Thân thể Nhan Khuyết lay động, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Ngay cả Kim Bích Hàm cũng cảm thấy tiếng cười này có chút rờn rợn, lén lút lùi lại cách xa Sở Vân một chút.
Nhan Khuyết lau lau mồ hôi lạnh trên trán, mạnh mẽ trấn định nói:
- Ngươi đừng đắc ý, kết quả của đổ ước này còn chưa định. Ta không tin dưới ưu thế lớn như vậy còn thất bại dưới tay ngươi.
- Không, ngươi nhất định phải thua!
Sở Vân nói, tràn ngập vẻ tự tin tuyệt đối.
Kim Bích Hàm nhất thời động dung:
- Sở huynh, lẽ nào huynh đã phá giải được câu đố cuối cùng hay sao?
- Không có khả năng! Ta tìm hiểu câu đố này đã hơn hai tháng. Ngươi thoáng cái đã nhìn ra được ảo diệu huyền cơ trong đó? Lừa ai đây?
Nhan Khuyết cũng rất rung động, không tin Sở Vân có thể trong khoảnh khắc đã giải được câu đố cuối cùng.
Sở Vân đương nhiên không phá giải được, đối với câu đố này có thể nói hắn đầy đầu sương mù.
Chỉ là, hắn lại biết ---- Đáp án!
Truyền thừa của viện chủ đời thứ ba, tự nghĩ ra luyện đan pháp Bát Đoạn Cẩm, câu đố cuối cùng sao? Kiếp trước đã được Nhan Khuyết lưu lại tại Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, hắn thu được kỳ ngộ, mấy đầu mối này dần dần tổ hợp trong đầu Sở Vân, hình thành chân tướng cuối cùng.
Không sai!
Vật truyền thừa của viện chủ đời thứ ba chính là hạt giống Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ.
Mà hạt giống này, chôn dấu tại đỉnh Thanh Sơn, ngay bên dưới Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.
Bình tĩnh xem xét, nếu như chỉ có câu đố, bằng vào thực lực tham u khách nhất lưu của Sở Vân, muốn phá giải cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng nếu muốn hơn được người thu được danh hào "toán kế vô khuyết" của ngự yêu sư, cộng thêm chiếm ưu thế thật lớn hiện tại như Nhan Khuyết, vậy thì quá khó khăn rồi. Trong mười thành hắn chỉ nắm chắc được không tới một thành.
Nhưng, không ai nghĩ tới Sở Vân chính là người sống lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ký ức kiếp trước đã cung cấp cho hắn đáp án. Kết hợp với vài đầu mối trong lúc vô ý tiếp thu được, nếu như không suy đoán được kết quả, vậy thì quá mức xin lỗi danh tiếng tham u khách nhất lưu thiên hạ này rồi!
- Để sự thực chứng minh tất cả, tận mắt nhìn ta mở ra truyền thừa, Nhan Khuyết!
Sở Vân cười tới toét miệng, xoay người bước ra khỏi sơn cốc.
Nhan Khuyết hít hai con mắt lại, mang theo tám phần không tín, hai phần kinh nghi, bước theo sau Sở Vân.
Kim Bích Hàm tự nhiên cũng theo sau.
Ba người lên đỉnh núi, dừng lại trước mặt Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.
Sắc mặt Nhan Khuyết có chút hổ thẹn, địa phương này so với kết quả hắn suy đoán, không bàn mà hợp.
- Huynh nói là ở đây?
Kim Bích Hàm ngây cả người, chợt hai mắt tỏa sáng, lấy quyền nắm thành chưởng, hưng phấn kêu lên:
- Ta đã hiểu, "nguyệt quang như thủy quyến như hoa" chính là một chữ "đằng". "Khẩu nhược huyền hà" chỉ chính là "lưu ngôn". Kết hợp lại, câu nói đầu tiên là chỉ Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.
Nói tới đây, đôi con mắt đẹp của Kim Bích Hàm trợn to, nhìn bầu trời xanh trong suốt, lúc này lóe lên quang mang kỳ dị, bắn ra vẻ tán thán rất rõ ràng.
- Huynh thực sự đã nhìn thấu câu đó? Thực sự quá giỏi rồi, Sở Vân! Huynh thực sự quá lợi hại!
Nàng liên tục nhảy nhót, không chút keo kiệt lời ca ngợi, tất cả đều là do nàng tự mình thể hội, bởi vậy trong lòng càng thêm chấn động.
- Khụ khụ…
Sở Vân kho khan một tiếng, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng bí hiểm. Trong lòng lại có vài phần kinh ngạc:
- Nguyên lai câu đầu tiên câu đó có thể lý giải như vậy. Câu nói đầu tiên cũng đã vạch ra được Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, xem ra Nhan Khuyết cũng đã lý giải được tới đây?
Hắn nhìn về phía Nhan Khuyết. Nhan Khuyết trầm mặt như nước, nhãn thần lóe ra, hiển nhiên lòng tin đã bị dao động rồi, chỉ là vẫn phản kích như cũ:
- Cho dù đã biết được nơi truyền thừa thì làm sao đây? Điều này ta đã sớm phỏng đoán được, tiếp theo thì sao?
Nhan Khuyết ta mỏi mắt mong chờ!
- Tiếp theo mới là trọng điểm!
Sắc mặt Sở Vân ngưng trọng, hướng về phía Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, vươn hai tay, bắt đầu kháp động thủ ấn.
Hai tay kháp ấn!
Hiện tại Sở Vân mới chỉ luyện thành một tay là chính, một tay là phụ. Hai tay kháp ấn đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn. Chỉ là lúc này không phải là luyện đan, kháp chậm một chút cũng không thành vấn đề. Tay hắn kháp ấn, tốc độ rất chậm, thế nhưng rất ổn định.
Một thủ ấn, hai thủ ấn…
Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng trước mặt không hề động
tĩnh.
Ba thủ ấn, bốn thủ ấn…
Gió không biết từ nơi nào bắt đầu khởi động, gió thổi những phiến lá lớn như lá sen xoàn xoạt lay động.
Năm thủ ấn, sáu thủ ấn…
Gió to gào thét, gió nổi mây phun. Đám mây chín màu xoay quanh trên bầu trời, hình thành một dòng xoáy rực rỡ sắc màu. Tại trung ương dòng xoáy, dối diện với đỉnh Thanh Sơn.
Một cỗ uy thế cường đại phát ra, toàn bộ Thanh Sơn đều rung động.
Dưới kỳ cảnh, toàn bộ Thiên Ca Thư Viện đều sôi trào! Vô số người tìm tòi nghiên cứu kinh nghi nhìn lên bầu trời, vô số thân ảnh chớp động, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
Bảy thủ ấn, tám thủ ấn…
Sở Vân tràn đầy mồ hôi, hai bàn tay rung động, càng đến phía sau càng thêm gian nan. Linh quang trong cơ thể chấn động bất định, sau khi kháp hết tất cả vân tay, cư nhiên có một loại cảm giác toàn thân không hề còn chút sức lực, tinh thần khí đều bị đào rỗng.
Xoạt xoạt xoạt…
Cành lá của Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng giống như nước thủy triều, tán sang hai bên.
Chủ đằng tráng kiện như cự mãng liên tục giãy dụa, đâm sâu vào trong cự thạch, mở ra một cái khe rất lớn, phát sinh tiếng vang quái dị.
Kim Bích Hàm, Nhan Khuyết đều trợn mắt há mồm.
- Nguyên lai vật truyền thừa của viện chủ đời thứ ba được cất giấu trong hòn đá lớn này, khó trách ta tìm bao lâu cũng không thấy được.
Trong lòng Sở Vân thì thào, lúc này có một loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.
Oanh!
Đúng lúc này, trong dòng xoáy ánh mây bầu trời, dần dần hình thành một quang trụ màu vàng chói mắt, quang trụ cao tới hơn mười trượng, bao phủ toàn bộ đỉnh núi, phương viên hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy được, nhìn qua vô cùng rộng lớn tráng lệ.
Bị kim quang này dẫn dắt, bụi từ trong bùn đất giữa khe hòn đá lớn chui ra hai vật thể.
Một vật lớn chừng nắm tay, hình dạng tròn tròn, giống như hạt châu làm từ ngọc bích, lóe lên quang mang màu xanh ôn nhuận tươi mát.
Một vật thể giống như viên đồng, bao phủ một tầng quang vựng màu rám nắng, thần thần bí bí, nhìn không rõ ràng.
Trong lòng Sở Vân kinh ngạc, viên cầu tỏa quang mang màu xanh kia chính là hạt giống của Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ rồi. Thế nhưng vì sao lại xuất hiện một thứ kỳ quái kia, rốt cuộc là thứ gì?