Chị Thủy Hàng Xóm

Phần 26

Khuya rồi, đã khuya lắm rồi, tôi vẫn đứng ngoài ban công, tôi đã uống lon bia thứ 3 rồi, tôi không sao ngủ được, muốn mượn men bia giúp tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề, vậy mà đến lon thứ 3 vẫn chưa thấy buồn ngủ, lại cầm lon bia lên uống, dòng nước lạnh ngắt, đắng đắng chảy vào miệng, cuống họng tê dần, gió đêm thổi từng đợt lạnh giá, toàn thân rét run lên, nhưng tôi không muốn vào nhà, đêm nay, tôi cô đơn quá, nỗi buồn vẫn ở bên tôi, tôi đang nhìn sang nhà chị, cảm giác mất mát, uất hận, giờ này thì chắc chị ngủ rồi, nhà tối om, chị đang trong vòng tay ai kia…

 

Trong đêm đen, nghĩ đến cảnh người con gái mình thích đang nằm trong tay kẻ khác, mình biết rõ điều đó, lại chỉ cách có 2 căn nhà, đau đớn, chán nản, pha thêm sự ghen ghét, hồi đầu cũng thế nhưng tôi đâu có nghĩ nhiều thế, vậy sao hiện giờ tôi lại có cảm giác này, tôi đã quá yêu chị rồi, phải không, cố an ủi bản thân, dòng bia đắng trôi xuống như nghẹn ở cuống họng, đôi mắt đã bắt đầu nặng trĩu, đầu lâng lâng, toàn thân run lên vì từng đợt gió, ném lon bia ra ngoài đường, cười khẩy 1 tiếng, tôi bước vào nhà, ngủ thôi, mai còn đón Linh đi thể dục, lúc nãy đã hứa với nó rồi, hình ảnh Linh lúc tạm biệt mơ mơ màng màng hiện về, làm dịu đi lòng tôi, tiếng em thì thầm, nói rằng rất vui khi được đi cùng tôi, cảm ơn tôi vì tối nay, tiếng em cười tinh nghịch hẹn sáng mai tôi đến đón. Nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở nặng nhọc, ngủ thôi, ngủ thôi.

Tôi mơ mơ màng màng, đầu nặng trĩu, tôi nhớ có nghe tiếng gì đó kêu tít tít, rồi tôi nhớ tôi làm gì đó, rồi không thấy kêu nữa, tiếng chuông đt vang lên, nhưng đầu tôi nhức quá, toàn thân ê ẩm, tôi không nhấc nổi điện thoại, mơ màng trong cơn mê, cả người lạnh run lên, tôi co ro trong chiếc chăn mỏng. Tiếng con gái gọi tên tôi lanh lảnh, rồi lại tiếng điện thoại reo ầm ĩ, tôi mặc kệ hết thảy, không muốn nhúc nhích nữa, bây giờ là mấy giờ rồi, tôi mệt quá, rồi tiếng cửa phòng mở, tiếng mẹ tôi la thất thanh, tiếng bước chân ai đó chạy ầm ầm trên cầu thang, tiếng ai đó nói chuyện văng vẳng bên tai, 1 bàn tay mát lạnh, mềm mại đặt trên trán tôi, âu yếm vuốt ve khuôn mặt tôi, tiếng con gái gọi tên tôi rõ ràng, rồi tiếng bố tôi ồm ồm, hơi dầu gió xộc vào mũi, cay sè, rồi không gian như yên tĩnh trở lại, tôi thiêm thiếp đi, lại chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác có cái gì đó rất sáng đang chiếu vào mắt, khó chịu quá, tôi mở mắt, trời đã sáng rõ từ khi nào rồi, nhìn quanh, đập vào mắt tôi lại là lọ chuyền nước, hơi tý là chuyền nước, bực thật, thấy cả người mệt mỏi, đau nhức, đầu nặng trĩu, ong ong cả lên, thấy Linh đang ngồi trên ghế, nó đang nghịch máy tính, tôi mệt nhọc, chả muốn nhìn quanh nữa, mở mắt nhìn lên trần nhà, mịe, ốm rồi cơ ah, dạo này sao yếu thế nhỉ, mới đêm qua còn tốt mà giờ đã ốm, cảm giác miệng đắng đắng, cổ họng đau rát, khó chịu, mà tôi không thích nằm nữa, trở mình 1 cái, tôi ngồi dậy, Linh giật mình, nó chạy lại nói :
– Dậy rồi ah, cậu bị cảm lạnh đó, mới chuyền nước thôi.

Tôi nhìn nó, chép cái miệng đắng ngắt, cầm cái đầu kim truyền nước rồi rút ra, tiếng Linh hét lên, làm tôi bật cười,nó nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ, rồi nó nói :
– Mát đầu ah, sao tự nhiên rút ra, chảy máu rồi kìa.

Tôi rút kim ra, ném vào thùng rác, buộc đầu dây lại, ấn lên vết máu, tôi cười :
– Trời, từ bé tớ đã quen cái này lắm rồi, tớ cứ ốm cái là lại đè ra chuyền nước, khó chịu lắm, cậu đến từ khi nào thế.

Nó chăm chăm nhìn tay tôi, nó bảo :
– Thì sáng nay không thấy cậu đón, gọi điện thì không được, tưởng dám cho tớ leo cây chứ, tớ phi xe đến nhà cậu, mẹ cậu nói cậu bị cảm lạnh, đang nằm trên nhà, tớ lên đây xem sao, rồi mẹ cậu nhờ tớ ở đây trông cậu đó, hì hì.

Có thế mà cũng làm quáng lên, Linh lại nói tiếp :
– Này, đói chưa, ăn sáng đi, mẹ cậu mua cháo để dưới nhà đó.
Tôi làu bàu :
– Lại cháo àh, ghét cháo lắm, cứ ốm là bắt ăn cháo.
Nó xịu mặt xuống, nó bảo :
– Cháo hạt sen với gà đó, mẹ cậu đi tận đâu mới mua được đó, với lại người ta chưa ăn sáng nè, đói muốn xỉu luôn đó.

Tự nhiên nhìn nó, tôi buồn cười quá, hóa ra là đói nên nhắc tôi ăn sáng đây mà, tôi ừm 1 cái, vốn tính xuống nhà ăn, nhưng nghĩ thế nào tôi bảo:
– Vậy cậu xuống hâm nóng rồi mang 2 cái bát lên đây ăn luôn nhé.

Tôi cứ nghĩ nó sẽ dựng ngược lên, rồi kiểu gì tôi chả phải xuống nhà ăn với nó, ai dè nó gật đầu, ngoan ngoãn đi xuống nhà, tôi có chút không quen, chả lẽ tôi ốm nên dễ sai bảo nó thế sao, cười 1 cái rất là đểu, đứng dậy vươn vai, chờ “hầu gái” lên phục vụ, cả người vẫn thấy đau nhức, nhưng mà thấy đỡ đỡ hơn rồi, đi đi mấy vòng cho tỉnh táo, ngó ngó cái màn hình máy tính xem nó đang đọc cái gì, á à, tôi ngó kỹ mấy cái tab trên thanh firefox, toàn thấy là tình yêu tuổi trẻ với mấy kiểu tâm lý tuổi teen, đúng là bọn con gái có khác, toàn thích tìm hiểu trước chuyện tình cảm, đọc cho lắm vào rồi lúc thành người trong cuộc có nhớ cái gì đâu, toàn cư xử như là mát đầu vậy, chả bù cho tụi con trai, thích tìm hiểu mấy cái thực tế hơn nhiều, như là lúc lâm trận nên thế nào, tâm lý nàng lúc lâm trận …. tóm lại là toàn lúc lâm trận, còn vấn đề tình cảm thì cứ đến đây hay đến đó, đọc trước làm cái quái gì cho nặng đầu.

Nghe thấy tiếng bước chân, chắc nó đang lên, tôi giả vờ lên giường ngồi, tỏ ra uể oải lắm, nó lăm lăm đi lên, bê cái khay trắng, ở trên là 1 cái cặp lồng nhôm, 2 cái bát và 2 cái thìa với lọ gia vị. Xem ra nó rất chu đáo, không quên cái gì cả, tay còn kẹp thêm cả cái khăn nữa chứ, nhìn dáng vẻ nó tận tâm thế tôi thấy vui vui, nó khom người, đặt cái khay xuống, đưa cánh tay lên lau mồ hôi, giờ tôi mới để ý, chắc nó loay hoay dưới bếp nên nóng, trán nó lầm tấm mồ hôi, thấy mà thương thương.

Linh quay sang nhìn tôi cười mỉm :
– Đợi có lâu không, tớ cố làm nhanh để mang cho cậu đó .

Rôi nó đưa cái khăn cho tôi, kêu tôi lau mặt, dáng vẻ rất chi là đáng yêu, luôn luôn mỉm cười với tôi, “chà chà”, tôi thầm nghĩ “ tự nhiên hôm nay cho leo cây mà đáng yêu dễ sợ luôn, lại rất ngoan nữa chứ, yêu quá cơ” nhìn cái lưng của nó loay hoay sắp xếp, nó đang mặc đồ thể dục, cái áo trắng lấm tấm mồ hôi, mái tóc buộc cao đang đung đưa, đôi chân dài trắng trẻo, cái quần đùi ngắn ngũn không che được cặp đùi trắng nõn,
Tôi ngó ngó xem nó đang làm cái gì, thấy nó đang cận thận múc 2 bát cháo, đang tỏ ra rất là khoái chí khi nhìn bát cháo, tự nhiên tôi thấy muốn trêu nó, nó ngoan quá tôi thấy không quen, tôi uể oải kêu :
– Mệt quá Linh ơi, nhức khắp cả người này, không nhấc tay lên được.

Linh quay lại nhìn tôi, tay cầm bát cháo, bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, chắc chắn là cô nàng đã cố ý hâm nóng lại cho tôi, Linh đặt bát cháo xuống cạnh tôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chán tôi, khẽ áp lên, môt cảm giác mềm mại, mát lạnh của da thịt con gái, rồi Linh nhìn tôi, khẽ cầm cái khăn mặt, gấp đôi lại, rồi dịu dàng lau mặt cho tôi, chiếc khăn mang theo hơi nước khẽ áp lên mặt, tôi há hốc mồm, tôi không thể tin được, quá là ngạc nhiên, Linh của tôi đây sao, Linh mà tôi quen đây sao, đôi mắt em nhìn tôi, cận thận di chuyển chiếc khăn khắp mặt tôi, đôi mắt em không còn vẻ tinh nghịch nữa, mà là 1 vẻ quan tâm, trìu mến, chăm sóc nhìn tôi. Khẽ ngậm miệng lại, chép chép, cổ họng hơi tê khi nuốt nước bọt, chớp chớp mắt xem có đúng là đã tỉnh hẳn chưa hay là đang ngủ mê.

Linh khẽ quay người, rắc lọ ớt bột lên bát cháo cho tôi, em biết tôi thích ăn ớt bột với cháo, đặt cái thìa lên trên bát, nhẹ nhàng bảo tôi ăn lẹ lên cho ra mồ hôi, rồi quay người múc bát khác, tôi ngó ngó, ngán ngẩm nhìn bát cháo, thôi, đành phải ăn vậy, lại ngó sang thấy Linh đang lăm lăm cầm thìa , chắc định chạy ra bàn máy tính, tôi bảo :
– Mệt muốn chết này, không nhấc được tay sao mà xúc cháo ăn được chứ.
Linh xoay người nói :
– Không ăn được cũng cố mà ăn đi chứ, con trai gì mà yếu vậy.
Tôi nhìn nó :
– Linh này, Linh ơi, Linh ngoan, ra đút cho tớ ăn với, tớ mệt muốn chết này.
Nó giơ cái tay cầm thìa lên kiểu đe dọa, chăm chăm nhìn tôi, môi mím lại, nó bảo :
– Cái gì, nằm mơ ah, đừng có hòng người ta đút cho, ăn nhanh nhanh lên, người gì mà như con gái thế.

Hic, cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra, chắc là lúc nãy mình hoa mắt nhìn nhầm, giờ nó mà chịu đút cho mình, mình lại tưởng đã cưới nó làm vợ rồi chứ, cầm bát cháo nóng, uể oái cầm cái thìa, tôi rất là ghét ăn cháo, chỉ thỉnh thoảng lắm mới ăn cháo gà mà thôi, ấy thế mà Linh cũng biết rằng tôi ăn cháo là phải có ớt bột, cầm bát cháo lượn lờ khắp phòng, ngó ngó xem nó vừa ăn vừa lướt nét, thấy nó chỉ thổi phù phù mấy cái rồi ăn luôn, trông rất cho là ngon lành, sao mình ăn thấy vừa nóng, nhạt toẹt lại chả có gì ngon nhỉ, mũi tịt nên cũng chả ngửi thấy mùi gì hết, chán quá, có nó ở ngay bên cạnh mà cứ chăm chăm cái máy tính, tôi lại gần nó bảo :
– Linh, mẹ tớ bảo cậu trông tớ chứ không phải là lướt Net.

Nó chả thèm nhìn tôi, nó nói :
– Thì cậu chẳng đang đi đi lại lại đấy thôi.
– Linh, cháo mẹ tớ mua cho tớ ăn mà, sao cậu lại cũng ăn luôn thế.
– Đứng có mà nói linh tinh, bác nói mua cho cả tớ, còn nhiều lắm mà.
– Linh, rớt cả ra bàn phím rồi kia, lau đi
– Làm gì có, đừng có nói vớ vẩn
– Cậu không thấy là cậu đang rất vô ý ah.
– Vốn thế mà, giờ mới biết ah.

Gớm, nói thế mà vẫn không lôi được nó ra khỏi màn hình máy tính, chả quan tâm gì mình cả, tôi hậm hực, lâu rồi không trêu nó.
– Ê, bỏ cái chân xuống ghê cái coi nào
– Ê kìa, đó đó, rớt tý cháo ra bàn kìa, đó đó, lau đi….
– Trời ơi, cái tay, mới dính tý cháo lại cầm con chuột kìa.
– Này này, đừng có nhìn tớ vậy, đang yếu tim, ngất ra đó thì làm sao.
– Kìa, tý cháo dính lên mép kìa, đó đó, sang trái, đó, trời ơi, …Á ôi….đang ốm đó, đánh đau quá vậy.
– Thôi thôi, tớ chạy mà làm đổ cháo là cậu dọn đó nha.

Tôi cười hì hì, ngồi bệt xuống giường, Linh đứng chằm chằm nhìn tôi, đang thở hồng hộc, tay nó vẫn đang cầm cái thìa, nãy tôi mà không nhanh chân, chắc ăn mấy cái thìa vô đầu quá, nhìn nó mà buồn cười, tôi xúc lẹ mấy miếng cháo vào miệng, ăn nhanh không nó lại lùa thì khốn, Linh tức lắm, thấy tôi cứ đá đểu chuyện nó ăn uống, nó chả thèm nhìn tôi nữa, hậm hực ném cái thìa vào cái bát cháo đã hết từ khi nào, chắc nó đói thật, ăn tý là hết bát cháo rồi.

Nó ngồi xuống ghế thở hổn hển, bờ ngực cao nhấp nhô theo tiếng thở, lấm tấm mồ hôi, có vẻ như là đang rất ấm ức, tôi càng nhìn lại càng khoái trá, tôi bảo :
– Thôi ăn nốt đi cho gà nó đi nguyên con.
Rồi tôi cười cười xúc thêm thìa cháo cho vào miệng, nhìn đều nó, nó liếc mắt nhìn tôi, nó bảo :
– Chả thèm ăn nữa, cái đồ xấu bụng, mất cả buổi sáng rồi bị thế này đây.

Tôi lại càng buồn cười, để im đi ai người ta trêu, người ta bệnh đang chán mà cứ dán mắt vào cái màn hình máy tính, tôi vừa ăn vừa nói ngụ ý là muốn cho nó nghe thấy :
– Trời ơi, cháo ở đâu mà ngon ghê ta, thế mà có người lại còn chê.
Tôi liếc liếc nhìn nó, thấy nó không phản ứng gì, tôi khoái lắm, lại tiếp :
– Thôi, dở mồm thì ăn luôn đi, cứ làm khách hoài.

Liếc nó lần nữa rồi cười đều, lần này thì bị nó bắt gặp, tôi cúi đầu xuống vẻ ăn năn, tự nhiên thấy nó đứng lên, tôi ngước lên nhìn, bỏ mẹ, nó tức thật rồi, nó lườm tôi, môi cong lên, nó hậm hực nói :
– Tớ về đây, cậu ở đây mà ăn nốt cháo, không thèm nữa.
Rồi đi thằng ra cửa, mặt cúi gầm đi xuống nhà, tôi ngẩn cả người, ơ chết rồi, hơi quá rồi, tôi vội bỏ bát cháo chạy xuống, tôi túm lấy tay nó kéo lại, tôi nhìn nó, tôi nói :
– Ơ giận thật đấy ah, tớ đùa chút thôi mà.
– Đùa cái gì mà đùa, không thèm nữa, tớ về nhà cho sướng, đỡ phải ở đây nghe cậu nói này nói nọ.

Linh vùng vằng rút tay ra, nhưng tôi nắm chặt hơn, tay kia cầm luôn tay còn lại của nó, không cho dãy nữa, tôi nhìn nó tôi bảo :
– Tớ đang ốm chưa khỏi, bố mẹ chưa về, nhỡ có bị làm sao thì biết thế nào.
Nó lườm tôi, bĩu môi :
– Thôi đi, cậu có làm sao đâu, chỉ có tớ ở đây thêm là sẽ thành người ốm thôi.

Tôi giả vờ rất nghiêm trọng, nắm tay nó dí lên chán, lên má mình, tôi nói :
– Này, này, đó , thấy chưa, vẫn đang nóng hầm hập đây này, tớ chưa khỏi mà.
Thật ra là do mới chạy nên người nóng toát mồ hôi mà thôi, do tôi ốm nên chắc mẹ tắt máy lạnh, chỉ bật cái quạt cho thoáng. Thấy nó ngần ngừ không nói gì, tôi mỉm cười đắc thắng đến 8 phần, tôi cười hì hì nói :
– Thôi nào, ở lại thêm với tớ đi, tớ đang ốm, chán lắm, cảm ơn cậu sáng nay đã đến, rồi còn chơi đùa với tớ nữa, ấy, đừng nhìn kiểu thế, tớ sợ lắm, tớ nói thật đó, giờ tớ thấy đỡ nhiều rồi, lúc mới dậy thật sự là rất mệt, nhưng có cậu tớ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giờ cậu về, mình tớ biết làm thế nào, đi mà, đừng về mà , được không.

Tôi cầm tay nó lúc lắc, tỏ vẻ rất đáng thương, nó lườm tôi :
– Không được trêu tớ nữa đâu đó.
– Ừhm, được rồi, đi lên đây, tớ biết cậu vẫn đang đói, tớ múc nốt cháo cho mà ăn.
Tôi cười hì hì, thế là xong, kéo tay nó lên phòng, Linh ngoan ngoãn đi theo tôi, không nói năng gì cả.

Tôi kéo Linh ngồi xuống ghế, tủm tỉm cười, múc thêm cho Linh bát cháo, tôi biết chắc sáng nay dậy sớm, lại chưa ăn gì đến tận bây giờ nên đói là phải, ấy thế mà còn ra vẻ lắm, tôi dỗ mãi mới chịu ăn, chẳng qua là tôi thương con gà thôi, muốn cho nó được yên nghỉ nguyên hình hài 1 chút, Linh khen chưa bao giờ được ăn cháo ngon như thế, tý về phải hỏi xem mẹ tôi mua cháo ở đâu để sau nó cũng qua đó mua, tôi chỉ cười không nói gì cả, gớm, lúc đói thì mầm đá cũng ngon hết, nhìn em ăn mà tôi thấy vui vui, tôi muốn nói cảm ơn em đã ở bên chăm sóc tôi, tuy chỉ là 1 chút nhưng tôi cũng hiểu được tấm lòng em như thế nào, nhưng dường như nói thế thì khách sáo quá, cố ăn cho xong, tôi mom mem lại gần, tôi bảo :
– Này, ở nhà tớ có 1 quy định đó là ai ăn sau cùng người đó rửa bát, tớ ăn xong rồi đó, hì hì.
Tôi nhìn nó cười rất chi là đểu, Linh cong môi lên, bật luôn :
– Còn lâu á, nãy tớ xuống hâm nóng rồi bê lên đây còn gì.
– Thôi, cứ ăn đi, để thằng ốm này rửa bát cho vậy.

Tôi lẩm bẩm, nó ngớ người rồi nhìn tôi nghi hoặc, rồi cũng gật đầu nói :
– Thôi được rồi, lần này thôi đó.
Tôi cố bịt mồm để khỏi cười phá lên, chứ lộ ra là chết ah nha, thấy nó không nói thêm gì nữa, tôi biết thế là xong rồi, uể oải ngồi bên cạnh Linh, ngó ngó xem nó đọc cái gì, mũi tịt nên tôi chả ngửi được gì mặt dù đã ghé sát bên tóc nó, được 1 lát thì Linh đưa tôi 2 viên thuốc, nói là mẹ tôi dặn ăn xong thì kêu tôi uống rồi nó bê khay đồ ăn xuống, tôi nhìn theo dáng người nó, tôi nói với theo :
– Mang theo 2 lon bò húc lên luôn nhé.

Tiếng nó ở dưới vọng lên :
– Biết rồi.
Nó ngoan thiệt đó, tự nhiên thấy yêu quá cơ, bảo gì cũng nghe hết, cũng may hôm nay có Linh sang, đỡ phải đi đi lại lại, ngồi vào máy tính, nghịch nghịch được 1 lát thấy Linh đi lên, tay cầm 1 lon bò húc, tay kia cầm cốc nước lọc có đá. Nó đưa lon bò húc cho tôi, tôi cầm thấy không phải lon nước lạnh, mặt ỉu xìu, tôi hỏi :
– Sao không mang lon nước lạnh cho mình, mà cậu không thích uống nước ngọt àh.
Nó nhìn tôi bảo :
– Thôi đi, ốm mà còn đòi uống nước lạnh, uống thế thôi, tớ không thích bò húc, uống nước lọc là được rồi, tránh ra cho tớ ngồi máy cái coi nào.

Tôi bật lon nước, tôi bảo :
– Ngồi cả sáng chưa chán ah, để tớ ngồi, ra kia đọc báo đi, cậu ngồi từ sáng rồi đó, khéo mà lại cận đó.

Nó nhùng nhằng 1 chập không được nên cũng đành bó tay, lượn lờ nghịch ngợm đồ trong phòng tôi 1 xíu rồi, cầm sấp báo, nằm lăn ra giường đọc. Tôi ngồi máy được tý đã thấy ong hết cả đầu, mỏi hết mắt, quay sang nhìn nó, thấy nó đang nầm sấp xuống, chống cằm đọc báo, đôi chân dài trắng trẻo đang duỗi thẳng về phía tôi, đung đưa, nghoe ngẩy, co lên duỗi xuống, cái mông cong lên, cái đầu lúc la lúc lắc đọc báo, 1 ý nghĩ đen tối lóe trong đầu, không biết là….. ài chà chà, tội lỗi quá, tội lội quá, tôi nheo nheo mắt cố nhìn vào ống quần đùi, xem xem không biết bên trong màu gì ta, há ha, cố nheo nheo nhìn mà khó quá, ống quần bó sát đùi nên chả thấy cái gì bên trong cả, đến nản, tôi chép miệng, chả muốn nhìn nữa, nhìn nó đang nằm trên giường mình mà cứ phơi phới thế này, 1 là mình đang ốm dở, 2 là hôm qua mới được ôm hôn chị xong, không thì sợ rằng là …. Thôi không nghĩ nữa, lại dại dột thì khốn há há, mà cái kiểu thật thật giả giả của bọn con gái rất khó lường ah nha, nhìn thì coi bộ như thả mồi câu nhưng mà chúa mới biết tụi nó nghĩ cái gì.

Tôi vươn vai mấy cái , rồi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đứng dậy, lượn lờ khắp phòng, Linh nhìn tôi, nó bảo :
– Đừng đi đi lại lại nữa, nhìn cậu tớ chóng cả mặt, ra đây ngồi cái đi.

Rồi chỉ chỉ lên giường, bên cạnh nó, tôi lững thững đi lại gần rồi ngồi xuống, nhìn cặp đùi trắng mơn mởn hay trước mắt mà tự nhiên thấy nóng hết cả người, nó thì như chả để ý gì cả, cứ chống cằm đọc báo, tôi ngả lưng xuống giường, khẽ quay sang nhìn Linh, đôi mắt đang khá là chăm chú, cái miệng cong cong, ngực bị đè giường, phình sang 2 bên, nhô lên hẳn 1 cục trước ngực áo, trắng nõn, mà lại còn mặc áo thun cổ rộng nữa chứ, khó khăn lắm mới kiềm chế được, đành quay mặt đi chỗ khác, không giám nhìn lâu, nhưng mà ý chí cứ bị thôi thúc, thỉnh thoảng liếc qua hoài thôi, rồi cũng phải có tý đụng chạm, không mình phát hỏa mà sốt mất, tôi mon men, chạm lên bờ vai trần của nó, lân la hỏi chuyện :
– Ê này, tớ bảo, vụ đi biển thế nào rồi.

Rồi khẽ nắn nắn vai nó 1 cái, nó vẫn đọc báo, kệ cho tôi để tay lên cánh vai trần, nó bảo :
– Okie, xong hết cả rồi, tớ cũng đã định ngày và đã bàn bạc xong xuôi.
Mặt tôi nghệt ra, bàn bạc xong xuôi á, sao chưa có nói gì với tôi cả mà đã nói xong là sao ta, tôi hỏi :
– Sao chả thấy nói gì với tớ cả, thế hôm nào thì đi vậy .

Tự nhiên nó gấp tờ báo, xoay người nhìn tôi, tay tôi vô thức trượt nhẹ lên lớp áo ngực nhô cao, tôi giật nảy cả mình, vội thu tay lại, nó cũng thấy vậy, nhưng lại chả phản ứng gì, nó nhìn tôi nói :
– Trước khi đi tớ báo trước cho cậu 1 ngày để chuẩn bị là được chứ gì, còn đi ngày nào không cần phải biết bây giờ.

Tôi thầm nghĩ, quái lạ, lẽ ra định được ngày thì nó phải khoe ngay mới tôi mới phải chứ, ngẫm nghĩ 1 chút tôi mới nhận ra, á à, sắp đến sinh nhật cô nàng, chắc không muốn nói để xem mình nhớ không đây mà, cũng ranh phết. Rồi thấy nó lại nhìn tôi, tự nhiên mỉm cười, vẻ thần bí, nó ghé sát tôi, nó hỏi :
– Ê này, mẫu người con gái cậu thích là như thế nào.
Tôi nhìn nó, đoán xem nó đang dở trò gì đây, tôi ấp úng :
– Ah… thì… cùng không có gì, chỉ cần dịu dàng, đáng yêu,hài hước, hỏi phải nói, gọi phải nghe, biết nấu ăn, biết chiều chống, giỏi nuôi con. Đang nói dở thì nó quay ngoắt mặt đi, nó bĩu môi :
– Người thì xấu tính mà đòi hỏi lắm thế, giờ còn lâu mí có người như thế mà tìm nhá.

Tôi cười khẩy, cũng chả biết nói gì, tìm được hay không thì không biết, những rõ ràng nó hỏi kiểu người tôi thích kia mà, mà đã là thích thì tội gì không nói hết, thích chứ chưa chắc gì đã phải là mục tiêu đâu. Bàn tay Linh nhẹ nhàng áp lên chán tôi, rồi nói :
– Ừhm, cậu hết nóng rồi đó, sáng nay chán cậu nóng lắm đó, tay thì lạnh ngắt, thôi tớ phải về đây, không tý mẹ tớ lại gọi điện kêu về.

Tôi bảo :
– Thôi, ở đây ăn cơm luôn, nắng lăm, về làm gì.
Linh ngồi dậy, nó bảo :
– Thôi, tớ phải về nấu cơm nữa chứ, xuống mở cổng cho tớ đi.
Tôi nhìn nó, nói :
– Này , tớ bảo, không phải là về nhà tập nấu ăn đấy chứ.
Linh mỉm cười, đập vào người tôi 1 cái, nói :
– Còn lâu, đừng có mà nằm mơ, với lại tớ biết nâu ăn từ lâu rồi.
Linh khẽ mỉm cười quay người đi xuống nhà, tôi lững thững đứng dậy từ từ đi xuống nhà mở cổng.

Nằm vật xuống giường, đầu óc giờ cũng đã tỉnh táo hơn, cả người đỡ mệt hỏi, trưa hôm đó mẹ về nấu cơm tử tế cho tôi ăn, rôi bắt tôi uống thuốc, mãi gần 2h mẹ mới lên cơ quan, tôi chả có việc gì làm cả, trong người mệt mệt, đánh 1 giấc tới tận chiều muộn, mẹ tôi trở về sớm hơn mọi ngày, việc đầu tiên chính là lên phòng dục tôi dậy, không cho tôi ngủ nữa rồi kiểm tra tình hình sức khỏe, tôi ngồi dây rồi mới uể oải đi ra ban công hóng mát, cuối chiều rồi, đứng trên tầng 3 đã có tý gió vi vu thổi, cảm thấy thoải mái quá, giường như tôi đã gần khỏi hẳn rồi, đang miên man suy nghĩ linh tinh thì thấy cái bóng thân thương, đáng yêu ở phía dưới đang phi xe về nhà, thấy chị tự nhiên tôi thấy vui vui trở lại, rồi được 1 lát thấy chị đi ra khỏi nhà, rồi hình như đến nhà tôi thì phải, đúng thật, đang đi vào nhà tôi rồi, tôi vội chạy nhanh xuống phòng, lấy cái máy sấy tóc bật hết công xuất thổi mạnh vào mặt cho nóng bừng lên, rồi nhẹ nhàng lên giường nằm, lắng nghe tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, tôi mỉm cười đón chờ màn kịch sắp diển ra.

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, tôi tủm tỉm cười, rồi già vờ lim dim đôi mắt, 1 bàn tay mềm mại khẽ áp lên trên trán, rồi trượt xuống khắp lên mặt, tiếng thở nhẹ nhàng, man mát ngay bên cạnh, rồi tự nhiên bàn tay đó xoa xoa lên tóc tôi, khẽ nắm nắm lấy, rồi tự nhiên béo lên má tôi, tôi đau quá, mở mắt, kéo bàn tay đáng sợ kia ra, đập vào mắt tôi là chị, chị đang cười rất là tươi, hàng tóc rũ xuống tôn thêm vẻ dịu dàng đáng yêu, đôi mắt long lanh nghịch ngợm nhìn tôi, chị nói :
– Hứ, dám định lừa chị à, dậy đi, đừng có mà nằm ườn trên giường như thế nữa.

Tôi ỉu xìu, xoa xoa cái má đang chuẩn bị đỏ ửng lên, tôi làu bào :
– Chị không biết thương người ốm gì cả, không thấy trán em nóng bừng lên à.
Chị nhìn tôi, bĩu môi nói :
– Thôi đi, ban đầu sờ trán em, chị cũng tưởng là thật, nhưng tự nhiên thấy tóc dựng lên, sờ lại nóng nóng, chị biết ngay là em lừa chị, chắc là lấy máy sấy tóc ra nghịch chứ gì, hi hi, đừng hòng qua mắt được chị nhá, mẹ em nói là em ốm từ sáng, nhưng theo chị thấy chắc giờ đã khỏe lên nhiều rồi đúng không

Thế là hết, đang định tính làm nũng chị 1 phen ai dè, chán quá,tôi cố đánh bài cùn :
– Khỏe đâu mà khỏe, nằm nhiều nên thế thôi, em mệt muốn chết nè.

Chị cười rồi túm lấy tay tôi, vốn định kéo tôi ra khỏi giường, bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay chị, nỗi niềm yêu thương dâng trào trong tôi, tôi kéo chị trở lại, chị ngã vào lòng tôi, nỗi nhớ chị da diết, 1 ngày mà cảm giác thật là lâu, ôm thân hình bé nhỏ của chị, lòng tôi như bình yên trở lại, chị hơi cựa quậy 1 tý rồi để im cho tôi ôm, tiếng chị thỏ thẻ :
– Được chưa nào, mẹ em đang ở dưới nhà đó.

Tôi cười cười, siết chặt vòng tay như muổn cảm nhận hết được thân hình người con gái mềm mại, dịu dàng, tôi nói nhỏ :
– Không sao đâu, có gì mẹ nhìn thấy , em bảo là tự nhiên em cảm lạnh đột ngột, nên phải ôm chị để sưởi ấm, thế là được rồi.

Tiếng chị cười khúc khích, chị cựa quậy, xoay người lại nhìn tôi, cốc yêu 1 cái lên cái chán của tôi, chị bĩu môi :
– Này thì cảm lạnh này, dậy, dậy ngay, muốn chị lây ốm của em ah.

Tôi không nghe, lại càng ôm chặt bờ eo nhỏ nhắn của chị, 2 bàn tay chị khẽ béo má tôi, nói nửa đùa nửa thật :
– Dậy đi, nói hoài không nghe, sao hư quá vậy, buông chị ra.

Rồi cứ thế day day 2 bên má, tôi cười cười, ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu đang gần ngay trước mắt, hơi thở nhè nhẹ như thoang thoảng lên mặt, tôi gục đầu lên vai chị, tham lam hít thở mùi thơm, mùi thơm trên người chị, rất thơm, rất quyến rũ, rồi tôi không kìm chế được nữa, khẽ áp đôi môi lên bờ môi chị đang léo nhéo bên tai kia, đôi môi kia khẽ ú ớ rồi cũng để yên, chầm chầm áp nhẹ lên bờ môi tôi, say đắm, cánh tay chị mềm mại quàng qua cổ tôi, mắt chị ngắm nghiền, chúng tôi lại như hòa vào nhau, mê ly và say đắm, rồi tự nhiên chị như bừng tỉnh, dẫy nảy cả người lên, rồi đẩy tôi ra, nhảy xuống giường, rất nhanh như 1 con sóc, dón rén ra cầu thang nhìn xuống, nhìn dáng vẻ như vụng trộm của chị, tôi cảm thấy buồn cười, không biết chị làm gì nữa, chị quay người lại, vuốt vuốt ngực thở phào 1 cái, chị lườm tôi một cái, chị nói :
– Hết hồn, cái thằng này, liều quá vậy, nhỡ mẹ em lên đây thấy thì chị biết làm thế nào đây.

Tôi mỉm cười, thì ra chị dón rén ra cầu thang là vì thế, rồi không kiềm được nữa, tôi cười to khoái trá, chị cũng nhìn tôi rồi cũng mỉm cười, chạy vào đè tay tôi, vai tôi, eo tôi mà véo liên hồi, tiếng cười của tôi, tiếng cười của chị, sao bình thường mà giờ đây với tôi, sao đáng yêu, nhẹ nhàng đến thế, chị luôn bên tôi mỗi khi tôi cần, vẻ đáng yêu, những lời nói, nụ cười của chị làm tôi hạnh phúc. Tiếng mẹ tôi ở dưới vọng lên :
– Thủy ở lại chơi với em nó nhé, cô đi chợ chút đây, có gửi cô mua cái gì không ?

Chị giật thót mình, thôi cười, chị chạy ra cầu thang, chị nói vọng xuống :
– Vâng, cô cứ đi đi ạ, cháu mua hết đồ ăn rồi cô ạ.

Tiếng mẹ tôi lại vọng lên :
– Ừh, được rồi, cháu bảo em nó xuống giường, trông nhà luôn hộ cô với nhé.
– Vâng, cô đi đi, cháu kêu Sơn xuống giờ đây ah.

Tiếng kéo cổng rồi tiếng chốt cổng kêu lạch cạch, chị quay sang nói với tôi :
– Thấy chưa, tí chết đó, đó, nghe lời mẹ đi kìa, xuống nhà trông nhà đi kìa, cứ nằm dài trên giường vậy, xấu quá đi.

Hứ, giám trêu tôi ah, giờ mẹ tôi đi rồi, tôi là vua ở cái nhà này, cừu lạc vào nhà sói rồi em ơi, đứng đó mà chỉ trỏ, tôi nhanh như sóc, nhảy xuống giường, chị nhìn thấy thế, đoán được tôi muốn ý, kêu lên 1 tiếng rồi co giò chạy, chạy đi đâu, chạy đi đâu, tôi rượt theo chị, căn phòng cũng không to lắm ấy, chị lại đang mặc váy nữa, làm sao mà chạy nhanh được, sau 1 đợt kêu la om òm thì đã nằm gọn trong vòng tay tôi rồi, tôi ôm chặt chị, tôi bảo :
– Sao, còn muốn chạy đi đâu nữa thì chạy đi xem nào.

Chị phì cười, dãy nảy lên :
– Buông chị ra đi, chị có chuyện muốn nói mà, này này cái tay, đừng có mà nghịch linh tinh.
Tôi nới lỏng vòng tay, tò mò hỏi :
– Chuyện gì muốn nói với em.
Chị gỡ 2 tay tôi ra, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc rối đang bay bay trước mặt, chị vẫn mặc đồ thật là đẹp, cái áo trắng bằng vải lụa mềm mại, cái vái Zip mầu xám bó sát đôi chân dài thon nhỏ, khuôn mặt đáng yêu như nghiêm nghị trở lại, chị nhìn tôi, tự nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, 1 cảm giác vô hình gì đó làm tôi cảm thấy lo lắng không yên trong lòng, 1 lát sau, chị nói :
– Có lẽ chị sẽ đi công tác ở Nha Trang, có thể sẽ đi lâu đó.
Tôi nghe mà như sét đánh bên tai, chị đi Nha Trang đã đành, nhưng sao lại nói đi lâu nữa, tôi lắp bắp, túm lấy bả vai chị, tôi hỏi :
– Sao lại đi Nha Trang, mà đi bao lâu mà nói là đi lâu.

Chị quay mặt đi, khẽ thở dài,đôi mắt như mơ hồ, rồi chị nói tiếp :
– Có 1 đợt sát hạch chi nhánh ở dưới đó, cũng không biết là bao lâu nữa, nhưng ngắn nhất là hơn 1 tuần mới xong được.
Chị ngừng lại, chị nhìn tôi, đôi mắt long lanh thăm dò, đôi môi run rẩy, 1 lát sau, chị khẽ nói :
– Thời gian qua, giữa chị và em, tiến triển quá nhanh, nó làm chị cảm thấy bối rối, chị không biết phải làm thế nào cả, nhiều lúc chị cảm thấy áp lực, cảm thấy sợ hãi, lo lắng, nhưng những lúc bên em, chị thấy bình yên, cử chỉ của em, lời nói của em, như xua tan mọi thứ, chị chỉ cảm thấy niềm vui, chị như quên đi tất cả nhưng khi còn lại một mình, hay ở bên anh Hùng, chị cảm thấy mình đã làm 1 cái gì đó rất ghê gớm, chị không biết nữa, chị không biết mình phải làm sao, chị đã đúng hay đã sai, đôi khi chị cảm thấy ghê tởm chính mình, chị có lỗi với bố mẹ, có lỗi với Bi, với chồng chị nhưng mà chị… chị…

Tự nhiên tiếng chị như nghẹn lại, đôi môi run rẩy như không nói gì thêm được nữa, tiếng chị thổn thức làm con tim tôi như nghẹn lại, cổ họng đắng ngắt, tôi phải làm sao bây giờ, nói gì bây giờ, chính giờ đây, nghe lời tâm sự của chị, tôi cũng cảm thấy rất bối rối, tôi đã vô tình đẩy chị vào tình thế này, tình thế khổ sở tiến thoái lưỡng nan này, nhìn thân hình chị khẽ run lên, rồi tiếng nấc nhỏ nhỏ nghẹn ngào, bàn tay chị nhỏ bé khẽ bịt miệng, kìm nén tiếng nấc trong lòng, tôi đứng như trời trồng, tôi phải làm sao đây, mọi khi nhanh miệng lắm mà, sao giờ đầu óc chả nói được 1 lời nói nào, bàn tay nhỏ khẽ quệt nước mắt lăn dài trên má, chị lại nói tiếp :
– Chị cần thời gian, chị muốn đi đâu đó, chị sợ áp lực này, chị cần đến 1 nơi nào đó để suy nghĩ về anh Hùng, về em và về cả cu Bi nữa, chị cần suy nghĩ chín chắn cho mối quan hệ này, chị không biết là có nên tiếp tục hay là, hay là ……

Tiếng nói đứt quãng, hơi thở dồn dập, chị quay người bước đi, giờ thì đầu óc tôi đã trở lại, nhanh như cắt, tôi chụp lấy bàn tay chị, kéo chị vào lòng, khẽ ôm thần hình bé nhỏ như đang run rẩy, tiếng thổn thức văng vẳng bên tai, tiếng con tim như siết lại từng nhịp, lòng tôi chua sót, có phải tôi đã phảm sai lầm không, 1 sai lầm vô tình phá tan sự bình yên của gia đình nhỏ bé của chị, nhưng tôi thật lòng yêu chị, tôi muốn đem sự quan tâm, yêu thương và lo lắng của tôi bù đắp cho chị khi mà chị đã bị bỏ rơi, chị đã sống 1 cuộc sống nhạt nhẽo, không được yêu thương, chăm sóc từ chính người chồng ham chơi của mình, chẳng lẽ như thế là sai lầm sao, không, không phải thế, tôi quyết không hối hận, khẽ nhắm mắt, hít thở mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc, lòng quặn đau từng nhịp khi tiếng khóc của chị vẫn thổn thức bên tai, tôi xoa nhẹ lên lưng chị, rồi khẽ ghìm đầu chị vào vai tôi, tôi thì thào:
– Chị đừng khóc nữa được không, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, em không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì của chị cả, em chỉ muốn đem lại cho chị niềm vui, sự quan tâm và hạnh phúc thôi, em tình nguyện mãi mãi để mối quan hệ này chỉ là sự lén lút, em không quan tâm, chỉ cần được bên chị mà thôi, được yêu thương chị và được chị quan tâm em, thế là quá đủ rồi, em sẽ chờ câu trả lời của chị, nhưng mà…..

Tiếng nói như nghẹn lại, lòng tôi chua sót, khẽ hít 1 hơi thật sâu, tôi nói tiếp:
– Nếu mà chị không muốn tiếp tục nữa, thì với em, những ngày qua mãi mãi sẽ là mảnh ký ức đẹp nhất của cuộc đời em, em sẽ tôn trọng câu trả lời của chị, em sẽ không níu kéo, không làm hỏng mọi thứ của chị, sẽ lặng lẽ ngắm nhìn chị.

Lặng im lắng nghe hơi thở, tiếng đập của trái tim, tôi cố nén lòng, ngăn làn nước mắt, tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh của tương lai nữa, nó làm tôi sợ hãi, chị im lặng không nói gì, vòng tay đã quàng qua lưng tôi, siết chặt từ bao giờ, tôi khẽ nói tiếp:
– Thủy, chị biết không, chị là người con gái đầu tiên của cuộc đời em, chị đã cho em biết thì là là yêu, là nhớ, là buồn, là cô đơn, đem lại cho em vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều kỷ niệm đẹp, tuy chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng với em, đó là cả một chặng đường đẹp, chị giờ đây đã có 1 góc đặc biệt trong trái tim em, mãi mái không thể xóa nhòa được.

Khẽ đẩy chị ra, nâng chiếc cằm bé nhỏ, đáng yêu, ngắm nhìn khuôn mặt chị thân thương, hàng mi cong cong ướt đẫm lệ, đôi mắt trong veo, to tròn ngân ngấn nước, bờ má mịn màng, đang còn vương vấn hàng lệ, đôi môi bé nhỏ, run rẩy như muốn nói gì đó lại thôi, chị khẽ nhìn tôi âu yếm, bàn tay nhỏ khẽ nâng lên vuốt ve mái tóc tôi, chị khẽ mỉm cười, 1 nụ cười mà mang theo vô vàn đau khổ. Tôi ngắm nhìn chị, cảm nhận bàn tay chị lặng lẽ vuốt má tôi, vuốt ve bờ môi tôi, rồi đột nhiên, chị khẽ rướn người, 1 bờ môi ngọt ngào pha lẫn nước mắt cay đắng áp lên đôi môi tôi, nụ hôn cháy bỏng mang theo biết bao tình yêu, cay đắng, sự đấu tranh và lòng tiếc nuối khôn nguôi, tôi ngắm mắt, cố gắng hưởng thụ tình yêu say đắm từ chị, sự đắng cay từ chị, có lẽ, đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của tôi và chị, đôi môi tôi run rẩy, tôi muốn hưởng thụ nó 1 cách trong sáng nhất. Đôi môi đó khẽ rời khỏi môi tôi, tôi khẽ mở mắt, nhìn chị, chị mỉm cười, đã thôi khóc, nhìn tôi, tôi mỉm cười đáp lại chị, khẽ âu kiếm lau những việt nước mắt còn đọng lại trên má, xót xa quá, tôi im lặng, được 1 lát, tôi hỏi :
– Thế khi nào chị đi.

Chị im lặng, rồi 1 tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên :
– Ngày mai.
Tôi hơi sững sờ, sao lại phải đi gấp như thế chứ, rồi cũng cố chấn tĩnh, dù sao cũng chỉ hơn 1 tuần thôi mà, những nhỡ mà quá ngày ấy, tôi hỏi lại :
– Vậy chị nhớ phải về trước ngày em lên Hà Nội đó, em không muốn chị biệt tích luôn đâu đó.

Chị mỉm cười, nhìn tôi nói :
– Được rồi, chị sẽ về trước khi em nhập học, thế đã được chưa.
Rồi lặng im, chị nói tiếp :
– Lúc nãy khi nghe em nói thật lòng mình, chị đã cảm thấy không còn hoài nghi gì nữa rồi.
Tôi nhìn chị, tôi hỏi :
– Thế chị hoài nghi cái gì về em vậy.
Chị nhìn tôi cười, khẽ vuốt vuốt mái tóc mai, đôi môi cong lên khẽ nói :
– Em không cần biết, hỏi nhiều làm gì.
Tôi liếc nhìn chị, đôi mắt tuy vẫn buồn nhưng đã thoáng có nét vui vẻ vốn có của nó, tôi hỏi :
– Thế anh Hùng biết chưa.
Chị gật đầu, chị bảo tiếp :
– Chị về để chuẩn bị hành lý, rồi tối nay sang nhà ông bà ngủ với cu Bi, sáng sớm mai chị đi sớm, đi ô tô với cơ quan luôn.

Vậy là khoảng khắc này là những khoảng khắc cuồi cùng trước khi tôi biết được câu trả lời chính xác của chị sao, cố dằn lòng xuống, tôi kéo tay chị đi thẳng lên tầng 3, chiều muộn rồi, ánh mặt trời vàng nhạt trải dài trên phố, hơi nóng đã được thay thế bằng không khí mát mẻ cuối ngày, từng làn gió nhè nhẹ mơn trớn khắp nơi, mát quá, dễ chịu quá, tôi kéo tay chị đứng gần lan can, trong lòng tôi có bao điều muốn nói nhưng giờ đây lại chẳng biết nói gì, chỉ muốn lặng im đứng bên chị mà thôi, cảm giác niềm hạnh phúc nhỏ nhoi lại có thể là cuối cùng này, cảm giác thật là khó tả trong tôi, khẽ quay sang ngắm nhìn chị, mái tóc đang bay bay theo chiều gió, đôi mắt đang nhìn về phía cuối chân trời, rồi tự nhiên quay đầu nhìn tôi, lặng lẽ mỉm cười, khẽ tựa đầu vào vai tôi, gió mang theo mùi hương của chị thoang thoảng lướt qua cánh mũi, dịu dàng, hưng phấn, bàn tay khẽ nắm tay chị, lặng lẽ ngắm nhìn đường phố, cảnh phố lúc hoàng hôn thật là đẹp, khắp nơi toàn là 1 màu vàng nhạt, xa xa phía chân trời, những tia nắng cuối cùng cũng đã dần dần chìm vào trong dãy núi.

Tiếng chị thoảng qua trong gió :
– Thôi, muộn rồi, chị về nhé.
Tôi cúi đầu, không biết nói gì cả, khẽ rời bàn tay chị, tôi nói :
– Ừm, chị về đi, đi công tác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, có gì thì hãy gọi cho em, được chứ.
Chị mỉm cười, gật đầu, rồi khẽ sờ lên chán tôi lần nữa, chị nói :
– Em cũng thế, đừng có mà ốm nữa đó, nghe chưa.
Rồi như nhập ngừng, chị nói tiếp :
– Không là chị sẽ lo cho em lắm đó, người tình của chị.

Tôi ngỡ ngàng, trong lòng tràn lên muôn vàn càm xúc, dù đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên chị xác nhận mối quan hệ giữa tôi và chị, chị cầm tay tôi, rồi nói :
– Nào, xuống nhà thôi, không đứng đây trúng gió bây giờ, đang ốm dở đó.
Tôi lắc đầu, nói :
– Em không sao, chị cứ xuống nhà đi, mẹ em không khóa cổng đâu, em muốn đứng đây thêm lát nữa.

Chị nhìn tôi rồi gật đầu, buông tay tôi ra, tôi mỉm cười nhìn theo bóng dáng chị dần dần tiến đến cầu thang, chợt có cái gì đó lấp lánh dưới cổ chân của chị, tôi nheo mắt, lòng tự nhiên lại dâng lên cảm xúc vui mừng vô hạn, tôi hỏi :
– Thủy, chị nói với anh Hùng thế nào về chiếc vòng vậy.

Chị dừng lại, cúi đầu xuống nhìn chiếc vòng, rồi ngẩng đầu lên, cười tinh nghịch với tôi, ánh nắng hoàng hôn màu vàng chiếu lên khuôn mặt càng tôn thêm vẻ đẹp của chị, từng ngọn tóc theo gió rối bay bay trước khuôn mặt,khẽ dịu dàng vuốt ve mớ tóc, chị nói :
– Thì nói theo cách em bảo thôi chứ còn gì nữa, chứ chị đâu có nghĩ ra được cách nào.
Tôi mỉm cười nhìn chị, sao mà khờ khạo quá, thiếu gì cách chứ, tôi nói :
– Em rất vui vì chị đã đeo nó bên mình, nếu được hãy đeo nó suốt chuyến đi công tác nhé, nó rất hợp với chị đó.

Chị không nói gì, lặng lẽ quay đầu bước xuống, rồi từ đâu đó trong gió, tiếng chị ừm như thoảng qua tai, tôi mỉm cười, khẽ thở 1 hơi dài tự nhủ “Biết đeo xích chân thì có thể chạy được đi đâu được kia chứ, chị sẽ sớm trở về bên tôi thôi” . Trong lòng thôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm thấy bình yên và tĩnh lặng, tôi sẽ chờ chị trở về, trước khi tôi lên Hà Nội, tôi muốn nghe câu trả lời của chị, và tôi sẽ nói với chị rằng “ TÔI YÊU CHỊ ”.

Ngằm nhìn thân hình chị bé nhỏ đi trên phố, rồi thân hình đó như quay lại, hướng lên tầng 3 khẽ mỉm cười, bàn tay bé giơ lên vẫy vẫy với tôi, tiếng chị như đâu đây, mãi văng vẳng bên tai tôi , giờ đây, tôi đã là “ Người tình của chị ”