngoài có vẻ như khổng lồ, kỳ thực rất rời rạc. Chủ công dọa sợ người
khiêu chiến, kỳ thực hài lòng nhất không phải là những thư sinh bình dân, mà chính là các đệ tử gia tộc quyền thế vốn luôn sống chết mặc bây. Thế lực rời rạc như vậy, nhân tâm không đồng đều, mà chủ công lại như mặt trời giữa trưa, từ khi nhập học tới nay, một chuyện lại một chuyện, đã xây dựng được uy thế tuyệt đối, tự nhiên đánh vỡ thế lực của Trữ Y Y.

- Có lý a…
Kim Bích Hàm đi một bên nghe được, không khỏi gật đầu, ánh mắt tán thưởng dừng lại một chút trên người Nhan Khuyết, chợt chuyển dời lên người Sở Vân.

Môi anh đào khẽ mở, hiếu kỳ hỏi thăm:
- Ta vẫn muốn hỏi, đã có lợi như vậy, mỹ nhân càng mê người, vì sao Sở huynh trước kia lại trực tiếp cự tuyệt cầu thân của Trữ gia đảo?

- Điểm này, ta cũng có chút không giải thích được. Lẽ nào thực sự như chủ công nói, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, thành gia sau, lập nghiệp trước?
Nhan Khuyết cũng chuyển ánh mắt hiếu kỳ, tuy rằng hắn có mưu tài, thế nhưng chung quy xuất thân từ bình dân, đối với nhận thức quan hệ giữa các gia tộc quyền thế không quá hiểu sâu.

- Nam nhân và nữ nhân không giống nhau, nữ nhân thường thường muốn phụ thuộc vào nam nhân, chinh phục nam nhân, tiện đà chinh phục thiên hạ. Nữ tử hùng bá một phương quả thực vô cùng ít ỏi. Nam nhân lại khác, nam nhân lấy sự nghiệp làm chính, sự nghiệp thành công thì cái gì cũng có. Thư gia đảo chính là căn cơ của ta, bề ngoài mạnh nhưng trong yếu, Trữ gia đảo thì bề ngoài yếu trong mạnh, đối với Thư gia đảo luôn có lòng chiếm đoạt. Nhận lời cầu thân của Trữ gia đảo, không khác bảo hổ lột da.
Ánh mắt Sở Vân sáng quắc, lóe lên một loại trí tuệ và tang thương, thản nhiên thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Kỳ thực nhân sinh, thực giống như tiến vào trong mê cung bảo tàng. Trên đường đi có rất nhiều bảo vật, mê người phi thường, khiến người khác liều mạng tranh đoạt. Nhân tài ngu xuẩn sẽ đi tranh đấu, người có trí tuệ thì tiếp tục đi tới, bởi vì bảo tàng nằm sâu nhất bên trong mê cung nhất định càng thêm mê người. Nếu như có thể tìm được đầu mối không chế mê cung, đây mới chân chính là phát đạt rồi. Tất cả bảo tàng khác không phải của một người ngươi hay sao?