Tôi bị anh ta mắng đến nóng nảy, liền dậm chân, chỉ vào mũi anh ta hét to: “Huynh. . . . . . Huynh là Godzilla, Siêu Nhân Điện Quang, Thảo Nê Mã, Cá Mực Ống, thôi đi! !”
Nhìn vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên mờ mịt, cuối cùng tinh thần tôi cũng cảm thấy sảng khoái.
Đáng tiếc cảm xúc của tôi không kéo dài được sang ngày hôm sau.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, vẻ mặt Tiêu Long Vũ hơi kỳ lạ, liên tục dừng lại, dường như đang nghĩ đến cái gì đó. Tôi cũng bị ảnh hưởng, thành ra có chút thấp thỏm, lại nghĩ tới vẻ mặt sư phụ khi nhắc tới Liên Giáo trước khi xuất phát, trong lòng càng lo hơn, luôn có cảm giác “bữa cơm cuối cùng trước khi bị tử hình”.
Tôi không nhịn được hỏi anh ta: “Rốt cuộc Liên Giáo là môn phái nào? Sao huynh nhất định phải tự mình đến đưa thiệp mời?”
Tiêu Long Vũ không trả lời, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái. “Muội có thể không đi.”
Tôi vội vã hiên ngang lẫm liệt nói: “Không, sư phụ bảo muội đi theo huynh. Muội là loại người sẽ vứt bỏ chiến hữu sao?!”
Anh ta nghi ngờ lườm tôi một cái, lau miệng, đặt tiền cơm lên bàn, “Lát nữa thì đừng có hối hận.”
————
Tổng bộ của Liên Giáo nằm trên một ngọn núi ở ngoại ô thành Tùy Châu, trên cửa giáo viết một chữ “Liên” rồng bay phượng múa, còn mạ vàng nữa, làm như sợ người khác không biết mình có tiền vậy.
Tôi và Tiêu Long Vũ thông báo xong liền tiến vào. Chúng tôi được một nữ đệ tử đưa đi, qua hành lang gấp khúc ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo đi đến đại điện. Dọc đường đi, không ít người nhìn chúng tôi như khách không mời mà đến, chỉ trỏ, vẻ mặt kỳ quái.
Tôi vội cúi đầu. Các đại ca đại tỷ à, mấy người sai rồi, khách không mời mà đến thật ra chỉ có một, tôi chỉ là kim đồng ngọc nữ bên cạnh khách không mời mà thôi. . . . . .
Trong đại điện, không ngờ lại có rất nhiều người.
Tôi rụt đầu, đi theo sau Tiêu Long Vũ. Anh ta to gan đứng ở đó, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện, ở trong mắt mọi người đó là một sự tồn tại không thể bỏ qua. Tôi nhìn anh ta phủi phủi ống tay áo, chậm rãi đi vào trong điện, sau đấy. . . . . .
Vô số ong bướm liền bao vây xung quanh.
Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ liền choáng váng.
Xung quanh. . . . . . Tất cả đều là con gái.
Tôi lại nghĩ tới vừa rồi suốt dọc đường đi lên núi dường như cũng không nhìn thấy một người đàn ông nào. Chẳng lẽ. . . . . . Liên Giáo này là môn phái chỉ nhận con gái? Nhưng. . . . . .
Vừa nghĩ đến đây, lại thấy Tiêu Long Vũ giữ chặt cánh tay tôi, kéo tôi đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn đi theo ta, muội không phải người trong Liên Giáo, nếu đi lạc có thể sẽ bị bắt buộc ở lại đây đấy.”
Bắt buộc ở đây? Là sao?
Tôi còn đang buồn bực đã thấy đám cô nương lớn cô nương nhỏ vọt lên.
“Vị công tử này nhìn rất quen, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Xin hỏi công tử là tráng sĩ nơi nào? Sao lại tới đây?”
“Công tử yên tâm, có chúng tôi, nhất định sẽ khiến công tử thoải mái trở về.”
Một đám oanh oanh yến yến vây chúng tôi vào giữa, nói đúng ra là vây quanh Tiêu Long Vũ, hận không thể nói thêm hai câu với anh ta.
Tôi lờ mờ cảm thấy hơi kỳ lạ. Thế này hình như không ổn lắm, sao lại giống. . . . . .
Nhưng Tiêu Long Vũ lại không nói lấy một câu. Không biết vì sao, tôi cảm thấy anh ta đang tức giận. Rất tức giận, cực kỳ tức giận.
Quả nhiên, trong không khí nhao nhao ầm ĩ, Tiêu Long Vũ nhướn mày, mở miệng lạnh như băng:
“Ầm ĩ muốn chết! Nhìn cái gì? Tưởng ta bướm Nhã Miệt [1] sao?”
[1] Bướm Nhã Miệt: một loại bướm quý hiếm được phát hiện ở cao nguyên Thanh Tàng. Ngoài ra Nhã Miệt Điệp còn là phiên âm của từ Yamete – ‘Ngừng lại đi’.
Anh ta vừa dứt lời, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có một mình tôi ôm bụng yên lặng cười lạc giọng. Nếu không phải xung quanh chật kín người, chắc là bây giờ tôi đã ôm bụng lăn lộn trên mặt đất rồi.
Đồ thất học! ! Anh tưởng mình uyên bác lắm sao? Một trong thập đại thần [2] thú mà dùng thế sao? !
[2] Thập đại thần thú: 10 câu chửi lóng của dân mạng TQ.
Đến khi tôi cười đến mức co rút gân bụng rồi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy mê hoặc.
“Ôi ….. Chẳng phải Tiểu Vũ đây sao?”
Tiêu Long Vũ lập tức như bị sét đánh, vừa rồi còn ra vẻ hung thần ác sát giờ lại bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc đứng sững, cơ mặt run rẩy.
Chỉ thấy một cô gái mặc bộ quần áo màu lam chầm chậm đi xuống cầu thang. Quần áo trong bằng lụa màu trắng, đai lưng màu đỏ. Rõ ràng là ăn mặc rất nghiêm túc, nhưng từ đầu đến chân cô ấy lại tản ra một sự quyến rũ kỳ lạ.
Cô ấy đi tới, làm người ta cảm thấy cả phòng như được bao phủ trong ánh nắng mùa xuân. Mùi thơm của cây thụy hương ngào ngạt, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp đại điện, vương vấn không tan, làm người ta mềm nhũn cả xương mờ cả mắt.
‘Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp’, quả thật là để miêu tả cô gái này.
Chỉ nghe cô ấy mỉm cười nói: “Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp.”
Đầu Tiêu Long Vũ giống máy móc lâu lắm rồi không được bôi dầu, khó khăn xoay 160 độ, nhìn về phía cô ấy. Anh ta hơi lắp bắp hỏi: “Cô. . . . . . Không phải cô đi Giang Nam rồi sao?”
Cô gái áo xanh nở nụ cười hiện lên cái lúm đồng tiền khuynh quốc khuynh thành. “Sao vậy, Tiểu Vũ không muốn gặp ta sao?”
Tiêu Long Vũ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, làm tư thế đình chiến.”Hôm nay ta thay mặt đệ tử Kế Môn tới Liên Giáo đưa thiệp mời đại hội Hoằng Võ, cô …..”
“Sao Tiểu Vũ có thể vô tình đến vậy? Trước đây lúc đi đệ đã hứa đầu xuân năm sau trở về dẫn ta theo, sao lại kéo dài đến tận bây giờ? Mấy năm nay, ta chịu đựng nỗi khổ tương tư, ngày ngày đau khổ chờ người cũ trở về. . . . . . Giờ đệ đã trở về rồi, sao lại không muốn gặp ta?”
Còn không chờ anh ta trả lời, cô ấy lại rũ hai mắt xuống, có chút ai oán nói: “Tiểu Vũ, đệ cũng biết, ta hận không thể chưa từng quen biết đệ.”
Tiêu Long Vũ cúi đầu, im lặng không nói gì.
Cô gái áo xanh tiếp tục than thở hơn mười phút. Nhưng thái độ của Tiêu Long Vũ lại ngoan ngoãn khác thường, cũng có lẽ là vì chột dạ nên anh ta cũng không phản bác lại một câu.
Tôi đứng bên há miệng trợn mắt nhìn. Bây giờ tôi. . . . . . Bị cuốn vào nội dung trong tiểu thuyết Quỳnh Dao rồi hả?
Tính buôn chuyện của tôi trong nháy mắt hừng hực dấy lên, nhìn vẻ xấu hổ của Tiêu Long Vũ, lại nghĩ đến dáng vẻ sư phụ muốn nói lại thôi, trong đầu đã bắt đầu diễn một vở kịch.
Mỹ nữ tỷ tỷ ơi, lúc gặp Tiêu Long Vũ vô tình vô nghĩa này, chắc chắn chị vẫn còn trẻ người non dạ, sau đó mới bị anh ta hủy hoại cả đời đúng không!
Tiêu Long Vũ, anh là kẻ phụ bạc, anh là Trần Thế Mỹ!!
Cô gái áo xanh càng nói càng đau lòng, càng nói càng kích động, giọng nói lên án, từng câu khóc ra máu, ngay lúc tôi đang ngỡ rằng cô ấy sẽ nói “Đệ là đồ sát nhân, đệ không có lương tâm, đệ vứt bỏ cô nhi quả mẫu bọn ta không thèm quan tâm” thì cuối cùng nam trư không thể nhịn được nữa, anh ta đột nhiên hung tợn liếc mắt lăng trì cô gái kia, quát:
“Dương Dương Dương! Cô diễn đủ chưa?! Rốt cuộc có để yên hay không! !”
Cô gái áo xanh đột nhiên ngừng lại, biểu cảm ngạc nhiên hiện lên trên mặt.
Nhưng sau ba giây sửng sốt, thái độ của cô ấy liền khác hẳn sự dịu dàng đáng yêu lúc trước, quát lại: “Tiêu, Tiểu, Vũ! Đệ còn dám quát ta?! Đệ đừng tưởng ta không dám nói ra chuyện năm ấy đệ bị ta nhầm thành con gái, làm nữ đệ tử ở Liên Giáo năm năm!!”
Trong nháy mắt, xung quanh truyền đến tiếng hít sâu, sau đấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Long Vũ.
Bạn xem đi, thật ra đây chính là ‘tiêu điểm cho người ta soi mói’ mà người ta hay nhắc đến.
Tiêu Long Vũ giống một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy bật lên khỏi mặt đất. Còn chưa đợi anh ta nói, mỹ nữ tên Dương Dương Dương kia lập tức chống nạnh mắng tiếp:
“Cái loại hồi nhỏ nghe kể chuyện ma sợ tới mức cả đêm không ngủ được, lúc đi nhà tắm thì máu mũi phun đầy đất, mười ba tuổi trộm bút của sư tỷ để vẽ lông mày như đệ mà còn mặt mũi về Liên Giáo sao! Đúng rồi, đúng lúc lắm, còn món nợ này phải đòi lại hết! Lúc đó đệ nợ ta. . . . . .”
Cô ấy tìm tìm trong ngực, lấy ra một quyển sổ, mở ra nhìn nhìn, bấm tay tính tính, cuối cùng nói: “Tám lượng bạc, lãi suất là bốn phần, đến hôm nay đã bảy năm rồi, tổng cộng là chín vạn tám nghìn bảy trăm tám mươi mốt lượng bạc!”
Cô ấy duỗi một bàn tay đến trước mặt Tiêu Long Vũ, giọng nói sang sảng mạnh mẽ: “Trả tiền đi!”
Tôi bị sự bùng nổ của cô ấy và những tin tức vĩ đại này làm cho sững sờ, cứ giữ nguyên tư thế nghiêng về phía sau, đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết sau đấy đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Tiêu Long Vũ đen mặt nắm lấy cổ áo kéo tôi đi ra.
Anh ta dắt tôi đi thẳng xuống núi, tốc độ cực nhanh, giống như đằng sau có quái vật ăn tóc đuổi theo anh ta vậy. Cho đến khi ra khỏi cửa lớn Liên Giáo, anh ta mới bỗng nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với tôi.
“. . . . . . Dám nói cho người khác ta giết muội ngay! Nghe thấy không! !”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Anh ta buông cổ áo tôi ra, tay hơi run run. “Muội. . . . . . Muội đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta! Ta cũng đâu phải kỳ trân dị thú!”
Cơ bụng tôi vẫn còn đang rút gân từ vừa nãy, giọng nói vì phải nhịn cười mà run rẩy:
“Đúng vậy. . . . . . Giờ tất cả mọi người đều biết, huynh là bướm Nhã Miệt.”